Tiến Công Sủng Phi



Edit: Hoàng Trang (test).

Beta: Hạ Minh.

Tú nữ từ khắp nơi đến đông đủ, phải mất một canh giờ mới đọc hết tên. Một loạt thiếu nữ mặc áo gấm giống nhau đều đứng lại, bộ dáng khác nhau, hoàn phì yến gầy loại nào cũng có. Có thể nói là đưa hết thảy nữ tử trong độ tuổi tươi đẹp nhất tập trung lại một chỗ cho Hoàng Thượng chọn lựa.

“Mời các vị cô nương đi theo chúng ta!” Một thái giám dẫn đường kéo cổ họng hô một câu rồi đi đầu dẫn đường, năm hàng nữ tử phía sau cùng đi tới.

Một đường đi muôn hoa khoe sắc, y hương tóc ẩn (1), trên người các thiếu nữ tỏa ra khí chất ngây thơ, tất nhiên là vô cùng thu hút ánh mắt người khác.

(1) Ở đây, Hán Việt dịch ra là “y hương tấn ảnh”, “y” là y phục, “hương” trong hương thơm, tấn là tóc mai, còn ảnh có hiểu theo nghĩa ẩn trốn (nó có nhiều nghĩa, nhưng từ ẩn là hợp nhất).

Tin tức tú nữ vào cung đã sớm lan truyền khắp các ngóc ngách hậu cung. Thẩm Vũ vẫn như cũ làm dây đeo ngọc bội, nghe Minh Ngữ thông báo xong, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ. Nhiều cô nương vào cung như vậy, sau này số thẻ bài để được chọn (2) đã ít lại càng ít thêm. Tính tình của Hoàng Thượng tùy ý, cũng không chỉ tập trung quan tâm đến những nữ nhân trúng tuyển, những nữ nhân chờ đợi trúng tuyển kia,  có không ít người bị nhục nhã đến cực điểm.

(2) Chọn thẻ là chọn thẻ bài các phi tần để thị tẩm ấy. ""

Bên trong Trữ Tú Cung rất náo nhiệt, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy tập trung lại một chỗ, tất nhiên ríu ra ríu rít không ngừng. Bất quá các nàng còn chưa trải qua tuyển chọn,cho nên đều là cá rồng hỗn tạp, Trong chốc lát, đập vào mắt chỉ toàn nữ tử. Duy chỉ vài người vận trạng phục chói mắt thì nổi bật hơn một tí.

Thẩm Vận một thân cung trang thêu ngó sen, đứng bên người là hai vị cô nương Thôi gia, nhà mẹ đẻ của Thẩm Vương phi, cũng chính là biểu tỷ nàng. Thôi gia đưa tới một cặp sinh đôi, khuôn mặt hai người cực kỳ giống nhau nhưng tính cách biệt rất lớn. Tỷ tỷ là người thích nói chuyện với người khác, còn muội muội là một kẻ trầm lắng.

“Vận muội, ngươi có nhìn thấy cô nương đi đầu kia không? Nàng tên Phỉ An Như.” Quả nhiên vẫn là tỷ tỷ Thôi Tú mở miệng trước. Nàng lôi kéo tay áo Thẩm Vận, vừa nói vừa nhìn về phía trước, trên mặt mang vẻ thần bí.

Tính tình của Thẩm Vận và Thôi Tú khá hợp nhau, vì vậy quan hệ của hai người vẫn tương đối gần gũi.  Giờ đây, khi nàng nhìn theo hướng chỉ của nàng ấy, liền nhìn thấy một thiếu nữ vận cung trang màu hồng đào, trên đầu cài một cây trâm phượng ngọc bích, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng luôn cứng nhắc khiến người ta nhìn vào liền thấy nàng nhát gan.

“Nghe thái giám vừa rồi gọi tên nàng, muội nhớ nàng hẳn là cô nương nhà Tổng Đốc phủ Lưỡng Quảng.” Thẩm Vận thu hồi ánh mắt, biểu hiện trên mặt mang theo vài phần nghi hoặc, không biết vì sao Thôi Tú lại đột nhiên nhắc tới Phỉ An Như.

“Muội không nghe được tin gì sao? Cha nàng Tổng Đốc Lưỡng Quảng là do một tay Hoàng Thượng đề bạt. Có phải muội nghĩ vì sao nàng lại có thể vượt quy củ cài trâm phượng trên đầu mà vào Trữ Tú cung được phải không? Giáo dẫn ma ma vừa rồi nhìn nàng đã lâu lại không dám bắt nàng bỏ xuống, nghe nói đó là do Hoàng thượng đặc biệt cho người đem tới.” Thôi Tú kéo ống tay áo nàng nhẹ giọng nói, hai người cũng sáp lại gần nhau hơn.

Con ngươi Thẩm Vận bỗng nhiên trừng lớn, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Con mắt nhẹ nhàng đảo tới đảo lui, chẳng ngờ Hoàng Thượng còn có ngón này!

“Aiz, ta thấy lần tuyển tú này, phần thắng của mấy thế gia kia quá nhỏ. Hoàng thượng cũng đã ban trâm phượng ra ngoài, đây không phải là có ý muốn đưa nàng ta lên làm Hoàng hậu sao?” Thôi Tú thở dài một hơi, cảm khái ngầm tổng kết.

Lúc này Thẩm Vận càng thêm ngạc nhiên, Thôi Cẩn đứng một bên trầm tĩnh nhìn hai người cũng đã mở miệng.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói bậy hù dọa Vân muội muội. Đến lúc gặp các vị biểu tỉ, nếu để các này ấy biết, tỉ nhất định sẽ bị trách phạt. Giọng nói Thôi Cẩn vô cùng bình thản nhưng mang theo vài phần trách cứ, lông mày dựng thẳng, hiển nhiên thực sự tức giận.

Lời Thôi Tú cũng quá to gan, cho dù để người nào hữu tâm nghe thấy cũng đều sẽ mang đến một hồi tai bay vạ gió.

Bị Thôi Cẩn nói như thế, Thôi Tú vội vàng ngậm miệng lại le lưỡi một cái về phía Thẩm Vận, trên mặt mang theo vài phần ý cười ngượng ngùng.

“Không có gì, chỉ là nói chơi một chút thôi. Cẩn tỷ tỷ cũng không cần khẩn trương như vậy. Xem vị cô nương Hứa gia kia vừa mới đi đằng trước ta,dáng vẻ lớn lên thật đẹp!” Thẩm Vận nở nụ cười, vội vàng chuyển đề tài câu chuyện, hướng về phía Hứa Khâm đang đứng mang theo vẻ thưởng thức.

Thôi gia hai tỷ muội nhìn sang, Thôi Tú trên dưới đánh giá Hứa Khâm một lần, đúng là một hảo thục nữ, đại gia khuê tú. Bất quá khi nghe được câu nói lớn lên thật tốt kia của Thẩm Vận, miệng nàng nhẹ nhàng nhếch lên một thoáng, lộ ra mấy phần khinh thường.

Thẩm muội muội, muội là người của Thẩm Vương Phủ. Tứ biểu tỷ cũng là mỹ nhân nổi danh kinh thành, Hứa Khâm làm sao bì được? Ánh mắt Thôi Tú vẫn không dời khỏi người Hứa Khâm, bất quá lời nói lại vô cùng trào phúng và chế nhạo.

Thôi Cẩn ở bên nghe được lời này của nàng, lông mày thanh tú lần thứ hai nhíu chặt, đúng là muốn một khắc bình an cũng không được!

Thẩm Vận thức thời không nói tiếp, đáy lòng không đồng ý với lời Thôi Tú. Dù là mỹ nhân, cũng sẽ có ngày nhìn chán, huống hồ nàng và Thẩm Vũ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm sớm chiều ở chung, gương mặt đó cũng đã mất đi vài phần hấp dẫn. Tướng mạo Hứa Khâm xác thực không bằng Thẩm Vũ, bất quá chỉ đứng nơi đó, khí độ quanh thân liền làm cho người khác không thể bỏ qua. Bất luận nhìn thế nào đều thấy hết sức thoải mái, bản thân là nữ tử cũng không thể không ngưỡng mộ.

Thẩm Vũ là mỹ nhân sát, khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt đẹp đến dọa người. Hứa Khâm lại mềm mại yêu kiều, càng nhìn càng thấy đẹp.

“Bất quá nàng xác thực cũng không tệ lắm, chí ít ta sẽ không muốn xông tới cào mặt nàng.” Thôi Tú quan sát một lát, lại từ trong miệng ra một câu, tự nhiên lại rước lấy một cái liếc mắt của Thôi Cẩn.

Danh sách tú nữ đã sớm đặt tới trên Long Án, chỉ chờ Hoàng Thượng mở kim khẩu định ra ngày phục tuyển. Tề Ngọc tiện tay cầm, vội vã nhìn qua một lần, liền cầm bút lên bắt đầu khoanh tròn.

“Một kỳ này quá nhiều người, trẫm nhìn những tên này đều thấy có chút đau đầu. Mặt trên có vẽ vòng tròn thì lưu lại, không vẽ thì đưa về nhà đi, không cần tham gia phục tuyển, có thể trực tiếp tìm hôn phối!” Hắn thả bút lông xuống, khép lại danh sách, trực tiếp ném tới trong lồng ngực nội giám đang chờ bên cạnh.

Người kia vừa nghe lời hắn, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau ngược lại liền quỳ xuống. Hoàng Thượng, ngài có thể đừng tùy tiện như vậy được không?

” Thế nào? Lời của trẫm trong hậu cung này không dùng được rồi hả?” Tề Ngọc giương mắt, ánh mắt lạh lẽo nhìn sang, giọng nói mang theo mấy phần mất kiên nhẫn.

“Nô tài không dám, bất quá nếu là Thái Hậu và các vị nương nương hỏi đến, nô tài không biết nên trả lời thế nào. Mong Hoàng Thượng công khai nguyên nhân ngài tuyển danh sách.”

Nội giám kia quỳ xuống đất hai chân không ngừng run lên, cả người nằm rạp trên đất, trên người thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn cũng không muốn hỏi nhiều như vậy bất đắc dĩ đến thời điểm chủ nhân hỏi đến lại không có cách nào báo cáo kết quả.

“Trẫm sẽ không làm khó dễ ngươi. Trẫm chính là nhìn cái tên nào hợp mắt trẫm, liền chọn lấy. Những tên có chứa cái gì chữ ‘toàn xảo hảo’, trẫm nhìn liền cảm thấy trào phúng. Tuyển tú cũng có ba, bốn lần đi, còn không có một người có thể toàn bộ hợp tâm ý trẫm, thực sự là bôi nhọ những chữ may mắn này!” Hoàng Thượng thu ánh mắt dọa người hắn thu lại, vừa nói một bên vừa cầm lấy tấu chương bên cạnh xem, một bộ dáng không để ý.

Nội giám quỳ xuống đất, thiếu điều òa khóc một trận. Này hắn như thế nào trở về? Liền nói xin lỗi a, sau này đừng lấy cái tên gì may mắn, nói không chừng những người gọi “Lý nhị Cẩu”, “Vương Nhị Ma Tử” đều được lưu lại rồi!

“Còn ở nơi này làm gì? Lăn xuống đi. Làm sao trả lời các nữ nhân kia là việc của ngươi! Nếu không trẫm cần Ngươi có ích lợi gì!” Tề Ngọc mí mắt vừa nhấc, nhìn thấy người quỳ dưới chân còn không đứng lên, liền duỗi chân ra, đá nội giám kia lật người lại.

“Nô tài cáo lui.” Hắn từ dưới đất bò dậy,  đứng cũng không vững, trực tiếp nửa bò đi ra ngoài.

Lý Hoài Ân nhìn người từ trong điện khập khiễng chạy ra, trong đáy lòng thở dài một hơi.

“Chung công công, thân thể còn tốt chứ?’ Lý Hoài Ân đi mấy bước lên trước, tự mình giúp hắn phủi đi bụi đất nhiễm trên y phục.

Nội giám kia chính là người lo liệu việc phục tuyển tú nữ. Chung công công, giờ khắc này nghe câu hỏi của Lý Hoài Ân, thiếu điều chưa để hắn thấy những giọt lệ chua xót.

“Được rồi được rồi, ba năm nay ngươi bị dày vò như vậy, trên dưới Càn Long Cung này, có ai khổ cực hơn ngươi?!” Lý Hoài Ân nhìn hắn trưng ra khuôn mặt gần 41 tuổi, nói khóc liền khóc, không khỏi giương cao thanh âm trả lời., trên mặt mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.

Chung công công là có miệng khó nói, cuối cùng thở dài một hơi, nhận mệnh nói: “Chúng ta đều là tiện mệnh, mỗi ba năm lại một lần liền cùng chết đi như nhau! Vẫn là Lý tổng quản hồng phúc tề thiên a, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ!”

“A, lão già ngươi lại chế nhạo ta đây!” Lý Hoài Ân trừng mắt, không khách khí mắng trở lại. Hai người bọn họ tiến cung cùng thời gian, cùng leo lên vị trí không tệ, vì vậy giao tình cũng không cạn, nói chuyện cũng là bớt đi mấy phần kiêng kị.

“Được rồi, ta còn phải đi làm việc đây, ta đi trước!” Chung công công giơ cao danh sánh thiếp vàng trong tay, liền xoay người rời đi.

Lý Hoài Ân nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi lắc đầu thở dài. Nguyên bản trước khi đi vào vẫn còn cùng hắn cợt nhả, thần thái sáng láng. Sau khi đi ra quả thực như là thay da đổi thịt, eo cong xuống, xiêm y dơ bẩn, nào còn dáng dấp của một thái giám tổng quản.

Tú nữ chờ tại Trữ Tú cung, vừa vặn còn chưa phân phòng, mấy cô cô đi vào, cầm danh sách trong tay bắt đầu đọc tên. Những người bị gọi đến, cưỡng chế lập tức cùng với thái giám dẫn đường xuất cung hồi phủ. Việc này đương nhiên gây ra cơn chấn động, khiến người ta điều tiếng không ít, vừa mới vào cung sao đã vô cớ bị đưa đi rồi!

Thái Hậu và các phi tần bên kia đương nhiên cũng thu được tin tức, bất quá không thể không nói, Hoàng Thượng chọn quá tốt. Cô nương mà ba bên trọng yếu bồi dưỡng, không một ai bị kéo xuống, toàn bộ vẽ vòng đỏ lưu lại. Bên Thái Hậu cũng không lại đây lý luận, vừa vặn trừ đi một ít kẻ vô dụng, đỡ phải lãng phí chút thời gian, trực tiếp hành động.

Hai ngày sau, Hoàng Thượng cuối cùng cũng dành ra thời gian phục tuyển, Thái Hậu và các phi tần có phân vị cao đương nhiên là không thiếu một ai, tất cả trình diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui