Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn đỉnh màn màu hồng nhạt, trong đầu
nàng chợt ngẩn ngơ, ký ức như cơn thủy triều ập tới. Đôi mắt phượng nhắm chặt lại, giấu đi nỗi đau dưới đáy lòng! Đối với nàng, đây là bài học
được dạy bằng máu, nhưng cũng không thể hạ gục được nàng! Tuyệt đối
không!!!

Nàng là yêu nghiệt, là yêu nghiệt càng ngày
càng mạnh mẽ sau trái ngang, càng gặp đả kích lớn, nàng sẽ càng không bị tổn thương, mà ngược lại càng trở nên cứng cỏi, kiên cường hơn!!! Hơn
nữa, nàng biết, hiện giờ mạng của nàng đã không còn là của một mình nàng nữa, là thứ mà người đàn ông thuần khiết như sen trắng kia dùng mạng để đổi lấy, vì thế, nàng sẽ sống thật tốt, nàng sẽ sống thật hạnh phúc để
những người mong muốn nàng chết kia chống mắt nhìn xem!

Tô Cẩm Bình ngồi dậy xuống giường, trong phòng không có ai cả. Nàng chậm
rãi bước tới trước gương, nhìn thẳng vào người con gái hiện lên trong
gương, sắc mặt tái nhợt, không có nét nào không thể hiện sự ốm yếu, khẽ
cất tiếng bình tĩnh, kiên định: “Tô Cẩm Bình, mày phải trưởng thành! Sau này, đừng làm việc theo cảm tính nữa, không thể bị thất bại đánh gục,
càng không thể khiến người quan tâm đến mày phải hy sinh nữa, hiểu
chưa?”

Đôi mắt phượng của người con gái trong gương
cũng kiên nghị và sắc ben y như nàng! Sau đó, nàng khẽ cười, ấm áp như
ánh mặt trời, Sen trắng, ta sẽ sống thật tốt, chắc chắn!!! Ta tin rằng,
trên đời này vẫn còn những điều trong sạch, tươi đẹp, y như huynh…

‘Kẹt’ một tiếng, cửa bị đẩy ra, nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Linh Nhi liền gượng cười nói: “Cô nương, cô tỉnh rồi à?”

“Ừ! Tỉnh rồi, chàng đâu?” Về lý mà nói, nàng tỉnh lại, hắn nên ở trong này. Nhưng trước khi nàng ngất xỉu, hình như hắn cũng bị thương!

“Điện hạ…” Nói tới đây, Linh Nhi khẽ cúi đầu, như do dự không biết có nên nói với nàng hay không.

Đôi mày thanh tú nhướng lên: “Chàng làm sao?”

“Cô nương, hôm ấy Thái tử điện hạ cũng bị thương, hiện giờ đang hôn mê chưa tỉnh. Quốc sư đại nhân đã chữa trị cho ngài ấy, nói là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không tỉnh lại, hơn nữa còn luôn gọi tên cô…”

Nghe cô ấy nói vậy, Tô Cẩm Bình vội bước ra ngoài, Linh Nhi cũng nhanh chân
chạy theo, dẫn Tô Cẩm Bình tới phòng Bách Lý Kinh Hồng. Vừa bước vào
cửa, nàng nhìn thấy ngay hắn đang nằm trên giường, sắc mặt lãnh đạm
không có chút sắc máu nào, rèm mi cong dài phủ trên mắt, đôi mày đẹp
nhíu lại, dáng vẻ vô cùng bất an, miệng luôn gọi: “Cẩm nhi, cẩm nhi…”

Nàng bước nhanh tới, ngồi bên giường hắn, cầm lấy tay hắn. Lúc này hắn mới
có vẻ bình tĩnh hơn, đôi môi mỏng há ra mím lại, không biết đang nói gì, Tô Cẩm Bình cúi đầu ghé sát tai vào miệng hắn mới nghe thấy: “Cẩm nhi, ở lại bên ta, vĩnh viễn… vĩnh viễn đừng đi tới nơi… mà cánh chim của ta
không thể bao bọc cho nàng…”

“Ta sẽ bảo vệ nàng…”

“Có ta ở đây, không ai được phép động vào nàng…”

Nàng biết hắn sợ hãi, sợ trong trận chiến này, hắn không thể cứu nàng ra
khỏi tay Mặc Khiếu. Nàng cũng biết nỗi đau của hắn khi mất đi muội muội
ruột thịt, lại đối đầu với sư phụ của mình. Nhìn sắc mặt trắng bệch của
hắn, trong lòng nàng đau đớn, có lẽ, Mặc Khiếu nói rất đúng, mình thực
sự là sao Thiên sát, ở bên hắn chỉ mang lại tai họa cho hắn, nhưng mà…
nàng không nỡ đi, không nỡ rời xa hắn, phải làm sao đây?!

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Mặc Khiếu mặc trường bào đen bước vào, nhìn người nằm trên giường, ông ta khẽ thở dài rồi nói với Tô Cẩm Bình: “Có
thể theo ta ra ngoài một chút không? Ta có chuyện cần nói với cô!”

“Ta cũng có điều cần nói với ông!” Tô Cẩm Bình đột ngột quay sang, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo!

Bắt gặp ánh mắt này, Mặc Khiếu hơi ngẩn người, đúng là một người thông minh lanh lợi, hẳn cũng đoán được phải không? Ông ta đi tới, nhẹ điểm huyệt
Bách Lý Kinh Hồng, để hắn buông tay nàng ra, sau đó bước ra ngoài. Tay
Tô Cẩm Bình bất giác siết chặt Ngư Tràng trong tay áo, nhìn Bách Lý Kinh Hồng áy náy, rồi đi theo Mặc Khiếu. Nàng biết Mặc Khiếu gọi nàng ra
ngoài làm gì, nàng cũng biết, mình đã không còn chút đường lùi nào nữa,
vì dù nàng có nương tay, Mặc Khiếu cũng không tha cho nàng! Hơn nữa, mối thù của Bách Lý Dung và Lăng Viễn Sơn, nàng không thể không báo. Có
điều, sau trận chiến này, giữa nàng và hắn, sẽ biến thành cục diện thế
nào? Nàng thực sự không dám nghĩ…


Mặc Khiếu cầm quạt lông vũ đi rất xa, Tô Cẩm Bình vẫn đi theo ông ta, lẳng lặng đi theo, tới tận bên một vách núi cao…

Mặc Khiếu dừng bước, quay lưng về phía Tô Cẩm Bình nói: “Ngươi biết là ta?”

“Trừ ông ra, còn ai được nữa?” Nàng đã nghĩ tới rất nhiều người, thậm chí
còn nghĩ tới cả Quân Lâm Uyên ở Bắc Minh xa xôi, nhưng khi Mặc Khiếu ra
tay với mình, nàng đã đoán được chính là ông ta.

“Ngươi nên biết những việc ta làm đều vì Hồng nhi!” Đây là điều ông ta đã hứa
với người phụ nữ xinh đẹp thông minh kia, nhất định sẽ đưa con trai nàng lên ngai vàng. Nhưng trong mệnh cách của Tô Cẩm Bình có rất nhiều điềm
xấu, chỉ có diệt trừ nàng, ông ta mới yên tâm được.

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Làm sao ông biết được ta không thể giúp chàng san bằng bốn biển?”

“Nếu không có ngươi, ta chắc chắn có thể giúp hắn thống nhất thiên hạ!” Mặc
Khiếu quay lại, đáp từng chữ một. Đây là lý do ông ta phải diệt trừ
nàng, nếu có nàng ở đây, tiền đồ của Hồng nhi chưa biết sẽ ra sao!

Nàng vòng hai tay trước ngực, đôi mắt phượng lạnh đi: “Cho nên mới không
ngại ngần xuống tay giết hại muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng?”

Vừa nghe câu hỏi này, ánh mắt Mặc Khiếu ánh lên vẻ oán hận, giọng nói nho
nhã ẩn chứa sự thâm độc: “Giết thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một đứa con
hoang!”

Tô Cẩm Bình nhíu mày: “Ý ngươi là Bách Lý Dung không phải muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng sao?”

Sắc mặt Mặc Khiếu đột nhiên càng trở nên điên cuồng hơn: “Con bé đúng là
muội muội, nhưng chúng cũng là con của Bách Lý Ngạo Thiên!”

“Đều là con của Nam Nhạc hoàng, vì sao ông lại đối xử khác biệt như thế?”
Cảm nhận rõ rệt sự khác thường của ông ta, Tô Cẩm Bình cố tình hỏi làm
loạn tâm trạng của ông ta.

Nhưng ông ta lại nhìn thấu ý đồ của Tô Cẩm Bình, khẽ cười thản nhiên nói: “Ta biết ngươi có ý đồ
gì, nhưng e rằng ngươi phải thất vọng rồi. Có điều, nói với ngươi chuyện này cũng không sao, vì ngươi sẽ lập tức trở thành người chết rồi!”

“Ta và Cẩn phi đã qua đời, cũng là mẫu phi của Bách Lý Kinh Hồng, vốn có
tình ý với nhau. Nhưng sư phụ ta, chính là cha của Cẩn phi, lại tính
toán ra nàng có mệnh cách sinh hạ Chân long thiên tử, chỉ cần gả cho
Bách Lý Ngạo Thiên, con trai của nàng có thể trở thành vị vua nổi danh
thiên cổ, lưu danh trong sử sách. Vì thế, nàng chọn cách tiến cung, còn
ta, vì muốn giúp nàng hoàn thành ý nguyện, mà trở thành Quốc sư.” Sắc
mặt Mặc Khiếu rất lạnh nhạt như nói chuyện chẳng liên quan đến mình.

“Nếu vậy, vì sao Bách Lý Dung cũng là con gái của Cẩn phi, ông lại có thể
nhẫn tâm giết cô bé?” Muốn diệt trừ mình mà chấp nhận trả giá đắt như
vậy sao?

Ánh mắt Mặc Khiếu đầy oán hận, đáp: “Ngươi
cho rằng ta không hận sao? Ta hận từng người của Bách Lý gia bọn hắn,
từng thời từng khắc, ta đều chỉ muốn giết chết Bách Lý Kinh Hồng và Bách Lý Dung. Nhưng ta đã hứa với nàng, ta phải giúp Bách Lý Kinh Hồng thống nhất thiên hạ! Ta đã hứa với nàng, hơn nữa…” Hơn nữa dung mạo của Bách
Lý Kinh Hồng vô cùng giống nàng, nàng năm đó, cũng xinh đẹp có một không hai, ông ta không xuống tay được.

“Vì thế, nên dù
mạng của ngươi không có sao Thiên sát, thì ta cũng diệt trừ ngươi! Vì
Bách Lý Kinh Hồng yêu ngươi như vậy, ta muốn người của Bách Lý gia bọn
họ không ai được hạnh phúc hết!” Đúng, ông ta đã hứa với Cẩn phi sẽ đưa
con trai nàng lên ngai vàng, nhưng chưa từng hứa sẽ để hắn hạnh phúc.

Nhìn Mặc Khiếu có vẻ điên cuồng, trong lòng Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy bi ai, cuộc đời của Mặc Khiếu cũng là một thảm kịch. Bỗng, tai nàng khẽ động
đậy, nghe được tiếng bước chân đang tới đây, đôi môi khẽ nhếch lên cười
khổ: “Mặc Khiếu, xem ra cả hai chúng ta đều không đi được!”

Mặc Khiếu cũng ngẩn người, lần đầu tiên nụ cười nho nhã của ông ta hơi cứng lại.


Không bao lâu sau, một đội kỵ binh bao vây bọn họ, hiện giờ mấy vị Hoàng tử ở kinh thành đều đã thất thế, còn ai có thể dàn trận lớn thế này?

Đáp án lập tức xuất hiện. Một con ngựa ngàn dặm trắng muốt chậm rãi đi tới, yên ngựa màu vàng sáng thêu rồng bay, mà trên lưng ngựa, chính là người cao quý nhất Nam Nhạc, Nam Nhạc Hoàng Bách Lý Ngạo Thiên!

Đôi mắt hơi già nua nhưng vẫn sáng sủa tinh tường nhìn hai người họ, rồi
dừng lại trên mặt Mặc Khiếu, giọng nói như châm biếm vang lên: “Đại quốc sư của trẫm, mấy năm nay sống có tốt không?”

Mặc Khiếu cười lạnh: “Tạ hồng phúc của bệ hạ, mọi thứ đều tốt cả!”

“Nói vậy, Quốc sư cũng rất nhớ nhung Cẩn phi của trẫm nhỉ?” Bách Lý Ngạo
Thiên cười lạnh. Mặc Khiếu hận lão, chẳng lẽ lão không hận Mặc Khiếu
sao?! Lão không yêu Cẩn phi, thứ lão yêu chỉ duy nhất ngôi vị Hoàng đế
của mình, nhưng lão cũng không thể chấp nhận để trong lòng người phụ nữ
của mình lại chứa đựng người đàn ông khác! Lúc trước nàng vào cung cũng
không phải do lão ép buộc, nhưng tiện nhân đó lại luôn một lòng nhớ
thương Mặc Khiếu, thậm chí đến lúc chết cũng gọi tên Mặc Khiếu. Bách Lý
Ngạo Thiên lão là Hoàng đế, là vị đế vương cao cao tại thượng của Nam
Nhạc, sao có thể chịu sự nhục nhã này?! Vì thế, lão tuyệt đối không tha
cho Mặc Khiếu, người đã khiến lão nhục nhã đến vô hạn này!

Lão vừa dứt lời, đám thị vệ đều kinh ngạc, dù sao Hoàng đế nói lời này cũng rất không ổn, bọn họ chỉ cố gắng làm cho mình như vô hình, để Hoàng
thượng đừng nảy sinh suy nghĩ giết người diệt khẩu vì họ biết quá nhiều.

“Đúng vậy thì sao?” Mặc Khiếu thẳng thắn, ánh mắt nhìn Bách Lý Ngạo Thiên không có chút ấm áp nào, chỉ có sự oán hận nồng đậm.

“Đúng vậy, thì xuống địa ngục đi! Cung tiễn thủ chuẩn bị!” Nói dứt lời, Bách
Lý Ngạo Thiên lại nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình như ngẫm nghĩ xem nên xử lý
nàng thế nào.

Tô Cẩm Bình bước sang bên cạnh vài
bước, nói: “Hoàng thượng, dân nữ không có chút quan hệ nào với Mặc
Khiếu!” Hôn lễ của nàng và Bách Lý Kinh Hồng tiến hành được một nửa thì
bị người ta phá hủy, nên chỉ có thể tự xưng dân nữ. Nàng không hề có ý
định cầu xin cho Mặc Khiếu. Để Bách Lý Ngạo Thiên giết ông ta cũng tốt,
nàng đỡ phải ra tay.

Bách Lý Ngạo Thiên bình tĩnh
nhìn Tô Cẩm Bình, ánh mắt đầy vẻ dò xét. Thật ra trong lòng lão rất tò
mò, rốt cuộc cô gái này có sức quyến rũ đến mức nào mà có thể khiến cho
đứa con trai vĩ đại đến quá đáng kia của mình nhiều lần làm những hành
động không hợp lẽ thường?! Ngày Bách Lý Kinh Hồng về nước, trên đại
điện, nàng tự xưng ‘bà đây’, lão muốn nhìn xem Bách Lý Kinh Hồng sẽ phản ứng thế nào nên mới giả vờ hồ đồ không tính toán với nàng, nhưng trong
lòng cũng có chút để tâm, bây giờ mới thấy đúng là một nha đầu to gan.
Nếu giữ lại nàng, chưa biết chừng lại là tai họa! Nghĩ vậy, đáy mắt lão
sâu hơn một chút…

Sự biến đổi của lão không thể tránh được ánh mắt của Tô Cẩm Bình, biết đối phương muốn giết mình, nàng liền ra vẻ nhu thuận nói: “Hoàng thượng, thật ra về lý mà nói, thần tức phải gọi ngài là phụ hoàng. Lúc trước thần tức vô cùng sùng bái ngài, nên
sau này, thần tức cũng tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng!” Giữ mạng trước đã rồi tính sau, nói dối vài câu thì đã sao!

Ý của nàng chính là muốn giúp mình giám sát Bách Lý Kinh Hồng sao? Trong
mắt Bách Lý Ngạo Thiên hiện lên vẻ hài lòng, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình
cũng hòa nhã hơn nhiều, ra hiệu cho Tô Cẩm Bình đi tới bên mình. Chờ Tô
Cẩm Bình bước qua, lão mới quay đầu nhìn về phía Mặc Khiếu, lạnh lùng
nói: “Bắn tên cho trẫm!”

“Vâng!” Đám thị vệ đáp lời,
ngàn vạn mũi tên lập tức bay về phía Mặc Khiếu. Từ khi Bách Lý Ngạo
Thiên xuất hiện, Mặc Khiếu đã biết hôm nay mình lành ít dữ nhiều, dù ông ta có bản lĩnh cao cường, có võ công tuyệt thế, cũng không thể chống
lại được thiên quân vạn mã. Nhưng ông ta có chết cũng phải kéo Bách Lý
Ngạo Thiên theo! Mắt ông ta nheo lại, đột ngột tấn công Bách Lý Ngạo
Thiên, xuất chiêu vô cùng tàn nhẫn!


Võ nghệ của Bách
Lý Ngạo Thiên không cao, nhưng bên lão không thiếu cao thủ, một vài cao
thủ đại nội bao vây Mặc Khiếu khiến ông ta không thể tới gần Bách Lý
Ngạo Thiên. Một mũi tên chợt xé gió lao tới, cắm thẳng vào vai trái ông
ta, một mũi tên lại bắn vào đùi phải ông ta. Bách Lý Ngạo Thiên lạnh
lùng nói: “Mặc Khiếu, ngươi nhìn sao biết được mệnh trời, có thể tính
toán được mạng của mọi người, nhưng chỉ duy nhất không tính được ngày
hôm nay mình sẽ mất mạng như vậy phải không?”

Trúng
hai tên, nhưng ánh mắt oán hận của Mặc Khiếu vẫn nhìn lão chằm chằm,
thấy mình không thể tới gần lão, ông ta lại như phát điên lao về phía
lão, phản ứng này khiến mọi người đều giật mình, Bách Lý Ngạo Thiên cũng vội rút kiếm ra định ngăn cản, hai tử sĩ bên cạnh lão cũng nhanh chóng
lao ra định ngăn Mặc Khiếu lại. Ai ngờ vừa bay đến bên Bách Lý Ngạo
Thiên, Mặc Khiếu lại chợt chuyển hướng túm lấy Tô Cẩm Bình ở bên cạnh.
Tô Cẩm Bình không ngờ ông ta hướng về phía mình nên không hề đề phòng,
cuối cùng bị nội lực mạnh mẽ của ông ta khống chế, lao thẳng về phía
vách núi…

“Fuck!” Tô Cẩm Bình không kìm được bật chửi thề, lão Mặc Khiếu này đúng là đồ điên!!!

Nàng muốn tránh ra nhưng không thể tránh được, chỉ đành trơ mắt nhìn mình lao xuống vách núi vạn trượng cùng ông ta!!!

Tiếng gió gào thét bên tai, Mặc Khiếu nói: “Dù chết, ta cũng phải lôi ngươi
theo!” Dù thế nào cũng không thể để nàng ở lại bên Bách Lý Kinh Hồng!



“Hoàng Thượng, làm thế nào bây giờ?” Nhìn hai người đều rơi xuống vách núi, người bên cạnh liền lên tiếng hỏi.

Làm thế nào à?! Địa thế của Nam Nhạc rất cao, vách núi đá này cũng rất đặc
biệt, dưới đáy vực là một ngọn núi tuyết, người bình thường đi vào đó
căn bản không thể ra được. Vì thế, người rơi xuống đó nếu không phải ngã chết thì cũng bị đông lạnh mà chết!

“Đi thôi!” Cũng hơi tiếc nha đầu kia, rõ ràng có thể lợi dụng nàng để khống chế Bách Lý Kinh Hồng mà.



Đến ngày hôm sau Bách Lý Kinh Hồng mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, hắn đã cảm
thấy vô cùng bất an, Phong đứng bên cạnh cũng có vẻ muốn nói lại thôi.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, cảm giác bất an của hắn càng mãnh liệt hơn: “Phong, xảy ra chuyện gì?”

“Điện hạ, không có chuyện gì cả!” Ánh mắt Phong né tránh, nhưng cũng không dám nói gì.

Nhìn bộ dạng này, Bách Lý Kinh Hồng biết ngay có vấn đề, mắt cũng lạnh đi: “Nói!”

Phong quỳ một gối xuống đất, mặt thoáng có vẻ xấu hổ: “Điện hạ, quốc sư và
Thái tử phi cùng rơi xuống vách núi, khi chúng thuộc hạ đuổi tới nơi thì đã không kịp nữa rồi.”

“Cái gì?” Vừa nghe câu này, một nhúm máu phun thẳng từ miệng hắn ra, chỉ chớp mắt đã nhuộm đỏ cả tấm chăn trên giường.

“Điện hạ!” Phong vội bước tới đỡ hắn, “Điện hạ, người của chúng ta đã xuống
tìm rồi, có lẽ… có lẽ…” Còn có lẽ gì được nữa chứ, nếu là vách đá khác
thì còn có hy vọng, nhưng lại là vách đá tuyết kia! Bên dưới là núi
tuyết, dù có còn sống, thì chờ họ xuống đến nơi, chỉ e cũng còn lại có
thi thể mà thôi!

Bách Lý Kinh Hồng đẩy mạnh hắn ta
ra, cố gắng gượng dậy xuống giường. Chân vừa chạm đất, suýt nữa hắn đứng không vững: “Chuẩn bị ngựa, bản cung phải tự đi tìm!”

“Điện hạ, sức khỏe của ngài hiện giờ làm sao ra ngoài được!” Phong lập tức
gạt đi, hắn ta biết trong lòng điện hạ rất khó chịu, đầu tiên là công
chúa Dung Nguyệt, giờ lại là Quốc sư và Thái tử phi, ai cũng đều là sự
đả kích chí mạng đối với điện hạ, nhưng hiện ba người họ đều đi cả rồi…

“Yên tâm, bản cung sẽ không gục ngã!” Trước khi tìm thấy nàng và sư phụ, hắn tuyệt đối sẽ không ngã gục.

“Điện hạ!” mấy đại ám vệ đều bước tới muốn khuyên can.

Ánh mắt lãnh đạm quét về phía họ, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đây là mệnh lệnh!”

“Vâng!” Mấy người lập tức ra ngoài chuẩn bị.

Họ vừa đi, hắn đưa tay túm lấy mép giường mới đứng vững được. Đôi mắt xám
bạc nhắm chặt lại, Cẩm nhi, nàng tuyệt đối đừng có chuyện gì. Ta tin

rằng, chắc chắn nàng sẽ không bỏ ta lại một mình…

Còn cả, sư phụ nữa…



Phá đứng trong phòng Lãnh Tử Hàn, nhìn vò rượu rơi đầy đất, cất tiếng bẩm báo: “Giáo chủ!”

Lãnh Tử Hàn mở mắt, nhất thời cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, đều là do đêm qua say rượu mà ra: “Sao thế?”

“Tô Cẩm Bình rơi xuống vực!” Phá cứng rắn nói.

“Cái gì?” Lãnh Tử Hàn bật dậy từ trên giường, sự hoảng hốt và kinh ngạc đều
biến thành lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên vô dụng Bách Lý Kinh Hồng, bản tôn vừa đi tiểu Cẩm đã xảy ra chuyện. Hắn làm
cái trò gì thế?! Đưa mọi người xuống núi tìm người cho bản tôn!”

Phá cúi đầu: “Vâng!”



Núi tuyết, tuyết trắng bao phủ, một mảng trắng xóa, không nhìn thấy giới hạn.

Một chiếc kiệu quý giá sang trọng đi xuyên qua núi tuyết. Bỗng nhiên, một
tùy tùng hô to: “Hoàng thượng, bên kia có hai người ngất xỉu!” Vừa nói
xong, gã lại sợ đến khiếp người, vô duyên vô cớ gã nhiều chuyện cái gì
chứ? Tính cách Hoàng thượng thế nào, chắc chắn sẽ lấy mạng gã mất!

Quả nhiên, người trong kiệu thoáng ngạc nhiên một chút rồi vô cùng giận dữ. Nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực lên, giọng nói ôn hòa lại tàn ác vang lên: “Chém!”

“Vâng!” Tùy tùng kia còn chưa kịp xin tha đã mất mạng, nhưng không có ai cảm thông với gã, vì tình huống này đã quá
bình thường rồi.

Hôm nay là ngày giỗ của thần y, ngày này hàng năm, Hoàng thượng đều đến núi tuyết để tế bái.

Cỗ kiệu đi ngang qua, chợt gió lạnh nổi lên thổi bay rèm che, Quân Lâm
Uyên hơi quay đầu, sau khi nhìn thấy dung mạo của người nọ ở trên tuyết, hắn chợt ngẩn người, rồi lập tức nở nụ cười đẹp tuyệt trần: “Có được mà không tốn chút công sức nào!!! Mang người phụ nữ kia đi cho trẫm!”

“Vâng Hoàng thượng, còn người đàn ông kia ạ?”

Nếu là bình thường, hắn đã mất kiên nhẫn rồi, nhưng hôm nay tâm trạng đang
rất tốt: “Đừng động đến.” Người không liên quan gì, chết cũng chẳng sao.

“Vâng!”



Chờ khi Tô Cẩm Bình tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức! Vừa mở
mắt nàng liền nhìn thấy màn lụa màu vàng, trong điện cũng vô cùng tươi
đẹp, quý giá. Đây là đâu?

“Cô nương, cô tỉnh rồi à? Để nô tỳ bẩm báo Hoàng thượng!” một thị tỳ lạnh lùng nói rồi lui ra ngoài.

Hoàng thượng?! Tô Cẩm Bình sợ đến tỉnh cả người. Hoàng thượng? Là Hoàng
thượng nào? Nhìn dáng vẻ lạnh băng của thị tỳ kia, nàng lập tức bình
tĩnh lại, tính cách này hoàn toàn giống Hoàng Phủ Hoài Hàn kia, không
phải là chó Hàn chứ?! Không ngờ lại rơi vào tay chó Hàn nữa, có điều
cũng không sao, tên cẩu hoàng đế đó không đấu lại được nàng, cùng lắm
cũng lại bắt nàng đi quét rác thôi! Nghĩ vậy, nàng đắc ý dựa vào đầu
giường, mặt đầy vẻ nhàn hạ!

Có điều, sau khi nghe
tiếng bước chân vang lên, nàng quay đầu nhìn thấy người mặc trường bào
màu bạc kia, đầu thoáng váng vất! Mẹ nhà nó, đừng chơi bà đây như vậy
chứ? Là mỹ nhân rắn rết sao?! Nàng vội ngồi bật dậy, suy nghĩ cách đối
phó!

Vừa nhìn thấy nàng, trên mặt Quân Lâm Uyên lộ ra vẻ mèo vờn chuột: “Tô Cẩm Bình, không ngờ ngươi lại rơi vào tay trẫm
phải không?”

Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền quyết
đoán xông tới, ôm lấy đùi hắn khóc ầm lên: “Hoàng thượng tha mạng,
chuyện của chúng ta năm đó chỉ là hiểu lầm thôi! Thật mà, ngài phải tin
ta, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!” Mặt mũi là cái khỉ gió gì, giữ mạng đã rồi tính sau!

“Hiểu lầm à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận