Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Nam Cung Cẩm chật vật rời khỏi hoàng cung, xa phu của phủ Thừa tướng nhìn thấy chủ nhân nhà
mình ướt sũng thì hết sức khiếp sợ! “Tướng gia, ngài bị sao vậy?” Trời
lạnh như vậy, cả người ướt nhẹp, vậy… thực dễ nhiễm bệnh nha!

“Hồi phủ!” Vọt thẳng lên xe ngựa mà không giải thích gì thêm. Hôm nay thật
mười phần mạo hiểm, tiếp xúc với gã Mộ Dung đoạn tụ chính là công tác
nguy hiểm nhất thế giới, suýt chút là mất luôn cái mạng nhỏ này rồi! May mà Lãnh Tử Hàn đến kịp!

“Vâng!” Hạ nhân lên tiếng, quay đầu xe ngựa rời đi.

“Từ từ!” Một âm thanh cuồng ngạo khí phách từ bên ngoài xe vang lên, đúng là giọng của Lãnh Tử Hàn.

Nam cung Cẩm xốc màn che, môi đã có chút trắng bệch, ngày mùa đông, ướt như chuột lột thế này quả thật là quá lạnh! Nhìn nhìn Lãnh Tử Hàn nói “Hồi
nãy, cảm ơn!”

Môi mỏng ai đó nhếch lên “Muội cứ như vậy mà về?”

“Chẳng lẽ còn tiếp tục ở lại trong cung?” Ai đó theo phản xạ tự động hỏi lại một câu.

“Ha ha…” Lãnh Tử Hàn cười mấy tiếng, bất đắc dĩ nhìn nàng, mình ở đây kêu
nàng hồi cung sao? “Quần áo của muội nếu không xử lý tốt, trở về chỉ sợ
trong nhà lại xảy ra một trận tinh phong huyết vũ!”

Lời này thật
ra là họ Lãnh đang nhắc nhở nàng, mặc dù giữa nàng và Mộ Dung Thiên Thu
cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng nếu cứ vậy mà về phủ Thừa tướng, cái tên
gia hỏa ngạo kiều kia không chừng sẽ trực tiếp giết đến hoàng cung! Đến
lúc đó người đi xin lỗi tên đoạn tụ đó lại chính là mình thì quả thật
không cam lòng! “Đến tiệm quần áo!”

Nghe vậy, Lãnh Tử Hàn cũng mở màn xe nhảy lên ngồi cạnh nàng. “Để ta đưa muội đi!” Nói xong, cởi ngoại bào khoác lên người nàng.

“Cảm ơn!” Cô nàng gật đầu cảm tạ, sau đó nói tiếp “Chuyện của Tiểu Hồng Hồng…”

“Không quan hệ gì với ta cả!” Ai đó biểu lộ thái độ hết sức rõ ràng.

Nam Cung Cẩm lúc này mới yên lòng, Lãnh Tử Hàn dù sao cũng là thân vương
của Tây Võ, Nam Nhạc Hoàng tới hắn không hề tiết lộ cho ai, nàng vì
chuyện này mà muốn cảm ơn hắn từ lâu, nhưng người ta đã nói, người ta
mặc kệ việc này, nếu nàng còn lảm nhảm mấy câu cảm ơn gì gì đó có phải
là quá dư thừa rồi hay không?

Tiếp theo là một quãng thời gian im lặng. Một lúc lâu sau, âm thanh tà tứ của Lãnh giáo chủ vang lên “Tiểu
Cẩm, lúc trước ta cho muội sáo trúc, ở Nam Nhạc, sao nàng không thổi
lên?” Đôi mắt đen láy nhìn thẳng nàng, hàm chứa bi thương thống khổ.

Cô nàng ngẩn ra, vấn đề này đã khiến nàng suy nghĩ trong lòng hoài, giờ có đáp án, mới nhíu mày hỏi “Ngươi có phải vì nguyên nhân này mà làm bộ
như không quen biết ta?” Cô nàng thật không thể tin được, tay này thế mà có lúc nổi lên tính trẻ con như vậy.

Ánh mắt anh chàng căng thẳng, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, rõ ràng là đã bị nói trúng tim đen!

Thật ra là hắn rất phẫn nộ, khi đó chỉ cần nàng thổi sáo trúc, thì sẽ không
có những chuyện phía sau phát sinh, cũng sẽ không cho Quân Lâm Uyên có
cơ hội chiếm vị trí quan trọng trong lòng nàng. Hắn biết rõ, trước kia
nàng để ý Bách Lý Kinh Hồng, nhưng hiện tại thâm tâm nàng còn tồn tại
thêm mỹ nhân rắn rết, mỗi câu nói, mỗi nụ cười của y, nàng đều nhớ rõ
rành mạch!

Mà địa vị của Lãnh Tử Hàn hắn, lại rớt xuống thêm một bậc!

Cái này đúng là nàng bị oan mà, lúc ở Nam Nhạc, nàng không phải không nghĩ
tới tìm Lãnh Tử Hàn hỗ trợ. Nhưng nàng quá tự tin, cứ tưởng bản thân có
thể giải quyết tất cả các vấn đề nên không muốn nhận thêm ân tình của họ Lãnh. Kể từ ngày nàng xuyên không chiếm thân thể của Tô Cẩm Bình, bỏ
rơi Lãnh Tử Hàn là đã áy náy lắm rồi, người cũng đã ra đi, nàng làm sao
còn không biết xấu hổ mà liên lụy, hơn nữa Lãnh Tử Hàn cho dù có tới thì cùng lắm chỉ có thể mang nàng đi. Đến khi rơi xuống vực, giỡn à, lúc đó có thổi cái gì cũng đâu có tác dụng, cho nên…

“Chuyện này là ta sai, về sau nếu có chuyện gì, ngươi sẽ là người đầu tiên mà ta tìm đến!” Cô nàng chậm rãi nói.

“Thật hả?” Ánh mắt ai đó sáng lên, cái nhìn càng nóng cháy!

Gật gật đầu “Thật! Ta còn nhớ có người từng đáp ứng ta, phải quay về cùng

chơi với ta, cuối cùng không phải cũng lỡ hẹn sao? Cho nên hai chúng ta
tha thứ cho nhau đi! Ha ha…”

…”Ca ca, nhớ là trở về phải tìm Cẩm Cẩm chơi đó!”

“Muội… muội nhớ ra rồi?” Lãnh Tử Hàn có chút không tin tưởng nhìn nàng, trong
mắt mang theo sự vui mừng tột độ, nhảy nhót và - hắn cũng không dám
tưởng - chờ mong.

Nàng cười gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ ra rồi “Ta
còn nhớ có một cậu bé, ngạo kiều không thua gì Bách Lý Kinh Hồng, người
ta có ý tốt muốn xức thuốc cho, vậy mà nghe một câu mắng ‘Cút ngay!’
Aizzz, thương tâm biết bao nhiêu a!!!”

Trong mắt Lãnh Tử Hàn mờ
mịt, chật vật nhìn ra cửa sổ, thật vất vả mới trấn áp được trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Một lúc lâu sau mới quay lại nhìn mặt
Nam Cung Cẩm, hỏi một câu có chút cẩn thận mà thê lương “Nhưng muội vẫn
lựa chọn hắn, đúng không?”

“Ừ. Lãnh Tử Hàn, lúc trước cứu ngươi
không phải là vì để ngươi yêu thương ta!” Cô nàng chậm rãi nói, gần như
vô tình. Cắt không đứt, càng gỡ càng rối!

Không phải vì làm hắn
yêu, cho nên nàng không nghĩ tới yêu thương hắn! Tiểu Cẩm, thật ra có
đôi khi ta rất muốn hỏi một câu ‘tim của muội có phải làm từ đá?’, sao
lại tàn nhẫn đến như vậy!

Ngoài mặt vẫn ra vẻ tiêu sái tươi cười
“Nha đầu này tự tin ghê chưa, bản tôn muốn dạng nữ nhân gì mà không có,
còn ở đó mà cả đời yêu muội!”

“Vâng vâng vâng! Lãnh đại giáo chủ
sức quyến rũ bắn ra bốn phía, ta là vật phàm sao có thể vào được mắt
ngài. Cảm tạ trời đất, cái sự tình dông dài lê thê lòng thòng theo đuổi
ngài cả đời đó không rớt vô đầu ta!” Cô nàng cũng cười đến sung sướng.

Cả đời sao? Tiểu Cẩm, ta muốn ta sẽ yêu muội cả đời, sủng muội cả đời, nhưng … muội không muốn cho ta cái cơ hội đó!

“Ừm, còn có chút tự hiểu mình đó! Có điều Bách Lý Kinh Hồng có thể thật sự
cho muội hạnh phúc sao?” Đây mới là vấn đề khiến hắn lo lắng nhất!

Nàng cười cười “Hạnh phúc của ta, trước giờ không phải do bất luận ai ban
cho, mà là do bản thân ta tự đi tranh thủ lấy! Ta yêu hắn, cho nên với
ta mà nói, chỉ cần có hắn bên người đã là một điều hạnh phúc. Bất luận
con đường phía trước có đầy chông gai hay trải hoa hồng thì ta cũng sẽ
đi thẳng tới. Các ngươi không cần để ý đến lần trước ta té núi. Người
không phải vạn năng, chuyện này là do sơ sẩy của hắn, nhưng cũng là do
ta quá tự tin không đề phòng, đó cũng là cái sai của ta. Nếu ta phòng bị Thiển Thương một chút, em gái ruột của hắn cũng sẽ không chết, hắn
không phải cũng không trách ta? Nên biết rằng chúng ta đều là người chứ
không phải thần. Người, đều có sai lầm, không có người nào vĩnh viễn
không bao giờ làm sai điều gì. Nói lùi lại một bước, nếu lúc đó hắn
không chịu một chưởng của Mặc Khiếu mà rút kiếm đánh lại với sư phụ, ta
sẽ cho rằng hắn không yêu ta bao nhiêu, mà hắn chỉ là một người vô tình
vô nghĩa. Cái loại người có ân tất báo cơ bản nhất cũng không biết, sao
xứng với ta? Cho nên, ta muốn ngươi minh bạch, sở dĩ chúng ta không hoàn mỹ không phải vì chúng ta không đủ ưu tú, mà chỉ là do chúng ta là
người có xương thịt, là người sống sờ sờ! Là người! Hơn nữa ta cũng tin, nếu hắn biết hắn nhận một chưởng kia sẽ khiến ta rơi xuống vực, hắn sẽ
bất chấp tất cả mà không khoan nhượng ”

“Khi ta biết hắn trong một năm này đã học xong nấu ăn, học xong nỗ lực thay đổi chính mình,
biến thành bộ dạng mà ta ưa thích. Thậm chí còn hứa hẹn với ta, chỉ cần
ta muốn hắn bao dung, ta muốn tam phu tứ quân hắn cũng sẽ cam tâm chịu
đựng! Ngươi nói xem, đến nước này, còn có chuyện gì mà chúng ta không
thông cảm cho nhau? Có lẽ ngươi không biết, ngay từ đầu là ta trêu chọc
hắn trước. Khi đó hắn nhìn ta rất khinh thường, còn ta, thích hắn nhưng
không biết, tối ngày cứ muốn đi trêu đùa, ta muốn xem xem cái mặt băng
lãnh của hắn còn có biểu tình gì khác nữa hay không, mới từng bước đem
hắn kéo vào phàm trần. Chọc người xong thì phải phụ trách a!” Nói tới
đây, trên mặt cô nàng nào đó hiện ra ý cười, hiển nhiên là đang nhớ về
quãng thời gian ban đầu gặp nhau ở Lê Viên, cái tên kia đủ loại đức hạnh kiêu ngạo.


Giờ phút này, Lãnh Tử Hàn thật ra cũng rất muốn thốt
lên một câu, lúc ở trong hoàng cung của Nam Cung Vương triều, nàng cũng
là trêu chọc hắn vậy. Hắn thậm chí nói một câu “Cút ngay” nhưng nàng vẫn dán lại trên hắn có chịu bỏ đi đâu. Hắn hỏi nàng công bằng ở chỗ nào
hả, tại sao trêu chọc Bách Lý Kinh Hồng xong thì lại chịu trách nhiệm,
còn trêu chọc hắn thì lại không phụ trách? Nhưng hắn biết, nếu nói câu
này ra chỉ khiến nàng khó xử mà thôi.

“Thật ra, ngươi cũng rất
tốt! Thật sự quá tốt, hắn nguyện ý vì ta làm mọi chuyện, ta tin ngươi
cũng vậy, sẽ không kém hơn hắn nửa phần. Nhưng, quan hệ giữa ta và
ngươi, chung quy vẫn là còn thiếu một chút duyên. Chuyện tình cảm, trước nay không phải trả giá nhiều hay ít thì sẽ thu hoạch về ít hay nhiều,
mà là sự trả giá của ngươi và người kia có phải hay không chính là ở
thời điểm gặp được. Tình cảm bất luận là công bằng hay không công bằng,
cũng chẳng phân biệt thứ tự đến trước sau, chỉ quan trọng ở thời gian họ gặp gỡ nhau, đạt được thành tựu, đó mới là khoảnh khắc khắc cốt minh
tâm” Nàng cũng tin, chỉ cần hắn nguyện ý buông tay, sẽ có một ngày, Lãnh Tử Hàn sẽ gặp được người dành cho hắn!

Thì ra là sai lầm ở chỗ thời điểm gặp nhau sao? Nếu không phải hai tháng đó hắn trở về Tây Võ
liệu Bách Lý Kinh Hồng có cơ hội chen chân vào? Một bước đi sai, cả bàn
thua trắng! Đây là sai lầm của hắn hay do ông trời an bày?

Sau
một lúc lâu, rốt cục anh chàng cũng bình ổn lại nỗi lòng, môi mỏng cong
lên, một nụ cười cuồng ngạo nở rộ trên mặt “Nghe đủ rồi thì vào đi!”

Ặc… Cô nàng ngẩn ra, nãy giờ nói nghiêm túc quá nên không phát hiện có người nghe lén!

Dứt lời, một đạo kình phong nổi lên, màn xe bị xốc lên, một nam tử bạch y mắt bạc chậm rãi bước vào.

“Nam Nhạc Hoàng, nghe lén không phải là một thói quen tốt!” Âm thanh tà tứ mang theo ý cười.

Bách Lý Kinh Hồng lại không phải nghe lén, chỉ là đang ở trong phủ, bỗng
nghe hạ nhân tới báo, nói Cẩm Nhi rời hoàng cung nhưng không hồi phủ,
còn nghe thêm Lãnh Tử Hàn cũng leo tót lên xe luôn. Trong lúc ghen tuông dữ dội mới chạy tới đây, nội lực kinh người, thính lực cũng là siêu
cấp, từ xa đã nghe Cẩm Nhi và Lãnh Tử Hàn nói chuyện, nhất thời hoảng
hốt nên không tiến vào.

Có điều tâm tình của hắn bây giờ tốt lắm, rất rất tốt!

Căn bản, mấy ngày nay thấp thỏm, mấy ngày nay không đủ tự tin, mấy ngày nay lo lắng cho thân phận, trong khoảnh khắc này đều tan biến thành mây
khói. Nàng nói “Ta yêu hắn, cho nên với ta mà nói, chỉ cần ở bên người
hắn chính là một loại hạnh phúc!”, những lời này, hắn tin rằng, cả đời
này hắn sẽ không bao giờ quên. Những lời này, hắn muốn dung nhập vào bên trong máu thịt, cùng hắn một đời một kiếp!

Cô nàng kia nhớ lại
mấy lời thâm tình thổ lộ kèm theo chút lừa tình nãy giờ, thấy hắn vào,
lập tức cảm giác ngượng ngùng, mặt già muốn nóng lên, không biết phải
giấu đi đâu!

Lãnh Tử Hàn liếc mắt nhìn hai người kia một lúc,
ngửa mặt lên trời cười lớn, tự giác đứng dậy cút thẳng. Đi chưa được mấy bước liền thấy áo khoác trên người Tiểu Cẩm bị Bách Lý Kinh Hồng ném
tới!

Chộp lấy ngoại bào của mình, lại nhìn cái bản mặt bất thiện
của tên kia, hắn đột nhiên thấy buồn cười, tên Bách Lý Kinh Hồng này
cũng quá bá đạo đi!

Sau khi xuống xe ngựa, lủi thủi quay về vương phủ, bông tuyết rơi lả tả trên trường bào màu đen của hắn, có vẻ cô
tịch mà lại tịch liêu!

Lúc trước, chính mình từng bước buộc Bách
Lý Kinh Hồng đối tốt với nàng, buộc nam nhân đó phải học tự nấu ăn cho
Tiểu Cẩm ăn. Nhưng nghe xong những lời Tiểu Cẩm tâm sự, hắn không khỏi
nghĩ, nếu mình không bắt tay kia học nấu ăn, nấu cho nàng, thì liệu nàng có dễ dàng tha thứ hắn không?

Chính là.. nàng đã nói… khoảnh khắc hai người gặp gỡ … mà người kia, không phải là Lãnh Tử Hàn hắn!

---Diendan---


“Vừa rồi, ta cái gì cũng đều không có nói, chàng nghe lầm!” Cái này gọi là
lạy ông tôi ở bụi này! Nói xong liền nhịn không được run lên một cái,
trời thiệt là lạnh mà!

Ngay sau đó, một cỗ nhàn nhạt hương tuyết liên bao bọc lấy nàng, tiếng nói quạnh quẽ bên tai nàng vang lên, trong suốt cứ như là tuyết đầu mùa “Chính là, ta nghe thấy được”

“Chàng nghe nhầm!” Cô nàng nhíu mày “Ta cái gì cũng không có nói, chàng tuyệt
đối đã nghe nhầm, ta và Lãnh Tử Hàn nói chính là chuyện khác, ô…”

Tuyệt chiêu khiến phụ nữ đang lải nhải chịu im miệng đó chính là hôn môi.
Hiển nhiên Bách Lý Kinh Hồng lý giải về điểm này hết sức thấu triệt!

Ánh mắt ánh trăng say lòng người quấn lấy mắt nàng, âm thanh cao ngạo thanh lãnh vang lên “Ta nghe thấy được. Nghe thấy nàng nói… yêu ta” Nói xong, tai hắn hơi ửng hồng, cứ như thể đây là một ý tứ không tốt.

Mắt
thấy người nào đó muốn ngạo kiều, cô nàng thưởng cho hắn một ánh mắt
trắng dã “Đều là người thân kinh bách chiến trên giường, còn bày đặt học người ta thẹn thùng, làm bộ làm tịch như xử nữ!”

“…” Bộ không thể dùng ‘xử nam’ để hình dung sao? Xử nữ?

“Tướng gia, tới rồi!” Tên đánh xe ngựa lên tiếng nhắc nhở.

Màn xe xốc lên, Bách Lý Kinh Hồng ôm Nam Cung Cẩm theo tiêu chuẩn công chúa bước xuống xe ngựa.

“Ối… oái, ở cửa có cả đống người kìa, mau thả lão tử (ông) xuống” Nàng hiện giờ là nam nhân, bị một nam nhân khác ôm xuống, ảnh hưởng quá lớn tới hình tượng của nàng.

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ôm nàng đi thẳng vào phủ. Bước mấy bước liền tới
phòng tắm, ôn nhu lưu luyến nãy giờ nháy mắt biến mất, hơi thô bạo ném
nàng vào bể tắm, mang theo một sự tức giận.

Cô nàng thình lình bị người ta ném văng ra, thật vất vả mới ổn định được thân mình, đang muốn xù lông phát hỏa lại nghe giọng hắn truyền tới “Tại sao lại ướt?” Vừa
nãy ôm, hắn có thể ngửi thấy hương vị của Mộ Dung Thiên Thu trên người
nàng.

Nghe xong, cô nàng nào đó nháy mắt sò xuống! Tư thế muốn
gây sự cũng biến mất tăm. “Đây là một chuyện ngoài ý muốn!” Khóc ngất!
Ngày hôm nay của nàng vì sao quá bi ai đến vậy!!!

Hắn đứng cạnh
bể tắm nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, không nói một lời nhưng lại không
khó làm cho người ta biết là hắn đang tức giận. Hắn thật không biết vì
cái gì mà nàng cứ muốn lưu lại Tây Võ, nhưng hắn cũng không hỏi. Bởi vì
hắn tin tưởng nàng làm gì cũng sẽ có đạo lý của nàng, thêm vào đó, hắn
sợ bản thân can thiệp nhiều quá sẽ khiến nàng phản cảm, cho nên hắn
không nói nhiều, quốc sự của Nam Nhạc cũng bị hắn ném sang một bên, trừ
phi là sự tình trọng yếu, người bên Nam Nhạc mới chuyển tấu chương sang
cho hắn phê duyệt. Hắn nghĩ chính là, chỉ cần mình ở bên người nàng,
chuyện khác mặc kệ, có ra sao thì ra. Chỉ là sự tình những ngày gần đây
khiến hắn có cảm giác mất không chế, nếu tiếp tục, không biết giữa nàng
và Mộ Dung Thiên Thu sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nam Cung Cẩm thấy
hắn không nói gì, trong lòng dậy sóng, mở miệng chỉ trích “Kỳ thật
chuyện này không thể trách ta, đó là trách nhiệm của chàng! Nếu không
phải chàng đêm qua… đêm qua… Ta hôm nay làm sao tinh thần sa sút, suýt
chút nữa bị Mộ Dung đoạn tụ kia chiếm tiện nghi!”

“Đêm qua, ta
nên làm cho nàng hôm nay khỏi thượng triều!” Ngữ điệu quạnh quẽ, mang
theo dày đặc tức giận, hiển nhiên tâm tình ác liệt tới cực điểm.

“Kia.. cái đó…” Cô nàng còn muốn nói gì đó, hắn bỗng xoay người, phất tay áo
bỏ đi. Nàng rất bi ai tựa vào bể tắm, có cảm giác thật vô lực! Nhưng
nàng biết, nếu thay đổi góc độ, hắn cùng nữ nhân khác làm thế, trong
lòng nàng tuyệt đối là khó chịu. Nhưng mà, thật sự là buồn bực nha!
Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, vội vội vàng vàng tiến về phòng hắn.

Hắn tuân thủ lời hứa, lần này cũng không giở trò đóng cửa không cho vào.
Nàng cũng học thông minh, lời gì cũng không cần nói, vừa vào cửa liền
nhào vào ngực hắn, gắt gao ôm eo hắn, cọ cọ trước ngực hắn như một con
mèo con, cứ như thể những chuyện bực mình vừa rồi không hề tồn tại “Tiểu Hồng Hồng, người ta rất nhớ chàng a!” Trên cánh tay, da gà nổi lên từng cục bự!

Nàng quậy tới vậy, hắn muốn giận cũng không giận nổi,
mặt lạnh cũng không làm được. Vung tay áo, đóng cửa lại “Hắn chạm vào
nàng ở chỗ nào? Nơi này, hay là nơi này?”

“…” Nhìn tay hắn rất chuẩn xác phóng tới ngực nàng, cô nàng đen mặt lầu bầu “Muốn sờ thì nói thẳng, đừng có mà tìm lý do!”

“Khụ khụ…” Một trận ho khan kịch liệt nổi lên, hắn vừa nãy là nghiêm túc hỏi đó, không được hả? Dưới lý giải của nàng liền biến thành … muốn sờ
soạn?


Ngay khi hắn bận ho khan, móng vuốt cô nàng nào đó nhanh
như chớp chui vào áo hắn, cười nham nhở “Lạnh quá, cho ta ấm áp cái
coi!” Có điều, ngay sau đó, sắc mặt ai đó cứng đờ. Móe, trên người hắn
còn lạnh hơn tuyết ngoài kia nữa!

Nhanh chóng rút tay về hà hà
hơi, tìm nam nhân như vậy, mùa đông đúng là một loại tra tấn, có điều
mùa hè thì thoải mái thôi rồi!

Một tay bắt lấy tay nàng, nội lực
cuồn cuộn truyền qua, không bao lâu tay nàng liền ấm lên “Không được để
hắn chạm vào người nàng, ta không thích” Bá đạo lên tiếng.

Cô nàng ngoan ngoãn gật đầu, thoát một kiếp đỡ một kiếp!

Ngay sau đó, tay hắn cũng thâm nhập vào nội y của nàng, dưới ánh mắt trân
trối của nàng nhìn hắn chăm chú, rất ư là nghiêm túc nói “Ta cũng lạnh!”

“…” Cảm giác được ở ngực mát lạnh, cô nàng rất vô ngữ hỏi “Bách Lý Kinh Hồng, tại sao ta cảm thấy chàng càng ngày càng sắc?” (Háo sắc nhé!)

“Thật sự lạnh mà!” Ngữ điệu hết sức nghiêm chỉnh “Nàng chừng nào thì chịu gả cho ta?”

Ặc, sao đột nhiên chuyển đến đề tài này vậy cà? “Chờ trở về Nam Nhạc!”

“Chừng nào về Nam Nhạc?” Ngữ điệu gấp đến không chờ nổi.

“Xử lý xong hết sự tình liền về Nam Nhạc. Bất quá nói, chúng ta không phải
đã ở bên nhau sao? Một cái nghi thức hôn lễ lại quan trọng tới vậy sao?” Làm một người hiện đại, nàng thật thấy chuyện đó không có gì là quan
trọng.

Mày đẹp khẽ nhíu, âm thanh lạnh lùng trong trẻo hỗn loạn pha chút bất mãn “Ta muốn một danh phận”

“…” Sao nghe giống như nàng ăn xong con nhà người ta lại không phụ trách thế nhỉ?

“Nam Nhạc cần một Hoàng hậu, ta cần một nương tử, đứa trẻ cần một phụ thân!” Liên tiếp nói thập phần thông thuận, thật khác xa một trời một vực của
ngày thường ít nói.

Cô nàng cuống quít cắt ngang “Từ từ, gượm đã! Ở đâu ra đứa trẻ thế?” Thứ bậy bạ này cũng phải kết hợp với thực tế, biết không?

Í chết… hắn hình như hơi kích động quá mức rồi, chợt ánh mắt sáng lên “Con của Quân Lâm Uyên không phải sao?”

“Nhưng hiện tại chàng là cha nuôi của nó!”

Ai đó rất là không phục, nói “Chúng ta hiện tại sinh một đứa, vậy là có!”
Hay là gạo nấu thành cơm cũng không được việc, phải có con mới xong sao?

Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy đau đầu, xem ra thứ này lại có tâm tư ra oai. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên “Tướng gia!”

“Đến ngay đây!” Cô nàng hét to, từ trên người Bách Lý Kinh Hồng nhảy xuống, ra mở cửa. Tới thật đúng thời điểm!

Khuôn mặt yêu kiều tươi cười của Quân Tử Mạch xuất hiện trước mặt nàng. Thấy
không có người ngoài liền nháy mắt mở miệng “Tỷ tỷ, sự tình tỷ hướng dẫn muội, mọi chuyện đều tốt!”

“Hửm! Tốt. Tới đây, chúng ta vào trong nói rõ ràng nào…” Ai đó muốn mượn cơ hội bẻ gãy ý niệm xấu xa của người nào đó.

Quân Tử Mạch nghi hoặc hỏi “Còn có cái gì để nói tỉ mỉ, đã làm tốt rồi! Hoàng tẩu cùng Lan nhi đang chờ ta!”

“Ai nha, chúng ta tâm sự trước, mặc kệ các nàng đi” Cảm giác ánh mắt bất
thiện quét qua quét lại trên người mình, sau lưng cô nàng đổ mồ hôi
lạnh.

“Ah, vậy được rồi!” Quân Tử Mạch tương đối ngờ nghệch,
không nhìn ra được điều gì, bước vài bước vào trong, bỗng nhiên biến
sắc, biểu tình thập phần quỷ dị “Không được, không được, ta muốn đi về
trước!”

Nam Cung Cẩm nhanh chóng nắm tay nàng “Đừng đi mà, trở về làm gì chứ?”

Khuôn mặt Quân Tử Mạch hồng hồng, hết sức khó xử thỏ thẻ bên tai Nam Cung Cẩm “Ta đau bụng quá, chắc là nguyệt sự tới!”

“Không cần lo! Đau bụng là nguyệt sự tới? Ai nói vậy hả? Ta lần trước cũng bị đau bụng, sau đó lại…”

Quân Tử Mạch phản xạ có điều kiện tiếp một câu “Sau thì sao?”

“Sau đó ta… ị!”

“…” Quân Tử Mạch không còn lời gì để nói.

“Khụ khụ…” Bách Lý Kinh Hồng không ngừng ho khan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận