Tiêm Tra Sưa Cua Tôi Toan La Dân Năm Vung Hê Liêt

Đoàn Chí Viễn gọi một phần cơm trắng và hàu sữa chiên trứng cùng với một ly smoothie chanh dây. Cậu bồi bàn gợi ý cho hắn rằng nên dùng thêm một món súp cho bữa ăn tròn vị hơn. Vì thế mà hắn gọi thêm một phần súp Miso.

Đoàn Chí Viễn mơ màng hồi tưởng lại cái hôm tổ chức tang lễ cho Lộ Khiết.

Di ảnh của Lộ Khiết được đặt dưới cùng trên bàn thờ gia tiên, nom hết sức đơn sơ và miễn cưỡng, ắt hẳn là do cha mẹ cô không chấp nhận nỗi việc này, nên mới bài trí qua loa để tránh nhớ tới cái chết của con gái đầu. Hương khói nghi ngút, điểm sơ qua có chừng mười mấy cây nhang đang cháy dở trong bát hương cũ kỹ. Bánh trái được sắp xếp một cách tùy tiện, đây cũng chắc là do Lộ Tịnh Hương nhìn thấy di ảnh con gái nên bày biện không được.

"Rầm."

"ĐM chúng mày! Con của tao chứ có phải là nguyên thủ quốc gia, tổng thống đương nhiệm hay thằng tham ô bán nước hại dân đâu mà lũ khốn kiếp đó phải ra tàn độc như vậy hả?" Lộ Tân Vinh đập bàn xong, ông liền tuôn một tràng xối xả vào mặt bọn họ.

Phạm Đình Vân thắp nhang cho Lộ Khiết xong, ông điềm tĩnh ngồi xuống ghế, chờ đợi cơn thịnh nộ tiếp theo của Lộ giáng xuống đầu mình.

"Ba đời nhà tao è cổ ra đóng thuế là để nuôi một lũ ăn hại như chúng mày à? Không phải luật pháp cấm súng sao? Tại sao con tao lại chết vì một thứ bị kiểm soát chặt chẽ như thế chứ?"

Phạm Đình Vân chợt đổ nước trà lên mặt bàn trước ánh mắt sắp nổi sùng của Lộ Tân Vinh.

"Từng nghe: Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân. Quân điếu phạt trước lo trừ bạo*. Lực lượng an ninh cũng giống như nước trà bị đổ trên mặt bàn vậy, không thể nào tuần tra và kiểm soát xuể được. Không ai có khả năng dự đoán trước các tình huống có thể chuyển biến xấu, nên mới phải phân ra các ban ngành, đoàn thể, chi bộ để kịp thời có mặt tại hiện trường, nhằm hạn chế đến mức tối đa số thương vong cũng như là sự tổn thất tài sản của người bị hại. Bác nhà cũng thấy rồi đấy. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, đội cứu hộ, cứu hỏa, cứu thương, cảnh sát, điều tra viên, pháp y và giám định viên đã có mặt tại hiện trường. Nhưng kẻ thủ ác có tay trong nên mới mật phục vị trí bắn tỉa chính xác như thế được. Nên việc bác nhà trách cứ chúng tôi ăn tiền thuế của dân mà không làm tốt công tác được giao, tôi xin phép không chấp nhận lời đóng góp phi lý trên."

Lộ Tân Vinh ôm tim, rồi không nói một lời nào, ông bỏ đi xăm xăm vào trong buồng nằm.

Lộ Tịnh Hương cũng không có ý giữ khách, bà lấy nùi giẻ vắt ở dưới gầm bàn ra lau bàn.

"Rét..."

Đoàn Chí Viễn hồi tưởng lại ngày hôm đó, da mặt hắn bỗng dưng cảm thấy rát buốt như thể vừa bị tạt một gáo axit đậm đặc. Hắn băn khoăn không biết mặt bàn nhà ông bà Lộ liệu có phải đổi sang cái mới không? Lau mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng "Ren rét" mà?!

Kể tiếp chuyện hôm đó, Phạm Đình Vân trông thấy hành động của Lộ Tịnh Hương, ông đội lại chiếc mũ bê-rê trắng xóa, rồi cúi chào mẹ của Lộ Khiết ra về. Đoàn Chí Viễn và các đồng chí trong tổ công tác lúng túng chạy theo. Họ sợ rằng nếu không may bản thân bị kẹt lại, dám chừng cha mẹ Lộ Khiết sẽ biến họ thành "ngọn đuốc sống"!

Mãi đến khi thức ăn và đồ uống đã được phục vụ, thì người mà Đoàn Chí Viễn cần gặp mới xuất viện.

Judas vận trên người một bộ âu phục tuyệt đẹp và sang quý, chân mang đôi giày da nhãn hiệu Church's đến từ Anh quốc.

Bồi bàn thoăn thoắt sải chân bước đến chỗ của họ, rồi đặt menu xuống bàn, trước khi trở lại với công việc đang làm dở của mình, cậu ta nhoẻn miệng cười thật tươi với hai người.

Judas hơi nhếch miệng, không rõ động tác này là đang cười hay tính nói gì đó nhưng nghĩ lại nên thôi. Gã vừa lần giở từng trang thực đơn, vừa âm thầm quan sát động thái nơi Đoàn Chí Viễn.

Trong lúc chờ đợi Judas mở miệng, Đoàn Chí Viễn dùng dao và nĩa xắn món hàu chiên trứng thành nhiều miếng nhỏ.

- Tại sao anh lại có tên Judas vậy?

- Mẹ của tôi ngoại tình với một gã trai nào đó mà sinh ra tôi, nên người cha trên danh nghĩa của tôi đặt cho tôi cái tên Judas.

Theo các sách phúc âm, Judas là kẻ đã hãm hại Chúa Jesus trong bữa ăn tối cuối cùng của Ngài ấy với các môn đồ. Cho nên ngày nay, Judas còn mang hàm ý "Kẻ phản bội Chúa". Và trong Công giáo, ngoại tình cũng là một tội mang hàm ý tương đương vậy.

Judas ấn chuông gọi phục vụ. Lần này cũng là cậu bồi bàn ban nãy. Gã mỉm cười với cậu ta, đoạn đặt một suất Combo gồm hamburger chay, xúc xích nướng tỏi và nui sò điệp đút lò. Thức uống là cocktail Boulevardier.

- Mẹ anh không có ý kiến gì sao?

- Với một người vì tài sản của ông ta thì không thể có ý kiến gì. - Judas bình thản đáp, tựa hồ như gã đang thuật lại câu chuyện trong quyển tiểu thuyết nào đó. - Ông ta là doanh nhân Hoa Kỳ, còn mẹ tôi là một người mẫu khá nổi tiếng ở Nam Mỹ, cụ thể hơn là Brazil. Bà ấy ngoại tình trong khoảng thời gian ông ta đi công tác... Gã trai ấy cũng là một người mẫu nổi tiếng, đã quen biết trước với bà ấy thông qua một show thời trang Xuân - Hè tại quê nhà.

Một cô gái hãy còn rất trẻ mặt đồng phục nhà hàng mang lên món cocktail Boulevardier.

- Là Bourbon nhưng không phải Bourbon... - Judas ngắm nghía màu sắc dịu dàng như ráng chiều tà của món nước trong tay.

Đoàn Chí Viễn không kịp nuốt thức ăn, hắn bật miệng nói dồn. Ngữ khí này nghe qua không phải là đang hỏi, mà là muốn khẳng định một cách đầy hoài nghi:


- Là Bourbon nhưng không phải Bourbon sao...

- Phải, nếu như tôi bảo uống Bourbon, người sành về đồ uống có thể bối rối, người không rành thì sẽ nhầm lẫn. Nghĩa đầu tiên, Bourbon là tên của một loại rượu whiskey xuất xứ từ thị trấn Bourbon, tiểu bang Kentucky, thuộc Hoa Kỳ. Còn Bourbon kia là tên của một trong những giống cà phê Arabica, được trồng tại quần đảo Bourbon, nước Pháp; bây giờ quần đảo ấy đã được đổi tên thành Reunion.

Đoàn Chí Viễn chiêu thức ăn thừa bằng một ngụm smoothie chanh dây.

- Vốn dĩ vấn đề mà anh muốn tôi giải thích cũng dễ nhầm lẫn như cà phê Bourbon và rượu whiskey Bourbon vậy. - Judas vừa lắc lắc ly cocktail, vừa ngửi mùi hương của nó.

- Song vẫn rất dễ để phân biệt mà... - Đoàn Chí Viễn dùng ống hút khuấy khuấy ly smoothie. - Một loại khiến người uống phải say và một loại khiến người uống phải tỉnh.

- Là whiskey chứ không phải whisky...

- Hở? - Đoàn Chí Viễn thực sự không hiểu câu nói của Judas mang hàm ý gì.

- Loại rượu này nếu có xuất xứ từ các quốc gia khác ngoài Hoa Kỳ và Ireland thì sẽ không có chữ "e" ở giữa chữ "k" và "y". - Judas nói đoạn, gã chậm rãi nâng ly cocktail nhấp một ngụm.

Đoàn Chí Viễn múc một chút súp Miso, nhưng không đưa lên miệng ăn, mà vợt tới vợt lui mấy lần, không biết đang kiếm cái gì trong tô súp. Tóc chăng? Hay côn trùng?

- Đến rồi à? - Judas nhìn Đường Trí Nghĩa.

Vừa hay cậu bồi bàn đem thức ăn lên, Đường Trí Nghĩa bèn phụ cậu ta một tay, xong đâu vào đấy liền đặt cho mình một phần bún chả cá và một ly trà đá.

Cậu bồi bàn ghi hóa đơn xong, bèn cúi đầu cảm ơn Đường Trí Nghĩa, rồi mới chạy xuống bếp đặt món.

- Vụ ám sát Triệu Mộ Vân và Vệ Minh hồi giữa tháng Chín năm trước, anh có nhúng tay vào phải không? - Đoàn Chí Viễn bỗng bắn đi một mũi tên độc vào giữa yết hầu Đường Trí Nghĩa.

- Có, nhưng ở đoạn kết. - Đường Trí Nghĩa bỏ dở câu nói, anh nhấp một ngụm trà đá mát lạnh ê răng.

- Tôi cần biết ai đã giết Mạnh Đình và Y Huyền. - Đoàn Chí Viễn rốt cuộc cũng quyết định dùng món súp.

Judas chống cằm cười cười.

Ly trà đá trong tay Đoàn Chí Viễn đã cạn hơn phân nửa. Một cô bồi bàn tiến đến rót thêm cho anh.

- Mạnh Đình là dân nằm vùng... Còn Y Huyền cũng là tay trong. - Đoàn Chí Viễn trầm giọng. - Hôm ấy, Y Huyền không có ý định ném lựu đạn vào xe Triệu Mộ Vân. Nhưng phát súng ẩn danh kia đã phá hỏng hết thảy. Kíp nổ đã bị rút ra. Anh ta vụt tay... Bùm!! Kết thúc một sinh mạng mật vụ.

Bồi bàn đặt xuống mẹt bún chả cá và rau ghém cùng một chén nước chấm đầy đặn. Cậu bồi bàn ban nãy hết ca trực nên cậu này thay vào. Trước khi về, cậu ta còn vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Đường Trí Nghĩa thấp giọng cảm ơn, đoạn bắt tay vào nêm nếm lại nước chấm.

- Judas sẽ là luật sư chỉ định của anh ở tòa án quân đội.

- Tôi không phải là người trong quân đội. - Đường Trí Nghĩa rít từng chữ qua kẽ răng.

- Nhưng anh đã giết người của quân đội. - Đoàn Chí Viễn nói dứt câu, liền nhấp cạn số smoothie còn lại trong ly. Rồi gọi một lon Redbull 500 ml cùng một cái tẩy.

- Chuyện này là rốt cuộc để bảo vệ chế độ của Hác Đăng Khánh, hay là để bảo vệ yên bình cho con dân Đại Việt?

Judas xúc một thìa nui lẫn sò điệp đầy vung, gã thư thả nhai; mặc dù màn hài kịch này chẳng có điểm gì đáng cười, nhưng trên môi gã vẫn thoảng qua một nụ cười khó hiểu.

- Vậy là anh thừa nhận...

- Tôi chưa từng thừa nhận. - Đường Trí Nghĩa nhếch miệng cười, rồi tiếp tục dùng món bún chả cá ngon tuyệt đậm đà hương vị xứ Bắc.


Bảo vệ của quán đánh hơi được thấy mùi chiến trận phảng phất nơi bàn của bọn họ, nên dè chừng đến hỏi thăm. Cả ba người khoát tay gần như cùng một lúc, rồi tiếp tục quay sang đấu đá nhau.

- Quản lý, chị...

Tô Hâm Đình cũng khoát tay:

- Thôi, chưa đánh nhau thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Chừng nào chú thấy bọn họ kéo cổ áo hay có hành động khiêu khích đối phương thì cứ việc báo cảnh sát. Khỏi cần đứng can kẻo mang thương tật.

- An Kỳ đâu? - Judas rẽ câu chuyện sang một hướng khác.

- An Kỳ? - Đoàn Chí Viễn nhíu mày, hắn cố nhớ mớ hồ sơ lưu trữ trong đồn có tên này không. Hình như có... Hắn nhớ mang máng.

- Con trai An Đình Luận. Dường như anh ta đang vướng vào vòng tròn Ju-on...

- Cùng với Vệ Minh. - Đường Trí Nghĩa cắt ngang lời của Judas.

- Trang web mà họ tham gia hẹn hò mười năm trước thật ra là một trạm trao đổi thông tin của các gián điệp trên toàn thế giới, ẩn dưới danh nghĩa là một cổng kết bạn bốn phương cho giới LBGTQ+. Vệ Minh đã xem một clip tra tấn tù nhân trên đấy; người bị sát hại là một mật vụ Nam Mỹ. Cậu ta cứ ngỡ đó là dàn dựng nên đã chia sẻ với An Kỳ. Hiện hackers bên tổ chức sát thù ấy đã xóa tận gốc đoạn clip trên. Nhưng...

Đoàn Chí Viễn vừa khui lon Redbull, vừa trầm giọng đáp:

- Hóa ra bọn chúng muốn giết hai người này là vì không chắc chắn họ có còn giữ chứng cớ phạm tội không.

- Cấp Trên đã nhúng tay vào chuyện này, để bảo đảm an toàn cho Vệ Minh, nhưng còn An Kỳ thì không. - Judas xé gói sốt ớt cay, đoạn rót lên cái hamburger chay ngậy mùi phô-mai.

- Do cha của An Kỳ là An Đình Luận? - Đoàn Chí Viễn gắp một đũa gỏi rong biển lên ăn.

- Không. Không phải. Mà tôi cũng không biết lý do nốt. - Judas vừa nói, vừa kéo lớp giấy gói của cái hamburger xuống.

Đường Trí Nghĩa vẫn ngồi và bún xì xụp. Thỉnh thoảng, anh ngừng tay lại để gắp một miếng chả cá, đoạn nhúng vào chén nước chấm, sau đó đưa lên miệng ăn.

Mạc Ưu Đàm lững thững bước đến chỗ bọn họ, sau khi đã đặt xong món bánh canh cua và nước mía sầu riêng. Kết quả xét nghiệm sáng mai mới có, nên là ngày mai phải dậy sớm hơn thường ngày để đi lấy.

Mạc Ưu Đàm tới khi câu chuyện đã vãn hồi được một lúc, hiện cả ba đang cắm cúi ăn cho xong bữa.

Chú nguýt môi nhìn lần lượt từng người, rồi dừng lại ở khuôn mặt của Judas. Lâu lắm rồi chú mới thấy một người Nam Mỹ bằng xương bằng thịt.

- Này, sao im ru hết vậy?

- Chú đến muộn quá! - Đường Trí Nghĩa tặc lưỡi. - Bọn tôi bàn chuyện xong hết rồi.

- Là trung tá sao? Lâu rồi không gặp. Trông anh có vẻ hốc hác đi nhiều. - Đoàn Chí Viễn vừa lau miệng bằng giấy ăn, vừa niềm nở bắt chuyện với Mạc Ưu Đàm.

Mạc Ưu Đàm thu lại biểu cảm như mọi khi vẫn thể hiện cho đám người trong tiệm trà sữa Mo Mo thấy, chú nghiêm mặt và giơ tay chào kiểu quân đội với Đoàn Chí Viễn. Đoàn Chí Viễn chỉ gật đầu cười, không nói gì.

- Nằm vùng bị lộ rồi phải không? - Judas tì cằm trên lòng bàn tay phải. - Thật ra Vệ Minh đã phát hiện ra điều này ngay từ khi nhận chú vào làm việc trong quán. Cho nên cậu ta mới sắp xếp cho chú ở nhờ nhà mình.

Mạc Ưu Đàm hơi ngớ người ra trước những câu nói của gã trai Nam Mỹ. Có lẽ vì thế mà Vệ Minh mới an tâm giao Boo mỡ cho ông chú trông nom.

- Đồ ăn đến rồi kìa chú! Mau ngồi xuống ăn đi cho nóng. Sáng giờ nhịn đói xét nghiệm chắc lả người rồi. - Đường Trí Nghĩa khẽ lay Mạc Ưu Đàm.


Mạc Ưu Đàm hoàn hồn lại. Chú né sang một bên cho cậu bồi bàn bày biện, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Bắt đầu tham gia vào "Bữa trưa đấu tố" với họ...

oOo

Ngôi mộ ấy nằm trong một khu nghĩa trang bình thường, đằng sau một ngôi chùa đổ nát và cổ kính được xây dựng cách đây trên một trăm năm.

Mộ phần nơi đây chủ yếu là của người thân của bà con trong xóm nhỏ. Số còn lại là của những người tin theo phong thủy, nên muốn chôn cất ở đây cho hợp tuổi.

Nhưng cũng có một ngôi mộ được chôn cất ở đây không vì hai lý do trên, mà là vì người ấy muốn an nghỉ gần nơi những năm cuối đời đã nương nhờ cửa Phật.

Tấm bia mộ không ghi chiến tích

̣Chỉ đơn giản ghi rõ họ tên

Cùng năm sinh và năm mất của ông

Nhưng tấm lòng trung kiên với tổ quốc

Luôn sáng ngời mà không cần đơm đặt

Dầu Càn - Khôn không ngừng xoay chuyển

Bia có mòn, chí tuyệt không mòn

Mãi là tấm gương anh dũng bất khuất...

Có một người đàn ông đã nhảy qua tuổi tứ tuần hai bậc đang quỳ trước mộ phần của viên lão tướng Định Quốc Bảo mà không ngừng khóc nức nở. Đôi tay chú ta ôm ghì lấy bia mộ đá xanh, như thể một người con đang ôm chầm lấy cha mình mà bày tỏ sự uất ức vậy.

Hai người cận vệ đứng sau lưng người đàn ông thoạt trông như hai tượng Hộ Pháp trong ngôi chùa đơn sơ kia. Họ đứng bất động, không hé răng một lời, nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính đen lại không hề rời mắt khỏi người trước mặt một giây.

Cái nắng tháng Tư như chảo dầu thắng mỡ. Thịt da người ở ngoài này có cảm tưởng sẽ kêu xèo xèo vì nóng bốc khói. Tuy vậy cả ba vẫn không ai than thở nửa lời, mặc dù mồ hôi đã sớm nhuộm ướt bộ âu phục.

- A Di Đà Phật. Thí chủ à, đã xế chiều rồi. Thí chủ cũng mau về nghỉ ngơi đi. - Sau buổi thiền định, sư trụ trì định bụng sẽ quét tước nghĩa trang như thường ngày, nhưng chưa kịp bắt tay vào làm thì gặp bọn họ.

Hác Đăng Khánh dùng khăn mùi xoa chậm nước mắt, rồi loạng choạng đứng lên. Hai người cận vệ đứng phía sau vội vàng tiến lên đỡ chú.

Thoáng thấy sắc mặt Hác Đăng Khánh tái xanh vì kiệt sức, sư trụ trì hốt hoảng mở lời:

- Thí chủ, thí chủ có sao không vậy? Hay là khoan về nhà vội, ở lại dùng chút cơm chay và điểm tâm ngọt để lấy sức đi.

Hác Đăng Khánh chắp tay cảm tạ thiện ý của sư trụ trì, rồi ra hiệu cho hai người cận vệ đi theo.

Sư trụ đi đưa Hác Đăng Khánh qua một đoạn hành lang lát gạch tàu, rồi bước qua một khoảng sân tràn ngập sắc xanh của cây cỏ đồng quê. Hác Đăng Khánh chắp tay xin phép sư trụ trì cho mình được chụp một vài pose ảnh. Sư trụ trì cũng chắp tay lại với chú, đoạn mỉm cười từ bi và nói, "Vâng, thí chủ cứ tự nhiên".

Khác với những ngôi chùa xa hoa tráng lệ làm kinh động đến dân chúng vì mức độ lãng phí, góc sân này chỉ có mỗi một hòn non bộ bé tí do một người kinh doanh cây cảnh kính tặng là đáng giá, thì ngoài ra chẳng có gì là hiếm lạ hay hoành tráng và phô trương cả.

Này là khóm móng tay dễ thương vì hết sức dễ nuôi, chỉ cần chăm sóc chút đỉnh là "chóng lớn". Này là cây mai già có tuổi đời chắc tương đương với sư trụ trì, nhìn qua không phải là loại mai quý bày bán trên thị trường với giá cắt cổ, mà là được trồng từ rất lâu rồi; vả chăng dáng đứng của nó cũng xấu quá, không hề có xíu kiểu cách hay uốn nắn để có được hình thù như ý muốn của chủ vườn và khách chơi. Này là chậu đất cỡ đại, bên trong trồng theo kiểu "búa lúa xua", tức là để mặc cho các loài hoa tự sinh tự diệt; điểm sơ qua có mười giờ dân dã, cúc vàng còn thừa ngày Tết, hoa dừa phớt hồng như đôi má trẻ con, me đất thấp cổ bé họng nằm lấp ló dưới cùng.

Sư trụ trì mời Hác Đăng Khánh ngồi xuống một chiếc ghế tre trong nhà ăn, đoạn sai chú tiểu đem thức ăn lên.

Cơm trắng ăn với đậu phụ chiên sả và dưa muối, tráng miệng là bánh đậu xanh ngọt lừ.

Hác Đăng Khánh khẽ liếc nhìn về phía chú tiểu tròn quay, tóc không để chỏm hay cạo trọc mà giữ nguyên, lòng không khỏi thắc mắc.

Sư trụ trì tủm tỉm cười, đoạn chậm rãi giải thích:

- Nó là con trai của ông chủ vườn kiểng. Mẹ nó vừa mới sinh em bé, nên gia đình nhờ tôi trông nom hộ. Đến cử thì dắt nó ra quán ăn mặn dùng bữa, nên mới ú nu như vầy. Còn mấy món này là chuẩn bị cho tôi.

- Bạch thầy, ở đây có Wifi ạ? - Hác Đăng Khánh ngạc nhiên hỏi.

- Vâng, chú Năm sợ thằng con buồn nên lắp một cái. Tiền cước cũng là do một tay chú Năm đóng.

Hai người cận vệ tu cạn chai nước suối 355ml, rồi cũng ăn vài mẩu bánh đậu xanh cho đỡ tụt đường.


- Bạch thầy, sao chùa đã xuống cấp như thế này rồi mà mình không vận động bà con đóng góp tu sửa ạ?

Sư trụ trì nhìn lên rường cột, xà nhà và mái nhà một đỗi, rồi thủng thẳng trả lời Hác Đăng Khánh:

- Thưa thí chủ, đây chỉ là cõi tạm. Huống hồ chi, Đấng Thế Tôn còn tu tập trong lều cỏ được... thì tại sao mình phải đòi hỏi những thứ mà mình đã từ bỏ khi đặt chân vào con đường tu tập? Đấng Thế Tôn chưa từng bắt ai phải cúng dường, hay tin tưởng những gì mà Ngài ấy đã nói. Nhưng bây giờ, có rất nhiều người lợi dụng vào sự tín nhiệm của bà con vào đạo Phật, nhằm mục đích trục lợi cá nhân, khiến cho hình ảnh đạo Phật bị xấu xí đi rất nhiều...

Sư trụ trì bỏ dở câu nói, ông rất buồn khi phải nhắc lại chuyện này. Đôi mắt sư trụ trì bất giác đỏ hoe như muốn khóc.

- Tôi không muốn mình trở thành một trong số họ, nên tôi từ chối việc quyên góp tu sửa chùa.

Hác Đăng Khánh nhìn đôi bàn tay sư trụ trì chằng chịt sẹo và thô ráp, chai sần, chú thiết nghĩ đây chắc là kết quả từ việc tự thân sửa chùa của ông.

- Bạch thầy, con muốn nhờ anh em của mình đến... Khoan, khoan... - Nhận thấy cái lắc đầu nguầy nguậy của sư trụ trì, Hác Đăng Khánh vội sửa lời. - Bọn con chỉ đóng góp công sức thôi, không quyên tiền vào đâu ạ. Con xin thầy đừng lo. Vả chăng, thầy cũng đã cao tuổi rồi, leo lên leo xuống không tiện đâu.

Sư trụ trì ngần ngừ một lát, rồi mới bất đắc dĩ nhận lời. Bởi lẽ ông lo mình mà gặp tai nạn gì nữa, bà con lối xóm lại phải lo tiền thuốc thang. Đợt sốt xuất huyết vừa qua, ông đã làm phiền bà con quá nhiều rồi.

Sư trụ trì chắp tay cảm tạ tấm lòng của Hác Đăng Khánh và hai người cận vệ. Đoạn niệm "A Di Đà Phật".

Bây giờ Hác Đăng Khánh mới hiểu, tại sao thầy mình lại chọn một nơi hẻo lánh và nghèo nàn để quy y... Trong khi ngoài kia có vô vàn ngôi chùa to đẹp, đầy đủ tiện nghi và vị trí rất thuận lợi để đi đi lại lại.

Hác Đăng Khánh và hai người cận vệ ăn xong bữa cơm đạm bạc, họ liền đứng dậy kính cẩn chào tạm biệt sư trụ trì. Trước khi đi, họ ghé qua gian chánh điện, thắp nhang kính viếng chư Phật cùng Bồ Tát và các vị A La Hán, rồi mới rời đi.

Pháp danh của sư trụ trì là Thích Quy Tâm. Tức "Quy mọi thứ về Tâm". Như thị giả Ananda của Đấng Thế Tôn, phiên ra tên Hán Việt là Khánh Hỷ hoặc Hoan Hỷ, luôn dùng cái Tâm đối xử với vạn vật, mà tự chuốc lấy cái khổ và điều tiếng về phần mình. Nhưng Ngài ấy luôn mỉm cười, không hề hé nửa câu oán trách; chỉ khi nào xúc động quá thì khóc thôi, chứ cũng chẳng hề buông một lời miệt thị hay moi móc ai. Biết tìm đâu ở giữa thế gian xô bồ này, một vị chân tu như Ngài ấy?

Chiếc xe Jaguar bọc thép chống đạn trở về chốn trần thế bon chen. Ánh nắng chiều tà không xuyên qua được lớp rèm cửa dày cộp, đành buông hờ những gam màu mờ nhạt vào bên trong xe.

Hác Đăng Khánh khui chai trà đào, đoạn nhấp từng ngụm nhỏ. Kế bên cạnh chú, hai người cận vệ cũng khui một chai trà đào ra uống.

Xe dừng lại ở một ngã tư để chờ đèn xanh. Hác Đăng Khánh vén rèm sang một bên, khẽ nhìn cảnh vật bên ngoài. Nơi đây có một hiệu sách đang giảm giá ba mươi phần trăm, một đám học sinh mặc đồng phục trường Tiểu học đang xếp hàng lên xe buýt có màu sơn vàng chóe, một cặp tình nhân đang tay trong tay dạo phố, một gánh hàng rong của đôi vợ chồng cao tuổi...

- Dừng xe!!!

Hác Đăng Khánh tung cửa xe, rồi lao xuống đường, đoạn dùng hết sức bình sinh chạy đến chỗ hai người đang đứng mua bánh tráng trộn. Đằng sau chú, hai gã cận vệ hoảng hồn chạy theo.

Hai người thanh niên mua bánh tráng xong, liền rồ máy, rời đi.

Hác Đăng Khánh đứng chống đầu gối, miệng không ngừng thở dốc.

- Tổng thống??? - Cụ bà lớn tuổi ú ớ hỏi.

- Đâu? Đâu? Tổng thống đâu? - Cụ ông háo hức dáo dác kiếm.

- Con... Con đây. - Hác Đăng Khánh vừa thở phì phò, vừa lắp bắp thưa.

- Trời ơi, con cho ông bà chụp hình lưu niệm cái nha!

Hai người cận vệ nhìn đôi vợ chồng lớn tuổi hớn hở chụp hình lưu niệm với Hác Đăng Khánh mà len lén nhìn nhau thở dài.

Trước khi đi, Hác Đăng Khánh mua ủng hộ cho cụ ông và cụ bà một tá bịch bánh tráng đủ loại. Chú không lấy tiền thừa, mà dúi luôn phần đó vào tay hai cụ, xem như là chút đỉnh tiền con cháu kính biếu ông bà.

- Tổng thống, cái này... - Gã cận vệ ngập ngừng nói.

Hác Đăng Khánh thu lại vẻ khờ khạo lẫn nét cười trên gương mặt. Chú nhìn những bịch bánh tráng một hồi lâu, đoạn chia cho mỗi người hai phần.

- Muốn diễn liền diễn.

oOo

Chú thích:

1/ Trích từ "Bình Ngô đại cáo" của cụ Nguyễn Trãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận