"Không sao chứ?" là một câu hỏi đơn giản, hàm súc, đi thẳng vào vấn đề để A và B bắt đầu cho một mối tình long trời lở đất. Richard Trương đã nghĩ đến tình tiết này ngay khi được gã mặc quân phục đeo lon thượng tá bế. Nhưng, không có thanh âm nào như vậy cả. Ngoại trừ tiếng...
"Phịch."
Đấy là âm thanh cái mông của Richard bị nện xuống đất, sau khi y mở miệng nói:
- Cảm ơn anh nhưng tôi tự đứng được. Thế cho nên...
Thế cho nên tên thượng tá liền chiều ý Richard.
Gã thượng tá ấy sải chân bước qua cái hố, rồi bước từng bước nghiêm chỉnh thoạt nhìn như đang đi diễu binh vậy.
- Lâu rồi ông cháu mình không gặp nhau nhỉ? - Kristian vừa gãi gãi cằm, vừa ngước mắt nhìn Dominic.
Dominic chào Kristian theo kiểu quân đội, rồi xoay người tựa lưng vào gốc cây quan sát Richard và cái hố.
Richard ngồi cạnh miếng hố, y cúi đầu xuống xem thử. Hố này nhìn chẳng khác nào huyệt chôn quan tài dạng đứng. Đá sỏi đủ mọi kích cỡ nằm ngổn ngang bên dưới. Rong rêu bám đầy trên vách hố. Giun đất thậm chí còn bò lổn ngổn ở đấy nữa.
- Thanh tra Trương nên mua lotto đi. Nãy giờ anh em bọn tôi chạy qua chạy lại hà rầm mà chẳng ai bị sụp hố cả. - Đường Chiết Hinh vừa đỡ Richard dậy, vừa cất giọng bông đùa.
- Chính vì các người chạy qua chạy lại hà rầm cho nên nắp hầm mới bị sụp đấy. - Richard nhếch miệng nói.
Kristian cho gọi hai vị hình cảnh ban nãy đứng nói chuyện với Richard tới kiểm tra cái hố. Để đề phòng bên dưới có cài vật liệu nổ hay bẫy rập, họ bèn thay phiên nhau sử dụng một cây sào dài khua khoắn cho an toàn. Thiết bị dò tìm vật liệu nổ cũng được đưa xuống thử nghiệm ba lần trước khi một trong hai gã hình cảnh leo xuống.
- Gượm đã! - Dominic níu áo Trác Kính Hoa. - Đợi máy xúc đi cho an toàn.
Trác Kính Hoa sốt sắng nói:
- Không sao! Không sao! Để tôi xuống đó thăm dò trước cho! Xin thượng tá hãy cho phép.
Dominic không nói không rằng mà chỉ gật nhẹ đầu một cái, rồi tới chỗ Kristian bàn bạc tiếp.
Dụng cụ bảo hộ nhanh chóng được trang bị trên người Trác Kính Hoa. Dây thừng, ròng rọc hết thảy đều được đem vào sử dụng.
Trác Kính Hoa rơi tõm xuống, đất đá ngập đến ngang vành tai y, và cơ thể y bắt đầu có dấu hiệu lún xuống dưới.
Mất tiêu.
- Báo cáo! Bên dưới có lối đi!
Chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy người đâu, do cả cơ thể y đã bị lớp bùn đất nuốt chửng.
- Máy xúc tới chưa? - Đoàn người trên kia nhốn nháo hỏi nhau. Mặc dù đang trong tình trạng sống dở, chết dở, song Trác Kính Hoa không hiểu sao không hề cảm thấy sợ hãi, trái ngược lại, y bỗng thấy vô cùng ấm lòng.
- Kéo nó lên...
- Tôi đếm một, hai, ba... là kéo nghen.
- Một... Hai... Ba...
Trác Kính Hoa chật vật bám vào sợi dây thừng đu lên. Cả người y bây giờ nhìn chẳng khác nào bị nhúng trong thùng chocolate đậm đặc. Kristian nhàn nhạt ra lệnh cho y đến nhà trưởng làng tắm rửa, thay đổi trang phục, rồi quay lại đây làm việc tiếp. Đường Chiết Hinh không đành lòng nhìn y cuốc bộ tới đầu bản, nên ngỏ ý cõng y đi. Đương nhiên tới nơi là hắn phải tắm chung một chập với y cho sạch sẽ. Kristian nghe xong, ông khẽ gật đầu đồng ý.
Nguyễn Viết Thịnh cùng một người dân bản địa lái máy xúc tới đây, sau khi hai người kia đi được mười lăm phút. Công việc xúc đất bắt đầu tiến hành một cách mau lẹ. Do cái hố không quá sâu nên chỉ mất chừng một tiếng rưỡi là hoàn tất. Kristian nhìn cái hố bằng cặp mắt hết sức hài lòng, ông bước đến tặng chút tiền công cho chủ xe, rồi quay sang cất giọng đề nghị Nguyễn Viết Thịnh ở lại.
Yerk đột nhiên phóng xuống đáy hố, nó khịt khịt mũi đánh hơi một vòng, rồi sủa ẳng lên.
- Tôi muốn hỗ trợ điều tra... Ông cho phép chứ? - Nguyễn Viết Thịnh trầm giọng đề nghị.
Kristian gật đầu chấp thuận, rồi đến chỗ Dominic dặn dò vài câu, nhưng hướng nhìn của ông vẫn dán chặt trên người Nguyễn Viết Thịnh.
Nguyễn Viết Thịnh và chú chó Yerk trở thành hoa tiêu dẫn đường cho đám người hành pháp. Người đi kế là Dominic, Băng Dương và hai vị trong tổ hình cảnh ban nãy - Trác Kính Hoa và Đường Chiết Hinh.
Với chiều cao hơn một mét tám, bọn họ phải hết sức khó khăn mới di chuyển được. Đường hầm này ước khoảng một mét rưỡi, bề ngang độ chừng một mét; đối với những kẻ thân hình cao to như bọn họ, đây quả là một màn tra tấn ra trò.
- Biết vậy gọi Richard xuống. - Băng Dương xoa xoa cái trán bị va vào nóc hầm.
- Chuyển sang tư thế bò đi. Nếu không lát nữa các người thành Tiểu Long Nhân hết đấy. Thấy Yerk không? Bắt chước nó. - Nguyễn Viết Thịnh cau mày nhắc nhở.
- Ui da. - Đá đăm cứa vào tay Trác Kính Hoa một đường sắc lẻm. Vết cắt tuy không sâu nhưng cũng rất dễ bị nhiễm trùng nếu không vệ sinh nó đúng cách.
- Thuốc cầm máu và thuốc sát trùng đây. Băng keo cá nhân và khăn giấy cũng có luôn. - Như thể David Copperfield biểu diễn ảo thuật, Băng Dương từ tốn lôi từ trong túi áo, túi quần ra đủ loại thuốc men.
- Này, bộ anh là Thái Bạch Kim Tinh đầu thai chuyển thế à? - Trác Kính Hoa sững người hỏi.
- ... Không.
- Chứ sao ai cần thuốc gì là anh lập tức đưa thuốc đó ra vậy?
- Tôi vốn dĩ là một quân y. Nên thói quen này đã ăn sâu vào trong xương thịt rồi.
Nguyễn Viết Thịnh vẫn thận trọng nhích về phía trước từng bước một, trong lúc Trác Kính Hoa được Băng Dương sơ cứu vết thương.
"Huỵch."
Không phải là tiếng cơ thể của một trong số bọn họ phát ra khi tiếp đất tự do, mà là tiếng của Yerk. Nó đã bị rơi xuống nơi nào rồi!
- Cẩn thận. - Nguyễn Viết Thịnh vừa rọi đèn pin vào khoảng không đen ngòm trước mặt, vừa hơi quay đầu thông báo.
Vừa dứt lời, Nguyễn Viết Thịnh thận trọng đứng dậy. Người anh khom xuống như dáng vẻ của các cụ già U70 để tránh va đầu vào nóc hầm. Chân anh bước thành một đường thẳng, tức là chân này đi trước chân kia một khoảng ngắn, thoạt trông chẳng khác nào cách di chuyển của ninja xứ Phù Tang.
Gió lạnh bất thình lình tạt vào mặt Nguyễn Viết Thịnh những vệt rét buốt. Anh cảnh giác rọi đèn pin xuống dưới nền đất ẩm thấp, phía trước vẫn là một khoảng không đen kịt, nhưng nhìn theo hướng di chuyển của các hạt bụi trong không khí, anh đồ rằng ở đấy ắt hẳn phải có lối ra.
"Ầm."
- Anh không sao chứ? - Ngoại trừ Dominic, tất cả bọn họ đều đồng thanh cất tiếng hỏi.
Tay phải của Nguyễn Viết Thịnh xuyên thủng qua một miếng "ván", chiếc đèn pin cũng vì lẽ đó mà rơi thẳng xuống dưới.
Nguyễn Viết Thịnh nén đau, anh sờ soạng miếng "ván", xem thử nó có phải là thứ mà anh đang mường tượng không.
- Chỗ này nè! - Nguyễn Viết Thịnh mừng rỡ tháo tấm thông gió ra.
Đám hành pháp lùi lại, đặng chừa cho Nguyễn Viết Thịnh đủ khoảng trống để tiện bề leo xuống.
Nguyễn Viết Thịnh thòng chân xuống trước, ước lượng thử. Khá cao nha.
Dominic vòng tay ôm chặt hông Nguyễn Viết Thịnh, rồi rướn người rọi đèn pin xuống dưới.
- Không hơn bốn mét đâu. Nếu anh sợ, hãy để tôi xuống dưới trước. - Dominic nói đoạn, gã kéo Nguyễn Viết Thịnh về phía sau, rồi lách mình qua người anh, sau đó rọi đèn pin thêm một vòng khảo sát trước khi nhảy xuống.
"Huỵch."
Tiếp đất hoàn hảo.
Dominic rướn người đỡ lần lượt từng tên xuống dưới. Trong suốt quá trình ấy, gã ta tuyệt nhiên không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, khuôn mặt vẫn cứ trơ trơ như đá cuội, vô hồn như thể một con rô-bốt được lập trình tự động.
Cả bọn làm động tác vươn vai, co giãn cơ bắp cho đỡ mỏi, rồi mới tìm lối ra thông nhau giữa hai tầng hầm.
Căn hầm vuông vức, diện tích xấp xỉ một phần ba ngôi nhà, bao gồm hai tầng, mỗi tầng cao khoảng ba mét rưỡi. Bên trong ngổn ngang bếp lò, cùng một số dụng cụ dùng trong phòng thí nghiệm và một ít thùng carton ẩm mốc bốc mùi ngai ngái gay mũi.
Căn hầm này nằm sau căn hầm mà bé gái mặt tròn xoe chui vào nấp. Song cũng chưa chắc... Rất có thể con bé đã tò mò đi qua đây chơi. Vì những dấu giày be bé hãy còn in đầy trên mặt sàn cáu bẩn.
Có một cái lỗ chó khá to, bên trên nó dường như khi xưa là một cánh cửa, nhưng đã bị trám xi măng lại rồi. Dấu vết trám xi măng một cách vội vã vẫn còn nguyên, vì nếu như cái lỗ này dành cho người chui qua thì kích thước thực sự quá nhỏ, bé con mặt tròn xoe kia còn bị trầy xước tay chân khi chui qua, huống hồ chi là người lớn; cho nên việc này hoàn toàn bất khả thi. Giả thuyết thứ hai được đặt ra rằng nơi này dùng để nhốt người cũng không hợp lý, vì địa đạo được xây dựng một cách cực kỳ chắc chắn và quy củ, và phải mất một thời gian dài mới có thể hoàn thành được nó; nên đối với chuyện tù nhân đào hầm thoát ra ngoài tiếp tục là một việc hoàn toàn bất khả thi.
Ắt hẳn Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn đã bị ai đó săn đuổi trong lúc bít cánh cửa, nên họ chỉ làm tới đây rồi thôi. Hoặc giả có người biết rất rõ bên dưới tầng hầm có "mỏ kim cương", nên đã nhân lúc họ rời đi, liền phá cửa đi vào, nhưng không kịp thì đã bị thủ tiêu. Và cũng có thể bọn họ đã nhốt ai đó dưới tầng hầm, nên dưới sàn nhà mới loang lổ những vệt màu nâu nâu nom như máu.
Rốt cuộc thì đây là máu của ai???
- Yerk! Mày đâu rồi Yerk? - Nguyễn Viết Thịnh bắc tay làm loa gọi nó.
Tiếng đáp thê lương của nó khẽ vọng lại. Yerk bị thương rồi.
Băng Dương nhanh chóng thực hiện các bước sơ cứu cho Yerk. Trên cơ thể nó bị một vết cắt do va chạm vào một tấm ván mục nát. Tạm thời nhận định trước mắt là vậy, vì ánh sáng kh̀ông đủ để anh nhìn rõ làn da dưới lớp lông dày đặc của nó.
- Yerk là chó nghiệp vụ. - Giọng nói đều đều của Dominic vang lên. Nghe không rõ là đang hỏi hay đang nhận định về Yerk.
- Anh có biết Cảnh Hòa trước khi chuyển giới làm nghề hay theo ngành gì không? - Đường Chiết Hinh sờ tay lên cánh cửa trám xi-măng.
- Bên ngành Mỹ thuật thì phải? - Nguyễn Viết Thịnh bồi hồi nhớ lại. - Cô ấy đã từng vẽ tặng vợ chồng tôi một bức chân dung theo trường phái siêu thực...
- Tôi nghĩ phải là dân bên Kiến trúc hay Xây dựng, bởi vì cách sơn phết này quả thật rất lành nghề. - Đường Chiết Hinh buột miệng khen ngợi.
- ... Đó là bởi vì Cảnh Hòa đã từng có thời gian đi làm phụ hồ. - Giọng nói của Nguyễn Viết Thịnh bỗng chốc nghẹn đi. - Cô ấy muốn đủ tiền để đi chuyển giới nên không nề hà công việc gì... Kể cả, bán máu...
Dominic gọi điện cho Kristian xong, gã quay sang nói:
- Còn tầng dưới nữa... Có muốn xuống luôn không?
Tầng dưới không có gì ngoài một mớ rơm rạ mốc cời và nhà chuột vô cùng đông đúc. Tiếng kêu loạn xạ của chúng khiến cho màng nhĩ bọn họ bị tra tấn nghiêm trọng.
- Ở dưới có chôn cái gì không mà sao chuột lại chọn nơi này để định cư vậy? - Băng Dương nhìn đám sinh vật lông đen lúc nhúc trước mặt mình mà không khỏi ngán ngẫm.
- Có thể là mồ chôn tập thể ở dưới... - Đường Chiết Hinh bỏ lửng câu nói. Hắn bất giác đưa mắt nhìn về phía Trác Kính Hoa.
Trác Kính Hoa nuốt nuốt nước bọt, đoạn nói:
- Quả thật nghĩa địa là nơi định cư lý tưởng của bọn chuột, vì nguồn "lương thực" chỗ đó vô cùng dồi dào, ba đời nhà chúng ăn cũng không hết.
- Thế thì chúng đành phải chạy nạn rồi... - Dominic lôi hộp thuốc lá ra làm một điếu. -... Ngày mai chúng ta tiến hành dỡ nhà.
Nguyễn Viết Thịnh xin Dominic một điếu thuốc, anh trầm tư nhìn từng mảng quá khứ của gia đình người bạn quá cố bị bóc tách ra một cách thô bạo. Chuột ăn Người hay Người ăn Chuột... Vốn dĩ không thể nói trước...
"Ầm."
Cửa đã được phá. Bọn họ không hẹn mà cùng lục tục kéo nhau trở về cõi sống. Đương nhiên không quên ẵm theo chú chó Yerk trung thành.
Kristian lại xoa xoa đầu thằng cháu trai, rồi ra hiệu cho hai nhóm nghỉ trưa, chiều mát thì hãy tiếp tục thi hành nhiệm vụ được giao.
Nguyễn Viết Thịnh tự giác mời Kristian về nhà, không đợi ông ta lạnh nhạt ra lệnh. Đám người hành pháp cũng cất bước theo hai người, như thể muốn bảo đảm an toàn cho Kristian.
H'mien không có nhà. Trong bếp cũng chẳng có gì để ăn cả. Ngay cả một giọt nước sôi để uống cũng không.
- Cô ấy chắc về nhà ngoại rồi. - Nguyễn Viết Thịnh ném cái lồng bàn xuống sàn nhà. - Lại làm mình làm mẩy.
Yerk nằm ủ rũ trong cái ổ bự bự của mình. Đôi mắt nó khẽ quan sát ông chủ, nếu mà nó cất tiếng động viên thì chắc...
- Tôi mời cậu đi ăn bữa cơm được không? - Kristian nhàn nhạt nói. Lần này không phải là mời mọc, mà là ép buộc.
- Tùy. - Cơn khát không phải là nguyên nhân khiến cho Nguyễn Viết Thịnh bị xây xẩm mặt mày, mà lòng người mới chính là nguyên nhân chủ yếu.
Nhà hàng mà họ đến là của một nghị viên bên đảng Dân chủ đã về hưu. Năm nay ông ta đã hơn bảy mươi, nên công việc kinh doanh giao lại cho con cháu quản lý, còn bản thân thì đi du ngoạn thế giới cùng đám bạn già.
- Bác An! Nhà hàng bọn cháu hân hạnh được đón tiếp bác và... mọi người. - Tuổi tác của những người đi cùng với Kristian khá chênh lệch, chính vì thế mà Bạch Ưng Phi có phần hơi bối rối khi mở lời.
- Một phòng riêng như mọi khi.
Mỗi người chọn một món ăn và đồ uống theo ý thích cá nhân, rồi im lặng đưa mắt nhìn nhau. Kristian không có ý định biến nơi đây thành phòng hỏi cung, nhưng ông cũng không muốn biến chỗ này thành một sân khấu hài kịch hay vũ hội hóa trang, nên là... sự trầm mặc vẫn được đeo trên khuôn mặt ông, càng lúc càng dày, càng ngày càng nặng. Nặng đến mức cơ hồ có để đặt nó trên bàn cân và nhìn chiếc kim đồng hồ không ngừng nhảy nhót.
Dĩa bò bít-tết của Richard được cắt thành những ô vuông mỹ miều, nhìn sơ qua cách cắt thịt thì liền biết ngay người này thuộc tầng lớp thượng lưu, do cách sử dụng dao nĩa quá ư tinh tế.
- Nước sốt vang hơi mặn, nhưng cũng không tệ lắm. Còn phần ăn của ngài thì sao?
- Không ngon cũng không dở. - Mỳ pasta đút lò ăn với cá hồi áp chảo và salad củ cải đường, là một thực đơn hoàn hảo cho người đã quá ngũ tuần như Kristian. Nhưng hương vị vì vậy cũng kém hấp dẫn hơn... một chút.
Richard đẩy dĩa bò bít-tết còn hơn phân nửa về phía ông, đoạn khẽ khàng nói:
- Bổ sung chất đạm từ động vật đi, Quý ngài Kham Khổ.
Vẻ mặt Nguyễn Viết Thịnh thoáng qua nét ngạc nhiên, song anh đã giữ được sự ý nhị bằng cách không bày tỏ thái độ hay lên tiếng hỏi những câu "ngây ngô" gây chết người.
Dominic, Băng Dương cùng hai anh em họ Kha vẫn cắm cúi dùng cho xong bữa.
Nguyễn Viết Thịnh uống xong một ngụm nước ngọt, anh đột nhiên kéo ghế đứng dậy, rồi vội vã chạy xuống tiền sảnh. Khoảng độ nửa tiếng sau, anh mới quay trở lại phòng.
- Không quen ăn đồ Tây phương sao? - Richard nhìn nhìn dĩa cơm bò cuộn nấm kim châm của Nguyễn Viết Thịnh còn khá đầy đặn.
- Phương Tây... Đừng nói Tây Phương, nghe nó "hiu" lắm... - Băng Dương cố gắng thay đổi bầu không khí trong gian phòng.
Richard phá lên cười:
- Ừ nhỉ? Tây phương cực lạc.
Những người còn lại cũng hùa theo cười để giảm bớt căng thẳng. Ngoại trừ, Dominic. Gã ta vẫn bình thản cắt thịt gà quay và nhấm nháp bánh mì lúa mạch nướng.
Richard âm thầm đem Dominic ghi vào sổ bìa đen. Y rất thích kết bạn bốn phương, nhưng cực kỳ ghét giao lưu với những kẻ mặt ủ mày chau như thế này. Nên là cạch mặt nhau sớm, bớt đau khổ sớm.
2:19 phút chiều. Rốt cuộc bữa ăn địa ngục này cũng chịu kết thúc.
Hai anh em họ Kha đứng dậy rời khỏi bàn trước. Kế đó là Băng Dương và Nguyễn Viết Thịnh. Richard cùng Kristian còn ở lại nói chuyện với Bạch Ưng Phi, nên không đi chung với bọn họ.
- Anh mua cho ai thế? - Kha Ngạn tò mò hỏi.
- Tôi mua về cho H'mien ăn. - Nguyễn Viết Thịnh vừa kiểm tra hộp bánh pizza, vừa nói. - Làm chồng phải nhường nhịn vợ mình một chút. Không phải thấy vợ mình như vậy rồi lấy cớ chửi bới, hay đem ra so sánh với người đàn bà khác. Hết thảy bao nhiêu tiền vậy em?
Nhân viên trong nhà hàng toan báo giá, thì chợt một giọng nữ xen vào:
- Miễn phí. Tôi trân quý những người đàn ông tốt như anh. - Bạch Liên Sơn đứng khoanh tay, đầu cô hơi nghiêng về phía bên phải, để lộ chiếc hoa tai hình giọt nước đeo ở bên tai trái.
Nguyễn Viết Thịnh cùng Bạch Liên Sơn và đám người hành pháp ra đại sảnh tán gẫu. Vừa uống trà thơm, vừa nói dăm ba câu chuyện vô thưởng vô phạt với nhau.
Bạch Liên Sơn là một trong số những người được chọn để gánh vác Cốt Ẩn. Năm nay cô vừa tròn ba mươi, hiện đang sống với bạn trai mafia tên gọi Lý Ngọc Long. Anh ta cũng là một tay cộm cán trong giới giang hồ, nhưng các chiến hữu thân cận thường trêu bằng cái biệt danh "Tiểu nhóc Rồng".
Dominic hỏi đúng một câu, rồi rút về cố thủ trong tòa thành vỏ ốc của mình.
- Chúng ta về thôi. - Kristian vừa bước xuống cầu thang, vừa cất giọng trầm khàn thông báo.
Bạch Ưng Phi thu lại toàn bộ nét niềm nở, hắn lạnh mặt nhìn bọn họ, nhưng vẫn cố kiềm chế không nổi nóng mà tiễn bước ra xe. Cơ hồ như đang đề phòng người nào đó trở quẻ.
Bạch Liên Sơn nhác thấy sắc mặt em họ không tốt, cô cũng thu lại nét cười trên mặt, rồi gật đầu tạm biệt một cách sáo lệ, sau đó xoay người đi thẳng lên lầu.
Dọc đường về, Kristian hỏi han Nguyễn Viết Thịnh vài câu. Anh lịch sự trả lời lại từng câu. Không biết Kristian có thỏa mãn với những câu trả lời ấy không, nhưng việc ông ta không yêu cầu anh đến "trình diện" vào tối nay trước mắt là một việc đáng mừng. Việc nhà anh vẫn còn lo chưa xong, ở đó mà lo cho người dưng nước lã. Giới hạn lòng tốt của anh đến đây là vượt quá mức đỉnh điểm rồi.
Đến 5:17 phút chiều, Nguyễn Viết Thịnh mới được thả đi. Anh hộc tốc chạy vào nhà. Dự định trước mắt là sẽ tìm H'mien giảng hòa, tiếp đó thì soạn đồ đi tắm cho mát mẻ.
Sự yên tĩnh của ngôi nhà đã bị tiếng bước chân của Nguyễn Viết Thịnh phá vỡ. Bất kỳ căn phòng nào trong ngôi nhà này, cũng đều không thấy hình bóng hay dấu vết của H'mien lưu lại. Tựa hồ như chị chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh vậy.
Yerk hãy còn đang ngủ. Chính vì thế mà Nguyễn Viết Thịnh quyết định thay đổi kế hoạch: Bây giờ đi tắm, kế đó lấy thức ăn cho Yerk, và cuối cùng thì qua nhà ngoại H'mien tìm chị.
Nhưng, anh đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt trước khi đặt chân tới phòng tắm.
Nguyễn Viết Thịnh tần ngần nhìn tờ giấy trên bàn ăn. Ba chữ "Đơn ly hôn" bình thản đâm vào mắt anh...
Quả đúng như những gì Lang Quân Tử đã từng cảnh báo, "Học thức" thực sự là khoảng trống mà hai vợ chồng anh vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Song, không chỉ có mỗi vấn đề này thôi...
Nguyễn Viết Thịnh cất hộp bánh pizza vào chạn bếp xong, anh mở hộp thịt bằm ra, rồi trút xuống khay đựng thức ăn của Yerk.
- Yerk... Tao mua đồ ăn cho mày nè...
Yerk đẩy khay thức ăn ra. Nó nhìn anh bằng cặp mắt ươn ướt, rồi bất ngờ nó chồm dậy, gác hai chi trước lên cánh tay anh. Chủ trước của Yerk mỗi lần thất tình hay bị cấp trên đì, Yerk thường hay làm thế để an ủi anh ta. Tháng tới là đám giỗ của chủ trước rồi. Người anh hùng ấy đã qua đời khi vừa dạm bước qua tuổi hai mươi tám có mấy ngày...
- Yerk... Rốt cuộc, chỉ còn tao với mày... Hệt như năm năm về trước vậy... - Nguyễn Viết Thịnh ôm ghì lấy Yerk, anh òa khóc nức nở. Tiếng nấc nghẹn ấy vỡ tan thành từng mảnh vụn trong chiều sương hoang lạnh.
Con ma xó đứng nơi góc nhà, chứng kiến tất cả, đồng thời cũng buông bỏ tất cả...
oOo
Chú thích:
Dominic: Kẻ thống trị.
Richard: Người dũng cảm.
Yerk là một từ tiếng Anh cổ, có nghĩa là "Phản xạ". Từ ngày nay thường dùng là Jerk, nó bao hàm nhiều tầng ý nghĩa hơn.