Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Trên đường đi, thần sắc Bách Lý Như Yên hết sức kỳ quái. Đương nhiên, trong lòng Bách Lý Cẩn Thần cũng kỳ quái, chỉ là vì trời sinh mặt cũng đơ như cha nó, nên không nhìn thấy biểu lộ gì trên mặt mà thôi.

Bởi vì hôm nay đã phát sinh một1chuyện trước giờ chưa từng có. Mẫu thân luôn keo kiệt đến nỗi tính toán từng đồng tiền của bọn chúng, vậy mà hôm nay lại cho bọn chúng mặc họa phục cẩm tú, gấm vóc nhẹ nhàng như mây trôi, lại còn là do nhà máy đệ nhất Tô Châu thực hiện,8chỉ có thể dùng bốn chữ để khái quát, đó chính là “Giá trị không tầm thường!”.

Cho nên bọn chúng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao hôm nay mẫu thân lại hào phóng như thế, cho bọn chúng mặc quần áo đẹp như vậy, mà trên đường đi lại tiêu tiền như2rác, đây là việc mà mấy năm nay rất ít thấy. Không đúng, bỗng nhiên bọn chúng chợt nhớ lại lần trước đi thăm Kinh Lan ca ca, hình như là cũng dùng tiền như rác thế này, hừm, cuối cùng là vì sao chứ?

Cuối cùng Bách Lý Như Yên cũng không nhịn4được, nhảy đến trước mặt mẫu thân của mình hỏi: “Mẫu thân, chẳng phải nhà chúng ta rất nghèo sao? Sao lại tiêu tiền như rác thế này?” Nó vừa nói xong, mấy người dân đi qua đường lập tức nhìn lại, nhưng rất nhanh lại thu ánh mắt trở về. Hóa ra là người nghèo, vậy mà lại ra ngoài khoe mẽ như mấy kẻ giàu xổi! Đáng xấu hổ!

Sắc mặt Nam Cung Cẩm sa sầm xuống, nhỏ giọng nói: “Mặc dù nhà chúng ta rất nghèo, nhưng mỗi lần ra đường, đều phải gọn gàng xinh đẹp, tất cả đều vì thể diện! Ở trước mặt người ngoài, chúng ta là người có tiền, về chuyện nghèo khó, biết ở trong lòng là được rồi, hiếu chưa?”

“...” Ba cha con nhà Bách Lý im lặng.

Bọn họ ngang nhiên đi trên đường, thể hiện rõ ràng về “Chúng ta là kẻ có tiền” với bốn phía, cứ như vậy mà nghênh ngang đến cổng hoàng cung. Thị vệ ở cổng tự nhiên là nhận ra bọn họ, rất nhanh nhẹn tiến đến nghênh đón bọn họ, đồng thời cũng vô cùng cung kính dẫn bọn họ tiến cung. Ai cũng biết đây là cha mẹ nuôi của Thái tử, cho nên không người nào dám sơ suất lơ là.

Nam Cung Cẩm ôm con vật hiếm có không biết là sói hay hồ ly màu bạc kia, phô ra dáng vẻ “ta là phu nhân cao quý” đi tới. Đi được nửa đường, nàng rất ung dung hỏi thăm: “Hiện tại Kinh Lan đang làm gì?” “Hồi bẩm phu nhân, canh giờ này, Thái tử điện hạ hẳn là đang làm bài tập buổi sáng!” Thị vệ cung kính cúi đầu đáp lời. Làm bài tập sao?! Bước chân Nam Cung Cấm dừng một chút, sau đó nói: “Thế thì cũng không cần thông báo, chúng ta lặng lẽ đi qua nhìn xem!” Nhìn xem Lãnh Tử Hàn và Mặc Quan Hoa dạy dỗ con trai bảo bối của nàng thế nào. Bách Lý Như Yên hưng phấn mở to hai mắt mà nhìn, đây là đi nhìn trộm sao? Mẫu thân muốn đi nhìn trộm sao? Có lẽ Kinh Lan ca ca hiện nay căn bản cũng không chăm chú nghe giảng bài, mẫu thân nhìn thấy nhất định sẽ đánh hắn, ai da! Thế thì thật là quá thú vị! Bách Lý Cẩn Thần nhìn nụ cười trên nỗi đau khổ của người khác trên mặt tiểu muội mình, nó im lặng run rẩy khóe miệng, nha đầu này, có vẻ như trông thấy người khác gặp chuyện không may, nó sẽ vô cùng vui vẻ. Sao mình lại có muội muội thế này chứ? Sau đó, nó không khỏi thở dài một hơi vô cùng già dặn. Cứ như thế, trong mấy người cùng nhau tiến tới, ở giữa lại có một thằng nhóc mới ba tuổi ngửa đầu thở dài vô cùng thâm trầm. Khiến cho trên trán Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm xẹt qua một vệt đen, khóe miệng đám thị vệ bên cạnh thì càng không ngừng run rẩy. Đứa nhỏ này mới ba tuổi thôi sao?

Nam Cung Cẩm đã phân phó như thế, tất nhiên hắn phải ngoan ngoãn dẫn đường, cũng không thông báo gì. Nhưng đường đi này lại hết sức kỳ quái, bởi vì hắn lại đưa Nam Cung Cấm đi tới Ngự Hoa Viên, Nam Cung Cẩm càng đi càng cảm thấy không đúng, Ngự Hoa Viên chẳng phải là nơi để ngắm hoa sao? Lớp học không phải ở nơi này mà, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, ngoài miệng tự nhiên cũng sẽ hỏi ra: “Lớp học không phải hướng này đúng không?”

“Hồi bẩm phu nhân, do Mặc đại nhân nói, không khí trong Ngự Hoa Viên thông thoáng, có lợi cho thân thể Thái tử điện hạ, cho nên liền lựa chọn Ngự Hoa Viên làm thư phòng lộ thiên!” Thị vệ lau cái trán đầy mồ hôi đáp lại. Khóe miệng Nam Cung Cẩm cũng rất đồng cảm mà co quắp mấy lần, là do bản thân Mặc Quan Hoa không chịu được trong thư phòng phải không?

Xa xa, nàng đã trông thấy một đứa bé mới bốn năm tuổi, ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm bút lông sói, thoăn thoắt viết chữ ở trên trang giấy lớn. Đứa bé kia có một gương mặt lạnh lùng nhưng rất xinh đẹp, ở mi tâm có một nốt ruồi son nổi bật, càng cầu hôn đoạt phách người khác. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể đoán được sau khi lớn lên nó có thể điên đảo chúng sinh đến thế nào. Đôi lông mày nho nhỏ của nó hơi nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, bộ dạng cực kỳ tập trung. Nhưng, phía đối diện nó, người làm thầy của nó, là người mà nghe nói có tài sắc đều có một không hai trong thiên hạ, giờ phút này đang ngồi ở một cái bàn đằng trước, tay chống đầu mình ngủ ngon. Cả người lộ ra vẻ vô cùng lười biếng mà thanh thản, không giống người đang lên lớp dạy cho học sinh một chút nào.

Nam Cung Cẩm nhìn bóng lưng Mặc Quan Hoa, nhịn không được mà lặng lẽ nghiến răng, có sự phụ nào như thế này sao? Sớm muộn gì cũng giáo dục con nuôi của mình thành vớ va vớ vẩn! Đang định phát tác, Quân Kinh Lan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tới sư phụ của mình cách đó không xa, nhịn không được mà thở dài một hơi, đúng kiểu ông cụ non, khiến cho sau đâu Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng lại xẹt qua một vệt đen.

Thầm nghĩ, trẻ con bây giờ đều như thế này sao! Đầu tiên là con trai thở dài, giờ lại tới Kinh Lan cũng thở dài như thế.

Quân Kinh Lan đặt bút xuống, mà trong tích tắc đặt bút xuống này, chỉ một cái đặt bút nhẹ nhàng, đã đánh thức Mặc Quan Hoa dậy. Hắn đưa tay xoa xoa mi tâm mình, bộ dạng còn muốn ngủ nữa hỏi: “Học như thế nào rồi?”

Ngay tại lúc này, một người đàn ông áo đen dáng vẻ ngông cuồng cười lạnh tiến đến: “Học như thế nào rồi à? Ngươi gục ở đây ngủ ngon lành như thế thì sao người biết được thằng bé học như thế nào rồi?”

Người này chính là Lãnh Tử Hàn chứ không ai khác. Quân Kinh Lan bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm của mình, lại nữa! Lại nữa rồi! Mặc Quan Hoa cười một tiếng, nhìn như vô cùng ôn nhu, nhưng thực ra là sóng to mãnh liệt. Hắn đứng dậy, nhanh chân đi tới trước mặt Quân Kinh Lan. Cầm trang giấy trước mặt nó lên, sau khi nhìn lướt qua, bèn đưa cho Lãnh Tử Hàn nhìn: “Thấy rõ chưa, sách lược trị quốc, đổ nhi của ta viết không sai một chữ nào! Chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ để chứng minh thực lực của người sư phụ này sao?”.

Đôi mắt Lãnh Tử Hàn quét qua tờ giấy trên tay hắn, khóe môi cuồng ngạo tà tứ khẽ nhếch lên: “Thực lực của ngươi sao? Thực lực của ngươi là mỗi ngày ngủ gà ngủ gật ở đây! Ném cho Kinh Lan một quyển sách để tự mình nghiên cứu, ngươi còn không biết xấu hổ nói đây là thực lực của mình à!”

“Đây gọi là tự học thành tài, người như người chỉ hiểu võ công thô kệch, sao có thể hiểu được mấy chuyện này!” Mặc Quan Hoa nhìn Lãnh Tử Hàn đầy khinh thường, ngôn từ trong lời nói cũng đẩy xem thường.


Tự học thành tài ư?! Hắn vừa nói xong câu này, sắc mặt Nam Cung Cẩm liền đen thui lại, ba hoa bốc phét, cái gì mà tự học thành tài chứ! Nếu có thể tự học thành tài, vậy thì cần tên sự phụ không đáng tin như người để làm gì? Lãnh Tử Hàn cười lạnh một tiếng: “Ta là người chỉ biết võ công thô kệch, cũng đã dạy được Kinh Lan tuy còn nhỏ, nhưng không có cao thủ nào trong đại hội có thể địch lại. Nhưng người thì sao? Ngươi xem ngươi làm được gì, chỉ có giỏi tìm nơi không khí trong lành để ngủ thôi!”

“Đừng nói cứ như ngươi...” Mặc Quan Hoa đang muốn cải lại.

Trông thấy hai người này đang muốn cãi vã, Quận Kinh Lan vội vàng cắt ngang: “Sư phụ, đã đến giờ học võ rồi!”

Một câu nói kia, trực tiếp cắt đứt những lời hai người định nói. Lãnh Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, nhìn Mặc Quan Hoa đầy khinh thường một chút, sau đó mới nói với Quân Kinh Lan: “Đi theo ta!”

Quân Kinh Lan còn chưa kịp nhấc chân, Mặc Quan Hoa đã hấp tấp chạy theo. “Ngươi đi theo nó làm gì?” Giọng điệu của Lãnh Tử Hàn vô cùng bất thiện.

Mặc Quan Hoa hừ lạnh một tiếng: “Ta không đi theo thì không biết người còn muốn dùng biện pháp tàn nhẫn nào tra tấn đồ nhi bảo bối của ta nữa!” Quân Kinh Lan bất đắc dĩ đi theo phía sau bọn hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm của mình, lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

Nam Cung Cẩm đau lòng đến nỗi khóe mắt chảy ra mấy giọt nước mắt, Kinh Lan quá đáng thương, mới có một ít tuổi thế này mà gặp phải hai tên sư phụ quái đản! Trước kia bọn họ đến thăm đứa bé này, luôn luôn viết thư nói trước một tiếng, Kinh Lan sẽ buông xuống tất cả, đi nghênh đón bọn họ, cho nên bọn họ vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ kia, có lẽ đã phải chịu độc hại thời gian không ngắn.

Sau lưng nàng truyền đến giọng nói trong trẻo và cao ngạo của Bách Lý Kinh Hồng, nói ra cái nhìn của mình, để giải thích cho Nam Cung Cẩm: “Lãnh Tử Hàn làm người cuồng ngạo, không bị trói buộc, xưa nay thuận hắn thì sống, nghịch hẳn thì chết, tự nhiên là muốn mọi người làm việc theo quy củ của hắn. Tính tình Mặc Quan Hoa mặc dù tùy tiện một chút, nhưng cũng là một nhân vật có một không hai trong thiên hạ, tự có mấy phần cao ngạo và tôn nghiêm không thể buông xuống được. Cho nên hai người đó đối đầu với nhau là chuyện rất bình thường.”

Đây cũng chính là đạo lý “Một núi không thể có hai hổ” từ xưa đến nay. Hai người đó đều đứng trên đỉnh cao của đại lục, tự nhiên đều vô cùng cuồng ngạo.

Bách Lý Như Yến nghe thế, cứ như là chính mình phải chịu cảnh đó vậy, bèn giơ tay lau khóe mắt không có một giọt nước mắt nào của mình, nói bằng giọng nức nở: “Thế nên đáng thương cho Kinh Lan ca ca liền bị kẹp giữa hai người bọn họ, trái phải đều bị bắt nạt!”

Giọng điệu thương xót, thần thái thể lương, động tác lau mắt cũng mạch lạc, nhưng sâu trong đôi mắt lại cất giấu cảm xúc hưng phấn và cười trộm trên nỗi đau khổ của người khác. Lời này giống như một mồi lửa, đốt lên kíp nổ trong lòng Nam Cung Cẩm, nàng nhanh chân đi tới phía trước, muốn xem xem tên này dạy võ công thế nào, nếu như hai tên đó cũng không dạy tốt võ công, hừ! Nàng sẽ cho bọn hắn | biết tay!

Đi chưa được mấy bước, hơi ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy Tiểu Kinh Lan mặc hoa phục, đang đứng trên nóc nhà vô cùng đáng thương, cả người nó lắc lư trong gió, bộ dạng vô cùng thể lương và đau khổ, trạng thái cũng vô cùng lẻ loi và hiu quạnh. Đương nhiên, đây đều là cảm giác trực quan của một mình Nam Cung Cấm, bản thân Quân Kinh Lan vẫn vô cùng bình tĩnh.

Mà sau lưng Tiểu Kinh Lan đáng thương, có một “ác ma” đẹp trai đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần đang đứng, đưa tay ra đẩy Tiểu Kinh Lan vô cùng đáng thương từ trên nóc nhà xuống! Hai con mắt Nam Cung Cẩm trợn to, không dám tin mà định chạy ra ngoài đỡ Tiểu Kinh Lan. Nhưng nàng lại bị Bách Lý Kinh Hồng kéo tay áo, nàng tức giận quay đầu nhìn hắn chằm chằm...

Bách Lý Kinh Hồng ho nhẹ một tiếng, giọng nói lãnh đạm khẽ vang lên: “Đó là để dạy Kinh Lan học khinh công!”

Đây là một loại huấn luyện ma quỷ, năm đó khi hắn học tập khinh công, còn bị sư phụ đẩy từ trên vách núi xuống. Trong trạng thái vô cùng hoảng sợ, con người ta có thể kích phát được tiềm năng của mình ở trình độ lớn nhất, kiểu học tập võ công này là nhanh nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất.

Quả nhiên, Nam Cung Cấm quay đầu lại, đã thấy Kinh Lan đáng thương quơ tay của mình ở giữa không trung, trong làn gió gào thét, giữa sự giáp công của trọng lực và lực cản, nó vô cùng chật vật cố gắng giữ cân bằng, cuối cùng thì bình yên rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống đất, trên cái trán nho nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi, nó vươn tay lau trán một cái, hiển nhiên là rơi từ nóc nhà cao như thế, vẫn hao phí không ít thể lực. Còn Lãnh Tử Hàn thấy thể thì gật đầu hài lòng.

Mặc Quan Hoa mặc dù biết biện pháp này là nhanh chóng nhất, cũng là biện pháp có hiệu quả nhất, nhưng Lãnh Tử Hàn luôn tìm hắn gây phiền phức, cục tức này không trả lại thì nguôi được? Thế là, giọng nói lười biếng của hắn chậm rãi vang lên, trong đó tràn ngập trách sử: “Có người dạy đồ đệ thế này sao? Nếu như Kinh Lan ngã bị thương thì làm sao bây giờ?”.


Nếu như vô dụng, cho dù có ngã chết, Lãnh Tử Hàn ta cũng không nhíu mày một chút!” Giọng nói lãnh khốc của Lãnh Tử Hàn vang lên. Là Giáo chủ Ma Giáo, xưa nay vẫn luôn duy ngã độc tôn, đối với phế vật, tự nhiên cũng sẽ không có một chút thương hại nào.

Quân Kinh Lan nghe thấy lời đó, lại không cảm thấy không cam lòng, ngược lại lại cười cười: “Sư phụ nói đúng! Nếu như ta vô dụng, đừng nói là làm Hoàng đế, cho dù là tự vệ cũng là vấn đề!” Câu nói này, khiến cho hai người đang đối chọi gay gắt kia đều ngậm miệng lại. Ba năm nay Quân Kinh Lan ở Bắc Minh, gặp ám sát rất nhiều, Hoàng đế hiện nay không có quá nhiều hứng thú đối với hoàng vị, nhưng đám nương nương có hoàng tử trong hậu cung kia, lại đều có mộng đẹp đưa con mình lên hoàng vị, mà Quân Kinh Lan lên làm Hoàng Thái tử từ năm một tuổi này, xứng đáng trở thành cái gai trong mắt đám nương nương kia.

Cho nên, không chỉ bản thân Quân Kinh Lan không thể là một người vô dụng, mà những người bên cạnh hắn cũng không thể là người vô dụng. Bởi vì chỉ cần một sơ hở nhỏ, chờ đợi nó chính là Địa Ngục không lối về! Mà những điều này thì một đứa bé chưa đầy năm tuổi không thể gánh vác tất cả.

Giọng nói thanh thúy, khiến cho Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm có chút động lòng. Càng khiến cho Nam Cung Cẩm nhịn không được mà nhìn về phía Hoàng Lăng một chút, Thượng Quan Nhược Tịch, cô dự liệu là cô không có ở đây, chắc chắn ta sẽ toàn tâm toàn ý giúp cô chăm sóc con trai mình, nhưng cô có nghĩ tới rằng cô không ở đây, nó sẽ có độc thế nào không, có bao nhiêu chuyện mà một mình nó phải gánh chịu? Nó mới chỉ là một đứa bé chưa đầy năm tuổi, trên lưng đã gánh chức trách quốc gia to lớn, lại phải trưởng thành trong hoàn cảnh suốt ngày bị ám sát và hãm hại. Thượng Quan Nhược Tịch, sao cô nhẫn tâm quá vậy!

Tất cả những chuyện này, khiến cho người làm mẹ nuôi như nàng sao mà không đau lòng cho được? Mà nàng làm mẹ nuôi, nhưng căn bản là không giúp được nó, nhất là ở phương diện đối sách, nàng không thể nào chia sẻ được chút gánh nặng nào cho nó, điều này khiến nàng khó chịu nhất. Bách Lý Kinh Hồng vươn tay, ôm lấy eo của nàng, im lặng trấn an nàng.

Cảm giác được vòng tay của hắn, Nam Cung Cẩm lúc này mới kiềm chế lại nước mắt, mạnh mẽ mỉm cười, nhắm chặt đôi mắt lại rồi hung ác lắc đầu, cuối cùng cũng đè xuống được những tích tụ trong lòng mình xuống. Nếu để cho Kinh Lan nhìn thấy, chỉ càng khiến nó khó chịu hơn mà thôi. Nàng biểu lộ ra bộ dạng cực kỳ mạnh mẽ đi ra ngoài, cũng thể hiện ra lửa giận của mình: “Lãnh Tử Hàn, Mặc Quan Hoa, hai tên khốn kiếp các ngươi, có người nào giáo dục trẻ con như thế sao?”

Một câu mắng này, khiến cho Lãnh Tử Hàn và Mặc Quan Hoa đều quay đầu lại nhìn nàng. Trong mắt người trước ánh lên ý mừng, theo thói quen gọi ra một tiếng “Tiểu Cẩm”. Người sau thì không nhịn được mà nhíu mày, quay đầu

đi.

Nhưng Quân Kinh Lan lại sướng đến phát điện, bộ dạng trầm ổn của nó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, trong nháy mắt nhảy dựng lên, bộ dạng đơn thuần như một đứa bé năm tuổi, chạy như bay tới bên cạnh Nam Cung Cẩm: “Mẹ nuôi, cha nuôi!” “Kinh Lan ca ca!” Bách Lý Như Yên cười tủm tỉm chạy ra chào hỏi. Ánh mắt lại nhìn ra sau lưng Quân Kinh Lan... Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, Bách Lý Cẩn Thần đi theo phía sau, tính tình lãnh đạm trời sinh, cũng không có biểu hiện gì quá kích động.

Còn Quân Kinh Lan sau khi chạy tới, trực tiếp nhào vào trong lòng Nam Cung Cẩm, cú lao về phía trước này của nó, khiến cho con thú nhỏ nàng đang ôm bừng tỉnh, còn vô cùng bất hạnh mà rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống đất, vừa mở mắt đã thấy kẻ khiến nó rơi xuống đất, thể là hai chân trước như phát điên mà quơ quơ với Quân Kinh Lan, còn nghiến răng ken két, vô cùng không thân thiện.

Quân Kinh Lan cúi đầu xuống, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nó hồi lâu, đúng là chưa từng gặp con vật nào kỳ quái như nó. Hàm răng nhọn đó, con ngươi màu xanh lục, còn có hai lỗ tai, nhìn vô cùng sắc bén và đầy dã tính, nhìn cái mặt, thì tất nhiên là con sói không sai, nhưng sao nói lại có chín cái đuôi?

Thấy Quân Kinh Lan nhìn không chớp mắt thế này, con thần thú này lập tức cảm thấy rất hãnh diện! Thầm than cuối cùng cũng có nhân loại tin phục dưới mỹ mạo vô biên của nó, thật sự là một tên nhân loại có ánh mắt. Thế là nó dùng hai chân trước của mình mà làm dáng, đung đưa bộ lông trên người, hơi khẽ ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lông bạc trên người nó lấp lánh, lộng lẫy, thể hiện ra một dáng vẻ vô cùng rắm thối, như là đang hỏi mọi người: Ta đẹp trai không? Ta đẹp trai không? Có phải ta rất đẹp trai đúng không?! Hiển nhiên là tưởng rằng ánh mắt nhìn nó chằm chằm của Quân Kinh Lan là đang sùng bái nó.

“...” Khóe miệng tất cả mọi người đều hơi co rút lại. Bọn họ thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, sao một con thú cũng có hành động làm dáng rắm thối như thế! Mà tên này, hiển nhiên cũng hiểu những ánh mắt coi nó như đồ ngốc kia thành ánh mắt ngây ngốc vì bị nó làm cho mê mẩn! Thế là lại không ngừng đổi các góc độ, phương vị, để biểu hiện ra phong thái của mình!

Lần này, Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn mới nhìn một chút con thú kia, lại không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cẩm, người mà vừa mới ôm nó, hình như nàng cũng thường xuyên thích bốc phét về bản thân mình như thế. Chẳng lẽ tự luyến cũng có thể truyền nhiễm sao?

Mãi cho đến khi con thú khoe khoang kia, chống cái mông béo ú của mình vào Quân Kinh Lan, cũng đung đưa chính cái đuôi bạc, thì Quân Kinh Lan bỗng nhiên ra tay, đánh ra một cái vào cái đầu nhỏ của nó. Còn có một tia nội lực nông cạn nhưng đủ để chế trụ con thú nhỏ này, một cái tát này đập cho đầu nó choáng váng, mơ mơ màng màng ngồi co quắp dưới đất, có vô số vì sao đang bay quanh đầu.

Sau đó, giọng nói thanh thúy, lạnh lùng nhưng dễ nghe của Quân Kinh Lan vang lên: “Ngươi rất tự tin, giống ta! Nhưng, trước mặt của Gia, tốt nhất là người nên an phận một chút, việc khoe khoang bản thân còn chưa đến lượt


ngươi!”

“...” Nam Cung Cẩm đờ đẫn. Trẻ con hiện giờ đều sao thế này?! Không đến năm tuổi đã tự xưng Gia?! Gia á?!

Những người khác càng phát mộng! Khoe khoang bản thân còn không đến lượt con thú kia, ý là, nên là nó trước sao?! Quân Kinh Lan cũng tự luyến thế sao?! Không phải chứ?!

Cũng không biết là con thú kia bị một cái tát này đập choáng, hay là bị mỹ mạo của Quân Kinh Lan mê hoặc, hoặc là bị khí chất bá vương trên người nó trần trụ, vậy mà chỉ thoáng một cái lại nhảy dựng lên, hấp tấp nhào tới người Quân Kinh Lan, hai cái chân trước, vội vàng ôm chân đối phương, mặt đầy vẻ nịnh nọt. Trong lòng nó rất rõ ràng, lão chủ nhân muốn đưa mình cho người chủ mới này, thú thức thời mới là thần thú! Trước tiên vẫn nên nịnh bợ lấy lòng rồi nói sau. Còn chuyện tự luyến ba hoa bốc phét, có cơ hội lại thể hiện!

Nhưng, trên người nó rất bẩn thỉu, còn có cái mông ngồi dưới đất dính đầy bụi đất, khiến cho Quân Kinh Lan nhíu mày đầy căm ghét, một tay xách nó lên, giọng nói thanh thủy đầy chăm chú cảnh cáo nó: “Sau này mà người không sạch sẽ, thì cách Gia xa một chút!”

Con thú con vội vàng gật đầu, biểu thị minh đã hiểu, bộ dạng rất chó thối.

Bách Lý Như Yên há to mồm, không thể tưởng tượng được mà nhìn cảnh này, tiểu gia hỏa bình thường chỉ biết ăn và ngủ, không thể ngờ được là nó còn có lúc như con chó thối thế này, nuốt một ngụm nước bọt, Bách Lý Như Yên nói: “Kinh Lan ca ca, nó hiểu được lời ca ca sao!”

“Bởi vì dáng dấp ca ca anh tuấn!” Quân Kinh Lan quay đầu lại, dáng vẻ rất đương nhiên. “...” Hai điều này có liên quan đến nhau sao?

Cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng phản ứng lại được, ho khan một tiếng, cắt ngang bọn chúng, cười nói: “Tiểu gia hỏa này là quà của mẹ nuôi cho con, đặt tên cho nó đi!” “Ta đặt tên! Ta đặt tên!” Bách Lý Như Yên xung phong nhận việc!

Quân Kinh Lan ung dung nhìn cô bé, Bách Lý Cẩn Thần nuốt nước bọt một cái, không nỡ nhẫn tâm nhìn tiểu gia hỏa màu bạc kia, còn tiểu gia hỏa kia lại vô cùng không phòng bị nhìn Bách Lý Như Yên. “Gọi là Đại Tinh Tinh đi!” Bách Lý Như Yên nhảy lên cao ba thước, vỗ tay hưng phấn nói.

Tiểu gia hỏa trợn trắng mắt, bày ra bộ dạng té xỉu! Vì cái gì thân là con của Lang Vương và Linh Hồ, huyết thống cao quý, thân phận siêu nhiên, lại gọi là tinh tinh?! Bách Lý Cẩn Thần ôm trán, dáng vẻ như thể ta đã biết là sẽ thế này mà.

Quân Kinh Lan nhíu mày, tựa như là đang chăm chú suy nghĩ. Ngược lại, Nam Cung Cẩm lại tương đối hiền hậu nói: “Đại Tinh Tinh không phù hợp với hình thể của tiểu gia hỏa này! Đổi một cái tên khác đi!” Nàng vừa nói xong, tiểu gia hỏa vừa mới “té xỉu” kia vội vàng mở mắt ra, nhìn Nam Cung Cẩm vô cùng cảm kích. Nhưng, câu tiếp theo của Nam Cung Cẩm lại đánh nó rớt xuống đáy cốc: “Gọi là Tiểu Tinh Tinh là được rồi!” “Ngao ô...” Nó ngửa mặt lên trời hú dài, biểu đạt tâm tình bị phần của mình. Nhưng Nam Cung Cẩm lại vô cùng hào hứng chỉ vào nó: “Ha ha! Thấy nó không, nó rất hài lòng với tên ta đặt cho nó!” Tiểu gia hỏa vội vàng lắc đầu, muốn biểu thị mình không thích cái tên này, thì lại nghe thấy Nam Cung Cẩm tự nhủ: “Ta vốn chuẩn bị gọi nó là Bạc, Tiền Đồng, Nguyên Bảo...”

Bạc, Tiền Đồng, Nguyên Bảo sao? Cái miệng nói của tiểu gia hỏa này nghệch ra, nghĩ tới sói cha đáng thương của mình tên cũng chỉ một chữ “Vàng”, nói rõ là bà điên này thật sự có khả năng đặt cho mình một cái tên như thế! So sánh một chút... Vậy thì gọi là Tiểu Tinh Tinh vẫn hơn nhỉ!

Thế là, cái tên này liền được quyết định! Quân Kinh Lan đưa nó cho mấy người sau lưng mình: “Đưa Tiểu... Tiểu Tinh Tinh, dẫn đi, tắm rửa sạch sẽ!” Tiểu Tinh Tinh, cái tên này, thực sự là...! “Vâng, Thái tử điện hạ!” Hạ nhân cung kính tiếp nhận. Tiểu Tinh Tinh cũng bị đưa đi...

Ngay sau đó, ánh mắt như muốn giết người của Nam Cung Cẩm liền rơi vào hai người sư phụ không đáng tin cậy kia: “Các ngươi nói một chút xem, có người làm sư phụ như các ngươi sao? Một người thì ngủ trong giờ học, một người thì đây con trai của ta từ trên nóc nhà xuống!”

Quân Kinh Lan thở dài trong lòng, thực ra lúc đầu sư phụ Lãnh Tử Hàn bắt chính nó nhảy từ trên nóc nhà xuống. Thật vất vả nó mới quen được việc tự nhảy xuống, hôm nay lại trực tiếp bị đẩy xuống, xem ra là muốn rèn cho mình năng lực ứng biến trong trận.

Lần này, hai người xưa nay luôn đối chọi gay gắt, đối mặt với chất vấn của Nam Cung Cẩm, câu trả lời lại nhất trí một cách lạ lùng, hiện ra đầy đủ thái độ nhất trí đối ngoại: “Nhưng thành tích của Kinh Lan hiện nay là bằng chứng rõ như ban ngày!”

Được! Hai người này đem đứa nhỏ trời sinh thông minh, toàn bộ đều nhận là do bọn họ giáo dục xuất sắc tạo nên!

Nam Cung Cẩm lại chỉ cười, không nói lời nào, cười lạnh, một mực nhìn bọn họ. Nàng nhìn và cười hồi lâu, mãi cho đến khi trong đáy lòng hai người đều có chút chột dạ, mới vừa rồi nói năng hùng hồn, biểu hiện nhất định là như thể cũng bị vứt lên chính tầng mây. Mặc Quan Hoa nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói: “Đứa nhỏ này trời sinh thông minh, không cần dạy cái gì, xem qua là hiểu. Ta mà dạy mới là vũ nhục trí thông minh của nó, ảnh hưởng đến việc tự học thành tài của nó!”


Lãnh Tử Hàn hơi quay đầu, ánh mắt nhìn sang nơi khác nói: “Võ công cũng thế, cho nó nhìn một lần là biết. Cho nên ta dùng biện pháp kịch liệt một chút để nó học tập nhanh hơn!” Nửa năm không gặp, Tiểu Cẩm vẫn mạnh mẽ như trước!

Mặc dù nói, hai người sư phụ bọn họ đều không có thu của Nam Cung Cẩm một đồng tiền nào, nhưng đã làm sự trưởng thì nên có đạo đức và tinh thần trách nhiệm, khiến cho bọn họ hiện nay vô cùng xấu hổ! Mặc dù không thể không nói đây là biện pháp để Kinh Lan sớm ngày trưởng thành, nhưng cũng thật sự là quá tàn khốc một chút.

“Có người sư phụ nào không đáng tin như hai người các ngươi sao?” Nam Cung Cẩm cảm thấy cơn giận sắp bốc lên tận trời, đứa nhỏ này vốn ở trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, lớn lên gian nan hơn so với trẻ con bình thường một chút, hai người sư phụ này lại không quan tâm hơn một chút. Giáo dục lại tàn khốc như thế! Quân Kinh Lan đang muốn giải thích cho bọn hắn, thì tiểu hoa si Bách Lý Như Yên lại nhảy ra ngoài, nhào tới Lãnh Tử Hàn, cắt ngang không khí giương cung bạt kiếm này: “Tử Hàn thúc thúc! Như Yên rất nhớ người!”

Hành động bổ nhào này, hoàn toàn hóa giải sự xấu hổ của Lãnh Tử Hàn, hắn vội vàng ôm lấy tiểu nha đầu kia, rồi nhanh chóng nói, cười rất giả dối: “Thúc thúc cũng rất nhớ cháu đấy!” Khi nói chuyện hắn căn bản cũng không dám nhìn mặt Nam Cung Cẩm, sau đầu đều là từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu. Đôi mắt lấp lánh như ánh sao trên mặt Bách Lý Như Yên ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đẹp trai đến không thể kiềm chế của Lãnh Tử Hàn, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt: “Tử Hàn thúc thúc, người và cha ta đều đẹp trai! Khi ta lớn nhất định sẽ gả cho người!”.

Cái gì?!

Đoành một tiếng sét đánh xuống! Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn tiểu nha đầu đang phát bệnh mê trai kia! Căn bản là bị câu nói của nó khiến cho giận sôi lên!

Bình tĩnh, quỷ quyệt và thần bí như Mặc Quan Hoa cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy u buồn, trong lòng trẻ con bây giờ toàn suy nghĩ cái gì thế này! Sao lại có thể coi trọng một người đàn ông có thể làm cha của nó như Lãnh Tử Hàn chứ!

Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật một cái, rồi lại nghệch ra, ngây ngốc nói với con gái bé bỏng của mình: “Yên Nhi, tuổi của con, không phải...” Không phải nó hẳn là thích Kinh Lan sao? Nàng vốn cho là tiểu nha đầu này mỗi lần đi tới Bắc Minh đều kích động như thể, vì đi tới thăm Kinh Lan, hóa ra lại vì Lãnh Tử Hàn sao?! Chuyện này có phải là quá máu chó hay không, sự chênh lệch tuổi tác này... Khụ, được rồi, mặc dù tình cảm có thể vượt qua giới hạn tuổi tác nhưng lúc này lại quá là không hợp thói thường rồi?!

Mà Lãnh Tử Hàn là nhân vật nam chính bị thổ lộ, khóe miệng lại hung hăng co quắp mấy lần, hốt hoảng nói, cũng nhanh chóng khoát tay: “Trẻ con nói ấy mà! Lời trẻ con sao coi là thật được!” Có thể nói cả đời này của hắn còn chưa từng xấu hổ như thế này! Con gái của Tiểu Cẩm và Tiểu Cẩm đều vô lý như nhau, thực sự là...

Đúng thế! Lời trẻ con không coi là thật được, tiểu nha đầu này hiện nay mới ba tuổi, biết cái gì chứ! Tất cả mọi người đều gật đầu trong lòng.

Sau khi Lãnh Tử Hàn và mọi người bình tĩnh lại, hắn thầm lau mồ hôi trán trong lòng, sau đó vội vàng đưa Bách Lý Như Yên cho Nam Cung Cẩm, nói đùa vài câu gì đó, Lãnh Tử Hàn hắn còn chưa phát rổ đến nỗi ra tay với đứa bé ba tuổi, hơn nữa, cho dù không có chênh lệch tuổi tác đến thế, muốn hắn làm con rể của Bách Lý Kinh Hồng, thà rằng cho hắn một đao cho thống khoái!

Mặc Quan Hoa ở bên cạnh nhìn hắn đầy khinh thường một cái: “Ngươi kích động như thể làm gì? Mọi người đều biết là trẻ con nói chuyện không kiêng dè gì, chẳng lẽ không có cô nương nào coi trọng ngươi sao? “Dù sao thì cũng còn hơn người, hơn ba mươi còn không có ai thèm!” Lãnh Tử Hàn đánh trả rất không khách khí!

“Nực cười, Mặc Quan Hoa ta mà không ai muốn? Chỉ cần ta ra ngoài phất tay một cái, con gái muốn gả cho ta nhiều như cá diếc sang sông, ngươi nhìn hoa cả mắt!” Mặc Quan Hoa hừ lạnh một tiếng, vô cùng chăm chú cãi lại để bảo vệ cho mị lực của mình. Hắn tự nhận phong thái hắn vô hạn, toàn bộ Bắc Minh đều không có ai có thể vượt qua được. Không ai muốn ư? Thật đúng là nực cười!

Lãnh Tử Hàn liếc hắn một chút, nói không mặn không nhạt: “Ngươi cho rằng người vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử như mười năm trước sao? Rất buồn phải nói cho ngươi biết một tin tức không vui, ngươi đã quá hạn rồi!”

Miệng nói là rất buồn nói cho Mặc Quan Hoa nghe, nhưng cả người hắn nhìn không buồn chút nào.

Mặc Quan Hoa hất tay áo lên, quả nhiên là hành động này mị lực bắn ra bốn phía, hào quang vô hạn. Mị lực của đàn ông trưởng thành không thể nghi ngờ gì là được thi triển hết ra, tản ra một loại dụ hoặc trí mạng: “Vài chục năm sau, phong thái của Mặc Quan Hoa ta, vẫn là có một không hai trong thiên hạ như cũ!”

Lãnh Tử Hàn nhẹ nhàng nâng chân, dựa vào cái cây. Bộ dạng quả thực là cuồng ngạo tà tứ, như là Ma Vương, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ xinh đẹp. “Hiện nay, Lãnh Tử Hàn ta đã sớm là công tử tuyệt thế của đàn ông trong thiên hạ!” Thế là, hai người đấu võ mồm xong, lại bắt đầu đấu sắc!...

Quân Kinh Lan lại một lần nữa yên lặng ôm trán lại nữa! Lại nữa! Tiểu Miêu Tử lẳng lặng tiến lên nhắc nhở: “Lãnh đại nhân, Mặc đại nhân, hiện nay vẫn đang là giờ dạy học!” Mặc dù mấy người Nam Cung Cẩm tới, nhưng cũng nên để ý một chút chứ? Hai người này chẳng phải là lão sư sao? Lời hắn nói hướng về hai người bọn họ, những ánh mắt lại hướng về Bách Lý Kinh Hồng, quay đầu nhìn về phía chủ nhân cũ mà ta yêu nhất, sùng bái nhất!

Lãnh Tử Hàn không để ý lắm mà hất mấy sợi tóc trên trán, khuôn mặt ưu nhã và ánh mắt xinh đẹp không gì sánh được, giọng nói cuồng ngạo và tà tứ vang lên: “Đồ đệ của Lãnh Tử Hàn ta, đương nhiên là thông minh đến cực điểm! Dù ta không dạy nó cái gì, nó cũng có thể trở thành một thiên tài!” Mặc Quan Hoa nhìn sang bãi cỏ, sửa sang tay áo rộng của mình, cả người như một đóa ma lan nở lúc nửa đêm, không có chút xấu hổ nào nói: “Đồ nhi của Mặc Quan Hoa ta, cho dù, ta không dạy gì, không học võ công của hắn, cũng vẫn là rồng trong cõi người, hiện nay cho dù là đang giờ học, thì có quan trọng gì?” Nhìn hai người này, cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng không nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng, đưa Bách Lý Như Yên cho Bách Lý Kinh Hồng. Nàng cởi giày của mình vọt ra: “Ta làm thịt hai tên sư phụ không đáng tin các ngươi!”

Gà bay chó chạy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận