Tiệm Trà Vong Xuyên

Rất nhiều năm trước, trên giang hồ có một môn phái rất biết cách chế hương, tên là phái Vô Hương. Phàm là đệ tử phái Vô Hương người tất sẽ mang mùi thơm lạ lùng, chỗ đi qua có thể khiến trăm hoa đua nở, có thể làm vật chết hồi sinh.

Mà bảo vật trấn môn của bọn họ là một khối hương liệu kỳ dị không cách nào khảo cứu niên đại, ở trong nước nghìn năm cũng chưa từng hỏng, được người trong môn gọi là đá thiên hương. Bất kể loại hương liệu nào khác, phàm đã được nước thiên hương rửa qua, tất hương truyền trăm dặm.

Con gái của chưởng môn phái Vô Hương càng là cao thủ chế hương, trong một lần đi xa, nàng được vị công tử thân thủ bất phàm cứu, công tử đưa nàng về phái Vô Hương, thịnh tình không thể chối từ mà giữ lại. Thời gian dài, lâu ngày sinh tình, công tử liền định ra hôn ước cùng thiếu nữ, cũng biết bí mật về đá thiên hương.

Thiếu niên tìm thiên hương không có kết quả, ở ngày bái đường lợi dụng tình ý của cung chủ Lăng Tiêu đối với y, mượn tay đệ tử Lăng Tiêu trắng trợn tàn sát môn nhân phái Vô Hương, sau khi cướp đoạt thiên hương để ngăn chặn hành vi bị bại lộ nên dùng một cây đuốc đốt sạch phái Vô Hương, cả vị thiếu nữ sẽ trở thành vợ mình cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Nàng bị hỏa hoạn thiêu hủy nửa gương mặt, cuối cùng nhảy vào sông ngầm mới nhặt về một cái mạng. Thiếu nữ quyết tâm báo thù cho sư môn, đeo mặt nạ cáo bằng bạc, che khuất khuôn mặt đẹp đẽ, lấy hình tượng la sát hiện ra trước mặt người khác, giấu giếm thân phận giết người đoạt bảo, nghĩ hết tất cả biện pháp để nâng cap võ công.

Người trong ma giáo nhìn trúng nàng, ý đồ dẫn nàng gia nhập ma giáo, sau khi bị cự tuyệt thì không cam lòng, dứt khoát lợi dụng ân oán giữa nàng và người ngoài tiến hành tàn sát hàng loạt dân trong thành, đem việc ác ấy giá họa lên đầu nàng, buộc nàng không thể không tìm kiếm ma giáo che chở.

Nhưng nàng chưa từng khuất phục, một đôi tay đã từng chỉ biết chế hương nay vết thương chồng chất, dính đầy mạng người, trên lưng ác danh nào cũng tuyệt không vứt bỏ. Chỉ vì người nàng mang huyết hải thâm cừu của cả môn, khuôn mặt kẻ thù, đôi mắt người thân, nàng nào dám quên.


Nàng lấy phương thức phóng hỏa giết cả Lăng Tiêu, vốn định lấy phương pháp giống vậy đối đãi với phái Luận Kiếm. Nhưng nàng đã gặp Thẩm Trường Hành, ngây thơ được giống như nàng đã từng. Nàng vì tránh né truy sát mà mặc y phục của đệ tử cung Lăng Tiêu, nhưng ở sâu trong rừng gặp phải thiếu niên trời cao phái tới cứu vớt nàng này. Hắn là một tia sáng mặt trời duy nhất trong cõi đời u ám của nàng, để cho nàng lúc ở đáy vực vạn trượng giãy dụa không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng chỉ giết một mình Khương Hòa, còn nợ hắn tình ý nửa kiếp.

Nói đoạn chuyện xưa này, màn đêm đã có nửa vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Thẩm Trường Hành, chiếu ra dáng vẻ khẩn thiết.

"Tỷ ấy ở nơi nào?"

Đông Phương Thuần đưa một viên hổ phách chứa con kiến và nửa tấm mặt nạ cáo bằng bạc cho hắn, tiếng nói bình tĩnh.

"Nàng ta đi rồi. Sợ huynh hận nàng ta, nói sẽ không xuất hiện trước mặt huynh nữa, nhưng nàng ta hy vọng huynh có thể sống khỏe mạnh."

Hắn cầm hổ phách và mặt nạ thật lâu ngưng mắt nhìn, khóe mắt hình như đong đầy nước mắt.

Hồi cuối

Xem ra cuối cùng Đông Phương Thuần quả thực đã nghiên cứu ra đan dược chữa khỏi chứng thèm ngủ, bằng không hắn cũng không thể sống mà đi tới Vong Xuyên. Thiếu niên có dáng vẻ ngây thơ trước kia đã không còn, chỉ có nỗi thất vọng mất mắt sau nhiều lần tìm kiếm không có kết quả.

"Võ công tỷ ấy giỏi như vậy, sao lại chết được. Nhất định là nàng sợ tôi tức giận, cho nên trốn đi rồi. Nhưng tôi muốn tìm tỷ ấy, nói cho tỷ ấy biết tôi không hề tức giận, tôi chỉ hy vọng quãng đời còn lại có thể ở cùng tỷ ấy, dù cho không thể tìm thấy tỷ ấy..." Hắn vội vàng nhìn về phía Lưu Sênh, "Cô chỉ cần nói cho tôi biết, tỷ ấy còn sống."

Sống là mộng tưởng đơn giản lại là hy vọng xa vời cỡ nào chứ.


Lưu Sênh đẩy chén trà về phía hắn, nhìn về phía ngoài cửa sổ đã hiện ra nắng mai từ áng mây xanh trắng: "Huynh sẽ nhận được câu trả lời huynh mong muốn, nhưng có lẽ nó tàn nhẫn tột cùng."

Vằn nước lan rộng ra, hiện ra đúng là hình ảnh của cốc Bách Thảo. Hí Giang quả nhiên đi tìm Đông Phương Thuần, nói cho y biết chuyện cũ của mình. Nhưng điều Đông Phương Thuần kể lại cho hắn, cũng không phải là toàn bộ.

Còn Thẩm Trường Hành hôm nay cuối cùng cũng biết toàn bộ.

Thiên hương thực sự của phái Vô Hương không phải là khối hương liệu bị Khương Hòa cướp đi, mà là nàng, Hí Giang, người trời sinh mang mùi thơm của cơ thể. Con kiến trắng kia là kiến ăn hương trong truyền thuyết, bởi vì mùi thơm của cơ thể của nàng hơn mọi hương thơm của vạn vật trên thế gian, chỉ có mang kiến ăn hương mới có thể giấu đi mùi hương.

Lần đầu tiên Thẩm Trường Hành gặp được Hí Giang, bình sứ chứa kiến ăn hương bị rơi vỡ, hắn ngửi được mùi thơm khiến hoa mộc hương héo rũ cũng nở rộ sức sống, mới thật sự là thiên hương.

Hình ảnh vừa chuyển, là hình ảnh Hí Giang đứng ở trước lò luyện đan vĩ đại.

Sắc mặt Đông Phương Thuần ngưng trọng đứng nghiêm một bên, hỏi nàng: "Cô thực sự đã quyết định rồi ư?"

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt một nửa đáng sợ một nửa dịu dàng, nàng cong khóe môi lộ ra một nụ cười, đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Hành thấy nàng cười, đẹp hơn so với bất kỳ cô gái nào khác trên đời này.


"Nếu giữa tôi và chàng chỉ có một người có thể sống thì tôi hy vọng người đó là chàng."

Thiên hương có thể chữa chứng thèm ngủ, đây là nguyên nhân khiến Khương Hòa cướp đoạt đá thiên hương, y muốn cứu thanh mai trúc mã Thẩm Trì, còn nàng muốn cứu Thẩm Trường Hành.

Nàng thả người nhảy vào lò luyện đan to lớn, vẫn mặc y phục trắng thuần như trước, giống như ngày hắn mới gặp gỡ nàng, dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn.

Ngoài phòng chim tước líu lo, Thẩm Trường Hành lảo đảo hai bước như muốn té ngã, mắt đỏ khó tin: "Nàng quả thực đã chết rồi..."

Lưu Sênh mở cửa sổ thêm ra, sợi nắng sớm thưa thớt chiếu vào.

"Nói không chừng nàng còn sống, ở trong cơ thể của huynh, vĩnh viễn ở bên huynh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận