Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng


“Ta muốn mua thêm!”

Tống Thính Vãn: …

Không phải là một chiêu trò lừa đảo chứ? Thuốc cảm mà anh ta nói cứ như thể là thuốc tiên cứu thế vậy!

Nhưng đồng tiền vàng kia lại đúng là thật, tiền cũng đã nằm trong tài khoản của cô rồi!

Cô ngắm nhìn anh một lần nữa từ đầu đến chân.

Khuôn mặt hoàn hảo, dáng người cao lớn, phong thái ung dung, vai rộng eo thon, quả là một bậc quân tử lịch lãm.

Đôi mắt sáng rỡ, trông vô cùng chân thành, hoàn toàn không giống một kẻ lừa đảo!

Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết xuyên không mà mình từng đọc, Tống Thính Vãn chợt cảm thấy hơi bất ngờ.

Không lẽ lại xảy ra chuyện hoang đường như thế này sao? Đây chắc chỉ là một công tử nhà giàu thích đóng vai cổ trang thôi nhỉ?

Dù vậy, cô vẫn thăm dò: “Anh có biết bây giờ là năm nào không?”

Tiêu Vân Trạch trầm ngâm một lát rồi cẩn trọng đáp: “Thưa cô nương, bây giờ là năm Tuyên Hòa thứ 32 của Đại Khánh.

Nhưng ta đoán cô nương không phải người Đại Khánh, mà đến từ một quốc gia khác.”

Đại Khánh? Hai người đến từ hai quốc gia khác nhau ư?

Tống Thính Vãn hít một hơi thật sâu, ở hiện đại làm gì có quốc gia nào tên như vậy.

Phong cách ăn mặc của người này hoàn toàn không hợp với thời đại này, đồng tiền vàng cổ, không hiểu chữ trên bao bì thuốc, chưa thấy thuốc cảm, không biết đến nhiệt kế hay thanh toán qua WeChat và Alipay!

Họ chẳng phải là hai người của hai quốc gia khác nhau, mà là đến từ hai thời đại cách xa nhau hàng nghìn năm.

Tống Thính Vãn vỗ trán, đây chính là Thần Tài tìm đến cửa mà!

Cô lập tức chuyển từ cảnh giác sang vui mừng, rót cho anh một ly nước: “Uống chút nước đi, trông anh đang đổ mồ hôi kìa.”

“Cảm ơn, thần y.”

“Đừng gọi thần y, gọi tôi là Tống Thính Vãn được rồi.”

Cả hai tiếp tục trò chuyện trong một thời gian ngắn.

Qua lời kể của anh thì Tống Thính Vãn mới biết rằng thời đại của anh có trình độ y học rất lạc hậu, bệnh cảm thông thường đã lây lan khắp huyện khiến cả thành phố 1 vạn 2 nghìn người đều mắc bệnh, dẫn đến sốt cao diện rộng, mà các thầy thuốc không có cách nào chữa trị, đến nỗi một phần ba người bệnh đã qua đời!

Đại Khánh sử dụng tiền tệ giống như đồng tiền thời nhà Tần hơn 2.000 năm trước.

Không lẽ vào thời đó thật sự có một vương triều nhỏ như vậy chưa từng được ghi vào sử sách?

“Tống cô nương, đây là tiền đặt cọc” Tiêu Vân Trạch đặt một túi vải dày nặng trịch lên quầy, nghiêm túc cúi người chắp tay trước cô: “Nếu cô có thể chữa trị cho dân chúng huyện Phong thì Tiêu mỗ xin đa tạ.

Mong thần y hãy cứu giúp bá tánh nơi đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui