Tiến Công Sủng Phi

Edit: Tồ Dung hoa.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Đối với những lời nói này của Thẩm Vũ, Thôi Cẩn hơi sửng sốt. Nàng mở to hai mắt nhìn Thẩm Vũ, mặt đầy khó tin. Trong ấn tượng của nàng, trước nay Thẩm Vũ đều chiến đấu một mình, chẳng thèm nhập bọn với người khác. Không ngờ đối với những người có sở trường sử dụng thủ đoạn liên thủ này, Thẩm Vũ có hiểu biết như vậy, lại còn sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, hình như sợ Thôi Cẩn không hiểu.

Một lúc lâu sau, Thôi Cẩn mới trông như đã hồi phục lại tinh thần. Nàng thở dài, thấp giọng nói: “Ta cố gắng, hy vọng tỷ cũng đừng nuốt lời, nếu không thì có thể ta sẽ không có cách nào đặt chân trong hậu cung.”

Cuối cùng Thôi Cẩn vẫn đồng ý. Đối với cuộc sống trong hậu cung, nàng thật sự chẳng còn gì lưu luyến. So với việc đau lòng chờ đợi ở đây, chi bằng vứt bỏ hoàn toàn, đổi sang một hoàn cảnh mới.

Sau khi tiễn Thôi Cẩn đi, Thẩm Vũ ngồi trên ghế, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Nàng nắm chung trà trong tay, không ngừng run rẩy, nước trà đã lạnh từ lâu ở bên trong bắn tung tóe ra ngoài, nhưng nàng lại không nhận ra. Mãi đến lúc giày bị ướt, nàng mới hồi phục lại tinh thần.

Những nữ nhân hậu cung này trước giờ vẫn không yên lòng. Vì Thẩm Vũ đã bá chiếm ngôi vị Hoàng hậu, lại đoạt hết toàn bộ sủng ái của Hoàng thượng, cả danh và lợi đều có đủ. Cho nên bọn họ mới có thể liên thủ với nhau hết lần này đến lần khác, e rằng sẽ không có ngày bình an.

Tay Thẩm Vũ run run, rõ ràng là đã tức giận lên tới não. Vì những phi tần vĩnh viễn không biết ngừng lại kia mà tức giận run gan (lá gan trong người).

“Nương nương, Thái tử điện hạ tới!” Giọng Minh Tâm vừa vang lên, Nhị Hoàng tử đã vọt vào, nhào thẳng vào lòng Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ vội thu lại tâm trạng, vươn tay ôm lưng nó. Bé mập lại lớn hơn không ít. Lúc này uốn éo trong lòng Thẩm Vũ, đã khá nặng.


“Mẫu hậu, con cũng muốn tiên sinh dạy học. Sau khi hoàng huynh có tiên sinh, huynh ấy không thèm để ý đến con nữa!” Nhị Hoàng tử vừa nói vừa dang hai cánh tay định bò lên người Thẩm Vũ, rõ ràng là muốn được nàng ôm.

Sâu trong lòng Thẩm Vũ khẽ hít một hơi, nét mặt đã điều chỉnh, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười khẽ.

“Kính Thần còn nhỏ quá, đợi hai năm nữa, con có thể có tiên sinh!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng dụ dỗ nó, nâng tay vỗ về sau lưng.

Lúc này đã bắt đầu vào đông, Nhị Hoàng tử vận xiêm y dày, trông hệt như quả bóng. Ngay cả chạy cũng không dễ dàng, thế mà nó vẫn không sợ lạnh, tinh thần vui chơi cũng lớn, cả ngày nô đùa phá hỏng Ngự Hoa viên.

Sang năm Đại Hoàng tử đã đầy bốn tuổi, nên Tề Ngọc cho nó học vỡ lòng. Hai huynh đệ cũng chỉ xa nhau nửa canh giờ mà thôi, thế mà bé mập này cũng đã hơi khó chịu.

“Mẫu hậu, con muốn dùng “viuuu”… bắn chim!” Nhị Hoàng tử ngoan ngoãn ngồi trong ngực nàng. Có lẽ vì cái ôm quen thuộc của mẹ ruột, lúc này chú nhóc bình thường luôn nghịch ngợm cũng trở nên ngoan ngoãn, nhưng lại thắc mắc nhiều hơn.

Hình như nó sợ nàng không hiểu, nó nhấc tay vẽ tới vẽ lui một vòng cung, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Thẩm Vũ hơi sửng sốt, không phản ứng kịp, nàng ngẩng đầu nhìn Minh Tâm vẫn luôn chăm sóc nó.

Từ khi Minh Tâm được Thẩm Vũ điều tới cạnh hai vị Hoàng tử, nàng ấy vẫn luôn cẩn thận. Tính tình Đại Hoàng tử trầm tĩnh, không cần nàng phí lòng. Chỉ có vị Nhị Hoàng tử này lại rất nghịch ngợm, cũng không biết đã học ai.

“Vừa rồi Thái tử điện hạ chạy tới Long Càn cung, Hoàng thượng chơi với ngài ấy một lúc lâu thì nói đến chuyện tỷ thí này. Còn nói với Thái tử, Ngự Hoa viên có rất nhiều chim, bảo Thái tử luyện bắn chim nhiều hơn. Từ lúc ấy Hoàng thượng nói là từ “viuuu”. Vẻ mặt Minh Tâm hơi bất đắc dĩ, mỗi ngày Hoàng thượng lại ra một vài chủ ý nhảm nhí.


Bây giờ thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, sao có thể để Thái tử điện hạ ra ngoài. Nhưng Tề Ngọc suy nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ muốn cho Nhị Hoàng tử rèn luyện từ bé, không thể nuôi thành bông hoa đặt trong nhà ấm.

“Để Minh Tâm dẫn con đi tìm “viu”!” Tâm trạng vốn đang hậm hực của Thẩm Vũ vì mấy câu nói của Nhị Hoàng tử mà sáng lạn hẳn lên.

“Lấy một cái ná cho nó, nhưng đừng tới Ngự Hoa viên. Đến Ngự Thiện phòng bắt gà về, cho nó đuổi theo!” Thẩm Vũ kéo nó từ trong lòng ra, sửa vạt áo cho nó, rồi bảo Minh Tâm dẫn đi.

“Ná, ná, ta muốn bắn gà gà[1]!” Nghe Thẩm Vũ nói, bé mập lập tức vui vẻ chạy trước, trong miệng còn vang vang thứ gì đó.

[1] Gà gà (kê kê): còn có nghĩa là của quý của đàn ông, mình cũng không hiểu tác giả có chơi chữ hay không, nhưng mình vẫn chú thích để các bạn hiểu thêm, hihi.Các bạn nghĩ thế nào cũng được nhé:vvv

Đợi sau khi lỗ tai được yên tĩnh, Thẩm Vũ hồi phục lại tâm trạng, âm thầm suy nghĩ đối sách. Nhưng nàng còn chưa nghĩ đến tương lai thế nào, thì lại có người cầu kiến. Người tới là Nhiên Mỹ nhân. Thẩm Vũ khá sửng sốt, lập tức sai người cho nàng ta vào.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Nhiên Mỹ nhân mặc một bộ y phục màu hồng đào. Nét mặt tươi như hoa, hệt như tính cách của nàng ta, thẳng tính và nhiệt tình.

Nhìn bộ trang phục này của nàng ta, Thẩm Vũ không khỏi nhướng mày. Thảo nào lúc ấy có người nói Hứa Vi Nhiên có cá tính riêng, na ná như Thẩm Vũ, lời này không phải không có lý. Ít nhất là vào lúc này, Thẩm Vũ cảm nhận được một phong thái tuyệt đối không kém ai từ trên người nàng ta. Nhưng dù sao thì Hứa Vi Nhiên vẫn còn kém hơn một chút. Nàng ta không có vẻ kiều diễm của Thẩm Vũ, cũng không có phong thái ung dung.

Hứa Vi Nhiên xuất thân từ nhánh chếch của Hứa gia, thậm chí còn là chỗ nhánh chếch Hứa lão Hầu gia không chú ý tới. Cô nương được nuôi lớn từ chỗ nhỏ bé này, rất ít người có khí phách hung hăng như nàng ta.


“Chắc Hoàng hậu nương nương đã cảm nhận được, gần đây trong hậu cung không được an ổn. Tuy một đám phi tần bên ngoài thì lo sợ thấp thỏm, nhưng thật ra bên trong lại ngo ngoe rục rịch, hình như đang âm mưu việc gì đó!” Lời nói của Hứa Vi Nhiên càng rõ ràng hơn. Lúc nàng ta nói lời này, trên mặt vẫn treo một nụ cười xinh đẹp, giống như nàng ta là người thắng trong cuộc đua này.

Kiểu thái độ cao ngạo này làm Thẩm Vũ nhíu mày. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, trông Hứa Vi Nhiên đúng là đang bắt chước tính cách của nàng. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lạc giọng nở một nụ cười. Một Giai Tần bắt chước kiếp trước của nàng đã chết, Hứa Vi Nhiên bắt chước kiếp này của nàng. Những người này quả nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến, hơn nữa còn đến với khí thế hùng hổ.

Hứa Vi Nhiên giả vờ ra vẻ cao ngạo, đã sụp đổ trong nụ cười nhẹ nhàng của Thẩm Vũ. Thẩm Vũ dời ánh mắt bình thản, hệt như đang nhìn một món đồ, không có tình cảm nào đáng nói.

“Nhiên Mỹ nhân, muốn đến Lãnh cung dạo à? Sao ngươi lại nói được những lời không đầu không đuôi này, hơn nữa còn khiến tâm trạng của bổn cung vô cùng khó chịu! Dù là ai muốn ngo ngoe rục rịch, chỉ cần bổn cung đưa ngươi vào Lãnh cung, thì người kia nhất định không phải là ngươi!” Thẩm Vũ vẫn giữ một bộ dạng thảnh thơi không lo âu, dường như đối với nàng mà nói, vốn không có hứng thú gì.

Chuyện này khiến Hứa Vi Nhiên trở tay không kịp. Nàng ta cực kì chú ý đến động tĩnh của Thẩm Vũ. Đối với chuyện tâm tình nhiều ngày qua của Hoàng hậu nương nương không tốt, thậm chí còn cáu kỉnh khó hiểu, trong đầu nàng ta sớm đã có tính toán. Thẩm Vũ nhận ra có người muốn đối phó nàng, đây là một thứ trực giác nhạy bén, những vẫn không tra ra được. Vì thế hôm nay Hứa Vi Nhiên mới mạo hiểm, đến đây để nói việc này cho Thẩm Vũ, muốn lấy được sự tín nhiệm của nàng. Không ngờ nàng lại có thái độ này, trái lại đã biến khéo thành vụng.

“Hoàng hậu nương nương thứ lỗi, tì thiếp hơi vênh váo. Chẳng qua là bởi vì có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với người, cho nên mới mất hết lí trí!” Hứa Vi Nhiên vội vàng tạ lỗi, cũng may thái độ nàng ta cũng đủ khiêm tốn, khiến hỏa khí trong lòng Thẩm Vũ chìm xuống.

“Vậy ngươi nói thử xem, nói cho bổn cung nghe thử, đến cuối cùng là chuyện quan trọng gì!” Thẩm Vũ rất bình tĩnh nhìn nàng ta, quả tim đập cực nhanh.

Nghe theo lời nói vừa rồi của Hứa Vi Nhiên, hình như nàng ta muốn mật báo.

“Mấy ngày trước Hứa lão Hầu phu nhân trình thẻ bài vào cung, nói chuyện với Hứa Khâm rất lâu, có vài phi tần Hứa gia cũng sang đó. Nô tì đương nhiên không được Hứa gia tín nhiệm, nên cũng không được gọi sang. Nhưng nô tì nghe được đầu đuôi câu chuyện. Thẩm gia chuẩn bị liên hợp với các nhà thế gia khác can gián Hoàng thượng, muốn tiến hành thẩm tra người. Bản thân Hứa Khâm không bằng lòng, nhưng các phi tần họ Hứa khác lại cực kì chịu khó, nàng giả vờ nằm trên giường bệnh, đóng cửa không ra ngoài!” Hứa Vi Nhiên nói sơ qua câu chuyện, tất nhiên là biết nhiều hơn Thôi Cẩn.

Lúc đầu Thẩm Vũ cho rằng Hứa Khâm muốn làm vậy, bây giờ xem ra là Hứa gia muốn gây bất lợi cho nàng.


“Đương nhiên là Hứa Khâm không dám dính vào trong chuyện đó, cũng vì Hoàng hậu nương nương đã xây dựng ảnh hưởng quá sâu. Nhưng nàng ta là đích nữ Hứa gia, e rằng cuối cùng cũng không thoát khỏi liên quan!” Hứa Vi Nhiên thấy nàng không nói lời nào, lại nhẹ nhàng nói thêm vài câu, cái này gọi là ngàn thủng vạn thủng, nịnh bợ không thủng [2].

[2] Ngàn thủng vạn thủng, nịnh bợ không thủng: Chuyện gì cũng có thể thủng (lộ tẩy), duy chỉ có nịnh bợ, tâng bốc là không, bởi vốn dĩ người được nịnh biết đó chỉ là vờ khen, nói quá nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận, sẽ không ghét bỏ.

Tay Thẩm Vũ chống cằm, nàng cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn nàng ta. Ánh mắt chuyên chú kia làm đáy lòng Hứa Vi Nhiên ớn lạnh từng cơn. Nàng ta nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới miễn cưỡng trấn định lại.

“Ngươi có bằng chứng gì? Bổn cung cũng không thể tin lời nói một phía của ngươi. Nếu tính toán sai lầm… Bổn cung thật sự sẽ bị các thế gia liên thủ tra tấn!” Thẩm Vũ vẫn không mặn không nhạt nhìn nàng ta, nhưng những lời này cũng đã chứng minh, nàng có chút tin tưởng lời Hứa Vi Nhiên nói.

Vẻ mặt Hứa Vi Nhiên khó xử, nàng ta theo bản năng nâng tay trái vuốt cổ tay phải. Đây là thói quen khi nàng ta khẩn trương.

“Tì thiếp thật sự không có chứng cứ, tin hay không tùy ở chỗ người. Về phần vì sao tì thiếp lại báo cho nương nương, đơn giản là muốn người tín nhiệm tì thiếp hơn. Tì thiếp tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác người này. Nếu nương nương đồng ý, tì thiếp sẽ trốn trong tẩm cung, không đong đưa trước mặt người nữa, chỉ xin người chỉ một con đường sáng để tì thiếp có thể sống!” Rõ ràng là Hứa Vi Nhiên hơi kích động. Nàng ta đột nhiên đứng dậy, bộ dạng tay chân luống cuống, hệt như một đứa trẻ.

Nhưng thật ra ngữ khí của nàng ấy vô cùng tha thiết, sự ương ngạnh và hống hách lúc trước cũng mất sạch, giống như một nô tài nhún nhường, cầu xin Thẩm Vũ cho nàng ta một con đường sống.

Thẩm Vũ hơi nhíu mày, nàng không ngờ điều kiện Hứa Vi Nhiên đưa ra là như thế! Lại nói thêm, các phi tần hậu cung đều giống nhau, cho rằng Thẩm Vũ hại chết Phỉ An Như. Lúc này nàng ta mang tin tức này để làm tiền đặt cược, đổi lấy một cuộc sống tạm thời ở hậu cung.

“Ngươi dám lặp lại lời ngươi nói từ đầu đến cuối một lần nữa không.” Thẩm Vũ suy nghĩ một hồi, mày chầm chậm dãn ra, giống như đang nghĩ tới một biện pháp tốt nào đó.

Hứa Vi Nhiên thấy nàng mở miệng, trên mặt lộ mấy phần vui mừng. Nàng ta vội vàng gật đầu đồng ý, gấp gáp nói: “Đương nhiên là được, tì thiếp lập tức nói ngay bây giờ!”

Hứa Vi Nhiên mở đôi môi đỏ, tâm tình hơi kích động định lặp lại một lần nữa. Thẩm Vũ nhấc tay lên, cắt đứt thời khắc nịnh bợ này của nàng ta. Thẩm Vũ ngẩng đầu, nhìn Hứa Vi Nhiên hơi khom lưng đứng ở bên kia, sâu xa nói: “Không vội, đến Long Càn cung nói cho Hoàng thượng nghe!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận