Tiệm Trà Vong Xuyên

Edit: Tứ Vũ

Tôi muốn chữa khỏi bệnh của chàng, lấy được sự tha thứ của chàng, đạt được tình yêu của chàng trước khi chàng nhớ lại, lợi dụng phần tình cảm ấy trước khi chàng nhận ra.

Thành bên ngoài trấn Phượng Tiên có người nhảy sông tự tử, sau khi được cứu lên vẫn khóc lóc đòi thắt cổ, mọi người nhẫn nại khuyên bảo cẩn thận chăm sóc, gây ra động tĩnh không nhỏ, ngay cả Lưu Sênh cũng đến đó xem náo nhiệt.


Mặt sông sóng gợn lăn tăn phản chiếu cây bóng nước* diễm lệ bên bờ, trong tiếng người ồn ào, nàng chỉ nghe thấy một câu lãnh đạm hòa nhã: "Không ai có thể cứu sống người một lòng tìm chết, giống như không ai có thể gọi kẻ tỉnh giả ngủ say."

* http://blogcaycanh.vn/cay_canh/d/cay-bong-nuoc-cay-mong-tay-phuong-tien-hoa ảnh trong bài


Lưu Sênh quay đầu, thấy bóng hoa rực rỡ chiếu trên áo ngoài của người đàn ông, dáng người hắn cao gầy nhưng mơ hồ hiện ra sự mỏng manh, mặt mày trời sinh cực kỳ đẹp đẽ, như mưa phùn ngày xuân, mây mỏng núi xa.

Nàng đến gần hai bước: "Nếu như công tử nói thế, ắt hẳn cũng là người có câu chuyện, chi bằng đến tiệm trà của tôi ngồi một lát, kể cho tôi câu chuyện của huynh. Nếu chuyện hay thì tôi sẽ tặng huynh một chén trà, trả lời huynh một vấn đề, trên trời dưới đất, bất luận cổ kim."

Nam tử nhìn nàng một cái, hình như đang nghĩ ngợi, lát sau, tiếng nói nhàn nhạt: "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận