Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Mọi người trong phòng nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình, tuy cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, nhưng chiếc khăn này phải giải thích thế nào? Còn nữa, hơn nửa đêm, nàng không ở phòng mình, còn ra ngoài làm gì?

Sắc mặt lão phu nhân cũng rất khó coi, chuyện bà khó chấp nhận nhất chính là việc bẩn thỉu mất thể diện này, giờ khó khăn lắm bà mới tìm được cháu gái ngoại về, nhưng vừa về chưa được mấy ngày đã gặp phải chuyện này, sao có thể không tức giận!

“Ý đại biểu tỷ là chỉ với chiếc khăn kia đã định tội được ta rồi sao?” Tô Cẩm Bình cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại, đôi mắt lạnh như băng quét trên người Vân Tử Y, trong mắt không có chút tình cảm gì, khát máu, tuyệt tình, giống như chỉ giây tiếp theo nàng sẽ xé nát Vân Tử Y vậy!

Ánh mắt nàng khiến Vân Tử Y kinh sợ, khẽ run lên, nhưng lập tức trấn tĩnh lại: “Biểu muội, không phải ta muốn định tội ngươi, mà là sự thật hiển hiện trước mắt. Đó là chiếc khăn thêu mẫu đơn lụa, trong cả phủ này chỉ có mình ngươi có, không phải của ngươi thì còn của ai?”

Khăn tay của mỗi cô nương trong Vân phủ đều có hình riêng, đương nhiên Tô Cẩm Bình cũng vậy, vì trong tên nàng có chữ “Cẩm”, nên mới thêu cho nàng hình mẫu đơn lụa.

“Muội muội, sự tình còn chưa rõ ràng, đừng hồ đồ kết luận!” Vân Dật nhíu đôi mày kiếm, không đồng tình, nói. Đều là người thân, muội muội cần gì phải làm khó biểu muội như thế.

Vân Tử Y tức giận nhìn hắn ta một cái: “Ca ca, mọi thứ của mọi người trong phủ đều do mẫu thân phụ trách, chi bằng để mẫu thân nhìn xem chiếc khăn này có phải của nàng hay không, đến lúc đó huynh sẽ biết muội có nghi oan cho nàng hay không!” Hiện giờ Thượng Quan Cẩm đã là vị hôn thê của Tam hoàng tử điện hạ, nàng ta chỉ có thể nghĩ cách diệt trừ cô gái này thì mới có hy vọng! Tối nay, nàng ta vốn tìm sát thủ định giết nàng, nhưng người được phái đi lại quay về báo cho nàng ta biết không có ai trong phòng, ngay cả hai nha hoàn của nàng đều không có ở đó, vì thế, nàng ta mới sai người đi lấy trộm thứ gì đó của nàng để làm vật chứng, lại cấu kết với hạ nhân tới hại nàng.

Chỉ cần chứng thực tội danh này, dù tổ mẫu không nỡ giết nàng ngay lúc này, để sự tình truyền ra ngoài, Tam hoàng tử điện hạ cũng sẽ không thừa nhận người con gái như vậy nữa!

“Huệ nhi, con nhìn xem, có phải thứ do con chuẩn bị cho Cẩm nhi không?!” Lão phu nhân nói với Trần thị.

Trần thị thong thả bước tới trước mặt bọn họ, cầm khăn lên xem, nói: “Đúng là do con chuẩn bị cho Cẩm nhi, vì hình như Cẩm nhi rất ít khi dùng khăn, nên con cũng chỉ chuẩn bị cho con bé hai chiếc thôi. Một chiếc thêu mẫu đơn, một chiếc thêu hải đường, đều làm từ lụa Tuyết Phưởng.”

Ở thời đại này, chỉ có quý tộc mới có thể dùng lụa Tuyết Phưởng.

“Tổ mẫu, người nghe thấy chưa? Nhân chứng vật chứng đều có, biểu muội không biết xấu hổ tư thông với hạ nhân, người nhất định phải trừng trị nàng thích đáng!” Vân Tử Y hơi sung sướng.

“Câm miệng!” Lão phu nhân tức đến ôm ngực ho khan, Tề quốc công và Trần thị lập tức bước tới vỗ lưng giúp bà thuận khí, hai người cũng liếc nhìn Vân Tử Y hơi trách móc.

Vân Tử Y bực bội, rõ ràng là Thượng Quan Cẩm phạm lỗi, tổ mẫu lại cáu giận với nàng ta.

Lão phu nhân hô hấp bình thường rồi, mới chỉ vào Vân Tử Y mắng to: “Bất luận chuyện này là thật hay giả, thì Cẩm nhi cũng là biểu muội của ngươi, là con gái của cô cô ngươi. Nàng xảy ra chuyện như vậy, ngươi đã không hề lo lắng gì, còn vui mừng ra mặt, Vân gia ta sao lại nuôi dưỡng ra một đứa như ngươi!!!”

Lời mắng té tát này khiến mặt Vân Tử Y lúc đỏ lúc trắng, không tìm được từ nào phản bác, cũng cảm thấy mình cao hứng quá rõ ràng nên cắn răng không lên tiếng.

Sau khi bình tĩnh lại, lão phu nhân nhìn Tô Cẩm Bình đứng một bên như không có chuyện gì, hỏi: “Cẩm nhi, cháu có gì để nói không?”

Tô Cẩm Bình nhìn lướt qua gia đinh đang quỳ gối trong phòng, đôi môi đỏ mọng cong lên, nói: “Ngoại tổ mẫu, Hoàng thượng đã tứ hôn cho cháu với Tam hoàng tử, người nghĩ cháu sẽ bỏ qua một vị hôn phu tốt như Tam hoàng tử, để bỏ trốn với một tên gia đinh cần tài không tài, cần tướng không tướng, lại không quyền không thế cũng chẳng có tiền sao?”

Nàng vừa nói câu này, sắc mặt vốn hơi nghi hoặc của mọi người trong phòng đều biến thành kinh ngạc! Trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên bóng dáng hào hoa phong nhã của Tam hoàng tử, nhìn lại tên gia đinh xấu xí kia, cảm giác thật hoang đường xuất hiện trong đầu bọn họ.

Sắc mặt Vân Tử Y cứng đờ, thần sắc hơi kỳ quái, nói: “Người ta nói cải củ cải xanh, mỗi người có sở thích khác nhau, ai biết được trong lòng ngươi nghĩ thế nào!”

“Nếu đại biểu tỷ không biết trong lòng ta nghĩ thế nào, vậy vì sao cứ không ngừng phỏng đoán, liên tiếp ép ta nhận tội?” Tô Cẩm Bình phản pháo.

“Ngươi…”

Vân Tử Y còn muốn nói tiếp, nhưng Tô Cẩm Bình đã không cho nàng ta cơ hội lên tiếng lần nữa: “Tổ mẫu, nói tới nói lui cũng chỉ vì chiếc khăn kia. Khăn tay của Cẩm nhi ở ngay trong phòng mình, chiếc khăn này từ đâu ra, Cẩm nhi thực sự không biết.” Vừa rồi tra xét một vòng trong phòng, nàng biết thiếu cái gì, nên lúc ra cửa mới nhỏ giọng sai Dĩ Mạch tìm một chiếc khăn giống như thế đến trong vòng một nén nhàng. Điều này cũng là lý do vì sao từ lúc đến tới giờ, nàng cứ đứng yên không nói chuyện, chỉ kéo dài thời gian.

Nàng nói vậy, mọi người đều ngẩn ra, Vân Tử Y lại vô cùng kinh ngạc, nàng nói vậy có ý gì?

“Chiếc khăn đó ở ngay trong phòng Cẩm nhi, nếu tổ mẫu không tin, có thể phái người tới phòng cháu xem xét, Dĩ Mạch vẫn còn ở trong phòng, để cô ấy lấy ra chứng minh là được!” Tô Cẩm Bình nhẹ nhàng nói, sắc mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Lúc này Vân Tử Y mới chợt hiểu, trong lòng thầm cười khẩy, Thượng Quan Cẩm này còn cho rằng mình tùy tiện tìm một chiếc khăn đến hại nàng, nên mới thờ ơ như vậy sao? Chờ đi tới phòng nàng xem xét một phen, nàng ta không tin nàng còn tiếp tục bình tĩnh được!

Lão phu nhân nghe vậy mới yên tâm một chút, quay sang nhìn Trần thị một cái, nói: “Nếu đã vậy, con tự dẫn người tới xem đi!”

Trần thị khẽ gật đầu, đi cùng Trương mama đến viện của Tô Cẩm Bình.

Gia đinh quỳ trên mặt đất kia không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Đại tiểu thư nói, chỉ cần có thể giúp nàng ta hãm hại biểu tiểu thư, chờ lão phu nhân muốn xử tử mình, nàng ta sẽ nghĩ cách thả mình ra ngoài, sau đó cho gã một số bạc lớn. Có điều, hiện giờ biểu tiểu thư bình tĩnh như thế khiến trong lòng gã rất chột dạ. Ngay sau đó, gã cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mình, làm lưng gã cũng cứng lại.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, có ánh mắt xem kịch vui, cũng có ánh mắt lo lắng.

Một lúc lâu sau, Trần thị quay về, trong tay cầm một chiếc khăn giống như đúc, nói: “Cái này cũng làm từ lụa Tuyết Phưởng, chắc là hiểu lầm thôi!”

Bà vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Vân Tử Y lúc này trở nên cực kỳ khó coi: “Không thể nào!”

“Đại biểu tỷ, cái gì không thể?” Tô Cẩm Bình lạnh lùng nhìn nàng ta, bất giác tỏa ra sát khí, nếu không phải vì nể mặt nhiều người ở phủ Tề quốc công này, thì nàng thực sự muốn hành chết cô nàng không biết sống chết đó!

Đầu óc Vân Tử Y hỗn loạn, rõ ràng nàng ta sai người trộm khăn ra, sao còn một chiếc nữa? Nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu nàng ta mới chợt hiểu, như vậy nàng đã biết mình lấy thứ gì đi từ trước, chuẩn bị kỹ càng rồi nên mới bình tĩnh như thế, nàng ta ra vẻ hờ hững nói: “À, không có gì, chỉ là biểu muội có thể nói cho biểu tỷ nghe một chút không, nếu chuyện này không phải là thật, vậy hơn nửa đêm ngươi ra ngoài làm gì?”

Gia đinh quỳ trên mặt đất cũng nói ngay: “Biểu tiểu thư, nàng thừa nhận đi, biết đâu lão phu nhân rộng lòng từ bi, sẽ đồng ý chuyện của hai chúng ta. Tam hoàng tử hẳn cũng không phải người không hiểu đạo lý, nhất định ngài ấy sẽ bằng lòng tác thành cho chúng ta!” Nếu chuyện này bị hỏng, dù hôm nay có thể sống sót, Đại tiểu thư chắc chắn cũng sẽ không tha cho mình!

Linh nhi thực sự không kiềm chế nổi, bước tới đạp mạnh một cước, gia đinh kia ngã sõng xoài xuống đất, phun máu! Một cước này đương nhiên cũng khiến gã gia đình kia nhất thời đau đớn không nói được gì, cũng khiến Tề quốc công và Vân Dật khẽ nhíu mày, thân thủ của nha đầu này không đơn giản!

“Linh nhi, bẩn chân!” Tô Cẩm Bình thản nhiên nói mấy chữ.

Vân Tử Y lập tức to giọng quát lên: “Thượng Quan Cẩm, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Giết người diệt khẩu à?” Nàng lạnh lùng hỏi lại, đôi mắt phượng không chút tình cảm nhìn nàng ta, nói một câu rất ẩn ý: “Đúng là ta rất muốn!”

Vân Tử Y sợ hãi lùi về phía sau từng bước, suýt nữa đụng phải bàn trà bên cạnh.

“Được rồi, Cẩm nhi, cháu nói cho bà biết, nửa đêm nửa hôm cháu ra ngoài làm gì? Cữu cữu cháu phái người tìm khắp phủ cũng không thấy cháu đâu. Cháu là một cô nương, đêm hôm ra ngoài làm gì?” Giọng lão phu nhân vẫn rất không vui, dù thế nào thì nửa đêm nửa hôm nàng cũng không nên chạy ra ngoài.

Ặc, ra ngoài làm gì nhỉ? Trong đầu nàng chợt nảy ra ý kiến hay, nói: “Ngoại tổ mẫu, vì ca ca đến Nam Nhạc thăm cháu, cháu nhìn thấy pháo hiệu của huynh ấy, nên ra ngoài gặp huynh ấy.” Chỉ có nói vậy lão phu nhân mới cao hứng, mới quên đi sự nghi hoặc đúng không? Quả nhiên…

“Cháu ngoại của ta đến sao?!” Lão phu nhân vui vẻ hẳn: “Nó ở đâu, sao không đưa về cho chúng ta gặp?”

Tô Cẩm Bình đang định nói hắn ta đã quay về rồi, lão phu nhân ho khan vài tiếng xong lại vừa cười vừa nói: “Không được, không được, ngày mai cháu nhất định phải đưa nó đến cho ta gặp, nếu thấy cháu trai, chưa biết chừng bệnh của ta lại khỏi được một nửa ấy!”

Câu này khiến Tô Cẩm Bình đang định nói ca ca quay lại Đông Lăng liền á khẩu, nhìn bộ dạng ho đến đỏ bừng mặt mũi của lão phu nhân, trong lòng nàng xuất hiện một giải pháp: “Vâng! Mai cháu sẽ bảo ca ca tới gặp bà ạ!” Nếu có thể khiến bệnh của ngoại tổ mẫu đỡ đi, nhờ Lãnh Tử Hàn đóng giả ca ca mình một chút, chắc hắn ta cũng không từ chối đâu nhỉ?

Có điều, ngay sau đó, Vân Tử Y lại liếc mắt nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tô Cẩm Bình, trợn trừng hai mắt: “Thượng Quan Cẩm, kia là cái gì? Ngươi còn dám nói ngươi không ra ngoài làm mấy việc bẩn thỉu à, nhìn xem trên cổ ngươi có gì? Để ta xem ngươi còn nói dối thế nào?!”

Nghe câu này mọi người đều dồn mắt về phía Tô Cẩm Bình, mặt nàng không đổi sắc, đáp: “Muỗi đốt!”

“Nói láo! Muỗi nào mà đốt được thành như thế? Hơn nữa, giờ đang là mùa thu, làm sao có muỗi được?” Vân Tử Y giận dữ nói, muỗi đốt à? Nàng coi mình là kẻ ngốc sao?

“Đại biểu tỷ, con muỗi kia đốt ta xong bay mất rồi, không kịp bắt nó lại để đại biểu tỷ nghiên cứu xem là muỗi gì, biểu muội cảm thấy vô cùng áy náy! Trên thế gian này có biết bao chuyện kỳ lạ, có một hai con muỗi dị thường thì có gì đáng ngạc nhiên đâu? Có lẽ vì nó là muỗi mùa thu nên đốt cũng khác muỗi mùa hè chăng.” Tô Cẩm Bình nghiêm trang nói.

Mấy người ở đây đương nhiên cũng biết nàng đang bao biện, nhưng mấy lời này dường như cũng không dễ phản bác lại. Vân Tử Y còn nói gì nữa, Linh nhi không nhịn được liền lên tiếng: “Cô nương, có gì cần phải giấu diếm chứ, dù sao hôn kỳ của ngài và Tam hoàng tử điện hạ cũng tới gần rồi, điện hạ còn không sợ, ngài sợ cái gì?!” Cô cố tình nói mấy lời này, cố tình để Vân Tử Y biết quan hệ của cô nương và điện hạ, làm cho cô ả chết tiệt này ngậm cái miệng thối tha của mình lại, tự biết mình là ai!

Vừa nhắc đến Tam hoàng tử, thần sắc mọi người đều hơi lúng túng, tuy cảm thấy không ổn nhưng nói vậy cũng coi như cho qua đi. Tô Cẩm Bình không vui lườm Linh nhi một cái, thế này không phải là kiếm thêm phiền phức cho nàng sao?

Quả nhiên, lão phu nhân nói: “Vừa rồi không phải cháu nói cháu đi gặp ca ca sao? Sao lại liên quan đến cả Tam hoàng tử nữa?”

“Hiện giờ, ca ca thực sự đang ở cạnh Tam hoàng tử…” đánh nhau ạ! Hai chữ cuối cùng, nàng không thể nói ra được.

Lão phu nhân ra vẻ thấu hiểu, gật đầu: “Thì ra Tam hoàng tử và cháu trai của ta là bằng hữu tri kỷ!” Nếu không sao lại ở cạnh nhau được!

Nghe bà nói vậy, sau gáy Tô Cẩm Bình và Linh nhi đều xuất hiện hai vạch đen, bằng hữu tri kỷ à?!

“Tuy vậy, nhưng sau này cháu cũng không nên tùy tiện ra ngoài buổi tối, dù sao cũng là cô nương, tuy đính hôn rồi, thì sau này ở bên Tam hoàng tử điện hạ cũng phải dè dặt một chút, không được để mất lễ nghi, biết chưa? Nếu còn có lần sau, ta sẽ dùng gia pháp phạt cháu!” Lão phu nhân nhíu mày dặn dò.

“Cháu biết rồi ạ, ngoại tổ mẫu!” Tô Cẩm Bình cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Lúc này lão phu nhân mới quay đầu nhìn gia đinh quỳ trên đất, giận dữ quát: “A Phúc, ngươi mà cũng dám đặt điều nói xấu biểu tiểu thư, biết tội chưa?”

“Lão phu nhân, con… con…” A Phúc vừa nói vừa nhìn Vân Tử Y.

Ánh mắt nghi hoặc của mọi người dồn về phía Vân Tử Y, chuyện này ngay từ đầu đúng là do Vân Tử Y bới lên, hiện giờ tình hình đã sáng tỏ, mọi người cũng biết ngay là có âm mưu hãm hại! Sắc mặt Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng hơi khó coi, thoáng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nếu thật sự do Vân Tử Y làm, giờ lại bị vạch trần thì sự tình sẽ càng khó coi.

Vân Tử Y cũng hơi cuống, chỉ lo A Phúc khai mình ra.

“A Phúc, ngươi nói đi, vì sao ngươi muốn hãm hại biểu tiểu thư?” Sắc mặt Tề quốc công sa sầm xuống, trong lòng đã hiểu đây là chuyện tốt do con gái lớn của mình làm ra, cũng muốn giáo huấn nàng ta một chút!

“Cữu cữu, nếu đã biết rõ không liên quan gì tới cháu mà là do nô tài kia hãm hại, vậy cứ xử lý gã là được.” Tô Cẩm Bình nói như không có chuyện gì, ánh mắt lại cười nhìn Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng, xem như nể mặt họ đi. Nếu Vân Tử Y phải gánh tội mưu hại biểu muội, ít ra cũng sẽ bị đánh vài đòn.

Vân Tử Y nghe vậy cũng sững sờ. Lão phu nhân lại không đồng ý: “Cẩm nhi, chuyện này cháu đã chịu oan ức như vậy, bà cũng phải lấy lại công bằng cho cháu chứ!” Nói xong, ánh mắt không vui của bà nhìn thẳng về phía Vân Tử Y.

Tô Cẩm Bình khẽ cười nói: “Cũng không có gì uất ức cả, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ngoại tổ mẫu không cần tra xét nữa, dù sao cũng đều là người một nhà.” Nàng còn muốn Vân Dật giúp mình diệt trừ Mộ Dung Hạo, đương nhiên lúc này không thể trở mặt với huynh ấy.

Mọi người nghe thế đều cảm phục khí độ của Tô Cẩm Bình, lão phu nhân cũng cầm khăn chấm nước mắt, cảm thán: “Cháu ngoan! Cháu ngoan!”

“Người đâu, kéo tên cẩu nô tài này xuống đánh chết!” Tề quốc công quát to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui