Nam Cung Cẩm treo một nụ cười hết sức dâm dê đê tiện đi vào phòng. Vừa mở cửa liền ngửi thấy
mùi tuyết liên thơm ngát, mà người bên trong cũng đã bước ra tới cửa. Áo gấm trắng như mây như sương, eo mang ngọc đái. Dưới hàng mi dài lộ ra
đôi mắt ánh trăng say lòng người, phong hoa tuyệt đại. Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của cô nàng háo sắc nào đó, đáy mắt hiện lên một tia hài hước
nhưng cũng không nói gì.
Cô nàng vừa thấy con hàng này đã mặc
xong đồ rồi liền cảm thấy cụt hứng! Hôm nay nàng cũng vừa phát hiện ra
tiềm chất làm sắc nữ của mình. Phì phì…! Cái gì mà sắc nữ, nàng chính là người có phẩm đức cao thượng chứ!
“Rời giường?” Âm thanh vô ý
mang theo chút oán trách. Sáng sớm dùng sắc dụ người làm cho mình tơ
tưởng chạy nhanh trở về để thỏa mãn mỹ nhân, giờ ai đó mục đích đạt được liền không thèm quản đến nàng nữa?
“Không mệt sao?” Câu hỏi nhàn nhạt vang lên, vẫn lạnh ngắt không chút hơi ấm, nhưng lại để cho cô
nàng nhìn thấy nét nhu tình trong đáy mắt.
Mặt Nam Cung Cẩm đỏ
lựng, tuy biết hắn đang quan tâm, nhưng làm thế nào cũng nghe có vẻ như
đang nói nàng đói khát lắm thì phải, còn mệt mõi nữa chứ! “Mệt, rất
mệt!” Gằn từng tiếng phun ra, nói thật cũng mệt thiệt chứ bộ, có điều
như vậy lại không che giấu được tâm tình ác liệt của nàng!
Khóe
môi hơi hơi gợi lên hiện ra một nụ cười cực đạm, rất nhanh liền biến
mất, vươn tay ôm lấy eo nàng, một cỗ nhiệt khí từ tay hắn truyền sang,
chậm rãi xoa xoa hông nàng mà lòng đầy chua xót “Nghỉ ngơi chút đi, khỏe rồi nàng muốn gì ta sẽ phục vụ đầy đủ!”
Lời nói hết sức ám
muội! Cô nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, bổng nhận ra lần đầu tiên
trong đời, nàng phát hiện mình cũng biết ngượng ngùng! Vì cái quỷ gì hắn nói cứ như nàng là sắc nữ ấy? Không phải hắn dùng sắc dụ mình trước
sao? Khinh người quá đáng! Thật là khinh người quá đáng!!! Mũi hướng lên trời “Hừ! Chàng đừng có nói như thể mình ghê gớm lắm, ta không có hứng
thú muốn chàng, bên ngoài có cả đám mỹ nam đang chờ bà đây sủng hạnh kia kìa!!!”
Biết nàng đang giấu sự xấu hổ hắn cũng không nói ra, chỉ là ánh mắt hiện ra một chút nguy hiểm và cảnh cáo. Nếu không phải sợ
nàng chịu không nổi, nàng cho rằng hắn nguyện ý rời giường? “Thoải mái
không?”
Hắn quan tâm dò hỏi mà bỏ lửng luôn vấn đề đang nói. Ánh
mắt say lòng người nhìn nàng hàm chứa lưu luyến triền miên, phảng phất
như muốn tràn ra mật ngọt.
Trong lòng Nam Cung Cẩm dâng lên một
cỗ ấm áp, cảm giác ngọt ngào nháy mắt tràn ra toàn thân. Gật gật đầu
“Thoải mái nhiều rồi!” Sự bất mãn trong lòng cũng biến mất, thật không
nghĩ ra, cái tên đạm mạc lạnh băng kia mà cũng có một mặt ôn nhu như
vậy, hiếm có à!!!
Nghĩ đến đây, cô nàng bất giác thở dài một hơi, kích động ban đầu đã tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp cao độ “Đi
thăm Kinh Lan thôi!” Nhiều ngày qua bận rộn lăn lộn trên giường, nàng
còn chưa đi qua trông thằng bé.
“Là đi xem con của chúng ta!” Ai đó vẻ mặt hết sức nghiêm túc gật đầu.
Cô nàng khẽ nhếch miệng, hàng này thiệt là không biết xấu hổ, từ lúc nào
thì biến thành con của bọn họ rồi? Ai đó tức giận cắn răng cường điệu
“Đó là con của Quân Lâm Uyên, là con nuôi của ta, ứ phải của chàng!” Hừ, muốn chiếm tiện nghi Kinh Lan nhà ta hử?
“Con nuôi của nàng không phải cũng là của ta luôn sao?” Kinh Hồng nhàn nhạt nhìn nàng, đáy mắt ẩn ẩn ý cười.
Cô nàng lập tức nghẹn lời! Sao mình lại không nghĩ tới vụ này ta??? Nhưng
nghĩ đến hàng này mỗi lần thấy Kinh Lan đều luôn tỏ ra cái vẻ không ưa
thích liền cảm thấy bất an dò hỏi “Chàng sẽ đối xử tốt với nó chứ?”
Khẽ thở dài mang theo một tia bất đắc dĩ, cha đứa bé có ân với Cẩm nhi, ân
tình này tất nhiên cũng tính luôn lên đầu Kinh Hồng hắn rồi “Ta sẽ đối
với nó như con ruột của mình!” Cho dù là võ công, sách lược trị quốc tất cả đều sẽ dạy dỗ không chừa lại thứ gì, chỉ cần nó có năng lực học là
được.
“Chụt!!!” một tiếng, cô nàng nào đó ịn một nụ hôn to tổ bố
lên mặt hắn, trong mắt ngập tràn vui sướng “Cảm ơn!” Theo lý thuyết, Bắc Minh và Nam Nhạc hiện tại có quốc thù vì Nam Nhạc đã xơi mất ba châu
của Bắc Minh, nói không chừng khi lớn lên việc làm đầu tiên của Kinh Lan chính là choảng nhau với Nam Nhạc, nhưng dù vậy Bách Lý Kinh Hồng vì
nàng vẫn đưa ra hứa hẹn, tình cảm này không thể không cảm ơn!
“Giữa ta và nàng không có lời nào cảm tạ hết được!” Ngữ điệu vẫn quạnh quẽ, âm sắc đạm mạc cao ngạo nhưng có vài phần nhu hòa.
Nàng cười cười gật đầu, anh chàng này đã thay đổi rồi! Nếu là trước đây, có
đánh chết hắn cũng không bao giờ nói những lời như vậy. Thế mà hiện tại
hắn lại có thể nói ra, chẳng những vậy còn rất thuận miệng nữa chứ,
không chút ngượng ngùng gò ép, tuy có vẻ không giống trước nhưng hắn vẫn là hắn. Có lẽ đây chính là “tình yêu khiến con người thay đổi” trong
truyền thuyết, không phải cố tình, chỉ là trong lơ đãng hiện ra vài phần nhu thuận, tương tự vậy, mọi người cũng sẽ không bao giờ dám tin, Yêu
Nghiệt tung hoành trong giới sát thủ sẽ có một ngày có bộ dáng như chim
nhỏ nép vào người như bây giờ.
……
“Hoàng thượng, thân phận
của nam tử kia không tra ra được một điểm nào cả” Một hắc y quỳ bên chân Mộ Dung Thiên Thu bẩm báo kết quả tra xét của mình.
Không tra ra được điểm nào? Có thần bí đến vậy không?
Thấy Mộ Dung Thiên Thu không nói gì, hắc y tiếp tục báo cáo “Chỉ tra được
mấy ngày trước hắn bỗng xuất hiện ở Nghênh Khách Cư trong kinh thành
cũng chính là ngày tiểu công tử phủ Thừa tướng ra đời. Thừa tướng và Lại bộ thượng thư Mị Văn Dạ, Hộ bộ thượng thư Mạnh Hạo Nhiên, Định Viễn Hầu Lãnh Vũ Tàn cùng nhau uống rượu ở đó rồi gặp gỡ. Kế tiếp Ngài đến phủ
Thừa tướng, Thừa tướng liền đưa hắn về phủ” Như vậy thật giống như một
nam sủng đơn thuần. Ở khách điếm gặp Thừa tướng, Thừa tướng vừa thấy mỹ
mạo lập tức duyệt mang về phủ làm nam sủng. Kỳ thật, từ lúc Thừa tướng
tới Tây Võ một năm trước đây cũng chưa từng xuất hiện qua người này.
Nhưng Mộ Dung Thiên Thu vẫn trầm mặc, Yến Kinh Hồng xuất hiện cũng không minh bạch, tra xét lâu cũng chưa tra ra lai lịch. Bây giờ xuất hiện thêm một người như vậy, hắn tự hỏi, liệu mình đem quyền lực lớn giao cho tiểu tử này là đúng hay sai? Thừa tướng là Tam công đứng đầu, quản lý ba quyền
lớn về chấp chính, tiền, binh. Do gần trăm năm nay, Thừa tướng tạo phản ở các quốc gia ngày càng nhiều nên Quân vương các nước đã thu lại quyền
chấp binh của họ để giảm bớt thực quyền. Nhưng Yến Kinh Hồng ở Tây Võ
phát triển thế lực rất lớn, đã lập thành một phái, xem như kiêu hùng một phương. Nếu y có dị tâm đó chính là tai họa cho đất nước.
Bỗng
nhiên hắn nhớ tới nam tử kia có đôi mắt màu bạc. Màu mắt này không phải
phổ biến, thiên hạ không có nhiều người sở hữu. Đang chuẩn bị phân phó
thủ hạ, chưa kịp lên tiếng thì có một hắc y nhân khác xuất hiện, tay cầm một bản vẽ dâng lên cho Mộ Dung Thiên Thu “Hoàng thượng, đây là bức họa của Tô Cẩm Bình”
Cầm bức họa trong tay, Mộ Dung Thiên Thu liếc
qua một cái bỗng đứng hình luôn, mắt trợn to, thần thái hoàn toàn ngơ
ngẩn, đây chính là Tô Cẩm Bình? Vậy… Yến Kinh Hồng?! Sao giống nhau dữ
vậy trời, hay căn bản chính là một người? Lúc trước Liệt yêu cầu hắn hỗ
trợ tìm người, hắn lười biếng giao cho thủ hạ đi làm. Dạo gần đây hắn
thấy trong triều quái quái nên mới cho người tìm bức họa của Tô Cẩm
Bình.
Không lẽ Tô Cẩm Bình chính là Yến Kinh Hồng? Có điều rất
nhanh Mộ Dung Thiên Thu lắc lắc đầu phủ nhận. Không có cửa!!! Nếu là
cùng một người, tiểu tử kia chính là con gái nhé, nhìn đi, biểu hiện
hàng ngày có chỗ nào giống nữ nhân không? Chưa nói đến hắn thô lỗ bưu
hãn đến mức ngay cả đàn ông thô lỗ nhất cũng chào thua. Còn nếu thật sự
là nữ nhân thì không thể ở chung lâu vậy mà không lộ ra chút sơ hở nào.
À, còn có, lúc hắn biết tin sinh con trai, trạng thái cao hứng bừng bừng đó thì làm sao là nữ cho được. Hay Liệt không tìm được Tô Cẩm Bình nên
khi thấy Yến Kinh Hồng tương đối giống thì …
Nếu là như vậy thì
còn có thể hiểu được! Trầm tư.. trầm tư… hắn quên béng luôn vụ màu mắt
của Bách Lý Kinh Hồng, khoát tay bảo thuộc hạ “Lui xuống đi!”
“Vâng!” Một trận hắc phong quỷ dị chợt lóe, bóng dáng hai hắc y biến mất.
Mộ Dung Thiên Thu tiếp tục nhìn nhìn bức họa trong tay, lại nghĩ nghĩ đến
người nào đó, ánh mắt màu lục gợn sóng, tuy cảm thấy hẳn là không phải
nhưng đi thử một chút có hại gì đâu…
……
“Mới có mấy ngày không gặp, như thế nào mà ta cứ có cảm giác đứa bé lớn hơn trước nhiều vậy?” Cô nàng nào đó gào to.
Mộ Thiên Thiên và Vân Giảo Hề khóe miệng co giật, cái này không phải nói nhảm sao, mấy hôm trước đứa nhỏ cũng lớn như vậy mà!
Bé Kinh Lan cũng rất cao hứng, cười khành khạch, vươn đôi tay nho nhỏ sờ
sờ mặt Nam Cung Cẩm chọc cho cô nàng càng vui vẻ quên trời đất “Thằng bé rất có tiền đồ, biết thân cận với người thông minh như ta, về sau nhất
định cũng sẽ thông minh tuyệt đỉnh!”
“…” Cả phòng chết lặng!
Bách Lý Kinh Hồng lấy tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan. Kể cả nhóc tì cũng
cảm thấy có điểm mất hứng, rụt tay về, không thèm cười nữa. Lập tức mặt
cô nàng nào đó liền đen như đít nồi, đây là ý gì đây? Cả đám đang xem
thường mình à? Mắt phượng Kinh Lan ánh lên huỳnh quang lấp lánh, vô cùng tò mò nhìn về hướng Bách Lý Kinh Hồng, sau đó hai tay nhỏ xíu múa may
về phía hắn…
Mọi người ngơ ngẩn nhìn! Mộ Thiên Thiên và Vân Giảo
Hề biết thân phận của Bách Lý Kinh Hồng, thỉnh thoảng vô tình cố ý lộ ra một chút thù địch nhưng không rõ ràng. Nếu xét trên phương diện lợi ích quốc gia mà nói thì Kinh Lan và Kinh Hồng là hai phe đối địch vậy mà
Kinh Lan lại muốn Kinh Hồng ôm nhóc? Thoáng sửng sốt, Bách Lý Kinh Hồng
hắn cũng có tiềm chất khiến trẻ con thích sao?
Cả bọn đang bận
ngạc nhiên nên không đem đứa bé qua, Kinh Lan nhất thời liền không vui
vẻ, chu mỏ lên oa oa khóc lớn. Nam Cung Cẩm nhanh chóng ôm đứa bé dúi
vào ngực Bách Lý Kinh Hồng “Nè! Ta là mẹ nuôi mà so ra còn kém người nào đó dựa vào bà đây để thăng cấp làm cha nuôi!”
Bách Lý Kinh Hồng
đột nhiên thấy dở khóc dở cười, dựa vào quan hệ với nàng để thăng cấp
làm cha nuôi? Đôi tay đang ôm Kinh Lan thoáng cứng đờ nhưng lại rất ổn
định, một đôi mắt màu bạc đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài, sau một
lúc lâu hắn chợt nhìn thấy được trong mắt chú nhóc có một tia không chịu thua và khiêu khích! Nhưng khi nhìn kỹ lại thì đã biến mất, trong cặp
mắt trợn to của Kinh Lan đang ầng ật nước nhìn nhìn hắn, cứ như tất cả
đều là ảo giác.
“Đứa bé này nhất định không phải người thường!” Ngữ khí đạm mạc mà chắc chắn khi nói về Kinh Lan.
Nam Cung Cẩm hiểu ý cười khoái trá “Con trai ta sao có thể như người thường được!”
Mộ Thiên Thiên bên cạnh nhịn không được cắm một câu “Đó là con trai của ta mà!” Hai người này muốn gì đây, kẻ xướng người họa, cứ như đứa nhỏ này
không có quan hệ gì với mẹ ruột là mình ấy!
Ặc…
Trên mặt
hai người nào đó ánh lên tia xấu hổ, cảm giác giống như hai gã cường đạo đoạt con nhà người ta xuất hiện. Trong lòng cô nàng thầm nhỏ giọng, có
gì ngon chứ, sau này có cơ hội bà đây cũng sinh một đứa, không tin lớn
lên không đẹp bằng nhóc con này!
Quân Kinh Lan oa oa vài tiếng,
quay qua Mộ Thiên Thiên giơ tay cười khanh khách đòi ôm, Bách Lý Kinh
Hồng cũng hoảng hồn đưa đứa bé sang vì sợ nó ngã. Đứa trẻ dù sao cũng là đứa trẻ, ầm ĩ trong lòng Mộ Thiên Thiên một chút rồi ngủ khì. Nam Cung
Cẩm chọt chọt lên gương mặt mịn màng, thích thú nở nụ cười. Thật ra nàng rất ghét trẻ con vì nàng cho rằng chúng thật phiền phức, nhưng Quân
Kinh Lan lại không như vậy… Có đôi khi nàng nghĩ, nói không chừng khi
mình có con lại không nuông chiều quan tâm nó hơn Kinh Lan hoặc ngược
lại khi có con mình lại bỏ bê Kinh Lan nên nhất thời mới không muốn có.
Dù sao bây giờ nàng cũng chỉ mới mười chín, không vội!!!
“Cứ hồi
phục thân thể thật tốt vào, ít lâu nữa sẽ đãi tiệc đầy tháng cho thằng
nhóc. Nhất định phải thật rình rang mới được!” Cô nàng quan niệm trẻ con còn nhỏ cũng nên được quan tâm chứ.
Mộ Thiên Thiên cười gật đầu “Uhm!”
“Tướng gia, tướng…” Quản gia vọt tới, phát hiện mặt mọi người nhìn mình rất
khó coi mới thấy tiểu công tử đang ngủ, hắn nhanh chóng hạ thấp âm lượng báo cáo “Tướng gia, các vị Thượng thư đại nhân mời ngài đến Nghênh
Khách Cư tụ tập, bọn họ đang chờ ở đó”
“Tốt!” Mấy tên kia kiếm
nàng tất nhiên là có chuyện muốn nói, hơn nữa mỗi lần đến đó ăn nhậu đều do Mị Văn Dạ trả tiền, đây chính là một sự kiện hạnh phúc lớn lao
nghen! Mà Nghênh Khách Cư là của nàng nữa, tiền toàn là vô tay nàng đó
cho nên hạnh phúc nhân đôi!! Có điều đi chưa được mấy bước nàng bỗng nhớ ra Bách Lý Kinh Hồng hiện đang ở đây, aizzz… cái này …
Nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang kiểu trưng cầu ý kiến.
Thấy tầm mắt ai đó quét về phía mình, Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhàn nhạt gật đầu, ý bảo nàng cứ đi lo việc của mình đi.
Điều này khiến Nam Cung Cẩm trợn tròn mắt kinh ngạc, sao bữa nay hàng này hào phóng, dễ nói chuyện thế?
Dường như nhìn ra được nghi hoặc của nàng, hắn nhàn nhạt nói “Tôn trọng, tự do, tín nhiệm”
Sáu chữ này chính là đưa mối quan hệ của bọn họ tới vị trí bình đẳng, tôn trọng, tự do, tín nhiệm!
Nam Cung Cẩm cười tươi rói, gật gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài. Cô nàng nào
biết khi nàng đi rồi, cái người nào đó ở nhà liền lên cơn. Cho nàng tôn
trọng, tự do cùng tín nhiệm là một chuyện, nhưng hễ nghĩ đến nàng lại ra ngoài tụ tập với một đám nam nhân khác xưng huynh gọi đệ, chè chén
luyên thuyên thì trong lòng hắn làm sao mà chịu cho nổi.
Ghen
tuông của hắn làm sao thoát khỏi cảm quan của nàng, môi đỏ tà tà cười,
ta cho chàng giả bộ bao dung rộng lượng nè, ở đó làm bộ làm tịch cho đã
đi!
Cỗ kiệu phủ Thừa tướng ra ngoài, dĩ nhiên là không ai dám
ngăn cản, quan lại lớn bé còn nhường đường thì phú thương quý tộc và
bình dân bá tánh càng khỏi phải nói. Một đường nghêng ngang tiến về phía Nghênh Khách Cư. Mấy người bên trong đang chờ, vừa bước vào sương phòng ba người liền ngẩng lên nhìn nàng.
Mị Văn Dạ cười như không
cười “Thừa tướng đại nhân của ta ơi, mấy ngày nay bị nam sủng mê hoặc
dữ. Không thượng triều thì cũng thôi đi, đến như huynh đệ chúng ta muốn
gặp mà cũng khó khăn quá à”
Nam Cung Cẩm thừa biết tay này độc
mồm độc miệng, cũng lười quản hắn, đi mấy bước đến bên bàn, rót một ly
rượu ngửa cổ uống sạch rồi đặt mông xuống ghế “Nói đi, tìm ta có chuyện
gì?”
“Chuyện tuyết tai, bộ ngươi có biện pháp?” Những năm trước,
nếu xảy ra chuyện như vậy đều cho người đi khơi thông, cũng không có gì
ầm ĩ vì cho dù người có năng lực cỡ nào cũng không thể ngăn cản ông Trời đổ tuyết, chỉ là Yến Kinh Hồng đã nhận mệnh của Hoàng thượng, nếu không có biện pháp tốt thì sẽ có vấn đề lớn! Rốt cuộc, bọn họ lo lắng không
phải là dân tình trãi qua tuyết tai như thế nào mà là Mạc Bắc sẽ xua
quân đến quấy nhiễu, vì vậy khơi thông hay cứu tế căn bản chả có tác
dụng qué gì.
Lãnh Vũ Tàn lạnh băng nói “Nếu không có biện pháp
cũng không nên cậy mạnh, Hoàng thượng là biểu huynh của ta, ta chạy qua
nói mấy câu là được!”
Mị Văn Dạ phong tao lắc lắc cây quạt, làm
mặt quỷ “Nếu thật sự không có biện pháp, Vũ Tàn huynh có nói Hoàng
thượng cũng chả thèm nghe. Ngươi có thể tìm Liệt Vương gia nhờ giúp đỡ,
Hoàng thượng nhất định sẽ cho Liệt Vương gia mặt mũi, chỉ là cái giá
phải trả…. Aizzz… không bằng trực tiếp đi tìm Hoàng thượng hiến thân còn hơn!”
Nam Cung Cẩm liếc mắt Mị Văn Dạ một cái, thằng này đúng là miệng chó không phun được ngà voi! Nhưng nàng cũng biết mấy người này
xuất phát từ quan tâm đến mình cho nên cũng không nói gì, bắt đầu cầm
đũa dũng cảm nhưng không mất đi tao nhã dùng bữa “Yên tâm đi, mấy việc
cỏn con này còn chưa lọt vào mắt ta đâu! Tuyết tai, mọi người lo lắng
nhất chính là Mạc Bắc nhân cơ hội xâm lược. Vì tuyết tai phát sinh ở
phương Nam, mà ở đó có không ít dân du cư của Mạc Bắc sinh sống, xảy ra
chuyện dĩ nhiên là đi cướp rồi, lúc thiên tai phòng thủ không cao, đối
với thiết kỵ cũng hơi đau đầu. Nhưng các ngươi lại quên sao, tuyết tai
phát sinh ở Uyển Thành, mà kế Uyển Thành chính là Bình Thành, trong Bình Thành còn có hai mươi vạn đại quân của Bình Nguyên Hầu a!”
Mọi
người nghe xong, chẳng những không thoải mái mà còn nhíu nhíu mày hơn.
Lãnh Vũ Tàn nói ra trọng tâm “Bình Nguyên Hầu đó giờ có coi Hoàng thượng ra gì đâu, làm sao có thể đem binh tương trợ?”
“Vậy còn phải xem Hoàng thượng có bỏ được hay không” Cô nàng cười đến gian trá.
Cả đám sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại! Tiểu tử này nào có phải
thiên hạ đệ nhất mỹ tướng, căn bản chính là đệ nhất gian tướng nha! Kỳ
này Bình Nguyên Hầu thảm rồi!
“Vấn đề là ai đi đọc thánh chỉ?” Mị Văn Dạ lập tức có dự cảm xấu, mặc kệ kẻ nào đi đọc cũng đều bị Bình
Nguyên Hầu ghi hận, mà hắn là Lại bộ thượng thư, quản lý Lại bộ, khả
năng rất cao sẽ bị Hoàng thượng phái đi.
Nam Cung Cẩm dùng một
biểu tình khinh thường liếc hắn “Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình đi tìm
phiền toái? Thủ hạ của ngươi không có tên nào lỗ mãng hả? Kêu hắn đi là
được rồi!”
Kẻ lỗ mãng mà nàng đề cập chính là Đoạn Thừa Dạ, một
kiểu người siêu cấp công chính, chưa bao giờ sợ đắc tội kẻ nào. Hắn phi
thường khinh bỉ mối quan hệ Hoàng thượng, Vương gia và Yến Kinh Hồng ám
muội, cho nên trong tối ngoài sáng đều xem thường nàng, vì thế tới giờ
khắc mấu chốt, nàng quyết đoán quan báo tư thù!
Ba người còn lại
đều run rẩy khóe miệng. Với tài học, nhân phẩm cùng tác phong của hắn,
uy tín trong dân gian cũng không thấp, cộng thêm Ngự sử đại phu hiện
đang gặp nạn, rất có khả năng hắn sẽ lên thay. Nhưng nếu để cho Yến Kinh Hồng dèm pha thì cả đời này hắn chỉ có thể ngồi mãi ở vị trí Lại bộ thị lang bởi vì người ủng hộ Bình Nguyên Hầu trong triều không ít, đừng
tưởng hắn là Phiên Vương xa xa nhưng lại có Thái phó, Đại tư mã quyền
cao chức trọng đều là bạn tốt của hắn. Thử hỏi mấy đại tôn Phật ở chỗ
này, Đoạn Thừa Dạ còn có khả năng thăng quan sao, giữ được mũ ô sa đã là không tồi rồi! Tiểu tử này, thật sự là quá độc ác!!!
“Có điều
chủ ý này là do ngươi nghĩ ra, ngày mai các đại thần đều biết là do
ngươi nói, Bình Nguyên Hầu chắc chắn sẽ không quên đại ân này của ngươi
đâu!” Vẫn là Mạnh Hạo Nhiên thực tế, lập tức liền lo lắng an nguy cho
Yến Kinh Hồng.
Nhún nhún vai tỏ ra không sao cả “Ngươi cảm thấy
với thực lực của ta, hắn dám động ta sao?” Không cần nói nàng chính là
sủng thần của Mộ Dung Thiên Thu được bảo vệ khắp chốn, quan trọng hơn
nàng chính là nhân vật lãnh tụ của phái trẻ, ở trước mặt Hoàng thượng
vẫn cúi đầu khom lưng nhưng trước mặt người khác thì một đường quét
ngang. Dưới thế cục triều đình, quân vương cơ trí đều không dễ dàng động nàng, bởi vì chỉ cần động Yến Kinh Hồng thì sẽ mất cân bằng triều
chính, một phương đắc thế, uy hiếp địa vị của Quân vương. Có điều tính
nết Mộ Dung Thiên Thu quá mức tùy ý, đối với quốc gia nữa điểm cũng
không thèm quan tâm, chỉ cần vui vẻ là được mới khiến Yến Kinh Hồng ngày ngày trong lòng phập phồng run sợ.
Vấn đề giải quyết xong, nơi nơi tĩnh lặng, chỉ còn có âm thanh hét to “Uống rượu, uống rượu!”
“Ngươi không cần theo ta!” Một tiếng gầm yêu kiều từ bên ngoài truyền đến, đó
là âm thanh của Hiên Viên Dĩ Mạch. Không lâu sau liền bước vào trong
phòng đứng sau lưng hầu hạ Nam Cung Cẩm. Những ngày qua nàng đến thanh
lâu phụ giúp Linh Nhi cũng phát hiện ra người vui vẻ nhất chính là Băng
Tâm tỷ, mấy chục thanh lâu của Tướng gia đều do tỷ ấy quản lý đã thỏa
mãn giấc mộng làm trùm thanh lâu của nàng bấy lâu.
Nhưng khiến
nàng khó chịu nhất là Phá, thằng này cứ như bị bệnh, tối ngày theo đuôi
châm chọc mỉa mai nàng khắp nơi khắp chốn. Một gã phiền phức! Hiện tại,
hắn cũng đang theo sau mông nàng mà kêu gào là nha đầu thúi, mãi đến khi nàng vào phòng mới chịu cút đi. Nàng thật không hiểu, vì sao Phá cũng
là thủ lĩnh như Hủy, nhưng đẳng cấp lại khác xa nhau thế. Vì cái gì mà
thủ lĩnh nhà ngươi ta đứng đắn, trong khi nhà mình lại như một thằng
ngu?
Mị Văn Dạ ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu nha đầu liền khẽ cười
một tiếng, quay sang Nam Cung Cẩm “Nha đầu nhà Thừa tướng đại nhân lớn
lên thật linh tú, khiến cho ta hâm mộ không thôi!”
Nam Cung Cẩm
không chút khách khí vứt ngay cho hắn một ánh mắt xem thường! Thằng này
chính là một sắc lang, cứ thấy mỹ nữ là phải đùa giởn một phen mới chịu, nổi danh không chỉ là một trong tám đại công tử chốn kinh thành, càng
là đệ nhất ăn chơi trác táng của Tây Võ.
Mị Văn Dạ bị đối xử vậy
cũng không giận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hồng sâu hơn một
chút “Thừa tướng đại nhân à, ngươi nên chú ý đến nam sủng của mình một
chút, tính tình Bệ hạ, chúng ta ai cũng biết cả rồi đấy!”
Lấy
tính nết của y, nếu không kiên nhẫn, chắc là cũng đã phái sát thủ trực
tiếp đến nhà thăm hỏi rồi! Có điều nàng cũng không lo lắng, lấy năng lực của con hàng nhà nàng, cho dù Mộ Dung Thiên Thu có tự mình đến cũng
không giết được hắn, nhưng vẫn cảm kích “Đa tạ Văn Dạ huynh nhắc nhở!”
Tiếp đến, cả bọn bắt đầu hàn huyên chuyện trên trời dưới đất, ba hoa chích chòe thỏa thích cho đến tận khi chạng vạng mới tan…