Tiến Công Sủng Phi

Edit: Cảnh Phi.

Beta: Rine Hiền phi.

“Nương tử tất nhiên là như mầm cỏ non, làn da mịn màng như mỡ đông[1], cổ trắng nõn như nhộng non, răng đều như hạt bắp[2]. Trán rộng mày ngài, nụ cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh[3].” Tề Ngọc cũng nói theo nàng, tự nhiên nâng tay sờ lên người Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ đưa tay ra nắm lấy cổ tay của hắn, Hoàng thượng vì khen ngợi nàng mà dùng đến cả “Kinh Thi”, đủ để thấy được hắn đối với Thẩm Vũ có bao nhiêu vừa lòng.

Bị Thẩm Vũ kìm lại, Tề Ngọc không khỏi nhướng mày lên, dường như có chút buồn bực. Rõ ràng mới sáng sớm đã câu dẫn hắn, bây giờ lại không cho hắn động tay chân, đến tột cùng trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.

“Phu quân nói rằng, ‘Phu như ngưng chi’, chắc là trên người ta không có dấu vết gì khác nhỉ?” Thẩm Vũ vẫn giữ chặt cổ tay của hắn, chớp chớp mắt nhìn, dường như đang đợi đáp án của hắn.

Tề Ngọc nghẹn đến có chút khó chịu, cũng không cẩn thận nghe rõ hàm ý của Thẩm Vũ, vội vàng nói tiếp: “Không có không có, thật sự là trắng nõn mịn màng, không hề có chút dấu vết nào!”

“Vậy có dấu vết hoan hảo thì sao?” Thẩm Vũ nghe được câu trả lời của hắn, ý cười trên mặt càng rõ, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tề Ngọc, khóe miệng cong lên, chứng minh tâm tình của nàng vô cùng vui vẻ.

Tề Ngọc lập tức im không nói, hắn hơi híp mắt lại. Không thể không nói, lúc này Thẩm Vũ thật làm cho hắn có một loại xúc động muốn xông lên đánh nàng. Từ lúc bắt đầu Thẩm Vũ cởi quần áo, chính là vì muốn cho hắn thấy trên làn da không hề có một dấu vết hoan hảo nào. Mỗi lần hai người bọn họ làm mạnh mẽ, thì trên người Thẩm Vũ nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nhưng lúc này làn da nàng vô cùng trắng nõn, không có bất kỳ dấu vết gì.

“Ta đã nói tối hôm qua không muốn hoan hảo, là chàng cố chấp muốn ôm ta lăn lộn trên giường đấy!” Thẩm Vũ nhân lúc hắn thất thần, nhanh chóng khoác áo ngoài xuống giường, trong giọng nói mang theo ý hơi hờn dỗi.


Tề Ngọc không có cách nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gọi cung nhân ở ngoài phòng tiến vào, hầu hạ rửa mặt chải đầu. Hắn vẫn trơ người nằm thẳng ở trên giường, nỗ lực đè áp dục vọng xuống đáy lòng.

Lúc Phỉ An Như nói quyết định của mình với Thẩm Vũ, trên mặt nàng lộ ra ý cười, dáng vẻ như đã dự kiến được, nàng thấp giọng nói: “Lâm Tướng quân không hổ là đấng nam nhi của Đại Tần ta, trọng tình trọng nghĩa. Về sau nếu như ngươi thật sự có thể đi theo hắn, nhất định cuộc sống sau này sẽ không tệ!”

Thẩm Vũ đưa tay chống cằm, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Ngày ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong đã biết hắn là nam nhân có trách nhiệm, huống chi còn có thể muốn đưa Phỉ An Như rời đi, không ngại nàng ấy đã từng là nữ nhân của Hoàng thượng, tâm tính kia quả thật là vô cùng độ lượng.

Vừa bị Thẩm Vũ nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Phỉ An Như đỏ lên, nàng bưng tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt phát ra tia sáng có chút nóng bỏng. Đó là một loại ánh mắt trông chờ tương lai, trước nay Thẩm Vũ chưa từng thấy Phỉ An Như có biểu hiện như vậy.

“Nhưng ngươi muốn ở bên hắn thì phải trả một cái giá không hề nhỏ. Ngươi không thể xuất đầu lộ diện trong nhóm phu nhân, hằng năm phải giả bệnh, thậm chí không thể gặp gỡ người thân. Hơn nữa, tất cả chi phí của ngươi, thậm chí có thể là mạng sống đều sẽ phụ thuộc vào tình cảm của Lâm Phong đối với ngươi. Một khi hắn coi trọng người khác, thì ngươi có khả năng mất đi mọi thứ, tệ hơn là bị người khác phát hiện mật báo cho Hoàng thượng, Phỉ gia sẽ bị liên lụy cửu tộc!” Thẩm Vũ thu hồi ý cười trên mặt, giọng điệu nghiêm túc phân tích lợi và hại cho Phỉ An Như.

Lâm Phong có thể tiếp nhận Phỉ An Như, hơn nữa còn ở trước mặt Hoàng thượng từ chối việc ban hôn, quả thật là hao tổn tâm huyết. Nhưng Phỉ An Như vứt bỏ mọi chuyện trong hậu cung, vứt bỏ danh hiệu Lương phi, thậm chí là cả gia tộc ở sau lưng chỉ vì được ở bên hắn. Đây cũng coi như là một loại được ăn cả ngã về không, dũng khí trả giá cho những điều mình muốn, tuyệt đối không thể khinh thường.

Nghe Thẩm Vũ nói xong, sắc mặt của Phỉ An Như trầm xuống, nàng gật gật đầu với Thẩm Vũ, thấp giọng nói: “Những hậu quả này ta đều biết, hắn vì ta, đã lớn tuổi như vậy mà chưa từng cưới vợ nạp thiếp. Cho dù nói thân ở biên cương, nhưng bên kia cũng có các cô nương nhà trưởng quan châu huyện, họ muốn đưa cho hắn nạp thiếp, hắn cũng không chấp nhận. Phần tình nghĩa này của hắn, nếu ta lại cứ rụt đầu như rùa đen ở trong cung, thì ta cũng tự xem thường chính mình!”

Giọng điệu Phỉ An Như vô cùng kiên định, hiển nhiên là nàng đã suy xét rõ ràng, bất kỳ lời nói nào cũng đều không thể dao động được nàng. Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, xem như là đồng ý với. Hai người thương lượng cụ thể việc xuất cung một lát, lúc này mới xem như đã định xong mọi chuyện.

Bắt đầu từ một ngày kia, Lương phi bị bệnh. Đỗ Viện phán cũng vừa lúc cáo lão hồi hương, không nhúng tay vào chuyện trong hậu cung nữa. Thẩm Vũ mời thái y khác đi chẩn trị bệnh tình cho Phỉ An Như, đương nhiên hắn sẽ không nói thêm cái gì.

Hoàng thượng và Hoàng hậu quan tâm Lương phi, phái người đón người nhà Phỉ gia đến. Một năm trước lão phu nhân đã mất, chỉ có Phỉ phu nhân đưa theo tẩu tử của Phỉ An Như đến. Hai người ngồi ở đầu giường, nói chuyện một hồi với Phỉ An Như rồi bị thái y mời ra ngoài.


“Mẫu thân, tẩu tử, các ngươi phải sống khỏe mạnh, chăm sóc cho phụ thân và đại ca cũng khỏe mạnh.” Phỉ An Như cố gắng nói ra những lời này, nước mắt chảy ra, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.

Phỉ phu nhân và thiếu phu nhân đáp lời lại, nhưng cũng không thể ở lâu. Phỉ An Như lau khô nước mắt trên mặt, vốn dĩ khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thế nhưng sau những giọt nước mắt chảy dài, lớp phấn trên mặt cũng bị cuốn trôi nhạt hơn.

Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng biểu lộ ý định trong lòng với Hoàng thượng, nói bản thân mình phải lòng một vị cô nương, vẫn luôn ngại ngùng chưa cầu hôn. Hiện tại trở về biên quan, sẽ lập tức tới cửa cầu hôn.

Hoàng thượng nghe xong bèn muốn phái người đưa cô nương đó tới, ý muốn tự mình chủ trì hỉ tiệc cho hai người Lâm Phong. Lâm Phong lại từ chối lần nữa, nói rằng sức khoẻ cô nương kia không tốt, không thể đi xe ngựa mệt nhọc, hơn nữa quân đội sắp khởi hành rồi, không nên tổ chức tiệc rượu khắp nơi.

Tuy rằng Tề Ngọc cảm thấy đáng tiếc, chẳng qua thái độ Lâm Phong vô cùng bình tĩnh, ngay cả lời cự tuyệt cũng nói một cách thẳng thừng, điều đó càng khiến cho Hoàng thượng mỗi ngày đều nghe những lời giấu đầu lòi đuôi thiếu cảnh giác, đồng thời còn thưởng thức sự thẳng thắn của Lâm Phong.

Hai ngày trước khi quân đội khởi hành, Lương phi chết bệnh. Hoàng thượng bận rộn lo chuyện quân nhu cho binh lính đến sứt đầu mẻ trán, không có tâm trạng nào lo tang sự cho nàng ấy, chỉ bảo Thẩm Vũ lo liệu tốt một chút, chớ làm phật lòng Phỉ gia.

Vào ban đêm, Phỉ An Như nằm ở trong quan tài, được một đoàn cung nhân nâng ra khỏi cung, chuẩn bị chuyển đến chôn ở Hoàng lăng. Bên trong đám cung nhân này, đương nhiên có người mà Thẩm Vũ và Phỉ An Như thu mua được, tìm cơ hội mở nắp quan tài, đỡ Phỉ An Như ra, bỏ đá vào trong rồi mới đóng đinh lần nữa.

“Nương nương, ngài tự giải quyết cho tốt, đây là chút bạc và lương khô. Cách đó không xa chính là thôn trang, ngài tìm nhà trú tạm trước, ít ngày nữa Lâm Tướng quân sẽ đến đây đón ngài!” Bởi vì sự tình lần này quan trọng, cho nên Thẩm Vũ phái Minh Âm đích thân đến, hiện giờ nàng đang giao tay nải cho Phỉ An Như, nhẹ giọng dặn dò vài câu.

Đợi sau khi Phỉ An Như rời khỏi, Minh Âm mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Hình như có động tĩnh gì đó?” Có tiếng nói của một tiểu thái giám truyền đến, hắn mơ mơ màng màng đi tới, nhìn thấy Minh Âm ở chỗ này, biểu cảm trên mặt mới yên tâm một chút.

“Hóa ra là Minh Âm tỷ tỷ à, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng là nửa đêm xác chết Lương phi nương nương vùng dậy!” Tiểu thái giám kia giơ tay vỗ ngực, vẻ mặt kinh hồn vô cùng.

“Nói bậy gì đó! Chủ tử chúng ta và Lương phi nương nương có giao tình, muốn ta để ý một chút. Không có việc gì thì đừng lải nhải nữa, nhanh chóng trở về ngủ đi!” Minh Âm giả vờ tức giận, lạnh giọng quát lớn vài câu.

Đợi lúc tiểu thái giám kia lui ra, trong lòng bàn tay Minh Âm đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Nơi này là một tòa miếu hoang, chỉ có quan tài được đặt ở chủ điện, mỗi đêm có vài thái giám thay phiên gác đêm trông giữ, vì vậy mới để cho nàng tận dụng cơ hội, đêm nay người trông quan tài vừa lúc đều là người nàng sắp xếp.

Tốc độ hành quân của quân đội đương nhiên là cực nhanh, Phỉ An Như là một nữ nhân, cũng không thể đi lẫn trong nhóm người của quân đội được, cho nên Lâm Phong sắp xếp mấy cận vệ đưa Phỉ An Như đi biên quan trước.

Phỉ An Như ngồi ở trong xe ngựa, nhấc màn xe lên, càng tới gần biên quan, phong cảnh càng thêm tươi đẹp. Trời xanh mây trắng, chim bay cá nhảy, những cảnh này trước đây nàng chưa từng được thấy. Những âm u bức bối tích lũy trong hậu cung trước kia, dường như cũng lập tức tiêu tán.

Hậu cung lại càng thêm hoảng loạn, không ít người người đều suy đoán ra việc Hoàng hậu nương nương đang âm thầm chỉnh đốn hậu cung. Hiện giờ không còn Lương phi nương nương, nên trong lòng những phi tần càng thêm lo lắng, âm thầm đoán rằng sẽ đến phiên ai tiếp theo.

Phỉ An Như rời đi, làm cho hậu cung lâm vào một trận khủng hoảng, lúc thỉnh an mỗi ngày, Thẩm Vũ có thể cảm giác được rõ ràng không khí âm u. Sắc mặt những phi tần này đều không được tốt, mỗi ngày đều là dáng vẻ kinh sợ, nói chuyện cẩn thận, sợ chọc giận Thẩm Vũ.

“Bang —” một tiếng vang dội, ngay lúc thỉnh an hôm nay, có phi tần thứ hai không cẩn thận làm vỡ chung trà.

“Tì thiếp đáng chết, xin nương nương tha mạng!” Người kia cũng bất chấp chung trà vỡ trên mặt đất có làm bản thân bị thương hay không, chỉ biết vội vàng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, khẩn cầu Thẩm Vũ buông tha nàng.

Thẩm Vũ không khỏi nhíu chặt mày, vì để Phỉ An Nhu giả chết xuất cung, không ngờ rằng sẽ khiến cục diện trở nên như vậy. Tuy rằng các phi tần sợ nàng là một chuyện tốt, nhưng nếu quá mức, mỗi người đều như chim sợ cành cong, chỉ sợ sẽ có người gây chuyện.


“Đứng lên đi, tuế tuế bình an!” Thẩm Vũ cố gắng làm giọng nói mềm nhẹ một chút, giống như là sợ khiến nàng ta sợ hãi, thậm chí còn ôn nhu trấn an nàng ta.

“Tạ nương nương!” Chẳng qua hiệu quả cực nhỏ, người nọ run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, ngồi trở lại vị trí của mình, suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

Trong đại điện một lần nữa lâm vào không khí yên tĩnh, không ít người đều cúi đầu, trong điện có vẻ hơi trống vắng.

“Lương phi muội muội qua đời, quả thật khiến người ta thương tâm, đều về cả đi!” Thẩm Vũ cũng không muốn giữ các nàng lại, nhìn dáng vẻ này, trong lòng nàng nghẹn muốn chết.

Thẩm Vũ nói những lời này xong, đứng dậy chuẩn bị tiến vào nội điện, liếc mắt đảo qua một lượt, nhìn thấy vài phi tần bởi vì những lời của nàng có nhắc tới Lương phi mà thân thể run lên. Ánh mắt nàng tối lại, bước nhanh vào nội điện, đi tới bên kệ sách, rút danh sách phi tần hậu cung ra.

Chỗ tên của Phỉ An Như đã có đánh dấu, ở phân vị phi chỉ còn dư lại Thôi Cẩn, Thẩm Uyển và Hứa Khâm. Các phân vị khác cũng còn lại không ít, chẳng qua so với lúc trước cũng coi là không nhiều lắm.

Thẩm Vũ nhìn danh sách tên này suy tư, đối với phi tần còn lại trong hậu cung, nàng cũng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt. Chỉ là nếu nàng không động thủ, những người đó e là sẽ đứng ngồi không yên, động thủ hại nàng trước!



[1]: Thi Kinh 詩經: Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi 手如柔荑, 膚如凝脂 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, da nàng trắng mịn màng (như mỡ đông)

[2]: Thi Kinh 詩經: Lĩnh như tù tề 領如蝤蠐 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Cổ trắng nõn như nhộng non.

[3]: Thi Kinh 詩經: Tần thủ nga mi, Xảo tiếu thiến hề, Mĩ mục phán hề 螓首蛾眉, 巧笑倩兮, 美目盼兮 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Trán nàng rộng và vuông đẹp như trán cồ cộ, lông mày nhỏ và dài như râu con ngài, Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên, Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận