Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Hôm nay, phủ Thừa tướng náo nhiệt phi thường. Bên trong hậu viện, Mộ Thiên
Thiên cảm kích nhìn Nam Cung Cẩm “Mấy ngày nay Tướng gia vất vả rồi!”
Nàng là con gái của Quảng Lăng Vương nên tất nhiên hiểu được một chút sự tình trên triều đình. Nam Cung Cẩm vì chữa trị cho Quân Kinh Lan mà
không thượng triều hai mươi ngày, chỉ sợ thế cục trong triều đã thay
đổi.

Nam Cung Cẩm dĩ nhiên biết phu nhân hờ của mình nghĩ gì, cà
lơ phất phơ nói “Con trai cưng của ta quan trọng nhất, quyền thế gì đó,
rãnh rãnh đi đoạt lại là xong!”

Nói xong liền bế nhóc Kinh Lan, cười tủm tỉm “Cục cưng nói xem, có phải hay không hả?”

Nhóc tì nghe không hiểu lắm lời nàng nói nhưng vẫn cười đến tươi rói. Nốt
ruồi son giữa trán màu hồng phấn nhìn rất xinh xắn. Một bàn tay nho nhỏ
mập mạp quơ quơ lên mặt Nam Cung Cẩm, oa oa kêu to…

Ánh mắt Nam
Cung Cẩm lơ đãng quét qua mặt Mộ Thiên Thiên, bỗng thấy có một loại cảm
giác quen thuộc, nhưng rất mau lại biến mất. Lắc lắc đầu, thầm mắng
trong lòng, mình dạo này thật là thần kinh.

Hôm nay là tiệc đầy
tháng bé Kinh Lan, cả nhà đều mặc trang phục đỏ cho có không khí vui vẻ, người không biết còn tưởng nhà họ có đám cưới. Chỉ có Bách Lý Kinh Hồng không quen mặc màu này, nhưng lại rất biết điều, không làm giảm sự hưng phấn của các nàng, nên không mặc màu trắng mà khoác một trường bào màu
tím nhạt, mắt không biết dùng cái gì nhưng đã biến thành màu đen.

“Tướng gia, khách khứa đã tới đủ, ngài nên ra ngoài đón tiếp!” Quản gia đi đến hậu viện nhắc nhở, thúc giục nàng ra phía trước.

Đang ôm bé cưng nên nàng nhất thời không muốn thả xuống, dứt khoát bế đi ra
ngoài luôn “Ông đây đi ra cho bọn kia thấy con trai cưng anh tuấn tiêu
sái, phong lưu phóng khoáng của bản quan!”

Tất cả mọi người đều
đồng loạt sổ xuống một dãy hắc tuyến. Thằng bé mới có một tháng, cho dù
nhìn rớt mắt cũng chẳng thấy đâu ra được vẻ anh tuấn tiêu sái hay phong
lưu phóng khoáng gì gì đó!

Mộ Thiên Thiên dở khóc dở cười theo
sau. Thật ra trong lòng nàng rất sùng bái Nam Cung Cẩm, một người phụ nữ có thể ngồi vào vị trí hiện giờ hoàn toàn đã đánh sụp đổ quan niệm
trước nay của nàng là nữ nhân thì chỉ có thể nương tựa vào người đàn ông mới có thể có chỗ đứng cao. Mẹ nuôi của con trai nàng không thua kém gì một người đàn ông cả, à không, chỉ còn có một chút …! Mà nàng luôn tự
hỏi, tại sao thứ này lúc nào cũng có bộ dáng kích động như vậy, cứ như
thể cô ấy mới là mẹ ruột á? Rõ ràng con là do nàng sinh ra mà!!!

Ra đến cửa chính liền nở nụ cười tươi tắn đón khách, các vị đại thần đều
cười đến tít mắt! Phe phái của Yến Kinh Hồng tất nhiên là vui vẻ tận
trời, mà phe đối lập, do Yến tiểu tử mấy ngày nay bận chăm con nên không lên triều, thế lực bọn họ phát triển mạnh, vì vậy không lý do gì không
ưa thích cậu nhóc con này nha!

“Thừa tướng đại nhân, chúc mừng
chúc mừng!” Thái phó mặt cười như đóa hoa cúc, nhìn nhóc con trong ngực
Yến Kinh Hồng ngập tràn thân thiện.


Yến Kinh Hồng tùy tiện tươi cười nói “Thái phó đại nhân, cùng vui cùng vui!”

“…” Cái mặt già nua của Thái phó lập tức sượng trân. Hai tháng trước, thằng con ưu tú nhất của lão vừa trọng thương ngoài chiến trường, đôi chân
không thể cứu được nên tâm tình lão hết sức hậm hực. Giờ họ Yến kia bổ
cho câu ‘cùng vui cùng vui’, rất thành công gợi lại nỗi đau trong lòng
lão! Con nhà người ta đầy tháng thì mình có cái khỉ gì mà vui? Thằng
nhóc này khẳng định là cố ý! Nhưng cho dù biết đối phương cố ý, hắn cũng không tiện làm khó dễ, bởi vì với kinh nghiệm xương máu cả năm qua thì
cái kết quả cuối cùng chắc mẫm sẽ là bị thanh danh ‘vô cớ gây rối’ úp
lên đầu. Chỉ có thể ai oán trách bản thân vì mình đã vào Thừa tướng phủ!

Một đám theo sau thấy Thái phó ăn mệt thì cũng biết Yến tiểu tử khó đối
phó, cho nên nhanh chóng giao lễ vật của mình ra, nói một tiếng “Chúc
mừng!” cho đủ lễ rồi vội vội vàng vàng chạy vào phòng trong.

Mộ
Thiên Thiên bên cạnh cũng nhận ra Nam Cung Cẩm không chào đón gì mấy
người đó nên cố ý hỏi “Tướng công, vì sao mấy vị đại nhân này có vẻ sốt
ruột vậy?”

Cô nàng nào đó lập tức ‘nhỏ giọng’ đáp “Có lẽ là bọn
họ đói bụng, biết chỗ chúng ta đãi tiệc nên điểm tâm cũng chưa ăn, vác
bụng đói đến để được ăn nhiều chút. Giờ người người đều hư hỏng quá,
toàn là bộ dạng này! Nói nhỏ nhỏ thôi, kẻo bọn họ nghe thấy!”

“Rầm!’ “Oạch!” “Bịch!” phe phái bảo thủ theo Thái phó đều thành công bị Nam
Cung Cẩm chọc điên máu, đến mức vấp ngạch cửa té lăn quay ra đất, nằm
sải lai hình chữ X, khiến nhìn vào hết sức có mỹ cảm nghệ thuật!

Thái phó đại nhân ăn trái đắng rồi, bọn họ cố tình làm như không việc gì
nhanh chóng rời khỏi, vậy mà cũng không buông tha, cái mồm của tiểu tử
kia rất thích làm tức chết người không đền mạng a! Ông trời ơi, còn có
thiên lý nữa hay không đây???

Bọn họ thật muốn chửi thề to một
tiếng. Thật ra bọn họ cũng chẳng ham hố gì tới đây, nhưng do mọi người
đều là đại thần trong triều, cùng nhau làm quan, dù không mừng thì cũng
phải ra mặt một phen. Hơn nữa, Hoàng thượng hôm nay thế nào cũng đến,
nếu mình không qua thì mặt mũi biết để đâu, cho nên vì con đường làm
quan sau này mới vác mặt tới đây chịu đả kích. Có điều khiến họ không
tiếp thu nổi đó là hôm nay đầy tháng con của Yến Kinh Hồng vậy mà y cũng không chịu buông tha cho trái tim nhỏ bé yếu ớt của bọn họ. Đả kích thì đả kích, có cần phải tới trình độ đó hay không?

Các đại thần trẻ tuổi đều nghẹn cười, nhìn mấy lão gia hỏa té chổng kềnh trên đất.
“Xoạch!” một tiếng, Mị Văn Dạ xếp quạt lại nói mát mẻ “Thừa tướng đại
nhân, các vị đại nhân bị ngã, người còn không nhanh tới đỡ họ một tay
a!”

Nãy giờ không thèm hé răng, Lãnh Vũ Tàn đầy vẻ mơ hồ lên tiếng “Các vị đại nhân sao đi đường không cẩn thận để té ngã vậy?”

Lúc này các vị lão thần tức đến mức hận không thể tự đào hố chôn mình, hoặc nghía xem trên đất có cái lỗ nào trực tiếp chui luôn xuống! Hoàn cảnh
mất mặt đến vậy quả thật bọn họ không thể tưởng tượng nổi!!!


Đến
đây, Yến Kinh Hồng mới phảng phất như ‘vừa phát hiện’ ra biến cố này,
nhanh chóng chạy tới bồi thêm một quả “Các vị đại nhân, các vị quá nhiệt tình rồi, sàn nhà đã được lau dọn từ trước, không cần các vị lau thêm
lần nữa nha!”

“Phì…” Mị Văn Dạ không chút ngần ngại, đứng ở cửa nở nụ cười thật tươi.

Sắc mặt các vị đại thần hết sức đặc sắc, từ ửng đỏ cho đến đỏ tím, đủ các
màu sắc, thoạt nhìn thập phần diễm lệ. Nếu không phải có tu dưỡng hàm
hậu, khẳng định bọn họ rất.. rất.. cực kỳ muốn phun một câu chửi thề
thật hoành tráng.

Cự tuyệt bọn hạ nhân nâng lên, các ông lão đáng thương kia tự lồm cồm bò dậy, mặt xám mày tro lục tục tiến vào phòng
trong. Bọn họ rất muốn phất tay áo bỏ về rồi ra sao thì ra, nhưng nhớ
tới lời buộc tội lúc nãy của họ Yến liền khiến họ muốn lên tăng xông tập nữa. Bọn họ chưa dùng điểm tâm, vác bụng rỗng tới ăn tiệc? Tốt lắm! Bọn họ nhất định hôm nay sẽ chén một bữa thật no nê, tốt nhất là ăn sập
luôn cả cái phủ Thừa tướng chết tiệt này! Hừ hừ…!

“Thừa tướng đại nhân, chúc mừng!” Lãnh Vũ Tàn chắp tay chúc tụng.

“Đa tạ Hầu gia, mời!” Cười tủm tỉm phất phất tay, làm một tư thế mời tiêu chuẩn.

Mộ Thiên Thiên vẫn treo một nụ cười khéo léo trên môi, đứng phía sau Nam
Cung Cẩm, đối với các phu nhân của đại thần hết sức giữ lễ chào hỏi,
thật sự rất có phong phạm của quý phụ nhân. Mặc dù Mộ Thiên Thiên chỉ là vợ trên danh nghĩa, đồng thời còn là một nữ nhân, nhưng, đập vào mắt
Bách Lý Kinh Hồng đứng xa xa, lại khiến trong lòng hắn hết sức khó chịu.

Đón tiếp hết các vị đại thần, sau một lúc Lãnh Tử Hàn cũng đi đến, hôm nay
hắn rất nể tình, không mặc hắc y gây mất hứng, mà mặc một bộ áo gấm vàng sáng thêu giao long.

Thời đại này, con cháu hoàng gia đều có thể mặc minh bào, nhưng bất đồng ở chỗ, Long bào Hoàng đế thêu rồng bay,
còn quần áo các vị Vương gia chỉ thêu giao long hoặc bàn long mà thôi.
Nhưng tình hình chung là các vị thân vương cũng hiếm khi ăn mặc đồ này,
lo lắng không cẩn thận một phát sẽ khiến Quân vương mất hứng. Nhưng Lãnh Tử Hàn là ai a? Ai vui hay buồn thì mắc mớ gì đến hắn chứ? Hắn chỉ cần
mặc đồ mình thích là được!

Có điều không thể phủ nhận, cách ăn
mặc này khiến anh chàng mất đi nét phóng đãng ngày thường, lại tôn thêm
nhiều khí chất hoa lệ và quý giá, thật có dáng dấp bộ tịch hoàng tộc.
Điều này dẫn phát một trận oanh động trong nhóm các cô thiên kim thế
gia, nhưng nhớ tới đả kích trong thưởng hoa yến mấy ngày trước, các nàng sau một hồi hoa mắt lại chuyển sang trừng mắt căm hận anh chàng, sau đó quay đầu tỏ ra đầy chán ghét!

“Chúc mừng!” Âm thanh tà tứ cuồng
ngạo vang lên, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm mang theo ý cười, bất quá làm
tiệc đầy tháng cho con nuôi vậy mà nàng có thể cao hứng đến vậy!

“Cảm ơn!” Cô nàng cười thành tiếng, lại nhìn nhìn ra cửa. Hôm nay Thượng
Quan Cẩn Duệ có chuyện quan trọng không tới được, các quan khách đã đông đủ, Nam Cung Cẩm liền chuẩn bị quay vào khai tiệc.

Vừa quay đầu, chưa đi được mấy bước, âm thanh của Mộ Dung Thiên Thu vang lên phía

sau, giọng nói nửa thật nửa giả mang đầy vẻ ai oán “Yến khanh, tại sao
vừa thấy Trẫm liền bỏ đi vậy?”

Khóe miệng khẽ co lại, các đại
thần tới thì phải rồi, nhưng sao nàng lại quên mất tên đoạn tụ này chứ?
Mạnh mẽ rặn ra một nụ cười, quay đầu, nhưng chỉ thấy một mình Mộ Dung
Thiên Thu và một tên tiểu thái giám đang cải trang thành công tử nhà
giàu, hèn chi nãy giờ làm mình chả chú ý đến hắn “Hoàng thượng, ngài hôm nay thật điệu thấp!”

Mỗ Hoàng đế tựa hồ cũng rất hài lòng về
cách cải trang của mình, ngửa mặt lên trời cười to rồi nói “Tùy tiện giả trang một chút, Yến khanh cũng sẽ thân cận với Trẫm hơn”

Ngươi giả trang thì kệ bà nhà ngươi, ông đây cũng không dám thân cận với ngươi nha!

Cô nàng ho khan vài tiếng rồi nói “Hoàng thượng, mời!”

Hắn cười cười đi vào, tiểu thái giám cũng dâng lên một hộp quà cho người
phụ trách thu lễ ở cửa, diễn cứ y như một bằng hữu bình thường đến chúc
mừng vậy!

Nhưng khi Mộ Dung Thiên Thu bước vào, các đại thần lập
tức nhận ngay ra hắn, cùng nhau thẳng tắp quỳ xuống hành lễ “Bái kiến
Hoàng thượng!” Chỉ có một người ngồi yên không nhúc nhích, dường như
không hề thấy hắn.

Mày kiếm của Đế vương nhíu nhíu một chút, cô
nàng nhanh chóng tiến tới “Khởi bẩm Hoàng thượng, người anh họ xa của
thần chân cẳng có chút bất tiện”

“…” Ánh mắt xanh thẳm thong thả
quét qua quét lại trên người Nam Cung Cẩm một lúc lâu mới lên tiếng với
các vị đại thần “Đứng lên đi!”

“Tạ Hoàng thượng!” Các vị đại thần nơm nớp lo sợ, Mộ Dung Thiên Thu đến, không khí liền không còn tùy ý tùy tính nữa.

Hoàng đế chỉ cười tà tà “Trẫm hôm nay cố ý mặc thường phục, chính là hy vọng
các ái khanh không nên quá mức câu nệ, cứ xem như Trẫm không có ở đây
đi”

“Vâng!” Tuy nói mọi người không thể xem như hắn không tồn tại được, nhưng không khí đã vui vẻ hòa hợp hơn trước.

“Mặc Họa Công chúa đến!” Một tiếng hô vang từ cửa.

Mọi người sửng sốt, nếu Mặc Họa theo Hoàng thượng tới thì cũng không có gì
lạ, nhưng hiện giờ nàng tới một mình sao? Chưa gả vào phủ Thừa tướng đã
chủ động, không chút bận tâm danh tiếng nữ nhi, hình như cũng hơi quá
mức một tí rồi đa!

Cô nàng nào đó cũng thấy đầu mình như ngu ra
rồi, từ khi về nhà tới giờ, nàng bận rộn chuyện bệnh tình của Kinh Lan
nên quên mất vụ này, thậm chí cũng chưa kịp nói với các ‘bà vợ’ nhà
mình, không biết lát nữa lại gây ra sóng gió gì đây!

“Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Mọi người hành lễ lần nữa.

“Đứng lên đi” Trên mặt Mặc Họa hiện lên ý cười đạm mạc. Trên người mặc một bộ áo gấm màu hồng, mang theo một loại nét đẹp đường hoàng cao điệu. Đôi
mắt quét đến người Nam Cung Cẩm, trên mặt liền ửng đỏ, vô cùng thẹn
thùng nói “Tướng gia!”


Cô nàng cảm giác giống như đang nuốt phải
một con ruồi bự xự, trong lòng khó chịu cực kỳ! Có cần phải vậy không?
Vừa mới rồi còn cao ngạo, chuyển phát thành ngượng ngùng với mình, hai
người đều là nữ nhân a! Xấu hổ ho khan một tiếng “Không biết Công chúa
điện hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa!”

Mặc Họa đầu tiên liếc Mộ
Dung Thiên Thu một cái, khom lưng hành lễ, sau đó nghe Thừa tướng nói
chuyện hết sức khách khí, trong lòng đột nhiên cảm thấy không có tư vị
“Tướng gia, quan hệ của chúng ta đã như vậy, người sao còn biểu hiện xa
lạ thế?”

“Khụ khụ… Công chúa điện hạ, lễ không thể bỏ qua!” Cô
nàng lệ rơi đầy mặt, Hoàng thất Tây Võ từ Hoàng đế cho tới Công chúa đều là người hào phóng biến thái đến mức khiến người ta cắn lưỡi nha!

Mộ Thiên Thiên kỳ quái, ánh mắt quét tới quét lui trên hai người bọn họ, đánh hơi thấy tư vị không tầm thường!

Rất nhanh, Mặc Họa cũng chú ý tới Mộ Thiên Thiên, lập tức khom người thi lễ “Tỷ tỷ!”

Chúng đại thần cúi đầu uống trà, cuối cùng bọn họ cũng rõ, Mặc Họa Công chúa
hôm nay đến không phải chúc mừng mà là tới chọc cho Thừa tướng phu nhân
không thoải mái. Ai cũng vậy thôi, ở lễ đầy tháng con trai mình, thấy
trượng phụ ít ngày nữa sẽ cưới người con gái khác cũng sẽ không thấy vui sướng gì! Hơn nữa, Mặc Họa còn chưa gả vào, chỉ cần là một cô gái biết
liêm sỉ sẽ không kêu chính thê của Thừa tướng là tỷ tỷ, bởi vì như thế
có khác nào biểu đạt quyết tâm của nàng ta! Cho nên tuy các đại thần cúi đầu nhưng trong lòng lại hớn hở chờ đợi trò hay sắp tới!

Mộ
Thiên Thiên có chút kinh ngạc, khom người đáp lễ “Công chúa điện hạ nói
lời này là sao? Thần phụ làm sao dám nhận hai tiếng tỷ tỷ của Công chúa
chứ?”

Lời nói kèm theo biểu tình nghi hoặc khiến các đại thần
nhiệt huyết sôi trào, hóa ra việc Thừa tướng phải cưới bình thê còn chưa có nói với phu nhân trong nhà nha. Aizzz, đây cũng là bình thường, đâu
có người phụ nữ nào vừa mới sinh con xong lại muốn nhận đả kích chồng
mình cưới thêm bình thê chứ? Thừa tướng không dám nói cũng là bình
thường! Nói vậy kịch sẽ càng đặc sắc hơn ư?

Sắc mặt Mặc Họa lập
tức trầm xuống, nàng không nghĩ tới Yến Kinh Hồng về nhà vẫn chưa nói
việc này với vợ, đây là không dám nói hay nửa điểm cũng không để mình
trong lòng? Bất kỳ nguyên nhân nào nàng cũng đều thấy khó chịu. Nghiêng
đầu nhìn họ Yến hờn dỗi nói “Tướng gia, chàng không nói chuyện của chúng ta với tỷ tỷ sao?”

Trong mắt hàm chứa nhè nhẹ ủy khuất cùng ai
oán, khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng sẽ đau lòng. Đáng tiếc, Yến Kinh Hồng không phải nam nhân! Nàng buồn bực trợn to mắt tò mò nhìn Mặc Họa
đang diễn sâu, ho khan đáp “Mấy ngày nay bản quan bận rộn đến mức không
thượng triều, làm sao còn nhớ tới những sự tình này chứ, mong Công chúa
thứ tội!” Hừ, tốt nhất là không thể thứ lỗi, sau đó đừng gả cho ta!

Trong lòng Mặc Họa nguôi ngoai đôi chút, quả thật, con trai Yến Thừa tướng bị bệnh mọi người đều biết, quên là chuyện bình thường! Vì vậy lại tươi
cười, quay sang Mộ Thiên Thiên giải thích “Là như vầy, mấy ngày nữa
Tướng gia phải cưới bổn Công chúa làm bình thê”

Mộ Thiên Thiên
không thể tượng tượng há to miệng, liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái, lại
nhìn Mặc Họa một cái, lập tức cảm giác da gà da vịt đều nổi hết cả lên,
hai nữ nhân này thật sự muốn thành thân? Cảnh tượng này lập tức đập tan
vẻ đoan trang hàng ngày của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận