Tiêm Tra Sưa Cua Tôi Toan La Dân Năm Vung Hê Liêt

Phương Vũ ra trước cổng bệnh viện ăn bún măng vịt cùng Từ Kiện Khang và vợ chồng Nguyễn Viết Thịnh. H'mien đã thay đổi váy áo dân tộc sang quần jeans, áo len cao cổ và mặc thêm chiếc áo khoác sơ mi hồng nhạt cài hoa trước ngực; chân chị mang đôi giày búp bê kẻ ca rô hồng trắng, nom cứ như người mẫu trên trang bìa tạp chí vậy.

- Em có xem tạp chí thời trang không? - Phương Vũ rút khăn giấy ra lau đũa cho từng người trước khi dùng.

- Tao... Tôi có xem qua... Thằng cháu hay lên đem lắm. - H'mien vừa pha nước chấm cho chồng, vừa ngượng nghịu trả lời Phương Vũ. - Bộ trang phục này là do anh Thịnh dẫn tôi vào siêu... siêu thị mua đó.

'Hay đem lên lắm.' - Phương Vũ âm thầm chỉnh lại.

Nguyễn Viết Thịnh nhìn vợ đầy trìu mến, anh toan kể cho mọi người nghe chuyện chi đó, nhưng H'mien bất ngờ đút cho anh một miếng gan vịt, nên đành thôi.

Đám hành pháp đi ăn ở một quán khác, nằm kế bên quán bún măng vịt. Chỗ này là một quán bánh xèo chế biến theo kiểu miền Trung, phần nhân có thêm chút ít hải sản và thịt heo băm nhuyễn, càng làm tăng thêm hương vị ngọt ngào và quyến rũ của món bánh.

Dáng lưng của Kristian thẳng tắp, mặc dù cơn đau lưng do nội thương từ thời trai trẻ để lại khiến ông bị giày vò thường xuyên, song khí phách của một vị tướng vẫn không hề bị bệnh tật làm cho biến đổi đi.

Do vết thương ở chân không nặng lắm, nên Kha Ngạn được phép xuất viện sớm. Băng Dương cùng Richard được cắt cử dìu anh đi, mặc dù anh hoàn toàn có thể tự chống nạng đi một mình. Kha Thế Dũ được miễn, vì lý do lùn quá, không cặp nách anh trai được; chính vì thế mà nãy giờ mặt cậu ta mới phồng lên như cái bánh bao ngấm nước.

- Mặt bánh bao! Muốn ăn thêm không? - Richard nhìn dĩa bánh xèo mười hai cái không còn sót lại một mẩu vụn của Kha Thế Dũ mà bật cười.

- Thôi! Để dành bụng ăn chè bắp. Tôi mới vừa lướt Facebook thấy giới thiệu ở gần đây có quán bán chè ngon lắm.

- Cậu mà còn ăn bánh xèo nổi nữa thì tôi bái cậu làm sư phụ. - Lang Quân Tử cố gắng nuốt xuống miếng bánh xèo cuối cùng trong dĩa của y.

- Rủ bọn họ đi chơi chung đi. - Kristian hơi đảo mắt sang trái. Giọng nói ông tràn ngập sự mời mọc.

Kristian đột nhiên đứng phắt dậy. Ông vội vàng chạy theo người đàn ông đang ẵm một đứa bé gái mặt tròn xoe đứng trước cổng bệnh viện.

- Xin lỗi nhưng tôi thấy cậu rất quen mắt. Có phải cậu là chồng của Kỳ Ân không?

Khuôn mặt anh ta trạc khoảng ba mươi, vóc người cao lớn, vạm vỡ và làn da cháy nắng đen nhẻm; nhưng nhìn chẳng có vẻ khắc khổ nào cả. Đứa con gái trên tay anh ta là con của cô gái đang nằm dưỡng thương trong bệnh viện.

- Phải, là tôi. Có chuyện gì không thưa ông?

- Vợ cậu đã tỉnh lại sau ca tiểu phẫu hồi chiều. Hiện đang nằm trong phòng Hồi sức-Cấp cứu. - Bên mép miệng bé gái còn dính ít vệt nước sốt đo đỏ, ắt hẳn cha con họ mới đi ăn về thôi.

- Tôi là nhân viên giao hàng cho siêu thị ở phố núi. Đi làm đến tối mịt mới có thể về với mẹ con cô ấy... - Kỳ Viên Hy vừa nói, vừa dỗ dành Kỳ Anh. -... Cũng bởi vì chuyện này nên đã xin phép nghỉ ít hôm để tiện bề chăm sóc cả hai.

Kristian khẽ gật đầu. Ẩn sâu trong cặp mắt đầy cương nghị của ông bất chợt thấp thoáng hình ảnh những dấu chấm hỏi nghi hoặc.

Cửa hàng thức ăn nhanh ấy nằm trong siêu thị Viễn Đông, diện tích rộng rãi, bày trí bắt mắt và phù hợp nhãn quan giới trẻ; nên các bậc phụ huynh thường hay dẫn con em đến đây vào các ngày cuối tuần hay dịp lễ Tết để vui vầy. Kế bên siêu thị là một dãy hàng quán bán đủ loại ẩm thực của khắp vùng miền. Hộp cháo bát bửu mà Kỳ Viên Hy đang xách trên tay ắt hẳn là mua ở đầu phố, vì ban sáng Kristian và Richard đã ăn tại đây.

- Tụi tôi về trước... A Vũ tự dưng cảm thấy không khỏe trong người. - Từ Kiện Khang không buồn ở lại hóng đoạn đối thoại của bọn họ. - Vợ chồng anh chị nếu muốn thì cứ đi chơi cho vui...


Nguyễn Viết Thịnh thở hắt ra, anh mơ hồ nhận thấy sự bài xích ngấm ngầm giữa cậu bạn thuở tóc mai để chỏm và đám người nhà nước. H'mien nửa muốn đi chơi, nửa lại sợ phật lòng chồng nên không dám mở miệng đề nghị.

- Em có muốn đi chơi không?

H'mien vui mừng gật đầu, rồi nhỏ giọng nói đồng ý.

Tính tiền xong xuôi, Từ Kiện Khang cùng Phương Vũ ra về. Không quên gửi lời chào tạm biệt đến bọn họ. Nhưng thực chất, lời chào này chỉ dành tặng vợ chồng Nguyễn Viết Thịnh và anh quân y Băng Dương.

Kristian và Kỳ Viên Hy vẫn đang trò chuyện một cách dè chừng với nhau. Hai anh em họ Kha lại vờ như đang thảo luận lát nữa ăn gì. Lang Quân Tử thì đang tìm cách thoát khỏi chương trình "Hỏi Xoáy - Đáp Xoay" của bà bán bánh xèo; có vẻ như chủ quán đang "âm mưu" bắt y về làm rể. Richard đang soạn tin nhắn, đôi môi căng đầy gợi cảm thỉnh thoảng lại chu ra làm nũng. Băng Dương đang đứng khoanh tay nhìn hết người này đến người kia, đôi lúc anh lại bật cười một mình, dáng vẻ hệt như anh nhà quê lên phố không quen biết ai, nên đành tạo động tác giả cho đỡ lạc lõng.

...

10:28 phút tối.

Phương Vũ không ngủ được nên ra ngoài sân hút thuốc, rồi buồn tình đi dạo một vòng quanh bản làng. Đám hành pháp và vợ chồng kỹ sư cơ điện vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, ắt hẳn quán chè đó nằm xa lắm, nên bọn họ mới về trễ thế này.

Đêm xuống, vạn vật lại say ngủ. Núi đồi ngủ, con người ngủ, động vật ngủ,... hết thảy đều trầm mê trong cơn mộng Hoàng Lương của mình.

Phương Vũ chọn được một vị trí tương đối an toàn. Chú bèn dừng bước, tựa người vào gốc cây lá kim, rồi đứng khoanh tay nhìn về phía chân trời xa xăm. Điếu thuốc trên tay cháy đỏ lập lòe như bóng nhỏ của con đom đóm trong đêm. Làn khói thuốc hòa với màn sương mù dày đặc trắng xóa, thân ảnh Phương Vũ cũng bị nhấn chìm theo.

- Sói Biển... Ngụy trang tốt thật! - Lang Quân Tử nói xong, y hà hơi vào lòng bàn tay cho đỡ lạnh.

Phương Vũ rít một hơi thuốc dài, rồi khe khẽ phả ra.

- Bảy năm làm nghề giáo vẫn không giúp mày thoát khỏi việc lộ tẩy đâu...

Phương Vũ ghì chặt cổ áo Lang Quân Tử, rồi bất thình lình... nhấc bổng y lên khỏi mặt đất, sau đó ném vụt đi như vứt một bao phế liệu.

- Tao nói trước cho mày nghe... Mày nên nhớ một điều, chứng cứ hoàn toàn có thể ngụy tạo, chính vì thế mày đừng có hòng mưu toan vạch mặt tao. Tao nghỉ hưu rồi... Liệu hồn đấy, đừng để tao quay về nghề cũ. Nghe rõ chưa?

Mũi giày của Phương Vũ thúc mạnh vào bụng dưới Lang Quân Tử, khiến cho y nôn trớ ra. Cảm giác đau đớn trộn lẫn với cơn buồn nôn xộc tới, biến một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh như y bỗng chốc trở nên suy yếu hẳn.

"Cạch."

- Lại là mày... - Phương Vũ nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa vào trước phần yết hầu của mình mà cười gằn.

Trong khi đó, tại sảnh trước sân bay quốc tế Lam Hải.

- Có chuyện gì vậy Minh? - An Kỳ vừa hỏi, vừa khều vụn khoai tây dính trên mép miệng Vệ Minh.

Vệ Minh gạt tay An Kỳ xuống, rồi nhàn nhạt nói:


- Về nhà tôi ở được không?

An Kỳ phì cười, anh quay sang nhón một viên gà giòn trong khay của An Tần lên ăn, rồi mới thủng thẳng đáp:

- Rất sẵn lòng.

- Tốt! - Vệ Minh nói đoạn, chợt kéo khay đựng thức ăn của An Kỳ lại, sau đó dùng muỗng xúc một ít khoai tây nghiền vào dĩa của mình. - Tôn Tử và Vênh Vênh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, anh chỉ việc đem hành lý vào ở thôi.

- Này, mày làm cái chó gì vậy? - An Tần kiên quyết "hộ giá" hộp gà giòn, mặc cho An Kỳ mắng mỏ gã keo kiệt.

"Kịch."

Vệ Minh bỗng kéo ghế đứng dậy, nhằm thẳng quầy thu ngân mà tiến bước.

- Cho tôi thêm hai phần gà giòn, một phần khoai tây nghiền, và ba phần Hamburger tôm chiên.

Liễu Nhược Doanh nhìn An Tần và An Kỳ cãi nhau chí chóe mà phì cười. Chỉ có ở trước mặt thân bằng cố hữu, hai anh em họ An mới nói chuyện không câu nệ hay sáo điều, dối trá như thế.

Liễu Nhược Thần không về cùng bọn họ, y ở lại để tìm Đỗ Mạn Kỳ. Dựa trên lượng thông tin ít ỏi mà y moi được từ miệng của Tyler thì Đỗ Mạn Kỳ hiện đang điều trị ở Miami. Ba mươi vạn cho một mẩu thông tin bé tẹo, Tyler thật không hổ danh con quỷ hám tiền, sẵn sàng cắt cổ thân chủ mọi lúc mọi nơi một cách không khoan nhượng.

Dùng xong bữa tối mất gần hai tiếng đồng hồ, cả bọn mới chậm rãi rời đi. Hành lý của mỗi người đều được đám đàn em xách hộ ra xe, nên bây giờ tay chân cả bọn rảnh rang, vì vậy mà Liễu Nhược Doanh đề nghị họ ghé thăm các quầy hàng ở sân bay mua thêm ít món về làm quà tặng.

Vệ Minh đã chuyển nhà sang một địa điểm khác, chỉ cách khu nhà mà Trịnh gia sinh sống một khu phố, rất tiện cho việc đem đám nhỏ sang nhờ trông nom hộ. Nhưng có điều, khu vực này lại cách tiệm trà sữa khá xa, nên chắc sau này phải chịu khó dậy sớm một chút để tránh trễ giờ; hoặc là phải dời lịch mở cửa trễ hơn một tiếng nữa cho đủ thời gian cùng đám nhỏ đến trường.

- Tới nhà rồi. - Vệ Minh vừa thông báo, vừa day day huyệt thái dương.

Nhanh hơn bọn họ tưởng. An Tần và Liễu Nhược Doanh nhanh chóng lệnh cho đám đàn em đi xe sau khuân hành lý vào cho hai người.

An Kỳ ngước mắt lên nhìn giàn cherry phía trên cổng rào xanh biển. Mỗi mùa thu hoạch đến, cổng rào lại rực rỡ một sắc anh đào đỏ mọng tuyệt đẹp. Dưới chân hàng rào là những khóm sao nháy đang ngủ đông. Vệ Minh rất yêu mến loại hoa này, đơn giản mà không nhạt nhòa, xinh tươi mà không quá lố. Ngoài ra nó cũng không có thành phần gây dị ứng quá mức với Vệ Khương, nên cậu mới cho phép nó tồn tại xung quanh đây.

Gần khu vực garage bố trí một bộ bàn ghế ngoài trời có tán che dành tiếp đón những vị khách ghé qua đôi lát. Chất liệu của ghế hoàn toàn bằng gỗ cây sồi, được gọt đẽo theo kiểu tự nhiên nhất, nên nhìn rất ư lạ mắt. Bàn gỗ vẫn giữ nguyên hình dạng gốc cây, được thợ mộc dùng một số thủ thuật trong nghề mà trở nên trơn láng, bóng nhẫy. Tán che là một thanh nhựa dài hơn mét rưỡi, trên đỉnh cắm chiếc dù xanh-trắng.

Phòng ngủ của cha con An Kỳ nằm ở tầng hai, anh một phòng và các con một phòng. Cửa phòng của anh nằm đối diện với cửa phòng của cha con Vệ Minh, nên hai bên có thể giám sát nhau 24/24.

Sáng mai mới đón bọn nhóc từ nhà họ Trịnh về, nên hiện giờ... tranh thủ thôi!

An Kỳ vệ sinh thân thể xong, anh ngả người lên ghế sô pha ngoài phòng khách xem thời sự. Trên người anh hiện chỉ mặc mỗi chiếc quần pijama thoáng mát màu bạc hà, do vết thương ở đùi khiến anh gặp khó khăn khi mặc trang phục, nên buổi đêm anh thích "thả rông" như vầy hơn.


Vệ Minh bất ngờ bò trên người An Kỳ, cậu chống tay lên lưng ghế, chân thì áp sát vào hai bên đùi anh.

- Tôi biết đống văn chương sến súa lúc trước mà anh nhắn cho tôi là do ai biên soạn ra rồi... - Vệ Minh luồn tay vào trong quần An Kỳ, lực xoa nắn càng ngày càng tăng, cơ hồ như muốn vặn đứt vật nhỏ kia.

- ... Tôi... tôi khai báo. - An Kỳ đã từng nếm mùi này rồi, nên ngoan ngoãn tìm cách thoát thân.

- Là An Tần đúng không? - Vệ Minh nhếch miệng cười lạnh. - Tôi biết ngay mà! Một tên mặt liệt, giọng nói trầm khàn, lại còn vụng về tay chân như anh thì làm sao có thể soạn thảo được những thứ lãng mạn như vậy chứ.

- Phát hiện ra khi nào vậy?

- Từ lúc nói chuyện với An Tần. Cái cách nói chuyện sặc mùi văn chương nửa vời, kết hợp thêm việc chèn tiếng Anh những lúc không cần thiết là tôi nhìn ra ngay.

- Chứ tôi mà tự mình bắt chuyện thì em đã bỏ chạy mất dép ngay sau khi đọc xong dòng đầu tiên rồi.

- Cưng có thằng em hữu dụng đấy. - Vệ Minh chán nản vuốt mặt.

- Ê! Em chưa rửa tay mà dám sờ mặt sao? - An Kỳ ngạc nhiên hỏi.

Vệ Minh sững người, cậu nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay phải, rồi chậm rãi ngắt vào dương v*t của An Kỳ một cái rõ đau.

- Tôi thích tra tấn người khác lắm... Nên nếu sau ba năm mà tụi mình vẫn còn toàn thây, anh nên cân nhắc quyết định trở thành người yêu của tôi đi.

- Tôi cũng thích cầm tù người khác lắm... - An Kỳ bất chợt nắm chân trái của Vệ Minh, dạng thẳng ra, rồi đặt nó trên vai anh. - Nên nếu sau ba năm mà em vẫn không thay đổi thái độ với tôi, tôi nhất định sẽ khiến em sống không bằng chết. Biết chưa, my babe?

Vệ Minh nén cơn đau tê tái ở vùng dưới hàng, cậu hé miệng ra, toan cắn vào yết hầu của An Kỳ, song đã bị anh phát giác. An Kỳ cười gằn, rồi thuận thế ngậm lấy môi cậu, đặt một nụ hôn dài hơi nơi ấy.

- Tại sao đêm đó không hiếp tôi luôn nhỉ? Khi ấy chân cẳng còn lành lặn, mặc dù tay anh bất tiện nhưng tôi vẫn có thể tự mình "động". Bây giờ lại phải chờ đến cuối năm. - Vệ Minh rút chân lại, rồi chầm chậm gối đầu lên lồng ngực An Kỳ.

- Pháo hoa thì phải đợi dịp đặc biệt bắn mới có ý nghĩa. - An Kỳ luồn tay vào trong áo Vệ Minh, đoạn dịu dàng hôn khẽ lên má cậu.

...

Có tiếng cửa mở. Mặc dù rất khẽ nhưng do đêm khuya thanh vắng nên nghe thật rõ ràng.

Vệ Minh gối đầu lên ngực An Kỳ, cậu nhắm nghiền đôi mắt, đoạn khe khẽ hỏi:

- Chưa ngủ à?

An Kỳ xoa xoa mái tóc Vệ Minh, rồi chuyển sang gãi vùng bụng non mềm của cậu. Đoạn ghé sát tai cậu mà thì thầm điều chi đó. Vệ Minh nghe xong, cười khẽ, rồi bật ngón cái tỏ vẻ đồng ý.

Đột nhiên Vệ Minh nhoài người dậy, rồi thò tay luồn vào trong quần An Kỳ, sờ sờ mông anh.

- Em đâu có xài chỗ này đâu mà cần tập làm quen. Chỗ này mới đúng nè babe... - An Kỳ cầm tay Vệ Minh, rồi dịch nó xuống vùng bụng dưới của anh.

Vệ Minh vỗ vào bụng An Kỳ một cái rõ to, rồi mới chịu trườn khỏi người anh, đoạn kéo gối kê đầu nằm xuống ngủ. An Kỳ nhích người qua một bên cho rộng rãi, rồi không nhanh không chậm cùng cậu chìm vào giấc ngủ...

Đêm xuân hãy còn rất dài, nhưng hai người chẳng mần ăn chi sất. Cứ nhìn tay chân An Kỳ là đã đủ hiểu nguyên do!


oOo

Do còn lạ chỗ nên An Kỳ chỉ ngủ được một giấc ngắn ngủi, anh uể oải thức dậy, đi đánh răng rửa mặt, rồi tắm táp thay quần áo. Không quên xịt chút nước hoa lên cơ thể.

- Sao dậy sớm thế? - Mới hơn bốn giờ sáng mà An Kỳ đã thấy Vệ Minh chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Mùi gà nướng thảo mộc thơm ngọt quyện với mùi nồng ấm của bánh sandwich mới ra lò, kết hợp thêm hương vị thân quen của món trứng ốp la sốt dẻo, và mùi cà phê nhân nhẩn đắng trong không khí; tất cả tạo nên một khung cảnh gia đình vô cùng đẹp đẽ như trong cơn mộng mị.

Vệ Minh cười cười không đáp. Cậu đang tập trung vào việc trang trí thức ăn và pha chế cà phê, nên không muốn bị xảy ra sai sót. Đó là một trong những thói quen hình thành sau khi mở quán bán trà sữa.

An Kỳ đặt chiếc Macbook lên bàn, rồi mở máy ra, tiếp tục xử lý mớ dữ liệu mà An Tần gửi qua. Có một tay thật là bất tiện, không thể gõ nhanh như lúc trước được.

Vệ Minh đặt phần bánh toast ức gà nướng kèm trứng ốp nóng sốt lên bàn. Cậu và anh mỗi người một phần. Xem như là bổ sung năng lượng cho cả hai để bắt đầu một ngày mới bộn bề công việc.

- Tối qua em định moi thông tin về An Tần đúng không? Nhưng thật tiếc, tôi đã phát hiện ra kịp.

- Hơi tò mò thôi... - Vệ Minh dùng muỗng khuấy khuấy ly cà phê đen đá mát lạnh.

- Sao không tò mò về tôi?

- Anh thì tôi đã kiểm nghiệm kỹ càng nên không cần phải tra xét thêm nữa. - Vệ Minh nói xong, cậu liền nhấp một ngụm cà phê cho đỡ khát.

- Tôi cứ tưởng em sẽ bỏ rơi tôi ngay sau khi xảy ra vụ việc hồi cuối tháng chín năm ngoái...

Vệ Minh đang nhai đá viên, cậu bỗng nhiên ngừng lại, rồi nhanh chóng cắt ngang lời An Kỳ:

- Tôi mà là bọn bắt cóc đó thì cha con anh xong đời từ lâu rồi. Để tôi kể anh nghe các bước thực hiện nhé? Đầu tiên, tôi sẽ dùng thanh mã tấu chém vào đùi anh, mất máu là một trong những con đường khiến con người dễ suy yếu nhất, nên chắc chắn không tới năm phút là anh sẽ gục. Tiếp, hai đứa con anh nhẹ bẫng như nhái bén, mỗi tay xách một đứa quăng lên xe là xong. Trong vòng nửa tiếng là hoàn tất hết thảy...

Vệ Minh ngưng bặt, sau khi cậu nhìn thấy đôi mắt An Kỳ càng lúc càng đỏ ngầu.

An Kỳ bất ngờ nâng tay phải lên một cách vô cùng nhẹ nhàng, rồi bình thản tháo lớp băng quấn trên tay ra.

- Tay của tôi vốn dĩ chỉ bị gãy nhẹ với rạn xương chút ít thôi... Nên hoàn toàn đủ lực để nghiền nát em đấy, babe à.

Vệ Minh xắn một muỗng trứng đầy lòng đào thơm béo, rồi nhanh chóng cho vào miệng. Cậu cần bổ sung vitamin B gấp để đối phó với An Kỳ.

An Kỳ nhếch miệng cười lạnh, anh ngoạm một miếng bánh lớn, rồi nhai rau ráu. Sau đó bỏ dở bữa ăn, anh gập chiếc Macbook lại và đứng dậy quay trở về phòng.

Vệ Minh nhìn theo bóng lưng An Kỳ, cậu nhún nhún vai, đoạn đem cất dĩa bánh của mình. rồi thay vào đó, cậu lấy phần của An Kỳ ra ăn sạch.

- Này, phần bánh tôi đang ăn dở đâu?

oOo

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Xin các bạn nán lại ít phút nghe thử ca khúc này. Nội dung của nó và tâm trạng Vệ Minh không khác nhau là bao. 😘

Tên chương này được lấy theo tựa đề ca khúc "Đóa hồng ngượng ngùng âm thầm nở hoa" đó ca sĩ Mạnh Đình Vi trình bày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận