Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Hoàng cung Tây Võ.

Cung điện màu đen tỏa ra luồng khí vô cùng âm u lạnh lẽo, y như bản thân Mộ
Dung Thiên Thu vậy. Lúc này, hắn đang mặc một bộ long bào màu đen ngồi
trên long ỷ quý giá, vạt áo thêu rồng bằng chỉ tơ vàng, nhìn vô cùng
sống động.

Ngọc quan cài trên tóc, khuôn mặt như điêu khắc chỉ có thể dùng bốn chữ
‘tuấn tú vô song’ để miêu tả, dung mạo sắc nét, con ngươi màu xanh biếc
như chim ưng ẩn chứa đầy tính xâm lược, lúc này, hắn nhẹ nhàng chuyển
động ban chỉ trên tay mình, chờ người tới.

Không bao lâu sau, một người áo đen bước vào quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng
thượng, chúng thuộc hạ đã tìm rất nhiều cách nhưng không thể giết chết
được hắn!” Hôm nay có một thích khách đến giết rất nhiều người trong
Hoàng cung, còn giết nhầm hai vị sủng phi của Hoàng thượng, phái một
nghìn quân tới bao vây mà không giết được hắn, thậm chí còn tổn thất
không ít người của họ! Đao chém lên, vết thương trên người hắn sẽ khép
lại một cách kỳ lạ, mà đao chém vào cổ, cổ hắn lại cứng như kim cương,
không thể nào chém được, điểm huyệt cũng không khống chế được hành động
của người kia.

Cuối cùng, Hoàng thượng phải tự ra tay dùng huyết thiết nghìn năm trói hắn
lại. Bọn họ nghiên cứu nửa ngày nhưng lại phát hiện người này hầu như
không có điểm yếu, chỉ có thể bắt lại còn không thể giết chết được!
Không biết có thể khiến hắn chết vì đói được không.

Mặt Mộ Dung Thiên Thu hiện lên nụ cười tàn độc, thoạt nhìn vô cùng u ám,
ngón tay cái hơi cong lại chứng tỏ tâm trạng hiện giờ của hắn không vui. Hắn hừ lạnh nói: “Quân Lâm Uyên, đúng là trẫm quá xem thường hắn, không ngờ thủ hạ của hắn còn có người bất tử!” Ban đầu phái sát thủ đi ám sát Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn cũng đã tính trước chắc chắn Quân Lâm Uyên sẽ
phản kích, nhưng thật không ngờ trong tay hắn ta lại có người như vậy.
Một lát sau, hắn cảm thán: “Không hổ danh là đệ tử thần y.”

Người áo đen cúi đầu không dám đáp lại lời nào, chờ nghe lệnh của người trên
long ỷ. Một lát sau, Mộ Dung Thiên Thu mới nói: “Tạm thời cứ để đói vài
ngày, để xem có chết được không sau đó cho ngự y trong thái y viện tới
nghiên cứu!’

“Vâng!” Người áo đen đáp rồi lập tức lui xuống.

Đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu thoáng hiện lên tia sáng âm u, đáy
mắt như dâng lên làn sóng lạnh lẽo. Nếu trong tay Quân Lâm Uyên chỉ có
một người như vậy thì không sao, nhưng nếu có cả một đội thì khó xử rồi. Nếu có một đội quân như thế, Bắc Minh sẽ biến thành vật cản lớn nhất
trên con đường thống nhất thiên hạ của hắn! Có điều, không biết người
Đông Lăng và Nam Nhạc đã biết tin có người bất tử hay chưa?

“Hoàng thượng, vẫn chưa tìm thấy người ngài sai chúng thuộc hạ tìm!” Lại một
người áo đen nữa bước vào bẩm báo ngay. Sau khi Hoàng thượng từ Đông
Lăng về có sai họ đi tìm một người thanh niên dung mạo tuấn mỹ. Người
thanh niên đó từng xuất hiện ở hậu cung Đông Lăng, nhưng họ đã dùng hầu
hết các biện pháp mà cũng không tra ra chút tin tức nào, hoặc là, căn
bản không có một người thanh niên như thế.

Nét mặt Mộ Dung Thiên Thu lại xuất hiện nụ cười nguy hiểm: “Tiếp tục tìm!”
Càng khó tìm thì hắn càng muốn tìm. Chỉ cần bé con kia còn sống, sớm
muộn gì cũng có ngày hắn tìm được! Hắn không bị đoạn tụ, nhưng nếu là bé con kia, thì hắn sẵn lòng thử một lần. Ký ức về chuyện bị đấm vào mũi
vẫn còn rất mới mẻ, dù thế nào hắn cũng phải bắt bé con kia trả nợ cho
hắn mới được.

“Vâng!” Người áo đen đáp rồi uể oải lui ra ngoài. Tìm à? Làm sao mà tìm được? Chẳng có chút đầu mối nào cả!

Người áo đen vừa đi, hạ nhân lại tới bẩm báo, nét mặt thoáng có vẻ vui mừng:
“Hoàng thượng, Vương gia đã về!” Hoàng thượng mong Vương gia về từ rất
lâu rồi, nhưng Vương gia vẫn không muốn trở về, không ngờ hôm nay lại
chủ động vào cung.

“Cho đệ ấy vào đi!” Nét mặt Mộ Dung Thiên Thu cũng trở nên mừng rỡ, nhưng
lại tan đi rất nhanh. Đúng là hắn muốn gặp đệ đệ mình, nhưng mà… đệ đệ
hắn lại không muốn gặp hắn.

Không bao lâu sau, một người đàn ông áo mặc y phục đen tuyền bước vào, khí
thế vô cùng ngông cuồng, khá giống với khí chất của Mộ Dung Thiên Thu
nhưng lại cũng có điểm rất khác. Dung mạo tuấn tú phóng đãng như điêu
khắc, vẻ mặt sắc nét kết hợp với đường nét tao nhã, vạt áo hơi mở để lộ
làn da màu tiểu mạch, hẳn là Lãnh Tử Hàn chứ không ai khác.

Hắn ta bước nhanh mấy bước vào giữa đại điện, nhìn huynh trưởng ruột thịt
của mình, đứng thẳng ngạo nghễ: “Hoàng huynh!” Hắn ta chỉ lãnh đạm chào
một lời, không hề có ý định khom người hành lễ.

“Đã chịu về rồi đấy à?! Cái giang hồ đó thực sự tốt hơn thân phận thân
vương quý báu của đệ nhiều như thế sao?” Rõ ràng hắn vô cùng nhớ nhung
đệ đệ của mình nhưng lời nói lại đầy vẻ trào phúng và bất mãn, thực sự
rất bất mãn, bất mãn vì hắn ta tự hạ thấp thân phận của chính mình!

“Thần đệ quay về vì có chuyện cần nhờ Hoàng huynh giúp đỡ!” Nếu không phải vì muốn tìm nàng, hắn cũng sẽ không về. Hắn đã vận dụng hầu hết các thế
lực giang hồ nhưng không tìm được chút tin tức nào của nàng, ngay cả Cái Bang – bang phái lớn nhất thiên hạ khuất phục dưới vũ lực của hắn, mà
tìm kiếm khắp nơi vẫn không có tung tích của nàng, thế nên, hắn chỉ có
thể hy vọng vào thế lực của triều đình.

Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, không ngờ đệ đệ của mình cũng có lúc phải nhờ người khác: “Chuyện gì?”

“Tìm một người, là Tô Cẩm Bình của Đông Lăng, cũng chính là biểu tiểu thư
Thượng Quan Cẩm của phủ Tề quốc công Nam Nhạc. Mấy ngày trước nàng bị
ngã xuống vực, không rõ tung tích!” Hắn nói một lèo, mặt không chút cảm
xúc, sau đó im lặng chờ Mộ Dung Thiên Thu trả lời.

Mộ Dung Thiên Thu hơi ngạc nhiên, cười: “Nếu trẫm có thể giúp đệ tìm được nàng, thì đệ quay về triều đình được không?”

“Hoàng huynh, ngài biết rõ ta không thích chuyện triều chính!” Giọng nói từ tính đầy vẻ dứt khoát không chút do dự.

Dường như Mộ Dung Thiên Thu đã đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, cũng không nổi giận, giọng nói tàn khốc lại vang lên: “Nhưng mà, nếu không chấp
nhận điều kiện đó, thậm chí đệ còn không muốn gọi trẫm một tiếng Hoàng
huynh, vì sao trẫm lại phải giúp đệ?”

Thái độ giương cung bạt kiếm của hai người này hoàn toàn không giống huynh
đệ ruột thịt chút nào. Thái giám bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu khẽ nhíu
mày, rõ ràng Hoàng thượng mong Vương gia về như vậy nhưng sao hai người
này cứ vừa gặp mặt là lại đối đầu gay gắt như thế?!

Lãnh Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, giọng nói vang lên đầy ngạo nghễ: “Hoàng
huynh không muốn tìm giúp thần đệ thì cũng được thôi, nhưng nếu thần đệ
bất cẩn uống nhiều lại để lộ chuyện năm xưa ra ngoài, thì Hoàng huynh
nên tính trước xem nên giải quyết hậu quả thế nào cho ổn thỏa! Thần đệ
cáo lui!”

Dứt lời, hắn ta lập tức quay người rời đi, Mộ Dung Thiên Thu giận dữ đứng
bật dậy, vỗ mạnh xuống long án: “Mộ Dung Thiên Liệt!!!”

Lãnh Tử Hàn dừng bước, chậm rãi nói: “Hoàng huynh, Mộ Dung Thiên Liệt đã
chết rồi, thiên hạ này chỉ còn Lãnh Tử Hàn thôi. Dù sao, Mộ Dung Thiên
Liệt chết rồi, không phải ngôi vị Hoàng đế của Hoàng huynh sẽ càng vững
chắc hơn sao?”

“Đệ muốn đối đầu với trẫm cả đời chỉ vì một người ngoài sao?” Giọng nói của Mộ Dung Thiên Thu mang theo vẻ đau thương.

Người ngoài à?! Lãnh Tử Hàn cười khẩy nhưng cũng chẳng muốn phản bác, đáp:
“Tây Võ Hoàng nghĩ nhiều quá rồi, trước giờ bản tôn chưa từng đối đầu
với bất kỳ kẻ nào!” Giờ thì một tiếng Hoàng huynh cũng không muốn gọi
nữa.

“Đệ!!!” Phản ứng này của hắn ta khiến Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn tức giận,
thật chẳng khác nào mình vừa đấm một quyền thật mạnh vào một túi bông
mềm vậy! Hít sâu mấy lơi, giọng nói tàn khốc mới lại vang lên, “Nếu
không phải vì đệ là đệ ruột của ta, thì đệ cho rằng trẫm sẽ để một người mang theo bí mật lớn như thế sống sót sao?” Chẳng qua hắn chỉ muốn
người đệ đệ này ở bên cạnh mình thôi, nhưng Liệt lại hận hắn đến tận
xương tủy, dù hắn có làm nhiều việc đến thế nào, đệ ấy cũng không muốn
quay về!

“Có phải bản tôn nên tạ ơn hoàng ân của Tây Võ Hoàng vì đã không giết
không?” hắn hiểu rõ tình huynh đệ của Mộ Dung Thiên Thu giành cho mình,
nếu không, hắn cũng sẽ không đơn thương độc mã tiến cung đặt điều kiện
với hắn ta. Tuy hắn không sợ thiên quân vạn mã, nhưng võ công của hoàng
huynh hắn cũng không thể xem thường được.

“Mộ Dung Thiên Liệt, đệ hiểu rõ ý trẫm không phải như vậy! Trẫm chỉ muốn đệ không được quên rằng, đệ là người của Mộ Dung gia, hoàng thất Tây Võ,
dù đệ dùng cái tên Lãnh Tử Hàn đi chăng nữa, thì trên người đệ vẫn là
dòng máu của hoàng thất Mộ Dung, dù đệ phủ nhận thế nào, đệ cũng là đệ
đệ của Mộ Dung Thiên Thu ta, đây là sự thực mà dù đệ có chết đi cũng
không thể nào thay đổi được!”

Thái giảm tổng quản ở bên cạnh thấy Mộ Dung Thiên Thu kích động đến mức này, rất lo lắng vội bước tới khuyên nhủ Lãnh Tử Hàn: “Vương gia, trong thời gian ngài không có ở đây, ngày nào Hoàng thượng cũng mong ngóng ngài
quay về, dù có người của Ma giáo gây chuyện, Hoàng thượng cũng đều giấu
diếm giúp ngài! Xin thứ cho nô tài nhiều chuyện, dù thế nào thì hai ngài cũng là huynh đệ ruột thịt mà!”

Lãnh Tử Hàn nghe vậy liền liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu, Mộ Dung
Thiên Thu hơi quay đầu đi không nhìn hắn, chỉ để hắn nhìn thấy một bên
mặt tuấn mỹ vô song của mình, bộ dạng đầy vẻ cao ngạo của bậc đế vương,
nhưng chỉ người hiểu rõ hắn ta mới hiểu, đây là biểu hiện chỉ khi hắn ta mất tự nhiên mới có.

Trong đại điện im lặng đến kỳ dị, thái giám tổng quản cũng sợ không dám lên tiếng nữa, vội vàng đứng sang một bên.

Lãnh Tử Hàn đứng im lặng một lát rồi lại quay người đi ra, chỉ để lại một câu: “Thần đệ chờ tin tốt của Hoàng huynh!”

Nghe tiếng bước chân của Lãnh Tử Hàn dần xa, đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung
Thiên Thu như tối sầm lại, cho đến tận khi không nghe thấy tiếng bước
chân đó nữa, sắc mặt hắn mới lãnh đạm trở lại, ngồi xuống long ỷ tự sầu
tự thương. Ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, là quyền thế, nhưng cũng là sự cô
độc đến vô tận, càng cao càng lạnh lẽo!

Mộ Dung Thiên Thu, tàn khốc, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng hắn lại có một điểm yếu không thể nói ra, cũng là điểm yếu duy nhất, đó chính là đệ đệ ruột của mình, Mộ Dung Thiên Liệt!!! Chỉ cần ở trước mặt Mộ Dung Thiên Liệt, hắn luôn không thể khống chế được tâm trạng của
mình, cũng luôn nói mấy lời mang vẻ trào phúng, hoàn toàn ngược lại với ý mình muốn nói. Cũng chỉ vì hắn quá quan tâm đến đệ đệ ruột của mình mà
thôi!

Thái giám tổng quản thấy hắn như vậy liền khuyên nhủ: “Hoàng thượng, như vậy cũng tốt mà, tuy Vương gia không nói chuyện hài hòa với ngài, nhưng
Vương gia sống trong giang hồ, những chuyện sau này ít nhiều gì cũng
giúp ngài trong sáng ngoài tối mà.”

Mộ Dung Thiên Thu thở dài một hơi không đáp. Đúng thê,s như vậy cũng tốt,
ít ra đối với người không thích quyền thế như Liệt, thì đó là tốt!

“Người đâu! Phái người đi tìm Tô Cẩm Bình, không được bỏ qua bất cứ một dấu
vết nhỏ nào, cũng không tiếc bất cứ giá nào, phải tìm bằng được cho
trẫm!” Hắn hạ lệnh.

“Vâng!” Một ám vệ đáp lời rồi ra ngoài phân phó thủ hạ.

Lãnh Tử Hàn vừa ra khỏi hoàng cung, Phá đã chờ sẵn ở cửa, bên cạnh còn có
một con ngựa tốt ngàn dặm: “Giáo chủ, chim bồ câu của Dật vương Đông
Lăng truyền tin đến nhắn ngài tới Đông Lăng, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc!” Trước kia mỗi khi giáo chủ và Dật vương Đông Lăng có
chuyện gì đều dùng chim bồ câu truyền tin hẹn gặp mặt để tránh lộ tin
tức, lần này cũng thế.

Lãnh Tử Hàn đáp rồi nhảy lên ngựa đen, thúc ngựa đi về phía Đông…

Phá vẫn đứng một mình tại chỗ chán nản vặn người. Giáo chủ đi Đông Lăng,
thủ hạ thì đang đi tìm Tô Cẩm Bình, mình làm gì bây giờ? Cuộc sống này
càng ngày càng nhàm chán… Bỗng nhiên, trong đầu y xuất hiện một khuôn
mặt tươi cười đáng yêu, y chợt nhớ đến nha đầu xấu xí tự xưng tiên tử
kia, ừm… dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng đi trêu chọc nha đầu xấu
kia một hồi cho vui! Nghĩ vậy, y gật gù rồi đi về phía đám người Băng
Tâm đang đi tìm Tô Cẩm Bình mà Bạch Hổ vừa báo về…



Đêm xuống…

Tô Cẩm Bình chọn một tẩm cung hoa hoa lệ lệ, nằm trên chiếc giường rộng êm ái không gì sánh bằng, nhưng lại không thể nào ngủ được. Nàng tức giận
đến mức không ngừng miệt thị mình đúng là đồ thấp kém, kiếp trước nằm
trên giường sắt còn ngủ ngon lành, kiếp này ngủ phòng hạ nhân cũng ngủ
được, vậy mà khi nằm trên giường đắt tiền lại không ngủ được!!! Fuck!

Nàng giận dữ xuống giường, hạ nhân ngoài cửa cũng không biết hiện giờ thân
phận của nàng là gì, chỉ biết nàng được Hoàng thượng vô cùng coi trọng,
vội nhanh miệng hỏi: “Cô nương, ngài cần gì ạ?”

“Ngắm trăng, đừng đi theo!” Dứt lời, bóng người đã lẩn vào màn đêm.

Cung nữ nhìn lên bầu trời đen như mực, ngắm trăng ư? Hôm nay có trăng à?!

Tô Cẩm Bình đi được mấy bước, đột nhiên lại thấy bóng Quân Lâm Uyên ở rất
xa, hắn chậm rãi đi một mình phía trước, tay áo bào rộng lớn vẽ lên
những đường cong tuyệt mỹ trên không trung, cũng không biết đi đâu. Tô
Cẩm Bình nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đi theo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui