Tiến Công Sủng Phi

Edit: Du Quý phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Thẩm Vũ cầm một cuốn sách trong tay, đây là sách do Hoàng thượng tự mình chọn cho nàng, hiếm khi không phải là những thứ đồ chơi dỗ trẻ con, mà là một thoại bản. Tất nhiên chuyện xưa trong đó vô cùng hấp dẫn Thẩm Vũ, nàng dựa vào đầu giường, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú đọc nội dung của thoại bản.

Chỉ là nàng mới đọc tới một chương thì đã không đọc nổi nữa. Bởi vì tay nam nhân bắt đầu không thành thật, tay Tề Ngọc trực tiếp thò vào vạt áo nàng, đầu tiên là dùng lòng bàn tay từ từ vẽ vòng tròn ở rốn, Thẩm Vũ có chút không thoải mái động đậy, nam nhân cũng chỉ ngừng một chút, lập tức tiếp tục, được một tấc lại muốn tiến một thước sờ soạng lên phía trên.

Mấy ngón tay nam nhân như đứa trẻ bướng bỉnh, không ngừng múa may trên làn da trơn mềm của Thẩm Vũ, lúc nhanh lúc chậm làm Thẩm Vũ không chống đỡ được. Ngón tay hắn trượt tới ngực Thẩm Vũ, khí thế khá mạnh mẽ. Thẩm Vũ vội vàng buông quyển sách trên tay xuống, cách lớp áo trong đè lại cổ tay của hắn.

“Hoàng thượng, nếu người không muốn để tần thiếp xem thoại bản cứ việc nói thẳng. Không cần phải như vậy đâu!” Thẩm Vũ trợn to mắt nhìn hắn, vẻ mặt có vài phần giận dữ.

Tề Ngọc cười như không cười mà nhìn nàng, hơi nhướng nhướng mày. Thẩm Vũ chỉ cầm cổ tay của hắn, cho nên bàn tay hắn vẫn động đậy được, vì thế hắn không chút khách khí mở bàn tay ra. Bàn tay nam nhân vốn đã lớn, ngón tay cũng rất thon dài, hơn nữa hắn lại cố ý, lúc này hắn lấy đầu ngón giữa là ngón dài nhất, vừa lúc ấn một cái trên nhũ hoa ở ngực Thẩm Vũ.

Tầm mắt hai người giao nhau ở không trung, trong ánh mắt Thẩm Vũ mang theo vài phần kiên trì, tất nhiên là không muốn. Nàng âm thầm cắn chặt răng, dần nắm chặt cổ tay của Hoàng thượng, hơi dùng sức muốn túm cổ tay của hắn rời khỏi ngực nàng.

Tề Ngọc nhìn ánh mắt không tình nguyện của nàng, cười cười. Lúc nhận thấy được Thẩm Vũ muốn kéo cổ tay hắn ra, trên mặt hắn hiện lên vài phần giảo hoạt, ngón giữa từ từ gập lại, móng tay véo nhũ hoa của nàng.

“Ưm —” Lập tức cổ họng của Thẩm Vũ truyền ra thanh âm rên rỉ, nàng vội vàng cắn chặt môi dưới, mày đẹp nhíu chặt lại.

“Rất đau ư?” Tề Ngọc vẫn luôn chú ý nàng, hiện giờ nhìn thấy vẻ mặt nàng hơi khó chịu, khẽ hỏi một câu. Trong giọng nói chứa vài phần cẩn thận, nhưng hắn khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt có chút nghiên cứu, nhìn thế nào cũng đều không giống như là đang lo lắng cho Thẩm Vũ.

“Hỏi thừa, lần trước tần thiếp bóp nhẹ của quý của người, có đau không?” Tất nhiên Thẩm Vũ bị hắn chọc giận, nâng cao giọng phản bác.

Nam nhân nhướng mày, bị Thẩm Vũ nhắc nhở như vậy, hắn mới nhớ tới lần trước. Móng tay mới lùi về lại lần nữa cọ lên, chỉ là lúc này không dùng sức như trước, mà là như có như không cọ qua cọ lại.

Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, một chút hưng phấn dần xuất hiện. Chỉ cần móng tay nhẹ nhàng cọ trên lưng thôi cũng sẽ cảm thấy ngứa, huống chi là chỗ mẫn cảm như vậy. Thẩm Vũ vươn hai tay muốn túm cổ tay của hắn. Tề Ngọc cũng không hề khách khí, lại duỗi tay khác tới, trực tiếp bắt đầu cởi áo trong của nàng.

“Hoàng thượng, chân bị thương của tần thiếp còn chưa lành đâu!” Thẩm Vũ vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi đôi tay của nam nhân. Khổ nỗi nàng vặn vẹo như vậy chỉ làm tăng sự ma sát giữa hai bên, làm thân thể của mình trở nên mẫn cảm hơn.

Tề Ngọc nghe nàng nhắc tới chân bị thương, gương mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt. Hắn rút tay đang cởi áo lại, từ từ men theo đùi sờ đến cổ chân nàng, nâng chân của nàng lên, cổ chân quấn khăn vải màu trắng đã bị hắn giữ trong lòng bàn tay.

“Chân A Vũ trông thật đẹp mắt!” Một bàn tay nam nhân cầm chân nàng, cẩn thận mà nhìn nhìn. Chân ngọc đầy đặn, trăng trắng non mềm, rõ ràng là đã lâu không nhận ánh sáng mặt trời cho nên hơi tái nhợt.

Vì miệng vết thương đang bị Hoàng thượng khống chế, Thẩm Vũ cũng không dám lộn xộn nữa. Tề Ngọc nhìn bộ dáng lo lắng sợ hãi của nàng thì có ý định trêu chọc. Mới vừa rồi còn như con mèo bị cáu, bây giờ đã thuận theo mà dựa trên đầu giường, cả người cứng đờ, không dám có một cử động nhỏ nào.

Đôi mắt Thẩm Vũ không chớp mà nhìn chằm chằm bàn tay Tề Ngọc, giống như sợ hắn hơi dùng sức nắm chặt một chút thì cổ chân nàng sẽ rớt ra vậy.

“Nàng buông ra, trẫm sẽ rút tay về!” Tề Ngọc để yên tay trên bộ ngực sữa của nàng, cố gắng không đụng tới nàng.

Thẩm Vũ tất nhiên cảm giác được, nửa tin nửa ngờ mà lấy tay ra, không hề đè cổ tay của hắn nữa. Quả nhiên Tề Ngọc hết lòng tuân thủ lời hứa, lấy tay ra, nhưng lại lập tức sờ lên chân trái Thẩm Vũ. Cả người Thẩm Vũ hơi cứng lại, sợ hắn đụng tới miệng vết thương của mình lần nữa, thế nhưng đôi tay của Hoàng thượng đã đụng phải cổ chân nàng, quả thực mạng nàng như sắp bị lấy đi!

“Thật sự ái tần rất sợ đau!” Tề Ngọc cười khẽ nói một câu như vậy, ý cười trên mặt càng tươi hơn.

Thẩm Vũ mở to hai mắt nhìn qua, vẻ mặt tức giận nhưng chỉ có thể nhìn mà phát tác không được.

Tề Ngọc khẽ nheo đôi mắt lại, đánh giá nàng, dường như hiện tại muốn thưởng thức biểu cảm không thể làm được gì của nàng. Một bàn tay hắn vẫn cầm cổ chân Thẩm Vũ, một tay khác đã sờ soạng kéo áo trên nàng. Theo phản xạ Thẩm Vũ tính đè lại bàn tay muốn cởi áo nàng, không ngờ cổ chân đã bị người ta nhéo một chút.

Nàng lập tức không dám động đậy, như là cá trên thớt chờ giết, chỉ có thể mặc hắn làm gì làm. Nhìn dáng vẻ rối rắm của Thẩm Vũ, Tề Ngọc hình như càng thêm hứng thú dạt dào, chỉ ba lần hắn đã kéo áo trong của Thẩm Vũ xuống, căn bản không dừng lại, trực tiếp lột nàng sạch sẽ, vì tránh cho Thẩm Vũ giãy giụa, hắn vẫn luôn cầm cổ chân nàng để uy hiếp.

Hiện tại nàng đã bị lột sạch, cũng không hề nghĩ nên phản kháng thế nào, cả người thả lỏng, yên lặng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào hắn. Tề Ngọc thấy nàng phối hợp như vậy thì tâm tình rất tốt, buông lỏng cổ chân nàng, xong rồi tự cởi y phục của chính mình.

Thẩm Vũ bị thương đã nhiều ngày, cũng làm Hoàng thượng bị nghẹn theo. Tối hôm qua đã nhớ thương tới, đáng tiếc Thẩm Vũ ngủ rồi, hắn cũng không muốn đánh thức. Bây giờ có được cơ hội, tất nhiên là không thể nhịn được. Hắn cởi quần, lấy dầu hoa hồng ở đầu giường, vặn chai ra rồi đổ một chút vào giữa hai chân Thẩm Vũ. Thân thể ấm áp tiếp xúc với chất lỏng lạnh lẽo, nàng hơi khó chịu mà co rút một chút.

Tề Ngọc nhìn dáng vẻ khiêu gợi của nàng, không khỏi càng thêm vội vàng, hắn lại đổ chút dầu hoa hồng vào vật nóng của mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo, làm hắn không khỏi hừ ra tiếng. Hắn bôi dầu hoa hồng lên tay rồi vuốt vật nóng hai lần, lòng bàn tay lập tức trở nên trơn dính, hiện tại hắn cũng không rảnh lo bẩn, duỗi tay lấy áo dài xanh lục đậm mình mặc hôm nay để lau đi.

“Ưm —” Hắn đỡ vật nóng, khi chen thẳng vào giữa hai chân Thẩm Vũ, hai người đều kêu ra tiếng. Cũng đã gần bảy tám ngày không làm, hiện giờ Tề Ngọc không thể chờ nữa, tất nhiên vô cùng gấp gáp. Hắn có chút tiến thoái lưỡng nan, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều.

Thẩm Vũ ngửa cổ ra sau, nàng cũng rất khó chịu, tận lực thả lỏng thân thể của mình, không ngừng hít sâu. Tề Ngọc nhẹ nhàng cọ vào cổ nàng, dường như vì muốn nàng sung sướng, môi lưỡi không ngừng mút vào thịt non trên cổ nàng. Cuối cùng vật nóng của Tề Ngọc cũng đi vào, hai người đều thở phào một hơi.

Thẩm Vũ nằm trên giường thở hổn hển, không đợi nàng thư giãn, bỗng nhiên Tề Ngọc nâng chân trái nàng lên, đặt chân trái nàng trên đầu vai. Thẩm Vũ bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà muốn chụp chân lại. Nhưng nàng chưa kịp làm gì thì vòng eo Tề Ngọc đột nhiên động đậy.

Thẩm Vũ theo bản năng ôm chặt cổ hắn, vẻ mặt hơi kinh hoảng. Tề Ngọc cũng không cho nàng có chút thời gian tự hỏi, động tác eo càng thêm mãnh liệt, vật nóng chôn càng ngày càng sâu. Thẩm Vũ cầm lòng không đậu mà rên rỉ ra tiếng, nàng hé mắt ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cái chân trắng nõn của mình đặt trên vai Tề Ngọc, theo động tác mạnh mẽ của nam nhân mà lắc lư lên xuống.

Cổ chân đang quấn khăn vải màu trắng, nhìn vào thật chói mắt. Tề Ngọc lấy đôi tay Thẩm Vũ đang ôm cổ mình ra, hắn vươn một bàn tay tới sờ soạng trên đùi nàng, đột nhiên dùng sức gập chân nàng để trước ngực, hắn thuận thế tay xoa cổ chân Thẩm Vũ.

Động tác như vậy có chút khó chịu, mà tốc độ động tác vòng eo của Tề Ngọc trước sau không hề giảm xuống, hắn túm chặt cổ chân Thẩm Vũ, nhẹ nhàng để đến trước mặt, chậm rãi cúi người xuống, cúi đầu hôn cổ chân đang quấn khăn vải. Động tác ôn nhu như vậy, dưới sự va chạm mạnh mẽ gần như không cảm giác được gì, nhưng Thẩm Vũ lại lập tức đỏ mặt, thậm chí có thể cảm giác được cổ chân vô cùng nóng. Có lẽ là bị động tác này của Hoàng thượng kích thích, nàng đột nhiên co rút hai cái, thân thể cũng run rẩy theo, nam nhân thì càng thêm hưng phấn.

Bờ môi của hắn nhẹ nhàng dùng sức, hôn cổ chân nàng từng chút một, lúc này cảm giác rõ ràng hơn nhiều. Miệng vết thương cổ chân của Thẩm Vũ đã sắp lành, cho nên khi Tề Ngọc cố tình trêu chọc, lại có phần hơi đau. Đau đớn và khoái cảm lúc hai người giao hợp làm não Thẩm Vũ truyền đến từng đợt tê dại, dường như mọi suy nghĩ đều rời xa nàng, hiện tại chỉ có vật nóng nam nhân ra nông vào sâu là điều duy nhất nàng có thể cảm giác được.

Cuối cùng lúc Hoàng thượng bắn ra, hàm răng cắn cẳng chân của nàng, không quá mạnh nhưng để lại một dấu răng. Thẩm Vũ thở hổn hển, trong tiềm thức nàng vô cùng muốn di chuyển chân trái của mình, đáng tiếc cả người như bị tê liệt mà ngã xuống, hoàn toàn không động đậy được.

Một bàn tay Tề Ngọc vẫn để hờ trên cổ chân nàng, hắn chậm rãi ngẩng đầu, vươn tay lau khô mồ hôi trên trán Thẩm Vũ, khẽ nói: “Trẫm đã sớm muốn làm một trận lúc A Vũ bị thương, nhìn như vậy, rất muốn phá hủy cảm xúc của nàng!”

Nam nhân đang còn chìm sâu bên trong khoái cảm, lúc nói ra những lời này giọng của hắn vẫn khàn khàn, vô cùng mê hoặc. Thẩm Vũ nhìn đôi mắt hắn, nhìn thấy dục vọng và hưng phấn không ngừng tăng lên, nàng nhẹ hít một hơi.

Quả nhiên không đợi nàng nghỉ ngơi, thứ kia vẫn đang chôn trong cơ thể nàng lại cứng lên lần nữa. Tề Ngọc không do dự, đôi tay lập tức bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Vũ, đặt nàng nằm ngang, lưng nàng nằm trên giường nhưng đầu và xương bả vai thì lơ lửng trong không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui