Tiến Công Sủng Phi

Edit: Trang dung hoa

Beta: Huyền quý tần

Ngón tay Thẩm Vũ nắm chặt mép ghế, ngón tay dùng sức quá mạnh nên chuyển sang màu trắng xám. Vẻ lạnh lùng trên mặt ngày càng lộ rõ, nàng không che dấu sự tức giận của mình, dáng vẻ nổi giận đùng đùng không khỏi làm cung nhân trong điện câm như hến.

“Nô tỳ đáng chết, không điều tra rõ ràng đã cho người tiến vào nội điện, để bọn họ lợi dụng sơ hở, xin Dung Hoa trách phạt.” Lan Hủy chậm rãi đi lên vài bước, nhẹ nhàng quỳ xuống hành đại lễ. Giọng nói vẫn mười phần trấn định, đầu hơi cúi xuống.

Thẩm Vũ hơi phất tay, nhẹ nhàng nói: “Cô cô không nên nói như vậy, bản tần cũng không ngờ Trương Thành cũng tham gia vào việc này. Cô cô không cần phải lo lắng, chỉ là Cẩm Nhan điện quả nên chỉnh đốn từ trên xuống dưới một phen, mọi chuyện còn phải làm phiền cô cô nhiều rồi.”

Nhìn mặt nàng có vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng mềm đi một chút.

Lan Hủy cũng không tiện nói thêm cái gì, vội vã nhẹ giọng đáp lời rời đi. Thẩm Vũ lấy cớ mệt mỏi, ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại mấy đại cung nữ ở bên người hầu hạ. Lan Hủy trước khi rời khỏi còn hơi liếc mắt ra hiệu với Minh Âm một cái, lặng lẽ dặn dò một câu rồi mới lui ra.

Minh Âm thầm hiểu trong lòng, vừa giúp Thẩm Vũ thay y phục thường ngày, vừa châm chước nói:”Dung Hoa, nô tỳ có lời này không thể không nói. Ngài tuy tức giận, nhưng hậu cung đã có quy định rõ ràng: phi tần không được phép trực tiếp xử lý cung nữ thái giám, chỉ có thể giao cho Hình Ty.”

Minh Âm vừa mới dứt lời đã thấy nét mặt Thẩm Vũ trở nên thiếu kiên nhẫn, nàng chậc một tiếng, nhíu chặt mày.

“Tình hình cấp bách, bản tần cũng quên mất quy định cũ rích này. Bản thân bị chó cắn còn không được tự đạp nó hai cái mà phải để cho người khác đạp, như vậy bản tần làm sao có thể giải hận.” Nàng trừng mắt, khẽ mở môi đỏ liền thốt ra vài câu oán hận.

Kẻ đứng đằng sau tạm thời không thể động đến, ngay cả kẻ phản bội bên cạnh bản thân cũng không thể động. Đúng là hỏng bét mà!

Minh Âm, Minh Tâm và Minh Ngữ ba người nhìn nhau, cùng cười gượng lấy lòng.

“Nô tỳ biết chủ nhân khó chịu trong lòng, thực ra nô tỳ cũng không vui. Nha đầu Trụy Nhi chết tiệt kia nô tỳ nhìn ngang nhìn dọc đều thấy như cây gai đâm trong họng, chỉ hận không thể học Hoàng Thượng, giơ chân đạp lên mặt nàng. Nhưng quy củ của lão tổ tông ở đó không thể tùy ý phá bỏ, ngài nói đúng không?” Vẫn là Minh Âm đánh bạo mở miệng, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, muốn làm cho Thẩm Vũ yên lòng.

Tiếc là Thẩm Vũ đang giận, nàng nhớ lại sự quyết tâm của Trương Thành khi xông lên ban nãy mà lạnh cả gáy Bọn chúng đã chỉ tận tay day tận mặt đòi giết nàng, nàng mà không lên tiếng thì chẳng phải là đang cổ vũ cung nhân dưới trướng cứ tới đây ám sát nàng ư!

“Bản tần muốn bọn chúng phải chết. Ngoài sáng không được thì trong tối, tóm lại tối nay nhất định không được để hai đứa chúng sống ra khỏi điện Cẩm Nhan. Giao hai người chết cho Ty hình ty chẳng có ai nói gì đâu. Người ngoài thấy bản tần vẫn được sủng ái, chắc chắn sẽ không dám nhiều lời. Nếu có kẻ không có mắt đi nói lung tung khắp nơi, bản tần sẽ cho hắn thực sự không có mắt!” Thẩm Vũ thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đá rơi giày thêu trên chân xuống, ngã thẳng xuống sập, giọng nói nghe như sẵn sàng liều mạng.

Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, ba cung nữ ngươi nhìn ta một cái, ta lại nhìn ngươi một cái, không một ai tiếp lời.

“Minh Âm, ngươi đi tìm Lan Hủy thương lượng một chút, làm chuyện này cho thỏa đáng. Nếu đến lúc nhấc thi thể ra ngoài bị ai nhìn thấy, không cần làm lớ chuyện. Thấy thì thấy, cứ cho mấy kẻ không có mắt biết hậu quả khi phản bội bản tần là như thế nào!” Thẩm Vũ hơi nhấc ngón tay, móng tay sơn màu đỏ chỉ vào Minh Âm, dứt khoát ra lệnh.

Nàng vừa mới dứt lời, Minh Ngữ và Minh Tâm cùng thở phào nhẹ nhõm. Dung Hoa thật sự là mắt sáng nhìn người tài, để Minh Âm làm mấy việc tàn nhẫn này là được rồi! Mấy chuyện máu me bạo lực gì đó hoàn toàn hợp với nàng ta.

Minh Âm hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lại khôi phục thái độ bình thường. Nàng rất muốn cầm một thanh kiếm chỉ thẳng vào Xu Dung Hoa nói con mẹ nó ngươi đùa ta sao? Đáp án thế nào không cần nói cũng biết, đương nhiên là không thể.

“Nô tỳ xin được cáo lui tìm Lan Hủy cô cô thương lượng.” Minh Âm nhẹ nhàng thi lễ với Thẩm Vũ, đợi đến khi nàng gật đầu mới chậm rãi lui ra.

“Minh Ngữ đi Ngự Thiện phòng đem một ít bánh táo đến đây. Tiện thể bảo Ngự Thiện phòng làm vài món Hoàng Thượng thích, đưa thẳng đến Long Càn Cung.” Thẩm Vũ nằm nghiêng trên sập, khẽ giọng dặn dò.

Minh Ngữ nghe xong thì thi lễ rồi chuẩn bị lui ra ngoài, nàng vừa mới quay người đã bị Thẩm Vũ gọi lại.

“Thôi mang giấy và bút mực lên, bản tần tự viết mấy món ăn. Đỡ cho Hoàng Thượng không hài lòng còn nói bản tần lơ là hắn.” Thẩm Vũ vừa nói vừa rời khỏi giường nhỏ, tùy tiện xỏ giày đi đến trước bàn đọc sách.

Thấy thái độ của nàng, Minh Âm không khỏi mỉm cười. Xu Dung Hoa, chỉ mình ngài dám làm vậy thôi. Nhưng Hoàng Thượng lại yêu thích cái tính thích tìm đường chết của ngài, nếu như lần sau có thể thấy ngài tức giận đem thức ăn đổ lên mặt hắn thì hạnh phúc biết bao!

Thẩm Vũ viết chữ như rồng bay phượng múa, nhanh chóng viết ra tên mấy món ăn, sau đó giao cho Minh Ngữ.

“Nhớ kỹ đến Long Càn Cung thay bản tần nói vài câu cho Hoàng Thượng.” Thẩm Vũ nhét tờ giấy vào tay Minh Ngữ, nói nhỏ vài câu vào tai nàng.

Minh Ngữ vội tập trung tinh thần, không dám sơ suất, cẩn thận gấp gọn tờ giấy nhét vào trong lòng, chạy vụt ra ngoài.

Chờ đến khi Thẩm Vũ quay lại nằm lên sập, chỉ để một mình Minh Tâm ở lại, chủ tớ hai người mới có chút thời gian nói lời trong lòng.

“Chủ nhân, ngài cứ treo Hoàng Thượng như thế cũng được sao? Tuy nói là lạt mềm buộc chặt, nhưng tính tình Hoàng thượng nóng nảy, sẽ không thẹn quá hóa giận chứ?” Minh Tâm ngồi quỳ cuối giường, vươn tay nhẹ nhàng bóp chân cho nàng, lại theo thói quen suy nghĩ lung tung.

Thẩm Vũ nghe câu hỏi của nàng, không khỏi hừ một tiếng, tay chỉ chỉ vào đầu gối. Minh Tâm lập tức chuyển lên trên một chút, tiếp tục dùng đúng sức hầu hạ nàng.

“Trong hậu cung này người nghe lời Hoàng Thượng chỉ cần vươn tay là vơ được cả đống. Nếu ta muốn ‘lạt mềm buộc chặt’ thì phải làm cho đến cùng, nếu giữa chừng đổi ý, làm không ra ngô ra khoai sẽ phản tác dụng, khiến Hoàng Thượng phản cảm.” Nàng khẽ mở môi đỏ, chậm rãi nói.

Minh Tâm vừa nghe giọng điệu trấn định, dáng vẻ đã đoán trước mọi việc của nàng, trong lòng cũng thả lỏng không ít.

Không ngờ Thẩm Vũ lại nhíu mày, “chậc” một tiếng, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Nhưng mà cái xấu tính xấu nết này của Hoàng Thượng, ai có thể hiểu rõ? Có khi tự nhiên lại phát bệnh chó dại, ngươi xung quanh ai cũng cắn. Ngươi nhìn Lý Hoài Ân xem, ngày nào cũng trưng ra vẻ mặt như giẫm phải phân, nhìn cũng thấy khổ. Bẩn tần sau này muốn bò lên trên, cũng sẽ khổ giống như hắn.”

Minh Tâm vốn dĩ được an ủi, lập tức lại thấp thỏm bất an. Dung Hoa, nghe lời này thì ngài cũng không rõ giới hạn ở đâu? Tất cả chỉ là làm mò! Hoàng Thượng có giận hay không hoàn toàn dựa vào vận may!

Trong Long Càn Cung, Tề Ngọc đang ngồi nhe răng trợn mắt với một bàn đầy tấu chương trước mặt thì thấy Lý Hoài Ân, vừa bị hắn tức giận mắng đuổi đira ngoài, nay cúi đầu rũ mắt đi vào.

“Hoàng Thượng, Xu Dung Hoa phái người đưa đồ ăn tới cho ngài. Ngài muốn xem qua không?” Lý Hoài Ân quỳ bộp xuống đất hành đại lễ, tiếng vang khi đầu gối va chạm với mặt đất làm cho Tề Ngọc thoải mái hơn một ít. Cơn tức vừa rồi với Lý Hoài Ân cũng bớt đi một chút.

Hắn khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, hắn lập tức hỏi thêm một câu: “Xu Dung Hoa có đến không?”

Lý Hoài Ân nghe Hoàng Thượng hỏi thẳng thế, trong lòng “thịch” một tiếng, trên trán lại toát mồ hôi mỏng. Hắn giơ tay lên xoa xoa, cẩn thận tìm từ, cẩn thận đáp lời: “Bẩm Hoàng Thượng, Xu Dung Hoa không đến, chỉ phái Minh Ngữ đến. Thực đơn này do Dung Hoa tự mình nghĩ rồi bảo Ngự Thiện phòng làm, nghe nói sắc hương vị đầy đủ, Hoàng Thượng có muốn nếm thử hay không?”

Tề Ngọc vừa nghe Thẩm Vũ không tự mình đi đến, vẻ mặt đã quạu lại. Sau đấy lại nghe Lý Hoài Ân tích cực đề cử liền đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt u ám lộ rõ, như cười như không nhìn hắn.

Lý Hoài Ân vội cúi đầu, thầm mắng: “Không tìm đường chết sẽ không chết! Sao lại quên cơ chứ! Mình đây đang muốn ** sao?

“Thôi, để nàng bê vào đi!” Tề Ngọc phất tay, quay người nhíu chặt mày, không che dấu vẻ uể oải trên mặt.

Minh Ngữ trong miệng vẫn đang lẩm bẩm, trên trán dần xuất hiện mồ hôi, mấy câu Xu Dung Hoa dặn nàng nói trước khi đi thật khó nhớ.

Mấy cung nữ bưng thức ăn nối đuôi nhau đi vào, mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ngập khắp điện, khiến cho người ta không ngừng nuốt nước miếng. Đến khi từng món từng món tinh xảo được xếp đầy lên bàn, nét mặt Hoàng Thượng đang ngồi trước bàn cũng dịu đi một chút, có vẻ chuẩn bị muốn ăn.

“Xu Dung Hoa cố ý dặn nô tỳ cảm ơn Hoàng Thượng. Thức ăn trong cung sợ là Hoàng Thượng cũng đã chán, đây đều là những món ăn nổi tiếng ở các nơi. Có đồ ăn Phúc Kiến, Hồ Nam, Vân Nam, Tứ Xuyên, Chiết Giang, thêm món Quảng Đông và Hoài Dương. Ngự Thiện Phòng gần như đã mời toàn bộ các thầy đến làm những món ăn này, chỉ mong Hoàng Thượng thay đổi khẩu vị có thể cảm thấy thoải mái.” Lúc Minh Ngữ đọc tên mấy món ăn, suýt nữa thì bị líu lưỡi, nhưng uy danh của Hoàng Thượng trong lòng nàng tích lũy đã lâu, vì vậy phải cố mà vuốt thẳng đầu lưỡi, chỉ sợ lỡ nhầm thì bị giận cá chém thớt.

Tề Ngọc nhìn qua một chút, quả thật có vài món ăn hắn không nhận ra. Thức ăn trong cung có yêu cầu nghiêm khắc, những món ăn này có rất ít cơ hội xuất hiện trên long án của hắn, vì nhiều món ăn đồng thời bày ra làm cho người ra hoa cả mắt, nhìn đúng là vô cùng hiếm thấy.

“Dung Hoa các ngươi nhọc lòng rồi.” Hoàng Thượng hiếm khi khách khí một câu, ra hiệu cho cung nữ phía sau chia thức ăn.

“Xu Dung Hoa nói nô tỳ truyền lời cho Hoàng Thượng, nhiều món ăn như thế sợ là Hoàng Thượng phải hoa mắt chọn. Nếu có ngày nàng học được trù nghệ, nhất định phải nấu món Hoàng Thượng thích nhất.” Minh Ngữ vẫn cúi đầu, hơi hơi cao giọng, nói ra lời Thẩm Vũ dạy nàng.

Trong lòng lại không nhịn được mà run lên: Xu Dung Hoa, lời này ngài cũng dám nói! Đây không phải là ngầm thổ lộ ư? Dung Hoa, ngài làm nữ nhân không phải nên rụt rè một chút sao? Ngài nói trắng trợn thế ư? Làm thế đàn ông như Hoàng Thượng phải làm sao!

Chiếc đũa trên tay Tề Ngọc hơi dừng một chút, sau đó khẽ nhếch miệng, sắp một đũa thịt Đông Pha, nhai kỹ nuốt chậm xong mới nói: “Được, nói cho Dung Hoa các ngươi, trẫm chờ đến ngày đó. Nhưng trẫm có thói quen càng thích thứ gì lại càng muốn làm hỏng nó!”

Lời tác giả: Thật ra A Vũ muốn động viên Hoàng Thượng, thuận theo tâm ý của hắn. Dù sao ở chỗ Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng coi như đã giúp nàng, nàng lại còn tự tìm đường chết cho người giết Trương Thanh và Trụy Nhi, xem như là vi phạm cung quy, vì vậy muốn Tề Ngọc thay nàng chịu trách nhiệm. Thế nên mới có vụ thổ lộ này ~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui