Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Nghe xong câu trả
lời, toàn bộ mọi người hít hà một hơi. Trong lòng tất cả đều thầm nghĩ,
mỹ nhân áo tím này chán sống rồi sao? Dám nói chuyện với Hoàng thượng
nhà họ như vậy!

Nam Cung Cẩm cũng có khuynh hướng bị dọa cho
choáng váng, có nhầm không vậy, đây là nước Tây Võ nha! Bọn họ đang ở
trên địa bàn của Mộ Dung đoạn tụ đó.

“Ha ha ha…” Mộ Dung Thiên
Thu tức giận đến bật cười, đứng dậy đá văng cái bàn trước mặt mình “Muốn mạng Trẫm, còn phải xem bản lĩnh của ngươi!”

Đã dự liệu trước gã này không đơn giản, lại không nghĩ rằng gã không chỉ không đơn giản,
ngoài võ công lợi hại, gan gã còn lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi.

“Hoàng thượng, hôm nay là thưởng hoa yến, không nên động võ!” Phượng Ức Tuyết
một bên nhắc nhở, thật ra là cố ý giúp Nam Cung Cẩm một phen.

Cô nàng hiển nhiên rất hiểu ý, hướng về phía nàng kia gật gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích.

Mộ Dung hoàng đế quét tia mắt mát mẻ qua “Thế nào? Hoàng hậu cảm thấy Trẫm nên nhận sự nhục nhã của người khác sao?”

Phượng hoàng hậu biến sắc, lập tức quỳ xuống “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không dám!”

Bách Lý Kinh Hồng đặt Nam Cung Cẩm lên ghế của mình, chậm rãi đứng dậy,
quanh người ngưng tụ một cỗ cương khí, túc sát mà lạnh lẽo! Tiến về phía trước một bước, cô nàng chợt vươn tay bắt lấy bàn tay hắn, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi, nàng thật sự không hiểu, đang êm đang đẹp bỗng dưng
đánh nhau!

Nhìn thần sắc không ủng hộ của nàng, tia lạnh lẽo
trong mắt Bách Lý Kinh Hồng càng sâu, hơi tức giận rút tay ra rồi quay
đầu đi mà không thèm ngó ngàng đến nàng.

Ánh mắt Lãnh Tử Hàn đặt
hết lên hai người bọn họ, trên môi nở nụ cười tà mị khoái trá. Võ công
của Bách Lý Kinh Hồng hắn đã thưởng thức qua, trong thiên hạ, trừ mình
cùng gã bất phân thắng bại, những người khác muốn thắng gã là không có
cửa. Kỳ Lân Ngâm và Ngự Long Quy thiên hạ không có đối kháng. Tuy võ
công của hoàng huynh lợi hại nhưng so với Bách Lý Kinh Hồng vẫn là kém
hơn. Hắn đang chờ đợi xem gã Bách Lý kia giết hoàng huynh xong sẽ bị
người của nước Tây Võ truy sát, không cho gã có một ngày bình yên, như
vậy tự nhiên chỉ còn lại một mình mình!!!

Hoàng huynh của hắn đối với hắn mà nói là không có một chút tình cảm nào, chỉ có căm hận và
chán ghét! Nếu không phải y vì hoàng quyền mà không từ thủ đoạn thì mười bốn năm trước…

Lãnh Vũ Tàn và Mị Văn Dạ hớn hở, trừng lớn hai
mắt trông đợi tình thế phát triển kế tiếp. Xem ra hai tên này có một
loại phẩm chất tốt đẹp là vui sướng khi người gặp họa, ngoài ra, thích

xem náo nhiệt cũng là một loại thói quen đáng giá đề cử, cho nên cả hai
mong ngóng Hoàng thượng nhà hắn và nam nhân kia diễn ra một vở tuồng cho bọn họ xem.

Quả nhiên Mộ Dung đoạn tụ và Hồng mỹ nhân không làm
cho người hâm mộ thất vọng, rất nhanh liền ra tay giao đấu. Cả hai tung
người bay lên không, cương khí bạo liệt, vung chưởng đối kháng, âm thanh chưởng phong rít lên trong không khí.

Ngay sau đó, cả hai dùng
tốc độ mà người thường không thể nhìn thấy đánh nhau. Đa số mọi người
không nhìn ra bóng dáng cả hai, chỉ nghe tiếng quyền cước chạm vào nhau
chan chát, giống như âm thanh của núi lửa phun trào hay sóng dữ trong
cơn bão tố ngoài khơi xa mãnh liệt. Đầy trời sát khí lưu chuyển, bốc
hơi, rồi nghiêng xuống, nghịch thiên mà xuất hiện! Lưu quang màu trắng
xoay chuyển tựa sấm sét xé rách không gian, vuông góc hạ xuống, rồi bỗng nhiên dừng lại nổ tung!

“Oành!” Một cái hố to xuất hiện trên đất, khiến một số thiên kim, đại thần, cáo mệnh phu nhân nhát gan sợ hãi tè ra quần!

Ánh mắt Lãnh Tử Hàn đầy hứng thú. Vốn dĩ hắn cho rằng hoàng huynh của hắn
chưa tới trăm chiêu là xong, lại không nghĩ đến trận này kích phát tiềm
lực của song phương, liều chết tranh chấp! Đánh tới nỗi bất phân thắng
bại.

Sau đó, một cỗ lực đạo nghịch chuyển trong không trung, như
mây đen bao phủ trời đất. Tiếng vang rền khắp chốn cứ như sấm vang chớp
giật khiến người xem muốn nứt gan ra!

Nam Cung Cẩm trừng mắt
nhìn hai gã đang vật lộn giữa không trung, cảm giác muốn không thở nổi.
Là một người hiện đại, nàng chỉ xem những cảnh tượng này trong phim 3D,
võ công cổ đại thật là huyền huyễn mà!!!

Lãnh Tử Hàn cầm ly rượu
đi đến bên nàng, nhìn hai gã kia một cái, âm thanh tà tứ cuồng ngạo vang lên “Hai người bọn họ đang liều mạng!”

“Cái gì?” Nàng không hiểu nội lực cho nên cũng không biết hai tên đó đã đánh tới trình độ nào,
nhưng nghe Lãnh Tử Hàn nói vậy, trong lòng có chút phát lạnh.

“Chỉ cần có một tuyệt thế cao thủ, trong tình huống này ra tay đánh lén, hai người đó khẳng định sẽ có một người chết” Cho rằng nàng chưa đủ khiếp
sợ, hắn bổ sung thêm một câu nữa. Đáng tiếc hắn không phải là hạng người cháy nhà hôi của, thực sự là đáng tiếc mà!!!

Sắc mặt nàng trầm xuống, hai người này cho dù là ai thua, đối với nàng cũng đều bất lợi!

Cuối cùng, một trận ba quang lưu chuyển, sau đó “Ầm!” một tiếng vang lớn
chấn động tâm thần mọi người, hai gã kia cùng hạ xuống, một người lui
về sau ba bước, người còn lại phun một ngụm máu. Hiển nhiên võ công của
Mộ Dung Thiên Thu so với Bách Lý Kinh Hồng còn hơi kém một chút. Nhưng
sau khi xuống đất hắn cũng không tức giận, đứng dậy lau vệt máu trên
khóe môi, tươi cười tán thưởng “Ngươi cũng xem như là một đối thủ!”


Đối với những người ở địa vị cao mà nói, thứ họ khao khát nhất chính là có
người có thể cùng mình đối địch, tâm tình của người ngồi cao thấy lạnh
lẽo chỉ những người mạnh mẽ nhất mới cảm thụ và hiểu rõ!

Bách Lý
Kinh Hồng lạnh nhạt nhìn hắn, vạt áo bào tím tung bay, sát khí như sương đen lan tràn khắp chốn, phủ trùm toàn bộ mai viên, tạo thành một áp lực vô hình khiến người ta không thở nổi.

“Ngươi không xứng làm đối
thủ của ta!” Thốt lên một câu đạm bạc làm cho mọi người hít một hơi khí
lạnh. Nam tử này thật cuồng vọng kiêu ngạo! Lời này mà cũng dám nói với
Hoàng đế.

Trong lòng Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu quả
thật không xứng làm đối thủ, bởi vì tên kia căn bản là không có yêu
đương gì với Cẩm nhi, gã bất quá chỉ là cảm thấy nhất thời mới mẻ! Lãnh
Tử Hàn và Quân Lâm Uyên mới chân chính là đối thủ của hắn!

Mỗ
Hoàng đế nghe vậy liền nở một nụ cười tàn lệ tiêu chuẩn, đứng thẳng lên, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân ánh lên vẻ trào phúng “Nhưng ngươi
quên, đây là hoàng cung Tây Võ!”

Nói xong liền vung tay, mấy ngàn Ngự lâm quân vây quanh Hồng mỹ nhân.

Mộ Dung Thiên Thu đó giờ vì mục đích không từ thủ đoạn đã thành tính,
trước nay hắn chưa bao giờ để bụng thủ đoạn của mình có quang minh hay
không, một chọi một không lại thì ta hội đồng, cái hắn muốn chỉ là
‘thắng’ mà thôi!

Lúc này Nam Cung Cẩm có chút khẩn trương. Lãnh
Vũ Tàn và Mị Văn Dạ không tự chủ nhíu mắt một chút, hành động của Hoàng
thượng nhà bọn họ là muốn mượn cơ hội diệt trừ người áo tím, nhưng với
thân phận cả hai thì không thể xen vào.

Bị mấy ngàn cấm vệ quân
bao vây, Bách Lý Kinh Hồng mặt không đổi sắc, môi mỏng khẽ nhếch, tay áo vung lên, mấy trăm ẩn vệ lập tức xuất hiện.

Đồng tử anh em nhà
Mộ Dung không hẹn mà cùng co lại, có nhiều người như vậy tiến cung mà
bọn họ lại không cảm giác được. Năng lực của nhóm ẩn vệ này tuyệt đối
không phải nhỏ!

Ẩn vệ này chính là do một tay Nam Cung Cẩm lúc
còn ở Nam Nhạc giúp Bách Lý Kinh Hồng bồi dưỡng ra, tuy võ công không bì kịp anh em nhà Mộ Dung nhưng năng lực ẩn nấp trừ nàng và Hồng mỹ nhân
lúc đó có xem huấn luyện, thì trên đời cơ hồ không ai phát hiện ra họ

được.

“Đến tột cùng ngươi là ai?” Mộ Dung Thiên Thu thần sắc lạnh đi vài phần, bây giờ hắn bắt đầu chân chính để Bách Lý Kinh Hồng trong
lòng rồi, thậm chí lúc nãy bị đánh bại hắn vẫn còn chưa mấy để ý. Thật
ra với đám ngự lâm quân này, hắn cũng xem như làm cảnh chơi, nhưng nhiều người xuất hiện bất ngờ như vậy trước mặt mình, với sự nhạy bén của một đế vương, khiến ánh mắt hắn càng trở nên sâu hơn.

Bách Lý Kinh
Hồng vẫn không trả lời. Chỉ thấy một bóng dáng màu tím lóe lên, thân
hình như một ngọn gió rất nhanh đến trước mặt Mộ Dung Thiên Thu. Ngự lâm quân tuy là một nhóm cao thủ đại nội, nhưng so với những ám vệ và sát
thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, căn bản là không cách nào đến được
gần Hồng mỹ nhân.

Các đại thần kinh hoảng, đang ngồi xem hai
người so đấu, nháy mắt biến thành đánh hội đồng, hơn nữa ai có thể nói
cho họ biết, nhưng tên mặc đồ đen kia từ đâu mà ra hay không?

Nam Cung Cẩm thấy tình hình phát triển đến mức độ này liền nhanh chóng bước đến.

“Keng!” Ngân quang chợt lóe, một thanh nhuyễn kiếm bên hông Bách Lý Kinh Hồng
rút ra. Một cổ thị huyết sát ý xông thẳng tới Mộ Dung Thiên Thu. Trong
lòng hắn lúc này cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ có duy nhất một ý niệm
‘động đến Cẩm nhi, chết!’

Nhưng khi Mộ Dung Thiên Thu đang muốn ra tay, Nam Cung Cẩm lại chắn trước mặt hắn “Đủ rồi!”

Bách Lý Kinh Hồng cả kinh, nhanh chóng thu kiếm, may mà phản ứng nhanh nhạy, chỉ một tấc nữa thôi là đã đâm trúng nàng, hắn gian nan dừng kiếm.

Nàng sở dĩ đứng ra ngăn cản là vì nếu Bách Lý Kinh Hồng thật sự giết Mộ Dung Thiên Thu thì công sức bày binh bố trận cả năm nay ở Tây Võ sẽ biến
thành công cốc, hơn nữa bọn họ cũng khó mà còn sống rời đi. Ngoài ra
chính là, nàng nghĩ cả nửa ngày cũng không biết vì cái giống gì mà Hồng
mỹ nhân lại muốn hạ sát thủ.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn ẩn
hiện một tia khôn kể tình tố, nhìn Nam Cung Cẩm một lúc lâu, âm thanh
khàn khàn nồng đậm chua xót vang lên “Đây là quyết định của nàng?”

Nghe câu hắn hỏi, lại nhìn thấy biểu hiện và giọng điệu của hắn nàng liền
đánh hơi ra có sự hiểu lầm gì ở đây nữa rồi! Bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một “Đây là quyết định của ta. Trước giờ ta chưa từng thay đổi, người ta yêu là ai chắc chàng là người hiểu rõ nhất”

Ánh
mắt của người nào đó đang ảm đạm bỗng nhiên lóe sáng, môi hơi nhếch lên, hắn biết nàng đang nói cho hắn rằng, người nàng yêu trước nay chỉ duy
nhất có một mình hắn. Sau một lúc trấn tĩnh lại nỗi lòng, lập tức sự
thanh minh đã quay trở về trong tâm trí, khóe mắt quét tới bộ dáng xem
kịch vui của Lãnh Tử Hàn liền nhớ tới một chuyện, lấy tính cách của Cẩm
nhi, nếu Mộ Dung Thiên Thu có làm ra chuyện gì mà nàng không cam nguyện
tuyệt đối nàng sẽ không có trạng thái như vậy quay trở lại, ở ngoài sẽ
đánh đến không chết không ngừng, có đâu vác bộ mặt suy sụp chạy tới? Chỉ là lúc hắn ngửi thấy mùi vị lạ trên người nàng, lại còn có bộ dáng ủy
khuất mới khiến hắn nhất thời lửa giận công tâm, mới làm ra chuyện ồn ào nãy giờ. Hừ, lại khiến cho Lãnh Tử Hàn được hời, ngồi xem diễn cả nửa
ngày chớ ít ỏi gì. Quả thật trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Còn Mộ Dung Thiên Thu cũng chấn kinh, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, có một
ngày mình gặp nguy hiểm, bé con này lại đứng ra chắn trước người mình,
nhất thời trong lòng hắn hỗn tạp lung tung rối loạn, đến mức nàng nói
cái gì hắn cũng không để ý.


“Hoàng thượng, nam sủng của thần nhất thời xúc động, mạo phạm thánh giá, thần nguyện ý chịu tội thay, thỉnh
Hoàng thượng trách phạt!” Nam Cung Cẩm quay đầu, quỳ một gối xuống đất
nói.

Mỗ Hoàng đế thấy nàng quỳ trước mình cầu xin cho nam nhân
kia, đầu tiên là giận dữ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hồng mỹ nhân
thì tìm ra được một tia cân bằng. Nàng vì mình chắn kiếm lại vì hắn cầu
tình, cái này chứng minh, trong lòng bé con mình cũng có địa vị không tệ đúng không? Nghĩ xong liền cảm thấy tâm tình tốt lên, mà tâm tình tốt
dĩ nhiên cái gì cũng dễ giải quyết. Ai đó tươi cười nói “Vô phương, Trẫm cảm thấy chơi cũng không tồi. Có điều nhiều người như vậy xông vào
hoàng cung của Trẫm, nếu lại vào vài lần nữa thì … Hơn nữa, anh họ xa
của Yến khanh thân phận không rõ, thật sự khiến Trẫm khó an tâm a!”

Nói tới đây ánh mắt xanh thẳm quét lên người Bách Lý Kinh Hồng, gã này đích thật quá nguy hiểm, thân phận cũng bí ẩn, không thể lưu lại! Nhưng Yến
Kinh Hồng cầu tình, vừa nãy lại xả thân cứu giá, hắn hiện tại dường như
không thể xử lý tên này được nha! Nói đi nói lại cũng muốn nhấn mạnh
rằng, nếu nàng không có câu trả lời thuyết phục thì đừng mong hắn sẽ bỏ
qua.

Cô nàng nhíu mày, cảm thấy đau đầu sâu sắc. Ý của tên kia
quá rõ, chính là bức mình phải nói ra thân phận của tiểu Hồng Hồng. Nếu
nói ra hắn là Nam Nhạc Hoàng thì cả bọn chết còn thảm hơn. Nhưng nếu
không phải Nam Nhạc Hoàng thì thiên hạ có mấy người võ công cao siêu như vậy, còn dẫn theo một đám ám vệ cũng siêu cấp không kém nhập cung? Nàng bịa đặt, thì cũng phải lừa cho Mộ Dung Thiên Thu tin cái đã!

Thấy nàng lộ vẻ khó xử, Bách Lý Kinh Hồng phá lệ nói “Dạ Mạc Sơn Trang, Mộ
Cẩn Thần” Đáp án này Mộ Dung Thiên Thu miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu.

Mắt cô nàng sáng rỡ, làm thế quái nào nàng lại quên mất Dạ Mạc Sơn Trang ta?

Những người khác thì lại tỏ ra kinh dị. Dạ Mạc Sơn Trang? Nam nhân xinh đẹp
này là Trang chủ Dạ Mạc Sơn Trang? Khó trách! Khó trách phong hoa như
vậy, khó trách thực lực mạnh mẽ như vậy! Khoan đã, một Nam Nhạc Dạ Mạc
Sơn Trang thực lực còn như vậy, vậy Nam Nhạc đã đạt tới trình độ nào rồi trời? Càng nghĩ mọi người càng âm thầm lo lắng.

Mộ Dung Thiên
Thu cũng ngẩn ra một chút. Trang chủ Dạ Mạc Sơn Trang là đệ nhất giang
hồ Ly Trần công tử. Người này xưa nay thần bí, trước giờ chưa từng xuất
hiện trước mặt thế nhân. Hắn là trang chủ Dạ Mạc Sơn Trang?!? Nếu thật
sự là vậy còn xem như giải thích được những chuyện vừa xảy ra. Có điều
những ẩn vệ này làm thế nào mà bồi dưỡng được như vậy? Mộ Dung Thiên Thu giản lược tình hình trước mắt, liếc thoáng qua liền phát hiện nhóm ẩn
vệ này tuy võ công cũng không cao hơn ẩn vệ nhà mình nhưng thủ pháp ra
tay cực kỳ quỷ dị, thủ đoạn ẩn nấp khiến mình không nhìn ra, Dạ Mạc Sơn
Trang này không thể khinh thường được!

Có điều lúc nãy mình đã
đáp ứng không so đo chuyện này với Yến Kinh Hồng, hiện giờ mới cảm thấy
có chút không cam lòng, đành nói mát mẻ “Thì ra là Trang chủ Dạ Mạc Sơn
Trang, khó trách võ công như vậy, xem ra Trẫm thua cũng không oan ức!”

Không khí lập tức sinh động hẳn lên, thời đại áp suất thấp rốt cục cũng đi
qua! Nhưng là những vị đại thần ăn đạn lạc oan uổng thì lại không muốn
bỏ qua sai lầm cho hai tên hung thủ này. Nói cái gì vậy, muốn đánh là
đánh, muốn huề là huề, có người nào chịu nghĩ tới cảm giác chúng ta vô
tội trúng thầu hay không? Chúng ta bị lăn tới lăn lui, cái mông nở hoa
thành tám cánh, đồ ăn thức uống chảy từ đầu đến chân thì ai chịu trách
nhiệm cho chúng ta đây?!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận