Tiến Công Sủng Phi

Edit: Xuân Tu viện.

Beta: Cát Sung dung.

Hai tay Thẩm Vũ siết chặt lá thư như muốn xé toạc tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh ấy. Nàng trợn to mắt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo âm u, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, còn răng thì nghiến lại.

“A Vũ, đầu tiên tỷ chúc Nhị Hoàng tử sống lâu trăm tuổi nha. Chiếc khóa trường mệnh được đưa đến cùng lá thư này, xem như đó là quà đầy tháng của di mẫu ta đây. Thật ra khi viết lá thư này, tỷ cứ do dự mãi, sau cùng vẫn đặt bút viết.

Ba ngày trước, vào hôm đầy tháng của Nhị Hoàng tử, tỷ phái người đến Long Càn cung thăm dò. Biết được Hoàng thượng không ở trong cung, tỷ đoán chắc là người đến Lãng Nguyệt am. Nhưng lúc quay về, người lại sai người dặn tỷ chuẩn bị truyền ra tin sẩy thai, nhờ đó tỷ mới biết muội trì hoãn ngày về. Có lẽ Hoàng thượng chưa nói với muội rằng trong cung có thêm một vị Nhiên Mỹ nhân, tính cách nàng ta thô bạo ngang ngược, đấu đá lung tung. Có người nói nàng ta bắt chước thủ đoạn của muội, cũng có người bảo đừng khinh thường nàng ta.

Tóm lại mấy ngày qua ở trong cung, tâm trạng Hoàng thượng trở nên rất tốt, ai nấy đều thấy rõ cả. Có lẽ muội nên về trước đi. Dẫu sao cũng phải có người nói cho muội biết chuyện này, dù trong lòng muội nghĩ thế nào, hay ngày sau Hoàng thượng biết rồi sẽ trách tội tỷ, cứ để tỷ gánh cái danh người xấu này đi.

Chỉ còn một tháng nữa là bắt đầu tuyển tú, sẽ có vô số muội muội xinh đẹp như tiên ồ ạt vào cung, mỗi lần như vậy tỷ lại thấy mình già rồi. Nhưng A Vũ à, muội thì khác, muội mau quay về đi!"

Thẩm Vũ đọc thư mà cảm thấy tựa như Thẩm Uyển đang đứng trước mặt, tha thiết nói những lời này với mình. Nàng hít vài hơi thật sâu, cố kìm nén cơn bực tức đang trào dâng trong lòng. Tề Ngọc, đồ khốn nhà ngươi giỏi nhỉ! Dám gạt nàng lâu như vậy! Nếu không nhờ Thẩm Uyển viết thư gửi tới, chỉ e Thẩm Vũ phải đợi đến lúc thật sự quay về mới biết trong hậu cung lại có thêm mỹ nhân.


Hứa Khâm chưa từng phân sủng với nàng, Phỉ An Như cũng vậy. Ngay cả Thôi Cẩn kiếp trước phân sủng thành công thì lúc này đây, nàng ta đã bệnh đến mức tiều tụy, không hề khiến Hoàng thượng để ý. Thẩm Vũ tìm mọi cách ngăn cản nhiều mỹ nhân đến thế, cuối cùng lại thua trong tay một tiểu nha đầu.

Nàng cau mày, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng. Không đúng, nếu hôm nay không có Nhiên Mỹ nhân thì sớm muộn cũng xuất hiện mỹ nhân khác. Thẩm Vũ vào cung đã ba năm, cũng được sủng ái ba năm ròng. Đối với vô số ngự nữ của Hoàng thượng, có thể giữ được ân sủng dài lâu như vậy không hề dễ dàng. Chỉ e trong lòng hắn muốn nếm món ăn tươi mới, sớm đã dao động không yên rồi.

“Hầu hạ bút mực, bổn cung phải viết thư hồi đáp!" Bàn tay trắng trẻo của Thẩm Vũ vung lên, vẻ tức tối vừa rồi trên mặt nàng đã biến mất sạch sẽ, nhưng lại trở nên vô cùng u ám nặng nề, chứng tỏ tâm trạng của chủ nhân không tốt.

Minh Tâm và mấy cung nữ đứng hầu bên cạnh. Thấy dáng vẻ này của nàng, bọn họ đều cúi đầu xuống không dám thở mạnh. Thẩm Vũ rất hiếm khi tức giận như thế, dù là lúc mới vào cung, Hoàng thượng sủng hạnh người khác, nàng cũng chỉ cắt mấy cành hoa để trút giận. Lúc này đây, chỉ e trong lòng có thêm cảm giác bị phản bội.

Giấy, bút, mực được chuẩn bị xong, Thẩm Vũ mới nhấc bút viết thư hồi âm.

“Uyển tỷ tỷ, muội chẳng những không về cung sớm, nói không chừng còn trì hoãn thêm nữa. Một tháng nữa là tuyển tú, ắt hẳn sẽ có người mới vào cung, đến lúc đó bọn họ và Nhiên Mỹ nhân tranh sủng, không ai chịu thua kém ai đâu. Chẳng bằng đợi bọn họ phân cao thấp xong, muội về cung cũng bắt kịp một chút.

Huống hồ chẳng qua chỉ là một vị Mỹ nhân. Nếu muội lo lắng chạy về, sợ rằng sẽ khích lệ tính tình nàng ta ngang ngược hơn. Cho dù nàng ta giống muội hay không thì hậu cung này cũng chỉ có một Thẩm Vũ duy nhất!

Tỷ hãy chăm sóc mình thật tốt. Trong chuyện mang thai giả này, sẩy thai hay sinh ra thai chết đều do tỷ quyết định! Cái nào có lợi thì làm, không cần phải kiêng dè muội! Đại Hoàng tử vô cùng mạnh khỏe, hiện giờ nó rất lanh lợi hoạt bát, càng ngày càng thêm thông tuệ, tương lai tất sẽ thành một người tài giỏi!"


Viết xong, Thẩm Vũ gấp giấy lại rồi nhét vào phong thư, sau đó gọi tiểu thái giám vừa đưa tin và giao thư cho hắn.

“Giao phong thư này cho Uyển Phi nương nương, nhân tiện nói với Lý Hoài Ân rằng: Lý Tổng quản vất vả rồi, không cần nói chuyện nhỏ này cho Hoàng thượng biết. Đợi bổn cung quay về, nhất định sẽ thưởng cho hắn!". Thẩm Vũ nhỏ giọng dặn dò vài câu, gương mặt nàng đã trở lại vẻ hòa nhã như trước.

Tiểu thái giám kia vội vã đáp "dạ", cẩn thận giấu thư vào ống tay áo rồi mới hành lễ và từ từ lui ra.

Minh Âm thấy dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Vũ, nàng cũng đoán được, ắt hẳn chuyện về Nhiên Mỹ nhân đã bại lộ, nếu không Thẩm Vũ đã chẳng tức giận đến thế. Minh Âm bỗng đổi sắc mặt, nàng không dám tới gần hỏi thăm mà chỉ giả vờ muốn thay nước pha trà, cầm ấm trà lên rồi lui ra ngoài.

Nhưng Minh Tâm không hề phát hiện một chi tiết nhỏ là mình vẫn luôn không ngừng liếc nhìn Thẩm Vũ, rõ ràng nàng vô cùng để ý.

Đương nhiên Thẩm Vũ cũng phát hiện ánh mắt nàng, sau cùng thở nhẹ ra một hơi và nói nhỏ: "Hoàng thượng mới phong cho một người là Nhiên Mỹ nhân, có vẻ như muốn tiếp tục sủng ái nàng ta. Uyển tỷ tỷ lo lắng nên viết thư nhắc nhở bổn cung."

Thẩm Vũ sẽ không gạt Minh Tâm những chuyện này. Dứt lời, nàng cầm thư mà Thẩm Uyển gửi rồi đi chầm chậm tới chỗ chậu than, ném thẳng lá thư vào đấy. Lửa than đang cháy bỗng rực lên, cả phong thư bị lửa đốt sạch sẽ, hóa thành tro tàn.


Đúng lúc ấy, bà vú bế Nhị Hoàng tử đến. Thằng bé đang khóc ầm ĩ, khỏi phải nói cũng biết là nó lại đói bụng. Tuy Thẩm Vũ không có nhiều sữa nhưng nàng vẫn khăng khăng tự nuôi con vào ban ngày, ban đêm mới để bà vú ra trận.

Nàng đón lấy Nhị Hoàng tử từ bà vú, bế nó ngồi xuống ghế. Một tay nàng ôm nó, tay còn lại bắt đầu tháo vạt áo. Dường như nghe thấy tiếng nàng cởi áo Nhị Hoàng tử lập tức nín khóc, trái lại còn không ngừng cử động cái đầu nhỏ, hình như nó đang tìm nguồn sữa.

Đến lúc uống được sữa thì nó mới hoàn toàn yên tĩnh, cả người chỉ có cái miệng động đậy. Thẩm Vũ nhìn nó uống sữa mà cảm thấy khói mù nơi đáy lòng tan đi, nàng không khỏi bật cười thành tiếng.

Minh Tâm đã bước tới, đợi một lát mới nói nhỏ: "Chủ tử, người định chuẩn bị đồ đạc về cung ư?".

Thẩm Vũ không hề nghĩ ngợi, lập tức ngẩng đầu lên nói khẽ: "Về cung sớm quá! Nếu bây giờ quay về, nói không chừng việc chuẩn bị tuyển tú sẽ rơi xuống đầu bổn cung. Ai thèm làm chuyện tốn công vô ích như vậy chứ, để Hoàng thượng giao cho người khác thì tốt hơn. Có rất nhiều kẻ muốn bước vào hậu cung, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất loạn. Hai vị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đúng là mất nhiều hơn được!"

Thẩm Vũ không tin trong lần tuyển tú này, Hoàng thượng không để mắt tới mỹ nhân nào, đến lúc đó lại có thêm một cuộc đua xuất sắc ngoạn mục cho xem. Tuy nàng nhìn không thấu nhưng lại bằng lòng chờ đợi. Dù sao sủng đã sủng rồi, có truy cứu đến đâu cũng chẳng thay đổi được sự thật này. Hiện giờ nàng mới ở cữ xong, dù là thể xác hay tinh thần đều không ở trạng thái tốt nhất. Hầu hết tinh lực của nàng dồn vào bé con, đâu còn sức để đi lấy lòng Hoàng thượng.

Lỡ như quay về mà chưa kịp vãn hồi tâm tư của Hoàng thượng, hai vị Hoàng tử lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó mới gọi là khiêng đá nện chân mình!

Khoảng cuối tháng hai, hậu cung truyền ra tin tức. Thai nhi trong bụng Thẩm Uyển đột ngột sẩy mất, không thể sinh ra mà cơ thể nàng còn yếu hơn. Cơ bản là vị Uyển Phi này không còn xuất hiện dưới tầm mắt mọi người nữa, Kỳ Hoa điện cũng càng thêm quạnh quẽ.

Ngày tuyển tú mỗi lúc một gần, hoạt động tuyển tú ở các nơi đã đến hồi kết thúc. Không ít cô nương ở phương xa đã lên xe ngựa tiến về kinh đô.


Mãi đến cuối tháng ba, khi Trữ Tú cung được lấp đầy bởi một đám mỹ nhân cao thấp béo gầy cũng là lúc cả hậu cung trở nên có sức sống hơn hẳn. Mỗi đợt tú nữ đều bị người ta để ý. Lúc này đây cục diện vẫn như cũ, thế lực ba phương mỗi người một vẻ.

Hôm đó tuyển lại lần nữa, Hoàng thượng chỉ giữ lại vài vị, hắn cũng không hứng thú với mấy tú nữ này. So với Hứa Vi Nhiên đầy cá tính, những người này không quá xuất chúng. Chẳng qua khi hắn lật thẻ bài của những người được giữ sau đợt tuyển lại thì có một tú nữ lên là Lưu Di, sau khi thị tẩm được thăng lên Tần vị chính ngũ phẩm, hơn nữa còn được ban phong hiệu là Giai.

Khi chiếu thư phong cho Lưu Di làm Giai Tần được truyền ra, hậu cung trở nên xôn xao. Lần đầu tiên thị tẩm mà đã được phong Tần vị chính ngũ phẩm, chứng tỏ đã được Hoàng thượng xem trọng, hơn nữa có thể thấy rất hiểu tâm ý đế vương.

Trước kia Phỉ An Như và Hứa Khâm được phong Tần, hoàn toàn dựa vào bối cảnh vững chắc của nhà mẹ. Nhưng gia thế của Giai Tần vô cùng bình thường, phụ thân nàng ta cùng lắm chỉ là một viên quan nhãi nhép ở địa phương, thậm chí còn không leo nổi lên thế lực ba phương, thế mà nàng ta lại lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng.

Đây quả thực là chuyện khiến người ta nghĩ mãi không hiểu. Lưu Di có vẻ đẹp ngọt ngào nhưng không phải loại đặc biệt xuất sắc, khí chất trên người cũng không sánh bằng những cô nương được thế gia dạy dỗ. Ưu điểm duy nhất của Lưu Di khiến người khác để ý chính là cảm giác nàng ta mang lại. Lúc nói chuyện, nàng ta cất giọng nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề nhiều lời nhưng làm người khác vô cùng thoải mái, ngôn hành cử chỉ chưa từng nắm đầu giương móng, hoàn toàn trái ngược với Nhiên Mỹ nhân.

Đương nhiên Thẩm Vũ cũng nhận được lá thư thứ hai của Thẩm Uyển. Khi hai chữ "Giai Tần" kia xuất hiện trên giấy, nàng cảm thấy mắt mình sớm bị chọc mù rồi.

Chữ kia mỉa mai đến cỡ nào. Giai Tần mới được tấn phong, thế mà lại sử dụng phong hiệu kiếp trước của Thẩm Vũ! Thẩm Uyển lâu rồi chưa ra cửa nên những gì nàng biết về Lưu Di cũng nhờ thông qua miệng đám cung nhân trong Kỳ Hoa điện, nói không đầy đủ, nhưng mấy câu ít ỏi ấy đã phác họa nên một mỹ nhân trước mặt Thẩm Vũ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Vũ bỗng thấy cả người không còn sức lực, nàng nghĩ đến một khả năng! Lá thư trượt khỏi tay nàng, rớt xuống đất mà nàng chẳng màng nhặt lên. Cả người nàng nằm liệt trên ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại, gương mặt toát lên sự mệt mỏi.

Lưu Di giống một người! Nàng ta giống Thẩm Vũ ở kiếp trước, chọn cách bắt chước mẫu phi của đương kim Hoàng thượng - Lê Phi. Chẳng qua Thẩm Vũ không bắt chước quá giống, vẫn giữ lại một chút tính cách đặc biệt của mình nên không khiến người ta nghĩ tới Lê Phi, dù sao cũng có quá nhiều nữ tử dịu dàng. Nhưng biểu hiện của Lưu Di càng đạt chuẩn hơn nàng kiếp trước! Cũng chỉ có Thẩm Vũ nàng từng bắt chước Lê Phi mới nhìn thấu được tâm tư của Lưu Di.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận