Trang tìm kiếm Bubble
Lạch cạch
Lạch cạch
'Làm thế nào để tặng nhà cho người khác không từ chối được?'
'Làm thế nào để khiến đối phương thoải mái hơn với mình?'
'Làm thế nào để...'
Lục Cẩn Tranh từ sáng tới giờ chỉ gõ gõ mấy câu hỏi không có lời đáp này trong vô vọng.
Đúng lúc ấy thư kí vào đưa tài liệu, liền buột miệng hỏi.
"Khi tôi nói sẽ tặng cậu một căn nhà, cậu lấy không?"
"Có ạ, cho thôi việc luôn cũng được!"
"Cậu đúng là không có liêm sỉ!"
"Cần gì liêm sỉ khi được sếp tổng tặng nhà ạ?" - Thư kí cười tươi đáp, làm công ăn lương cũng chỉ để tích góp trả tiền nhà thôi mà.
Chậc, nếu Hiểu Ngụy cũng nghĩ đơn giản vậy thì tốt quá, nhưng nhóc ngốc ấy làm sao mà chịu nhận không chứ? Căn nhà anh mua sẵn cũng nhỏ, chỉ hơn 100m2, được cái gần siêu thị với bến xe thuận tiện đi lại ấy mà.
Giờ cũng để không cũng phí, để cho cậu ấy là tốt nhất rồi.
"Lục tổng, có người ở tiệm bánh qua đưa cho anh."
Thấy lễ tân mang bánh vào, Cẩn Tranh vội vàng đứng phắt dậy, nhóc ngốc ấy đến sao không nhắn tin chứ?
"Lục tổng, cái này...cậu ấy về rồi" - Lễ tân thấy anh có vẻ háo hức, nên cất lời có hơi rụt rè.
À phải rồi, quán cậu ấy bây giờ chắc đang rất đông khách rồi, hay cậu ấy ngại gặp mặt anh vậy? Không thể nào, nhóc ngốc ấy đơn thuần lắm!
Khi Cẩn Tranh mở hộp bánh ra mới thấy có hai tấm thiệp được đánh số thứ tự.
Anh lấy số một trước, chữ viết rất ngay ngắn, y như chữ của học sinh tiểu học vậy.
'Anh Cẩn Tranh, ăn xong một miếng bánh rồi hãy đọc tờ thứ hai nha'
Gì đây? Nhóc ngốc còn chơi trò úp mở nữa?
Cẩn Tranh bật cười, nhưng cũng ăn một miếng theo ý cậu đã.
Ừm, có hơi thiếu ngọt nên khiến anh phải nhíu mày, dù cũng ngon nhưng mà...
'Từ giờ tôi sẽ làm bánh bằng đường ăn kiêng cho anh.
Sẽ làm tối giản lượng đường nhất có thể, mong anh sẽ không giận vì tôi tự ý làm'
Thư kí thấy nhiều nên cũng lanh chanh lấy một cái ăn thử, lập tức nhăn mày lè lưỡi.
"Lục tổng, cái này so với khẩu vị của anh thì nhạt thếch à."
"Khẩu vị của tôi là như thế nào? Tôi bây giờ chính là thích như thế này.
Ai cho cậu ăn mất của tôi hả?"
Cẩn Tranh hừ một cái rồi đóng ngay nắp hộp vào rồi cất riêng của mình đi.
Thư kí chỉ biết ngậm ngùi xin lỗi, rõ ràng trước đây Lục tổng thích nhất là đồ ngọt khé cổ cơ mà? Đến người thân còn khuyên không nổi, nói còn ăn nữa sẽ tiểu đường mà anh có nghe đâu?
___
"Tiểu Ngụy!"
"Tiểu Ngụy!"
Tuyết Nhi gọi đến mấy lần mà không thấy Hiểu Ngụy có phản ứng gì.
Bình thường cô gọi to đến thế cậu phải nghe thấy rồi chứ?
"Tiểu Ngụy! Em không đeo thiết bị à?"
Hiểu Ngụy giật mình khi Tuyết Nhi nắm lấy tay mình, có đeo đây này? Hay giọng cô ban nãy nhỏ quá?
"Có chuyện gì thế ạ?"
"Tiểu Ngụy, hôm qua bận quá chị chưa hỏi được em, người đàn ông đó là ai vậy? Hắn ta định..."
/Chị, chị nói nhanh quá, em đọc không kịp được/
Hiểu Ngụy ngơ ngác vội làm kí hiệu ngắt lời, sao nhìn chị ấy có vẻ tức giận thế nhỉ?
"Tuyết Nhi, giọng cô át cả tiếng khách rồi.
Có ra dọn bàn không thì bảo?"
Anh chủ vào lôi cổ cô ra ngoài, tiện dặn Hiểu Ngụy xem cần bổ sung thêm bánh gì thì tranh thủ làm đi, chiều tối chỉ việc bán thôi.
Họ vừa ra thì máy điện thoại rung báo tin nhắn, ra là anh Cẩn Tranh gửi tới.
Hiểu Ngụy chỉ muốn nhắn lại chữ vâng ạ mà máy nhảy chữ liên tục.
Không lẽ đến lượt cái máy làm phản rồi sao?
Phía bên kia, Cẩn Tranh nhận được tin nhắn cũng phải gục đầu xuống bàn mà cười, rút cuộc nhóc ngốc này còn điểm gì đáng yêu anh chưa biết nữa không?