Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Hoàng cung Đông Lăng, trong nhà tù được làm từ huyền thiết nghìn năm, người đàn ông mặc y phục trắng tuyết vẫn nhàn nhã ngồi bên trong, sắc mặt tĩnh lặng, dường như đang chờ người nào đó. Cũng không bao lâu sau, tiếng bước chân chợt truyền tới, đôi mắt xám bạc màu ánh trăng bỗng mở ra, hơi nghiêng đầu nhìn người ở ngoài song sắt.

“Tam hoàng tử Nam Nhạc, chúc mừng, ngươi có thể ra ngoài!” Giọng nói lạnh như băng không giấu nổi vẻ tức giận đến khó kiềm chế, đương nhiên, còn lẫn cả cảm xúc phức tạp nữa.

Ngay sau đó, có người lập tức bước tới mở cửa sắt, người bên trong chậm rãi đứng lên, bước từng bước thong thả không nhanh không chậm ra ngoài, nhìn thẳng vào người đàn ông lạnh lùng cao ngạo trước mặt, đôi môi mỏng nhếch lên: “Cũng phải chúc mừng Hoàng đế Đông Lăng mở rộng lãnh thổ.” Giọng nói lãnh đạm không mặn không nhạt, giống như đang nói về chuyện gì đó không quan trọng.

“Mười tòa thành, chẳng lẽ Tam hoàng tử Nam Nhạc không đau lòng chút nào sao?” Giọng điệu của Hoàng Phủ Hoài Hàn cực kỳ phức tạp, hắn ta vốn chắc chắn rằng chờ quốc thư của Hoàng đế Nam Nhạc gửi đến là có thể giết người trước mặt này, tiếc rằng nội dung trong quốc thư mà sứ giả của Nam Nhạc đưa tới, lại là Hoàng đế Nam Nhạc áy náy đủ đường, cuối cùng tình nguyện dùng mười tòa thành ở biên giới giữa Đông Lăng và Nam Nhạc để đổi lấy việc Bách Lý Kinh Hồng về nước.

Dù Nam Nhạc là nước chiếm diện tích lớn nhất trong bốn quốc gia, nhưng mười tòa thành tuyệt đối không phải là con số nhỏ, tương đương với một phần bảy bản đồ của Nam Nhạc rồi! Lão hoàng đế quả nhiên cũng chịu bỏ ra! Bản thân hắn ta, đúng là rất muốn số tòa thành kia, nhưng hắn ta cũng cảm thấy người trước mặt mình còn có sức uy hiếp lớn hơn. Trong lúc hắn ta đang do dự nên lấy hay nên bỏ, thì chuyện này lại bị truyền khắp bốn nước, thậm chí còn có tin đồn nói rằng hắn ta vì sợ Bách Lý Kinh Hồng, không dám quyết đấu trực tiếp, nên điều kiện mười tòa thành mà Nam Nhạc đưa ra hời như vậy, hắn ta cũng không dám thả hắn đi. Còn có người châm biếm giễu cợt, Hoàng đế Đông Lăng như thế mà lại e ngại một người đã mù mười mấy năm trời, nên mới hao tâm tổn trí muốn diệt trừ hắn!

Những lời này truyền ra, nếu hắn ta còn không thả Bách Lý Kinh Hồng đi, chẳng khác nào thừa nhận những tin đồn đó là thật! Các đại thần trong triều cùng với đám người trong hoàng thất cũng liên tiếp can gián, nói mười tòa thành đổi một hoàng tử mù, việc làm ăn này rất có lời! Đương nhiên hắn ta biết có lời, nhưng mất bao nhiêu công sức như vậy cũng không diệt trừ được người đàn ông trước mặt đây, thì hắn ta sao có thể cam lòng được? Hơn nữa, bỏ mất mười tòa thành này, chẳng lẽ hắn cũng không tiếc nuối sao?

Nghe hắn ta hỏi vậy, Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên đáp: “Nếu ta chết, nàng sẽ đau lòng. Nàng đau lòng, ta mới có thể đau lòng.” Mười tòa thành thì đã là gì? Đối với hắn mà nói, vẫn còn kém xa một nụ cười tươi của nàng!

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thế liền ngẩn người, càng cảm thấy mình không nhìn thấu được người trước mặt này. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn ta mới nói: “Chẳng hay Hoàng tử có thể nói cho trẫm biết, tất cả những chuyện này, có phải đều là chủ ý của ngươi không?” Nếu thật sự là chủ ý của hắn, thì dường như chính mình còn kém một bậc, rõ ràng đã nắm thế chủ động, cuối cùng lại bị lời đồn đãi của người ta nắm mũi dắt đi.

Những lời này vừa vang lên, đôi mắt đẹp sáng như ánh trăng kia chợt nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Hạ độc phụ hoàng, buộc lão phải dùng thành trì để đổi đúng là chủ ý của ta. Tuy nhiên, sau đó chính nàng cũng nghĩ tới biện pháp này, có điều, lan truyền tin đồn ở bên ngoài thì không liên quan gì đến ta.”

Thấy hắn thẳng thắn thừa nhận chính mình đã hạ độc Hoàng đế Nam Nhạc, khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn không kìm được, khẽ run lên một chút, nhưng lời đồn kia không liên quan gì tới hắn sao? Chẳng lẽ là…

Nhìn thấy vẻ kinh hãi trên mặt hắn ta, giọng nói thanh lãnh như trăng của Bách Lý Kinh Hồng vang lên: “Nếu không có kế sách của nàng, thì ván này ta với ngươi chẳng qua cũng chỉ đấu ngang tay. Muốn mười tòa thành hay muốn lấy mạng ta, tất cả chỉ phụ thuộc vào một suy nghĩ của ngươi. Nhưng có những tin đồn này…” Nói tới đây, hắn dừng lại, chờ phản ứng của đối phương.

Trên khuôn mặt lạnh lùng như xuất hiện vết nứt, bảo hắn ta tin rằng người con gái suốt ngày chỉ biết nói hươu nói vượn chọc tức chết người ta kia có tài trí như vậy, thì quả thực là… khó hơn cả bắt hắn ta tin rằng món Tôm hầm gạch cua vẫn là món ăn yêu thích của hắn ta! Trong đôi mắt màu tím đậm lóe lên tia sáng lạnh lùng, nhưng vẻ hoài nghi lại vô cùng rõ ràng! Hắn ta thà tin rằng nước cờ của Bách Lý Kinh Hồng cao tay hơn của hắn ta, cũng còn tốt hơn bảo hắn tin rằng người con gái kia có năng lực đến như vậy!

Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi đi ngang qua người hắn ta, theo đám hạ nhân bước ra ngoài. Nhưng ngay khi vừa đi lướt qua Hoàng Phủ Hoài Hàn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nói một câu, rồi không chờ đối phương phản ứng, hắn liền từ từ bước đi.

Sau khi hắn đi rồi, Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn còn đứng im tại chỗ, đôi mắt tím đậm như có những cơn sóng to cuộn lên, giọng nói thanh lạnh vẫn như vang lên bên tai: “Ngươi sẽ không biết được rốt cuộc ngươi đã vuột mất gì đâu…”



Dạ Mạc sơn trang…

Tô Cẩm Bình nhàn hạ ngâm mình trong suối nước nóng, tẩy rửa cảm giác mệt mỏi trên thân thể. Không thể không nói, có người ca ca ruột như Thượng Quan Cẩn Duệ khiến trong lòng nàng sung sướng hơn nhiều. Nỗi oán hận vì muốn báo thù cho Thiển Ức cũng nhẹ vơi đi một chút. Lúc ấy nàng còn nghĩ nếu thật sự không làm gì được, thì cứ ném một quả bom là xong, có điều, bây giờ nghĩ lại, ném một quả bom thì quá dễ dàng cho họ rồi, lại còn phải bồi thêm cả mạng sống của mình nữa. Không có lời, thật sự không có lời!

Đang mải suy nghĩ, một cô gái dáng người cao gầy bước vào, tuy dung mạo không thể so được với Tô Cẩm Bình, nhưng cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Trên tay cô cầm một vài bộ xiêm y, nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, sau này thuộc hạ là người hầu hạ ngài!” Không phải là “nô tỳ”, mà là “thuộc hạ”.

Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn cô một cái: “Tên là gì?” Khí chất lạnh lùng cao ngạo kia, quả nhiên, không phải người giống nhau không vào cùng một cửa, tính cách thủ hạ của tên kia thật chẳng khác gì hắn.

“Thuộc hạ tên là Tử Linh. Cô nương cứ gọi ta là Linh nhi là được!” Vốn nghe nói điện hạ đã chọn một người chủ mẫu cho bọn họ, mà vị chủ mẫu này, không chỉ không quyền không thế, không có năng lực lại còn tham tiền tài, nên trong lòng cô vốn không vui vẻ gì. Nhưng lại nghe nói lần này điện hạ có thể thoát hiểm được, một nửa cũng nhờ công của nàng, vì thế, tất cả mọi người trong Dạ Mạc sơn trang đều cảm kích Tô Cẩm Bình, đương nhiên cô cũng cung kính lễ phép với nàng!

Thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình, trong vẻ cung kính lại có phần thân mật, Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Ừ, được rồi, cứ đặt mấy thứ đó ở đây đi.”

Linh nhi nghe lời nàng, đặt y phục trên bình phong rồi cúi đầu đứng sang một bên. Thân phận của cô là hộ pháp của Diệt – thủ lĩnh ám vệ trong Thiên các, địa vị trong Dạ Mạc sơn trang cực kỳ cao. Tuy được phái tới hầu hạ Tô Cẩm Bình, nhưng tư thái cao ngạo vẫn nằm trong xương cốt, nên cô cũng không có hứng thú bước tới hầu hạ đối phương tắm rửa.

Tô Cẩm Bình vốn cũng không thích người khác hầu hạ mình tắm, nên không nói thêm câu gì. Nhưng nhìn cô ấy ngẩn người đứng đó, không hiểu sao nàng lại thấy hơi buồn cười, nghĩ nghĩ một chút, rồi tìm chủ đề nói chuyện: “Nói xem, cô đã từng nhìn thấy tiểu Hồng Hồng nhà ta chưa?” Hình như thường đến Đông Lăng cũng chỉ có mấy người Diệt gì đó thôi thì phải.

Tiểu Hồng Hồng à? Trong đầu Linh nhi bỗng xuất hiện hình ảnh lạnh lùng trong trẻo như trăng kia của điện hạ nhà mình, kết hợp với tên ‘tiểu Hồng Hồng’ này… khóe miệng cô run lên nghiêm trọng, ngừng lại một chút, cô mới thẳng thắn nói: “Hồi bẩm cô nương, thuộc hạ đã từng gặp điện hạ rồi!” Nói xong, cô lại tỏ vẻ kiêu ngạo, phải biết rằng, ám vệ có tư cách gặp điện hạ, như vậy cũng đã nói lên rằng thực lực của cô được thừa nhận, đương nhiên cũng đáng để cô kiêu ngạo.

“Đừng có cái gì mà bẩm với không bẩm, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được. Ta cũng đâu phải chủ nhân thực sự của cô?!” nói xong, Tô Cẩm Bình bơi tới bên bờ suối nước nóng, mái tóc đen xõa sau lưng, mắt phượng nhìn chằm chằm cô ấy: “Thật ra, có một vài chuyện ta nghĩ không ra.”

“Mời cô nương cứ nói!” Nghĩ không ra cái gì?

“Bách Lý Kinh Hồng tốt vậy sao? Đáng để các người bán mạng như vậy à?” Cái tên không vướng bụi trần, có vẻ rất thanh cao kia, lại có nhiều người tình nguyện thề sống thề chết đi theo như thế sao?

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Linh nhi lập tức trở nên rất khó coi, không vui nói với nàng: “Cô nương, dù là bàn về tài trí hay mưu lược, thì điện hạ cũng là nhân tài thế gian hiếm có. Tuy tính tình của ngài hơi lãnh đạm, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự quan tâm của ngài dành cho chúng ta. Ngay cả viên giải dược duy nhất có thể chữa khỏi mắt cho mình, điện hạ cũng cho cô nương rồi, nếu bốn năm nữa còn không tìm được viên giải dược cuối cùng, thì điện hạ sẽ hoàn toàn không nhìn thấy nữa. Vài ngày trước, ngài còn vì cô nương mà không tiếc bỏ đi mười tòa thành của Nam Nhạc, cô nương nói những lời như vậy, không sợ làm điện hạ thất vọng sao?”

Nhìn đối phương như con nhím xù lông lên, Tô Cẩm Bình mới cảm nhận sâu sắc địa vị của tên ngạo kiều kia trong lòng những người này. Nàng sờ sờ mũi, cũng thấy mình hơi oan uổng, nàng chỉ thuận miệng hỏi vậy, muốn tán gẫu một chút thôi mà, sao lại chọc giận người ta rồi chứ? Có điều… trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện chút gì đó… “Nếu bốn năm nữa còn không tìm thấy viên giải dược cuối cùng, thì điện hạ sẽ hoàn toàn không nhìn thấy nữa…” Câu này có nghĩa là bốn năm sau sẽ không nhìn thấy, còn bây giờ…

Nàng ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô nói là… Bách Lý Kinh Hồng nhìn thấy sao?” Kèn kẹt… trong miệng nàng truyền ra tiếng nghiến răng nghiến lợi! Đã nhiều lần nàng từng nghi ngờ rồi, nhưng cuối cùng đều bị “sự thật” lừa gạt đi, khiến nàng có ấn tượng sâu sắc chính là lần mà hắn giao thủ với Lãnh Tử Hàn đó, đôi mắt có thần sắc bén kia, đến tận bây giờ ký ức của nàng vẫn như còn rất mới mẻ.

Linh nhi không biết nàng hỏi câu này có ý gì, vẫn còn có chút không vui nhíu mày: “Cô nương, ngay cả chuyện điện hạ nhìn thấy mà ngài cũng không biết sao? Ngài thật chẳng quan tâm đến điện hạ gì cả!!!” Người như vậy, sao có thể là đương gia chủ mẫu của bọn họ chứ?

Nghe vậy, Tô Cẩm Bình bỗng nở nụ cười, cười vô cùng kinh khủng, dữ tợn, khiến da đầu người ta cũng phải run lên. Ban đầu chỉ là cười khẽ, nhưng dần dần hóa thành một tràng cười điên cuồng, khiến Linh nhi cũng thoáng cảm giác như nhìn thấy cả hai chiếc răng nanh trong miệng nàng! Hay cho Bách Lý Kinh Hồng nhà chàng, dám lừa bà đây thê thảm như vậy!!! Nhớ đến bản thân mình nhiều lần mặc quần áo không hề e dè gì trước mặt hắn, còn cả lần trước nàng bị đánh vào mông, cũng chính hàng đó đến bôi thuốc cho mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến nàng giận đến tái mặt! Nắm đấm siết chặt lại phát ra những tiếng răng rắc, trong đầu hiện lên thập đại khổ hình Mãn Thanh (mười kiểu tra tấn dã man thời Mãn Thanh), nghĩ xem nên báo thù lớn của mình thế nào!

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của nàng, Linh nhi cũng không dám nghĩ gì nhiều, có điều, trong lòng đầy vẻ phẫn nộ, cảm thấy sự dâng hiến của điện hạ nhà mình thật không đáng! Càng nghĩ, cô càng thêm tức giận, liền nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, thuộc hạ còn có chuyện phải xử lý, cáo lui trước!”

Nói xong, không chờ Tô Cẩm Bình đáp lời, cô lập tức lui ra ngoài. Nhưng vừa đi ra khỏi phòng tắm, chợt nghe “rầm” một tiếng, là tiếng bình phong vỡ… tiếp theo đó, lại là tiếng gằn giọng nghiến răng vang lên: “Hay cho Bách Lý Kinh Hồng nhà chàng, còn dám giả mù… bà sẽ cho chàng biết tay!!!”

Bước chân Linh nhi hơi khựng lại, có chút nghi hoặc nhưng cảm giác phẫn nộ vẫn nhiều hơn. Cô bước nhanh ra ngoài, lại gặp ngay Diệt đang đi tới. Thấy cô bước ra, hắn ta không hài lòng, nói: “Không phải đã phái cô đến hầu hạ cô nương sao? Nếu không chu đáo, điện hạ về sẽ trách phạt đó!” Hắn ta cũng không quên, gần đây vì Tô Cẩm Bình, cả ngũ đại ám vệ bọn họ căn bản đều bị đánh hết một lượt rồi!

Khuôn mặt thanh lạnh của Linh nhi xuất hiện vẻ khinh thường: “Phạt thì phạt đi, một người con gái như vậy sao có thể xứng đôi với điện hạ được chứ?! Dù có chút năng lực, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về điện hạ cả, ngay cả chuyện mắt điện hạ nhìn thấy được mà nàng cũng không biết. Nàng ta dựa vào cái gì mà đòi sở hữu tình yêu của điện hạ và sự kính trọng của chúng ta?! Dù khi quay về điện hạ có muốn giết ta, ta cũng không muốn hầu hạ một chủ mẫu như vậy!”

“Cái gì? Cô vừa nói gì? “Ngay cả chuyện mắt điện hạ nhìn thấy được mà nàng cũng không biết”? Có phải cô đã nói gì với nàng không?” Trong lòng Diệt bỗng xuất hiện dự cảm không lành, cảm giác như lông tơ sau lưng đều dựng hết cả lên.

Thấy hắn ta dường như hơi sợ hãi, Linh nhi nhíu đôi mày thanh tú, kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm cho Diệt nghe. Hai chân Diệt bỗng sụn xuống, suýt nữa thì ngất xỉu! Xong rồi, xong rồi! Vì Linh nhi là một trong bốn nữ đại ám vệ đắc lực nhất của Dạ Mạc sơn trang, nên hắn ta mới phái cô ấy đến hầu hạ Tô Cẩm Bình, ai ngờ lại gây ra chuyện thế này! Chờ đến khi điện hạ quay về, bọn họ còn đường sống hay sao?

Mặt hắn ta buồn như đưa đám, vỗ vỗ trán mình, kêu lên: “Xong rồi, xong rồi…” Theo lịch trình, thì hoàng hôn ngày mai điện hạ sẽ về đến Dạ Mạc sơn trang. Bọn họ đã phái một chiếc xe ngựa khác giả mạo điện hạ đi về phía kinh thành Nam Nhạc để thu hút sự chú ý của đám người muốn truy sát điện hạ. Còn chiếc xe ngựa thực sự mà điện hạ đang đi sẽ đi thẳng về Dạ Mạc sơn trang, hành trình cũng nhanh hơn rất nhiều, vì thế… ngày chết của bọn họ cũng càng gần hơn…

“Các chủ, sao vậy?” Giọng nói nghi hoặc của Linh nhi vang lên.

Thời khắc này, Diệt đã cuống đến giơ cả chân lên, mặt như đầm đìa nước mắt kể hết từ đầu tới đuôi chuyện này cho Linh nhi nghe, cuối cùng còn tóm lại một câu: “Linh nhi, cô gây họa lớn rồi!”

Linh nhi cũng cảm thấy da đầu mình run lên, còn chợt nhớ tới tiếng chiếc bình phong vỡ nát trong phòng tắm vừa rồi, khó khăn nuốt nước miếng: “Các chủ… ta… chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tạm… khụ khụ… tạm thời cứ giấu đi!” Nếu nói thẳng với điện hạ, thì mọi người trong Thiên các bọn họ sẽ bị lấy làm bia trút giận mất. Chỉ hy vọng sau khi điện hạ bị xử lý rồi, khụ khụ… nếu đã bị xử lý rồi… thì bỏ qua cho bọn họ thôi nhỉ?!!!



“Ha ha ha…” Những tiếng cười lạnh lẽo âm u truyền ra từ nhà chính của Dạ Mạc sơn trang…

Phong và Diệt ở ngoài cửa không hẹn mà cùng run lên, xem ra Hoàng tử phi thực sự rất tức giận! Cửa đột ngột mở rộng, giữa nhà chính đặt một chậu nước, một tấm ván giặt đồ, còn Tô Cẩm Bình thì cầm một cây gậy, không biết đang nghiên cứu gì, ngẩng đầu nhìn thấy Phong và Diệt, nàng còn cười rất thân thiện, sau đó lại cười lạnh “ha ha ha…” một tiếng, nhìn thứ gì đó trên mặt đất: “Các ngươi thấy, nên bắt chàng bê nước rửa chân của ta quỳ một đêm trên ván giặt đồ, hay là dùng thứ này để xử lý chàng đây?”

Hai người nghe thấy vậy, chỉ muốn ôm đầu khóc ầm lên, vì sao lại phải xin ý kiến của chúng ta chứ? Dù chúng ta nói gì thì điện hạ cũng sẽ lột da chúng ta mất!!! Sau đó, nhìn thấy lông của đủ loại chim chóc bay đầy trời, lại nhìn thứ gì đó nàng đang cầm trên tay, bọn họ hơi sợ hãi hỏi: “Cô nương, thứ đó là gì vậy?”

“A ha ha ha ha…” Lại một tràng cười khủng khiếp nữa, răng nanh cũng lộ cả ra ngoài: “Đây là thứ mà bà mới nghiên cứu ra, công cụ tốt nhất để xử lý đàn ông — chổi lông gà!!!”



Ở một nơi trên lãnh thổ Nam Nhạc, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, bên trong xe, trên khuôn mặt như tiên giáng trần của người đàn ông áo trắng thoáng hiện lên nụ cười hạnh phúc, sắp gặp lại nàng rồi…

Mà Vẫn và Tu đang vội vàng đánh xe, chợt nhớ tới chuyện sáng nay Diệt truyền tới dặn bọn họ tuyệt đối không được nói ra, cảm nhận luồng không khí hạnh phúc truyền ra từ trong xe, hai người đều cảm thấy da đầu như run lên…

“Tu, thời tiết hôm nay đẹp nhỉ!” Khác hẳn bình thường, Vẫn lại chủ động tìm chủ đề nói chuyện, giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng mình.

Tu cười ngốc nghếch một tiếng, quay sang cười nói: “Đúng thế, thời tiết hôm nay đẹp thật!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui