Tiện Ái

Không lâu sau, Tống Khiêm trở về Thiên Diệp giáo, điều này khiến ta ngạc nhiên bội phần. Trước kia ở Tống gia, hầu như không thấy hắn rời đi, cho dù có, cũng rất ít, chỉ trong một thời gian ngắn sẽ trở lại. Thế nhưng gần đây, hắn lại thường trở về giáo, như bây giờ, hắn đã trở lại vài ngày nhưng không có ý muốn quay về Tống gia.

Tuy rằng hắn chưa bao giờ nói cái gì với ta, nhưng thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn, ta cũng nhìn ra được hắn đang có chuyện phiền muộn. Gần đây, hắn luôn bận rộn nhiều việc, đêm khuya mới trở về phòng, cũng không quan tâm đến ta, ta có cảm giác dường như hắn có điều gì đó gạt ta, mà chuyện đó chắc chắn có liên quan đến ta.

Khi ta nhịn không được mà hỏi hắn, hắn chỉ bâng quơ trả lời: “Không có việc gì, chuyện bên ngoài ta sẽ xử lý tốt, không cần lo lắng.” Sau đó hắn sẽ mượn cớ chuyển đề tài, kể một ít chuyện bát nháo gần đây.

Ta đi hỏi Hồng Diệp, Hồng Diệp cũng vội vàng, khó khăn lắm ta mới bắt được hắn, nhưng hắn ấp úng không có trả lời ta.

Muốn các đệ tử trong giáo nói cho ta biết là chuyện không thể, tuy rằng ngoài mặt bọn hắn cung kính với ta, nhưng trong lòng, bọn hắn thực sự chưa bao giờ chú ý đến ta, thấy ta, bọn hắn không đi đường vòng thì cũng là làm bộ như không phát hiện.

Tiểu Ngọc trái lại dò xét được một ít tín tức, hình như là về việc ta cùng Hồng Diệp cố ý mưu hại Tống Liêm, việc này vẫn chưa được giải quyết.

Bây giờ, võ lâm chia thành hai phái, phái thứ nhất cho rằng không có căn cứ xác thực không nên làm bừa, võ lâm thật vất vả mới yên tĩnh trở lại, không nên gây thêm sóng gió; còn bên thứ hai thì cho rằng sự tình đã rõ như ban ngày, tà giáo âm mưu xâm chiếm Trung Nguyên, còn cần chứng cứ gì nữa. Chính đạo hai mặt phân tranh, nên bọn hắn cho rằng thời cơ đã đến, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị võ lâm đột ngột phản kích, cho nên bây giờ nhân cơ hội này cần phải tiên hạ thủ vi cường.

Đương nhiên, phái thứ 2 thanh thế mạnh mẽ áp đảo phái thứ nhất. Ngoài ra, còn có một số bang phái nhỏ trung lập, ở một bên chờ thế cục rõ ràng.

Tống Khiêm đứng đầu phái thứ nhất. Nhưng đại bộ phận nhân sĩ Phong Vũ sơn trang đều cùng chủ kiến với phái thứ hai, bọn hắn cho rằng cái chết của lão trang chủ tuyệt đối không bình thường, không thể cứ như vậy mà bỏ qua. Bởi vì Tống Khiêm cùng mội người bất đồng ý kiến, có người còn công khai phản đối Tống Khiêm ngồi trên ghế Minh chủ, cho rằng hắn đối với cái chết của phụ thân không quan tâm, là một kẻ nhát gan, sợ chết, kẻ như thế thì không có tư cách lãnh đạo võ lâm, cần phải chọn một người khác có tài năng lẫn đức hạnh khác.

Đương nhiên, những người ủng hộ Tống Khiêm cũng không ít, chẳng hạn như Vô Trần bảo, làm cho những người khác không thể thay đổi sự thật. Quả nhiên, ta chỉ mang phiền phức đến cho hắn, mà Âu Dương Sơ Tuyết, mới chính là người có thể ở thời khắc mấu chốt như vậy mà trợ giúp hắn.

Nghe nói Tống Khiêm trở về lần này là cùng Hồng Diệp thảo luận biện pháp xử lý, nếu cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này, võ lâm nhất định sẽ đại loạn.

Chuyện này còn cần thảo luận cái gì, chỉ cần giao ta ra thì không phải mọi chuyện sẽ lắng xuống sao, dù sao ta cũng là nguyên nhân của mọi chuyện.

Ta thật sự sợ bọn họ thảo luận xong sẽ cho ra kết luận này, tuy rằng biết rõ đây là biện pháp tốt nhất, nhưng là ta nhát gan, ta vẫn còn muốn tiếp tục được ở bên cạnh hắn, cảm thụ sự ấm áp của hắn, vẫn có thể si ngốc mà nhìn hắn cười, cho dù chỉ thêm một giây cũng đáng trân quý.

Đêm dài tĩnh lặng, Tống Khiêm mang một thân mệt mỏi trở về phòng, hắn luôn luôn tự tin, mà giờ đây lại lộ ra vẻ lo lắng khó che dấu, ta nhìn hắn nói: “Nếu một ngày, ngươi muốn vứt bỏ ta, xin hãy nói cho ta biết, ta cũng sẽ không oán không hận.”

Mặc dù ta tin tưởng hắn sẽ đem sự tình giải quyết tốt, nhưng nếu quả thật có một ngày, hắn muốn đẩy ta đi, thì chỉ cần hắn nói cho ta biết, ta sẽ vui vẻ mà bước đi. Chỉ cần vì hắn, muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý. Chỉ cần, hắn đừng lừa gạt ta.

Hắn vỗ mạnh lên đầu ta một cái, như muốn đem ta đánh tỉnh: “Ngươi suy nghĩ miên man cái gì? Chúng ta đang tốt lành, sao ta phải vứt bỏ ngươi? Ngủ đi.” Đem ta kéo vào lòng, hắn thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ.

Lưu luyến nhìn người bên cạnh, chúng ta, còn có thể như thế này bao lâu, là cả đời, hay chỉ trong nháy mắt? Tình cảm của ta đây, liệu có được thế nhân chấp nhận. Tống Khiếm, ngươi đối với ta, là nhất thời mê luyến, hay là tình cảm thật lòng? Tình yêu của ngươi, có thể vì ta mà cùng cả thế giới này đối nghịch không? Nếu ngươi có một chút ý nghĩ như vậy, cho dù là ý nghĩ thoáng qua thôi, ta cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Trong Thiên Diệp giáo, không khí càng ngày càng khẩn trương, Hồng Diệp nhìn ta mà thở dài ngày càng nhiều, Tống Khiêm cũng đối với ta qua loa cho có lệ, ta biết ngày ta rời đi hẳn là sắp đến. Chỉ là không biết Tống Khiêm khi nào thì mở miệng nói với ta, hay vẫn để ta chính mình chủ động nói ra thì tốt hơn.

Chỉ là hắn không cho ta cơ hội này. Một ngày, tiểu Ngọc đi ra ngoài lấy đồ giúp ta bỗng hoảng loạn xông đến, lôi kéo ta nói: “Công tử, làm sao bây giờ? Rất nhiều người tới, bọn hắn nói phải bắt người giao cho người khác.”

Ta thật bình tĩnh, khi lo lắng biến thành sự thật, ngược lại ta không cảm thấy sợ hãi như ta nghĩ. Tống Khiêm, hắn làm như vậy, cũng đã là không còn biện pháp nào để giải quyết nữa. Ta mỉm cười trấn an tiểu Ngọc: “Không có việc gì, ngươi sẽ không sao đâu, mà ta cũng không có việc gì đâu.”

Lời nói của ta có tác dụng, tiểu Ngọc đã trấn tĩnh lại, cùng ta ngồi chờ bọn hắn đến.

Cầm đầu chính là Tống Khiêm, Hồng Diệp theo sát phía sau hắn, ở đằng sau là những nhân vật tinh anh trong Thiên Diệp giáo, một màn này vừa quen thuộc, mà cũng vừa xa lạ.

Tống Khiêm vẻ mặt xin lỗi, Hồng Diệp cũng đồng dạng như thế. Tống Khiêm đi đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta: “Thật xin lỗi, ủy khuất ngươi rồi.”

“Không có việc gì, ngươi là người đứng đầu một giáo, ngươi cũng là bất đắc dĩ thôi. Sau này hãy đối xử với bản thân tốt một chút, còn có, giúp ta chiếu cố tiểu Ngọc.” Lại nghĩ, trước khi đi lưu lại cho hắn một nụ cười cuối cùng, coi như là một thành công nho nhỏ.

“Ừ.” Hắn gật đầu, sắc mặt rất khó coi.

Tiểu Ngọc nhìn ta cùng Tống Khiêm rồi bật khóc.

Ta an ủi tiểu Ngọc: “Không sao, không cần lo lắng, Tống Khiêm sẽ nghĩ biện pháp cứu ta trở về.” Sẽ sao? Tự an ủi mình một chút cũng tốt mà.

“Bàn Nhược, ta nhất định sẽ nghĩ cách đem ngươi an toàn trở về, tin tưởng ta. Các ngươi đi trước, ta sẽ theo sau. Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi.” Hắn nói thật thành khẩn, hẳn là sự thật đi.

“Ừ, ta tin tưởng ngươi.” Chỉ cần ta vẫn còn chút hơi thở, ta nhất định sẽ chờ đến ngày ấy.

Người đứng phía sau đi lên trước, nhắc nhở hắn ta phải đi. Ngẩng đầu lên, ta trao cho hắn một cái hôn nhẹ phớt, hy vọng sau này ta không còn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ nghĩ tới ta một chút, đến lúc đó hắn hẳn là có thể đến phòng giam gặp ta. Đi nhanh ra ngoài, Tống Khiêm nói vài câu với người áp giải ta, rồi đi theo phía sau.

Không quay đầu lại, vì ta sợ, ta sẽ luyến tiếc, luyến tiếc giấc mộng xinh đẹp này. Lúc ta đi đến cửa, Hồng Diệp hô: “Bàn Nhược, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi trở về.”

Ta không trả lời, chỉ một mực đi tới trước, nhưng bọn hắn nhìn bóng lưng run rẩy của ta thì biết, kỳ thật, ta rất sợ hãi, sợ hãi từ nay về sau không còn cách nào có thể gặp lại. Ngày sau phát sinh chuyện gì, ai có thể đoán trước được.

Ngồi trên mã xa Tống Khiêm chuẩn bị cho ta, ta ngàn suy vạn nghĩ. Hắn thật sự sẽ bảo vệ cho ta sao? Hay vẫn như lần trước, đứng một bên thờ ơ mà nhìn. Ta thấy mọi người tràn ngập cừu hận, một lòng muốn đem ta bầm thây vây đoạn, vậy như thế nào có thể gặp được hắn đây?

Nghĩ tới một ngàn loại khả năng, nhưng ta không ngờ tới chính là, ta căn bản không có khả năng nhìn thấy những người đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui