Tiến Công Sủng Phi

Edit: Chang Phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

"Giai Tần, ngươi cũng thật biết đùa, miệng toàn là lời nói bậy bạ, trước sau mâu thuẫn. Túi thơm này không phải là ngươi tự mình làm ra sao? Sao giờ lại biến thành có người giúp ngươi làm rồi! Ai tin ngươi chứ!" Hứa Vi Nhiên vẫn không chịu bỏ qua, gương mặt nàng ta tràn ngập vẻ trào phúng, lời nói cũng rất chanh chua.

Trong đại điện khắp nơi đều là tiếng xì xầm và trách móc, Lưu Di suy sụp quỳ trong điện, ý nghĩ muốn cầu Thẩm Vũ giúp nàng ta lật lại bản án cũng hoàn toàn biến mất. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn các phi tần công khai lên án trong điện, một đám đều gấp đến đỏ mắt, miệng không ngừng nghỉ khắc nào.

Những tiếng ầm ĩ mà bén nhọn đó, toàn bộ đều chen vào trong tai Lưu Di, như là một cây kéo đâm thẳng đến đáy lòng nàng ta, làm đại não nàng ta trở nên trống rỗng, bóng người xung quanh tựa như cũng trở nên mơ hồ, chỉ có những tiếng trách cứ càng lúc càng ầm ĩ.

Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế phượng, xoay viên ngọc thạch tinh xảo trong tay, nàng đã dự đoán được ngày tháng sau này của Lưu Di nhất định sẽ thê thảm vô cùng, đương nhiên nàng cũng sẽ không ra tay trợ giúp.

"Hoàng hậu nương nương." Ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải là Phỉ An Như nhẹ giọng lên tiếng, nàng đối mặt với Thẩm Vũ, giọng nói không tính là lớn.

Mấy người làm ầm ĩ kia tất nhiên là không nghe thấy, chỉ có người ở gần mới nghe rõ, đều đặt ánh mắt lên trên người nàng ta. Thôi Cẩn ngồi ở đối diện nàng ta, lúc nghe được tiếng của nàng ta trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc. Rất rõ ràng, Phỉ An Như lên tiếng nhắc nhở Thẩm Vũ, đừng để những người này quá phận.

Thẩm Vũ hơi nhướng mày, đây đã là lần thứ hai Phỉ An Như muốn trợ giúp Lưu Di.

"Được rồi, đừng làm loạn nữa. Phượng Tảo cung không phải chợ bán thức ăn, công bằng ở trong lòng người. Hành trình tránh nóng năm nay sắp bắt đầu rồi, bổn cung cũng phải chuẩn bị cho tốt. Đều an phận một chút, đừng gây chuyện đến trước mặt Hoàng thượng, nếu không đến lúc đó bổn cung cũng sẽ không bảo vệ được cho các ngươi!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, vẻ mặt thanh lãnh, thái độ từ chối người ở ngoài ngàn dặm, hiển nhiên là không có dự định nhúng tay vào chuyện lần này.


Thẩm Vũ nhẹ nhàng tung ra mấy câu, làm không ít người hiểu rõ ý tứ của nàng. Hoàng hậu nương nương sẽ không quản chuyện này nhưng nghe vào trong tai của mọi người, giống như là nàng cũng ủng hộ vậy, rất có ý quạt gió thêm củi.

Lưu Di ngồi quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nàng ta hít sâu một hơi, trên mặt đều vẻ khó tin. Từ sau khi Hoàng hậu hồi cung, Hoàng thượng liền không hề triệu hạnh mấy người các nàng nữa, cho dù ngẫu nhiên gặp mặt cũng chỉ trò chuyện mà thôi.

Lưu Di tự nhận là chưa từng đắc tội với Hoàng hậu, danh tiếng Thẩm Vũ chỉnh người không giữ lại thể diện đã sớm truyền khắp hậu cung, cho nên tuy rằng nàng ta không có kiến thức, cũng vẫn trước sau thật cẩn thận né tránh, nhưng không ngờ Thẩm Vũ lại có thái độ như thế. Thân là Hoàng hậu, gặp phải loại chuyện này vốn dĩ nên cho người điều tra xong lại đưa ra quyết định, chứ không phải ném nàng ta cho một đám nữ nhân ở hậu cung này tra tấn.

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự vô tội, nếu người không để ý tới, ngày sau sẽ có vô số các phi tần gặp phải loại chuyện như vậy, vậy hậu cung chẳng phải là bị lật tung trời lên hay sao?" Lưu Di giống như người chết đuối ở trong nước, vẫn không chịu từ bỏ ý định mà muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Sau khi nàng ta nói xong câu đó, Phỉ An Như ngồi bên cạnh thở dài một hơi, Thẩm Vũ có tiếng là người ăn mềm không ăn cứng. Mấy câu nói đó của Lưu Di, sẽ chỉ làm nàng càng thêm phản cảm mà thôi.

"Bổn cung quản lý hậu cung như thế nào, căn bản không cần ngươi tới lắm miệng. Vốn bổn cung cũng không tính quản chuyện này, nhưng Giai Tần đã nói đến mức này rồi, nếu bổn cung không ra mặt chủ trì công đạo, vậy thì thật là không đúng rồi!" Thẩm Vũ trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lưu Di, giọng điệu dần dần nâng lên, biểu hiện nàng đang tức giận.

Trong điện bỗng nhiên an tĩnh xuống, từ sau khi Thẩm Vũ hồi cung, đã là người ở vị trí cao, rất ít phát giận ở trước mặt mọi người. Nhưng lúc này, cho dù là ai cũng đều nhìn ra tâm trạng nàng không tốt, lại còn không có dự định giữ lại mặt mũi cho Giai Tần.

Không ít người khẽ run lên, không biết là lo lắng hay là hưng phấn. Không thể không nói, nhìn Hoàng hậu nương nương phát giận, nếu không phải là người hứng chịu lửa giận, tâm lý những người khác đơn giản chia làm hai loại. Một loại là đồng tình, một loại khác chính là cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Lúc này Lưu Di gần như là kẻ địch chung của hậu cung, đương nhiên là trong lòng mọi người ngóng trông Thẩm Vũ phát giận.

"Bổn cung muốn hỏi Giai Tần một câu, dẫu làm bỉ mục [1] chết cũng cam, nguyện làm uyên ương chẳng làm tiên. Câu này có ý gì?" Thẩm Vũ hơi nâng mí mắt lên, như có như không mà nhìn thoáng qua Giai Tần đang quỳ gối ở giữa điện, giọng nói không chút gợn sóng, cùng với người vừa mới phát giận vừa nãy như hai người khác nhau, cứ như đã hết giận vậy.


[1] Bỉ mục là tên một loài cá có khả năng nhìn kém nên luôn sống thành đôi.

Thẩm Vũ vừa nói xong, Giai Tần lập tức run lên. Cả người nàng ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng bắt đầu hối hận với câu nói cuối cùng vừa nãy của chính mình, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.

Đối với việc Hoàng hậu nói ra những lời này, không ít người nhướng mày theo. Nào là bỉ mục, nào là uyên ương, đều là có đôi có cặp. Không cần phải nói cũng biết đây là một câu yêu đương, Thẩm Vũ lại hỏi Lưu Di mấy câu này, chẳng lẽ đây là Giai Tần viết?

"Như thế nào, không dám nói. Trong túi thơm ngươi đưa cho phi tần các cung đều chứa kinh Phật được sao chép, nhưng sao túi thơm đưa cho Hoàng thượng, lại là thơ tình chứ?" Thẩm Vũ đợi một lát, vẫn không nghe thấy Lưu Di lên tiếng nói chuyện, liền lạnh giọng mà mở miệng vạch trần.

Phía dưới lập tức nghị luận sôi nổi, một đám nhìn về phía Lưu Di, ánh mắt càng trở nên lạnh băng sắc bén, giống như muốn hóa thành vô số cây đao đâm thủng nàng ta vậy.

"Hơn nữa Đỗ Viện phán đã kiểm tra qua, bên trong túi thơm của Hoàng thượng, ngoài cánh hoa cùng hương liệu ra, thì không có những thứ phấn hoa dị ứng đó. Ngươi đây là vì để trở thành cá thờn bơn cùng uyên ương mà muốn hành hạ hết toàn bộ phi tần hậu cung sao?" Thẩm Vũ cười lạnh một tiếng, căn bản không có ý muốn buông tha cho nàng ta, tiếp tục cao giọng nói.

Một câu cuối cùng này của nàng, mang theo suy nghĩ của chính mình. Nàng cũng đứng ở phía của những nữ nhân đó, muốn trả thù Lưu Di.

Lời Thẩm Vũ nói rõ ràng cao minh hơn Hứa Vi Nhiên nhiều, giọng điệu vẫn bình bình đạm đạm như vậy, không hề có ý vị chanh chua nào. Nhưng mà hiệu quả lại tốt hơn Hứa Vi Nhiên rất nhiều.

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, không khí trong điện lại một lần nữa tăng vọt lên. Những nữ nhân đó bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, giống như là binh lính chuẩn bị lên chiến trường, nhìn thấy kẻ thù hết sức đỏ mắt.


"Bổn cung chỉ nói đến đây thôi, mọi việc đều phải có chứng cứ. Giai Tần, đây chính là túi thơm ngươi tự làm, không ai ép buộc ngươi. Xảy ra vấn đề tất nhiên chính ngươi phải tự đi giải quyết!" Thẩm Vũ bỏ lại mấy câu nói, phất phất tay ý bảo các nàng lui ra, sau đó liền đứng dậy đi vào nội điện.

Bóng dáng Thẩm Vũ vừa mới biến mất khỏi ngoại điện, những tiếng ồn ào lập tức lớn hơn, tốp năm tốp ba đi ra ngoài điện.

Minh Âm ở bên ngoài nhìn một lúc, mãi đến lúc tiễn vị phi tần cuối cùng đi rồi, mới chậm rãi bước về phía nội điện bẩm báo tin tức với Thẩm Vũ.

"Nhiên Mỹ nhân mời vài vị phi tần đi đến cung nàng uống trà, chắc là muốn thương lượng biện pháp trừng trị Giai Tần." Minh Âm ghé sát vào bên tai Thẩm Vũ nói, cục diện như ngày hôm nay là Thẩm Vũ đã sớm lên kế hoạch từ trước.

Giai Tần nếu đã coa dự định lấy lòng mọi người trong hậu cung, vậy thì nhất định phải hiểu rõ một đạo lý, nếu như thất bại, nàng ta phải tiếp nhận hậu quả bị mọi người trong hậu cung công kích. Hiện tại, chẳng qua là vừa bắt đầu mà thôi.

Mấy phi tần bị dị ứng phấn hoa như Hứa Khâm kia, vẫn chưa thể ra khỏi tẩm điện. Đợi các nàng khỏi bệnh, vậy thì đó mới thực sự là ngày mà Lưu Di phải chịu khổ.

"Nương nương, Lương phi nương nương muốn gặp người!" Minh Ngữ bước nhanh đến, thấp giọng thông truyền một câu.

Thẩm Vũ chau mày lại, đối với hành vi hai lần giải cứu Lưu Di này của Phỉ An Như, nàng cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời cũng rất bất mãn.

"Vừa hay bổn cung cũng có việc muốn hỏi nàng ta." Thẩm Vũ vừa nói vừa đi ra ngoài, hiển nhiên nàng định gặp Phỉ An Như ở ngoại điện.

Trong ấn tượng của Thẩm Vũ, Phỉ An Như vẫn luôn là người thông tuệ, tuy nói hai người các nàng đã từng có chuyện không thoải mái nhưng chỉ khắc chế lẫn nhau, đường ai nấy đi, chưa từng xảy ra xung đột. Chẳng lẽ lần này vì Giai Tần, Phỉ An Như muốn thay đổi sao?


Thẩm Vũ mang theo nghi hoặc trong lòng đi tới ngoại điện, Phỉ An Như đã được mời vào, ngồi ở ghế trên. Thấy Thẩm Vũ đi ra, bèn đứng dậy hành lễ với nàng.

"Không cần đa lễ, đến cùng là có chuyện quan trọng gì vậy, khiến Lương phi đã đi rồi còn phải quay lại?" Thẩm Vũ vung tay lên ý bảo nàng đứng dậy, chầm chậm chọn chỗ đối diện Phỉ An Như rồi ngồi xuống, giọng nói vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, không hề quanh co lòng vòng.

Đối với việc nàng nói trắng ra như vậy, Phỉ An Như cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi nhướng mày, tay cầm một chung trà nhưng chưa uống ngụm nào. Trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc, như là đang tự hỏi kế tiếp muốn nói cái gì.

Thẩm Vũ vẫn luôn ngồi đối diện nàng ta, không hề thúc giục, chỉ an tĩnh chờ đợi.

Cuối cùng Phỉ An Như khẽ hít một hơi, như là hạ quyết tâm cái gì, rồi nhỏ giọng lên tiếng: "Đối với Lưu Di, bản thân ta khinh thường để ý tới, chẳng qua là ta dùng nàng ta để thử xem thái độ của ngươi mà thôi. Lúc trước đầu tiên là giải tán hơn sáu trăm phi tần, hành hạ Đức phi đến mức phải vào Lãnh cung, hiện tại lại đổi thành Giai Tần. Hoàng hậu nương nương, người tiếp theo sẽ là ai đây?"

Câu hỏi cuối cùng của Phỉ An Như, giọng ép tới cực thấp, như là sợ Thẩm Vũ bị dọa vậy. Nàng ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Thẩm Vũ, ánh mắt sắc bén, không chút né tránh nhường nhịn Thẩm Vũ.

Nghe được Phỉ An Như hỏi như vậy, Thẩm Vũ rõ ràng là sửng sốt một chút, rồi lại cau mày tự hỏi một lát, rồi mới khẽ cười ra tiếng.

"Ta đang không biết ngươi bị làm sao, lại muốn làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, đi ngược lại với bình thường chỉ vì để trợ giúp một Giai Tần nho nhỏ. Hoá ra là ngươi sợ người tiếp theo bổn cung sẽ đối phó là ngươi!" Thẩm Vũ chớp chớp mắt với nàng ta, không thể không nói, Phỉ An Như trải qua mấy năm rèn luyện, can đảm càng ngày càng xuất sắc.

May mắn Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta, nếu không để Phỉ An Như trở thành đối thủ của nàng, Thẩm Vũ thật đúng là phải buồn phiền rồi.

"Nương nương hẳn là rõ ràng, ta cũng không ham muốn gì cái thân phận Lương phi này, chỉ cần ngày trôi qua an ổn là được. Nhưng Phỉ gia lại rất coi trọng phân vị bảo bối này, mà ta cũng không muốn bị ngài theo dõi. Ta không có lòng tranh sủng, chỉ hy vọng có chỗ dừng chân ở hậu cung là được. Nương nương bức bách người khác như thế, hậu cung này cho dù còn có hai trăm người, cũng không đủ cho nương nương hành hạ!" Phỉ An Như thấy Thẩm Vũ nguyện ý nói chuyện với nàng ta như vậy, vẻ khẩn trương trên mặt cũng thả lỏng xuống.

Không sợ Thẩm Vũ ngả bài, chỉ sợ Thẩm Vũ giả bộ hồ đồ không thừa nhận. Như vậy Phỉ An Như lập tức có thể kết luận, mục tiêu kế tiếp của Thẩm Vũ chỉ sợ chính là nàng ta rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận