Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Sáng sớm hôm sau, Tô Cẩm Bình vừa tỉnh dậy đã nghe nói Thái hậu truyền nàng tới yết kiến. Lại nói, nàng đã gặp không ít Hoàng đế, nhưng đúng là chưa từng gặp một vị Thái hậu nào, vì vậy nàng liền ôm tâm
trạng thấp thỏm đi theo cung nhân truyền chỉ.

Vào
trong điện, Tô Cẩm Bình thấy ngay một người phụ nữ trưng niên xinh đẹp
mặc áo gấm đỏ thẫm ngồi trên phượng tọa, búi tóc không có nhiều đồ trang sức thừa thãi, nhưng trên cổ tay lại có một chuỗi phật châu, nhìn không giống một thái hậu tôn quý mà ngược lại giống người tu hành hơn. Kỳ
quái là, nếu dựa vào tuổi của Quân Lâm Uyên để tính, thì năm nay Thái
hậu cùng lắm cũng chỉ tầm bốn mươi tuổi, tuy dung mạo vẫn xinh đẹp như
xưa, nhưng khóe mắt lại hằn lên nếp nhăn rất sâu, tóc cũng đã điểm bạc.
Quan sát mụ một lúc Tô Cẩm Bình mới cúi thấp người nói: “Nô tỳ bái kiến
Thái hậu nương nương!”

“Đứng lên đi.” Giọng nói của Thái hậu dường như hơi buồn ngủ, đầy vẻ mệt mỏi.

“Tạ ơn Thái hậu!” Nàng đứng dậy, vẫn cúi đầu.

Thấy dáng vẻ kính cẩn của nàng, Vương thái hậu không khỏi gật gù trong lòng, xem ra cũng xuất thân từ gia đình danh giá: “Ai gia truyền ngươi đến là muốn hỏi xem quê nhà của ngươi ở đâu? Gia đình làm gì? Còn có người
thân nào không? Bên cạnh Hoàng đế cũng không thể có mấy người không rõ
lai lịch được.”

Nàng ở bên cạnh Quân Lâm Uyên sao? Sao nàng không biết? “Khởi bẩm Thái hậu, nô tỳ mất trí nhớ nên không biết quê nhà ở đâu ạ!”

“To gan! Dám lừa dối ai gia!” Mụ quát lớn.

Tô Cẩm Bình bình thản ngẩng đầu: “Thái hậu, nô tỳ thực sự mất trí nhớ. Hơn nữa, xin thái hậu cứ tin tưởng rằng, Hoàng thượng của chúng ta là vị đế vương sáng suốt trí tuệ nhất thiên hạ, nếu nô tỳ là một sự uy hiếp, thì chắc chắn ngài ấy sẽ không để nô tỳ ở bên cạnh. Hay là ngài không tin
vào trí tuệ của Hoàng thượng?” Không có người mẫu thân nào lo lắng cho
con trai mà lại không thích người ta nịnh bợ con trai mình.

Vừa nghe câu này, Vương thái hậu lại nở nụ cười. Mụ không biết nha đầu kia
có mất trí nhớ thật hay không, mụ ta quát nạt cũng chỉ để thử nàng mà
thôi, giờ nghe nàng nói vậy, không chỉ gạt bỏ hết sự hoài nghi trong
lòng, mà ngược lại mụ còn tán thưởng sự thông minh và khí phách của
nàng: “Đương nhiên ai gia rất yên tâm về Hoàng đế. Nha đầu nhà ngươi
cũng to gan thật, lại khá thông minh, chẳng trách Hoàng đế để tâm đến
ngươi như vậy!”

Khóe môi Tô Cẩm Bình khẽ run lên vài
cái, nếu kết quả của việc ‘được’ mỹ nhân rắn rết kia để tâm là phải đi
cọ thùng cứt, thì nàng thà không có vinh dự đó còn hơn! Nghe Thái hậu
nói xong, nàng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ra vẻ không bận tâm. Thái
độ này càng khiến Thái hậu hài lòng hơn: “Nha đầu, ai gia nhắc Hoàng
thượng phong cho ngươi làm quý phi được không?”

Cái
gì?! “Thái hậu, thân phận của Hoàng thượng rất tôn quý, là Chân long
thiên tử, một người con gái nông cạn như nô tỳ tuyệt đối không thể xứng
đôi với ngài ấy được, xin Thái hậu thu lại lời nói vừa rồi!” Đùa cái
quái gì thế, làm quý phi của Quân Lâm Uyên à? Ha ha… trừ khi Tô Cẩm Bình nàng thật sự không gả được cho ai thì mới đùa giỡn với cái mạng nhỏ
này!

Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên môi Vương thái
hậu càng sâu hơn: “Sau này ngươi cứ hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đi, nói là ý của ai gia. Được rồi, ai gia hơi mệt mỏi, ngươi lui đi!”

“Thái hậu, nô tỳ thấy không ổn đâu ạ!” Hầu hạ bên cạnh hắn, đúng là thà đi cọ thùng cứt còn hơn!

“Huệ Hương, đưa nàng ra ngoài!” Vương thái hậu nhắm mắt, rõ ràng không muốn nói chuyện nữa.

Tô Cẩm Bình cũng biết điều đi theo cung nữ tên Huệ Hương kia ra ngoài,
trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc Thái hậu này có ý đồ gì?!

Chờ nàng đi khuất, Huệ Hương lại quay về bên Thái hậu: “Thái hậu, nha đầu
kia cũng đâu có gì đặc biệt, sao ngài lại…” Trong cung này, phụ nữ ngu
ngốc không ít, nhưng phụ nữ thông minh thì đầy nhan nhản, sao Thái hậu
lại đối xử khác biệt với nha đầu kia?!

Vương thái hậu day day mi tâm của mình, nói: “Vậy ngươi đã từng thấy Hoàng đế để tâm
đến ai như thế chưa?” Dù là Hoàng đế thích nàng hay căm hận nàng, thì cứ để tâm là được rồi.

“Việc này… quả thật không có.
Nhưng mà, nếu Hoàng thượng thích nàng thật, thân phận của nàng…” Huệ
Hương đi theo Thái hậu nheieuf năm, đương nhiên biết lúc ấy Thái hậu nói ‘phong làm quý phi’ chỉ là thăm dò thôi. Một cung nữ bị Hoàng thượng
sai đi cọ rửa ngự dũng mà lên làm phi tần chắc chắn sẽ khiến thiên hạ
cười rụng răng.

“Chuyện năm đó, ai gia quá đáng. Uyên nhi hận ai gia bao nhiêu năm nay, trong lòng nó làm sao thoải mái được. Nếu nha đầu này có thể giúp nó nghĩ thoáng ra một chút, thì dù muốn lấy cái mạng già này của ai gia, ai gia cũng sẽ giúp nàng lên làm phi!”
Huống chi, với tính cách của Uyên nhi, nếu như thích thật, thì thậm chí
còn có thể đưa nàng lên làm Hoàng hậu.

Huệ Hương cũng thầm thở dài: “Thái hậu, chuyện năm đó đã qua lâu rồi, chắc không bao
lâu nữa Hoàng thượng cũng sẽ nghĩ thông suốt thôi. Ngài ấy sẽ tha thứ
cho ngài mà.” Dù rằng tỷ lệ rất rất nhỏ, nhưng cô ta cũng chỉ có thể
khuyên nhủ như vậy thôi.

Vương thái hậu khẽ lắc đầu:
“Ngươi không cần an ủi ai gia, tội lỗi do ai gia tự tạo ra, bản thân
cũng hiểu rõ mà! Cả đời này, Uyên nhi… cũng sẽ không tha thứ cho ai gia. Ai gia chỉ hy vọng nó có thể sống thoải mái hơn một chút, chỉ sợ cơ thể của nó không còn chống đỡ được mấy năm nữa…” Nói tới đây, hai hốc mắt
Thái hậu đỏ ửng lên, hai giọt nước mắt chảy dài xuống.

Đêm qua Hoàng thượng lại ho ra máu, thái y bận bịu suốt đêm mới xong, người trong cung đều biết tin này. “Thái hậu, phải có người khuyên nhủ được
Hoàng thượng, thì mới cứu được ngài ấy!” Câu nói ‘đại phu không thể tự
chữa cho mình; căn bản không hề có ý nghĩa đối với Hoàng thượng. Người
khác có thể không chữa được bệnh của Hoàng thượng, nhưng với y thuật của ngài ấy thì vẫn có thể chữa được, chỉ có điều không biết vì sao ngài ấy lại không chịu chữa cho mình, cứ như đang đợi chờ cái chết vậy.

“Ôi, đương nhiên ai gia cũng biết điều đó. Hiện giờ ai gia chỉ hy vọng nha đầu kia sẽ không làm ai gia thất vọng…”



Tô Cẩm Bình vừa đi vừa chửi rủa, đến thẳng cửa ngự thư phòng. Thị vệ gác
cửa đều nhìn nàng: “Người không có phận sự không được tới gần ngự thư
phòng.”

“Thái hậu bảo ta tới!” Họ nghĩ nàng muốn đến lắm sao?

“Cho nàng vào đi.” Giọng nói du dương lạnh lẽo vang lên.

Đám thị vệ nghe vậy vội để nàng đi qua. Tô Cẩm Bình cũng bước vào trong
phòng, nhìn gương mặt diễm lệ của hắn hơi tái nhợt, nàng lại nhớ tới
hình ảnh hắn ho ra máu đêm qua, sự oán hận thường ngày cũng vơi đi ít
nhiều: “Hoàng thượng, nô tỳ…”

“Đúng là trẫm xem
thường ngươi, nhanh như thế mà đã bám được vào Thái hậu rồi!” Đôi mắt
xếch hơi nheo lại, tia sáng lạnh trong đáy mắt khiến người ta không dám
nhìn lâu, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như máu.


Cẩm Bình nhạy bén phát hiện ra hắn đang tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận, đặc biệt khi nhắc tới hai chữ ‘thái hậu’, hắn căn bản không
thể kiềm chế được sự căm hận khiến nàng hơi kinh hãi. Sau khi trấn tĩnh
lại, nàng mới đáp: “Hoàng thượng, nô tỳ hoàn toàn sẵn lòng không để ý
đến mấy lời Thái hậu nói, không biết ý ngài thế nào ạ?”

Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên lại hơi ngẩn người ra, hỏi: “Thái hậu nói gì?”

“Thái hậu nói để nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài, nhưng nô tỳ cảm nhận một cách
sâu sắc rằng, người như nô tỳ chỉ hợp để cọ thùng cứt, à không… hầu hạ
ngự dũng của ngài thôi, không phù hợp để hầu hạ ngài!” Những lời này rất bén nhọn, đánh đồng thẳng Quân Lâm Uyên với ngự dũng.

“Tô Cẩm Bình, miệng lưỡi sắc bén là bản lĩnh của ngươi. Nhưng ngươi cũng
đừng quên, tính mạng của ngươi còn đang nằm trong tay trẫm.” Hắn như
cười như không nhắc nhở nàng, nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Thái độ này khiến Tô Cẩm Bình càng không hiểu được tâm tư của hắn. Nếu
là Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ e đã quát ầm lên một câu: “Tô Cẩm Bình, ngươi
chán sống rồi à?”, nhưng hắn lại có vẻ vui sướng, đúng là một tên biến
thái!

Đúng lúc này, một tiểu thái giám bước vào bẩm
báo: “Hoàng thượng, Tuyết phi, Thần phi, Đoan phi, Lệ phi, Kính phi và
Nguyệt phi cùng tới thỉnh an ạ!” Bẩm báo xong chính gã cũng cảm thấy đầu óc váng vất. Ai mà không biết tính cách Hoàng thượng chứ? Từ trước đến
giờ ngài ấy không thích các phi tử đến làm phiền mình, nhưng hôm nay lại có tới sáu người cùng tới đây, quả thực là yến hội tự sát chưa từng có
bao giờ!

Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy da đầu tê rần,
nàng vừa bị Thái hậu phái tới đây một chút, mà đám phi tử đã tới ngay
sau lưng, tám chín phần là đến vì mình! Hiển nhiên Quân Lâm Uyên cũng
nghĩ như nàng, môi thoáng cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, ngươi ra ngoài đón
các nàng vào giúp trẫm!”

Tiểu thái giám cũng ngỡ ngàng, Hoàng thượng mà lại cho các vị nương nương bước vào sao? Đây là chuyện chưa từng có!!!

Tô Cẩm Bình lại hiểu rõ. Đây đâu phải là sai mình ra đón người, hoàn toàn
là đẩy mình ra cho người ta giày vò thì có! Nàng bất chấp bước ra cửa,
vừa ra đến ngoài, một loạt những lời châm chọc đã ập xuống: “Ôi! Đây là
ai ai đó được thái hậu coi trọng đấy à?! Bao nhiêu năm nay Thái hậu chưa từng hòa nhã với ai đâu đấy, có thể dạy bản cung cách giành lấy sự yêu
thích của Thái hậu không, bản cung cũng muốn học!”

“Chắc là mấy chiêu nịnh nọt dụ dỗ thôi đúng không?”

“Tỷ tỷ nói đùa, mấy chiêu nịnh nọt dụ dỗ làm sao có thể dùng để mê hoặc Thái hậu được!”

“Cũng đúng, nhưng dù sao cũng chỉ là mấy chiêu thức không hay ho gì, có được
Thái hậu yêu mến đi chăng nữa, cũng chỉ là một ả cọ rửa ngự dũng thôi
mà!”

“Ôi đừng nói vậy, nếu người ta mà mách lẻo với
Thái hậu về chúng ta, thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu! Ôi…
Trong cung này của chúng ta lại sắp có thêm một vị tỷ muội nữa rồi!” Phi tần trong cung không ít, nhưng nếu có Thái hậu làm hậu thuẫn, địa vị
đương nhiên cũng khác hơn một chút. Dù thái độ của Hoàng thượng đối với
Thái hậu thế nào, thì Thái hậu cũng vẫn là Thái hậu.

Tô Cẩm Bình đã bao giờ bị mắng xối xả như thế? Nàng tự giễu chính mình,
cắn chặt răng, trong đầu lóe sáng, chợt nhớ tới mẩu truyện trong quyển
sách mình xem trước khi xuyên không, cảnh hai người cùng bước vào một
cánh cửa rất nhỏ, đầu bỗng nảy ra một kế hay. Nàng nhìn sáu người trước
mặt, lại liếc mắt nhìn đại môn ngự thư phòng một cái: “Nương nương, đó
đều là do nô tỳ thông minh tuyệt đỉnh, hiền lành phúc hậu, đương nhiên,
ưu điểm lớn nhất của nô tỳ là biết khiêm nhường, thái hậu và Hoàng
thượng đều rất tán thưởng điểm này của nô tỳ, các vị quả thật có thể học một chút.”

Khiêm nhường à?! Câu nói vừa rồi của nàng có chút khiêm nhường nào sao? Tô Cẩm Bình lại nói tiếp: “Các vị nương
nương, Hoàng thượng đang chờ các vị đấy, mau vào thôi. Nhơ là phải biết
khiêm nhường thì Hoàng thượng mới thích!”

Nghe đoạn đối thoại ngoài cửa, Quân Lâm Uyên chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Tô Cẩm Bình nói xong liền bước vào, tuy mấy phi tần kia không tin lời Tô
Cẩm Bình, nhưng cũng cảm thấy khiêm nhường trước mặt Hoàng thượng cũng
là việc tốt, vì vậy mọi người lại bắt đầu khiêm nhường với nhau ngay
ngoài cửa: “Tuyết phi tỷ tỷ, tỷ vào trước đi!”

“Nguyệt phi muội muội, muội vào trước thì hơn.” Tuyết phi đáp.

Nguyệt phi nhíu mày: “Hay là Thần phi tỷ tỷ vào trước vậy, dù sao tỷ ấy hầu hạ Hoàng thượng cũng lâu hơn chúng ta một chút!”

“Chúng ta đều là phi tần nhị phẩm, tỷ tỷ sao dám nhận mình lớn hơn!”

Đám thái giám nhìn họ mà không biết nói gì, bình thường thì luôn tranh nhau xem ai vào trước, sao hôm nay lại đùn đẩy nhường nhịn nhau thế này?!

Mọi người còn đang giằng co, giọng nói của Tô Cẩm Bình lại vang lên: “Chi
bằng các vị nương nương cùng vào đi?” Vừa nghe câu nói này, mi tâm Quân
Lâm Uyên nhảy dựng lên, dự cảm không lành ập tới.

Sáu phi tần nghe xong đều cảm thấy có lý: “Như thế cũng hay, chúng ta cùng vào nào!”

Họ sánh vai nhau hình thành một hàng ngang rất dài. Tuy cửa kia có to
thật, nhưng cũng không chứa được sáu người cùng vào một lúc. Vì thế, sáu vị phi tần xinh đẹp động lòng người, béo gầy đủ cả, sau khi cùng bước
vào phòng dưới lời đề nghị của Tô Cẩm Bình, ngay tại cửa ngự thư phòng
mở rộng ấy…

— họ bị kẹt lại!!!

Nhất thời ra không được, vào cũng chẳng xong, sắc mặt của họ vô cùng đau khổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui