Tiến Công Sủng Phi

Edit: Phương Hiền dung.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Đêm đó, sau khi Hoàng thượng trở về dịch quán, việc đầu tiên chính là hạ lệnh ở lại Ích Châu thêm một ngày. Không ít người buồn bực, nơi này vốn đã đi rất nhiều lần, lần nào Hoàng thượng cũng nhanh chóng rời đi để sớm ngày đến hành cung. Vậy mà lần này lại đổi tính, chẳng lẽ đã phát hiện chuyện gì thú vị, làm hắn cam tâm tình nguyện ở lại đây!

Sau đó có rất nhiều người đến chỗ Lý Tổng quản tìm hiểu tin tức, muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lý Hoài Ân mệt như muốn xuống đất cùng tổ tiên, căn bản không còn sức lực để ứng phó với những người này. Nhìn một đám tiểu thái giám, cung nữ dúi bạc vào tay hắn, miệng lại càng không ngừng nghỉ nịnh hót, Lý Hoài Ân hừ lạnh một tiếng, bưng ấm trà hung hăng rót hai chén liền.

Lúc nãy hắn phải chạy ngược chạy xuôi, dùng cả mạng nhỏ của mình để hầu hạ hai vị chủ tử, vậy mà đám người này lại muốn dùng một chút lời nói và số bạc cỏn con để lấy tin tức từ hắn? Không có cửa đâu! Lão tử sẽ chờ xem chủ tử các ngươi tìm đường chết thế nào!

"Được, ta cũng không có yêu cầu cao siêu gì, chỉ cần trong đám các ngươi, ai có thể cho ra một cái ‘trứng’ thì ta sẽ nói cho người đó!" Lý Hoài Ân nói năng khí phách, lực ảnh hưởng rất lớn.

Vòng người vây quanh hắn liền đồng loạt mấp máy môi, sau đó xám xịt rời đi. Những người muốn hỏi chuyện từ hắn, trừ mấy cung nữ thì toàn là thái giám, ai cũng không thể cho ‘trứng’!

Lý Hoài Ân nhìn bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của đám người, trong lòng hung hăng phỉ nhổ. Đúng là không có tiền đồ! Khi hắn bắt đầu học cưỡi ngựa, cuộc sống cũng từ lúc đó mà tương khắc với ‘trứng’. Hắn quay đầu nhìn đêm đen bên ngoài, thở dài một hơi.

Sáng sớm mai hắn còn phải bò dậy chạy đi làm việc cho Hoàng thượng. Ôi, cuộc sống không có trứng thật đau khổ! Sau này lúc hắn chết, trước khi chết nhất định sẽ cắt ‘trứng’ của Hoàng thượng, như vậy có chết cũng viên mãn!


Thẩm Vũ không trở lại phòng của mình mà ngủ chung với Hoàng thượng. Hai người tắm gội một chút, ngã lưng xuống giường liền ngủ say. Cả ngày xóc nảy, xương cốt cũng chẳng còn, căn bản không rảnh để bận tâm chuyện khác.

Bởi vì không cần thượng triều, Tề Ngọc ngủ một giấc ngon mỹ mãn. Ngay từ tối qua hắn đã dặn dò cung nữ gác đêm, dù cho trời có sập cũng không được quấy rầy hắn và Xu Tu nghi nghỉ ngơi.

Đợi mặt trời lên cao đến ngọn tre, hai người mới mơ màng mở mắt, chủ yếu là vì đói mà tỉnh. Nhưng lại không muốn động đậy, mãi đến khi bụng truyền đến tiếng "ọc ọc" kháng nghị, ngôi cửu ngũ và Xu Tu nghi mới chậm rãi ngồi dậy.

"Cho người vào!" Nam nhân hữu khí vô lực hô một tiếng, lập tức có một loạt cung nữ bưng dụng cụ dùng để rửa mặt chải đầu vào.

Đợi hai người ăn uống no đủ, Lý Hoài Ân mới khập khiễng bước tới. Hắn đến trước mặt hai người, chậm chạp quỳ xuống hành lễ, Thẩm Vũ thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng rắc từ xương cốt của hắn, đủ thấy hôm qua vị Đại Tổng quản này đã bị liên lụy đến mức nào.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ! Bây giờ có thể trình lên!" Lý Hoài Ân thấp giọng nói, nét mặt cứng đờ, không che giấu được mệt mỏi.

Thẩm Vũ nghe lời hắn nói thì bắt đầu nảy sinh lòng tò mò. Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy Lý Hoài Ân mặt đỏ tai hồng, tựa hồ như quá nóng, trên mặt toàn mồ hôi, xiêm y trên người cũng ướt đẫm, tưởng như vừa được vớt từ nước ra.

"Sao vậy, chẳng phải đã bảo cứ mời thợ thủ công chuyên làm đồ chơi bằng đường đến sao? Thế nào lại thở hổn hển như tự mình làm thế kia?" Hiển nhiên Tề Ngọc cũng thấy dáng vẻ thê thảm của hắn, không khỏi nhẹ giọng hỏi một câu, nét mặt ghét bỏ.

Dáng vẻ này của Lý Hoài Ân chính là vì chưa chỉnh đốn tốt đã đến gặp, khó trách Tề Ngọc lại ghét bỏ mùi mồ hôi trên người hắn. Mà Lý Hoài Ân vừa nghe Hoàng thượng nhắc đến chuyện này thì nét mặt như muốn khóc mà không được, giơ tay lau mồ hôi trên mặt.


"Hoàng thượng, người có điều không biết. Những thợ thủ công dân gian đó tính tình vô cùng cổ quái, mặc kệ cho bao nhiêu bạc, đều một mực muốn nô tài tự tay nhào nước đường. Nô tài không còn cách nào, đành phải tự mình động thủ. Hơn nữa nhào nước đường xong cũng không còn nhiều thời gian, nô tài liền đánh bạo đến thẳng đây!" Hắn vừa nói vừa lau mồ hôi, có những giọt còn rớt từ tay hắn xuống.

Tề Ngọc quét mắt nhìn hắn, nét mặt dần trở nên lạnh lùng. Lý Hoài Ân đi theo hắn lâu như vậy, hiển nhiên biết đây là ý gì, lập tức quỳ rạp xuống đất, cũng chẳng biết đến đau đớn, chỉ liên thanh đảm bảo: "Hoàng thượng, sở dĩ người nô tài nhiều mồ hôi như vậy là vì mặc quá nhiều áo ngoài, phòng ngừa có vật dơ bẩn gì rơi vào nước đường. Hơn nữa còn có mấy tiểu thái giám mở to mắt đứng một bên, đảm bảo nước đường vô cùng sạch sẽ!"

Nghe hắn bảo đảm, nét mặt Tề Ngọc mới dịu lại một chút, thấp giọng nói: "Vậy mau đem thứ đó trình lên! Động tác nhanh nhẹn một chút, đừng chậm trễ trẫm và Xu Tu nghi làm đồ chơi bằng đường!"

Lý Hoài Ân thấy Tề Ngọc mở miệng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức vung tay, một loạt tiểu nội giám liền bưng các dụng cụ làm đồ chơi bằng đường vào.

Có đủ loại nước đường nóng, nguội, có tấm thớt như ở phòng bếp dùng để cắt rau, một bát dầu lớn, một cái xẻng nhỏ, cộng thêm hai cái chén nhỏ có miệng như ấm trà.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, Tề Ngọc liền phất tay cho bọn họ lui ra. Hắn xắn tay áo lên, tựa hồ như chuẩn bị động thủ. Nhưng Thẩm Vũ lại không hiểu ra sao, từ trước đến nay nàng chưa từng làm đồ chơi bằng đường, vốn không biết làm thế nào.

"Sao Hoàng thượng lại muốn làm đồ chơi bằng đường?" Thẩm Vũ tò mò hỏi. Hôm qua chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mà thôi, không ngờ Hoàng thượng lại nhớ mãi không quên thứ này.

Tề Ngọc không nói gì, chỉ chớp mắt với nàng, trên mặt lộ ra ý cười giảo hoạt. Sau đó hắn lấy nửa chén nước đường vào bát nhỏ, lại quét một lớp dầu lên thớt.

"Chờ lát nữa nàng sẽ biết!" Hắn vừa nói vừa giơ chén nhỏ lên phía trên tấm thớt, nhìn chằm chằm trên dưới một lúc, tựa hồ như đang đánh giá kích cỡ, sau đó tay bỗng nhiên động đậy.


Qua một lần, một vòng tròn đơn giản xuất hiện. Nhưng tựa hồ hắn không biết nên tiếp tục thế nào, không kiên nhẫn nhíu mày. Thẩm Vũ không để hắn xấu mặt, tự mình cũng cầm một cái chén, học theo Tề Ngọc mà làm từng bước. Đương nhiên, tay mơ như nàng làm cũng chẳng đến đâu.

Có vẻ như Hoàng thượng đã làm xong được một cái đồ án, chỉ thấy hắn cầm xẻng, cẩn thận làm đường đông lại. Sau đó hắn dùng tay cầm lên, cẩn thận đung đưa trước mặt Thẩm Vũ.

"Có nhận ra đây là cái gì không?" Nét mặt Hoàng thượng vô cùng vui sướng, ánh mắt mười phần khoe khoang.

Thẫm Vũ nhìn vật tròn tròn với lượn sóng trên đầu trong tay hắn, miễn cưỡng nhìn nhìn, vô cùng nể tình nói: "Bánh bao?"

"Chà, ngay lần đầu làm mà đã thành công như thế!" Tề Ngọc vì một tiếng bánh bao của nàng mà vô cùng vui vẻ, ngồi một chỗ dương dương tự đắc.

Cả hai đều là lần đầu tiên làm đồ chơi bằng đường, hưng phấn là chuyện khó tránh khỏi. Âm thanh vui đùa ầm ĩ không ngừng truyền ra bên ngoài. Được một lúc, Tề Ngọc lại bắt đầu không thành thật, hắn dùng tay còn dính chút nước đường chưa khô bôi lên sườn mặt Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ cũng không chút khách khí, vừa đúng lúc mới vẽ xong một chú bướm, nước đường trong chén vẫn chưa dùng hết, hơn nữa đã nguội đi nhiều, nàng trực tiếp ấn tay vào, đột ngột bôi lên mặt Tề Ngọc. Hai người cứ như vậy người tới ta đi, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Vũ không chịu nổi, trên mặt, trên tay toàn là nước đường, tuy rằng đã qua xử lý, hơn nữa đã rơi bớt xuống đất, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Được rồi, tần thiếp sợ người! Nước đường này dính trên người thật khó chịu, tần thiếp ra ngoài rửa một chút!" Thẩm Vũ ngước mắt nhìn bốn phía, nơi này khắp nơi đều là nước đường, chỗ trên bàn càng bị hai người làm đến mức không nỡ nhìn, không tiện gọi người vào dọn dẹp.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ dạt dào hứng thú của Hoàng thượng, rõ ràng là vẫn chưa chơi đủ. Nàng chỉ có thể ra ngoài rửa sạch sẽ.


Nào ngờ nàng vừa đứng lên, ống tay áo đã bị người túm chặt, sau đó kéo một cái, nàng đã an vị lên đùi Tề Ngọc.

"Ái tần đừng gấp gáp. Lát nữa có chỗ nào khó chịu cứ việc nói với trẫm!" Tay Tề Ngọc ôm trọn eo thon của nàng, cố định nàng trong ngực, không cho động đậy nữa. Sau đó hắn chậm rãi cúi xuống bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Trẫm sẽ giúp nàng liếm sạch sẽ!"

Hắn cố ý ép giọng xuống thấp, mang theo vài phần mê hoặc. Nói xong, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm liếm, không biết là cố ý hay vô tình. Sau đó đầu lưỡi lại đụng đến vành tai nàng, làm từng đợt tê dại truyền tới.

Không khí ái muội như vậy, nếu Thẩm Vũ không biết Hoàng thượng đang muốn làm gì e là sống uổng phí hai đời! Tuy rằng gần đây Hoàng thượng hay triệu nàng đến bên người, nhưng lại vì chuyện kỳ quái hắn đề nghị làm hai người kiệt sức, căn bản không đụng đến chuyện giường chiếu.

"Ái tần không phải muốn hỏi trẫm vì sao lại muốn đích thân làm đồ chơi bằng đường sao?" Tề Ngọc đặt đầu trên vai nàng, một tay tiếp tục cầm chén nhỏ, không biết lại vẽ gì lên thớt.

“Hôm qua trẫm làm hỏng con thỏ của nàng, hôm nay sẽ đền lại cho nàng một cái trâm phượng!" Động tác tay của nam nhân rất nhanh, bánh bao lúc trước làm vốn không đẹp, bây giờ lại có thể vẽ được hình dáng một cây trâm phượng, động tác vô cùng thành thạo.

Thẩm Vũ nhìn đến phát ngốc, không biết là hắn thuần thục hay mới làm lần đầu. Sao lại có sự tương phản lớn như vậy!

"Lúc trước Hoàng thượng chỉ diễn kịch cho tần thiếp xem thôi sao?" Thẩm Vũ hơi cúi đầu, để nam nhân cắm cây trâm phượng lên búi tóc của nàng.

Nước đường sau khi được xử lý rất giòn, vô cùng dễ gãy. Vậy nên động tác Tề Ngọc vô cùng cẩn thận, kéo tóc nàng ra từng chút một, sau đó chậm rãi cắm vào, động tác tỉ mỉ như vậy, thật giống như đang đối đãi với chí bảo vô thượng.

"Không phải, làm thứ này nhất định nét bút vẽ phải đẹp. Từ tối qua trẫm đã nhớ việc này, không có việc gì liền dùng tay làm bút vẽ, cho nên mới xinh đẹp như vậy! Để làm cho cây trâm phượng này xứng với nàng, thật không biết trẫm đã tốn bao nhiêu công sức." Tề Ngọc dịu dàng giải thích, vì đề phòng động tác mạnh sẽ làm vỡ trâm nên hắn nói rất nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận