Charlotte ngồi trên bụng Engfa cao ngạo như một nữ vương quyền lực. Nàng cúi xuống hôn môi người yêu, cắn mút lấy hai cánh hoa mềm mại từ chậm rãi đến gấp gáp ngấu nghiến. Cơn rạo rực trong lòng Engfa mỗi lúc bộc phát càng lớn, hai tay chụp mông nàng nắm bóp, phía trên tích cực hưởng ứng cái hôn nóng bỏng. Lâu lâu rơi vào thế bị động cũng không tồi nhỉ.
Khi đôi tình nhân dứt ra, giữa hai đôi môi còn kéo dài sợi chỉ bạc óng ánh, cảnh tượng đốt mắt vô cùng.
- Em định làm gì chị đây?
Engfa nắm cổ tay nàng, đôi chân mày thách thức nhướng lên.
- Chị nằm im cho em.
Nàng trừng mắt hung dữ rồi giật tay ra, tiếp tục tiến tới mở khóa áo ngực của cô.
Chiếc áo bung ra, lạnh lùng rơi xống sàn, Charlotte tự mãn ngắm nhìn cơ thể quyến rũ trước mắt. Nàng liếm mép, Engfa ngon quá!
- Cởi quần chị ra đi chứ?
Do chờ nàng lâu quá cho nên Engfa hối thúc, cô lắc lắc người muốn yêu cầu cái em bé kia nhanh tay lên giùm.
- Chị im lặng đi.
Charlotte cắn môi bực bội, vỗ vào mông chị người yêu một phát, đã nằm dưới mà cứ um sùm hoài.
8
Nàng trượt người xuống, tháo cúc quần ngắn của cô rồi nắm kéo ra, hai mắt nhìn lướt chậm rãi từ bắp đùi đến nơi tư mật của cô, miệng lưỡi khô đắng.
Sau một lúc, trên người cả hai không còn xót lại mảnh vải nào, Engfa bất ngờ kéo Charlotte xuống rồi mãnh liệt hôn môi nàng. Hai thân thể mềm mịn, nóng bừng quấn quýt lấy nhau không một khe hở khiến cho không khí xung quanh như bị đốt cháy.
- Ưm~ em nằm trên mà.
3
Được một lúc Charlotte lấy lại lý trí rồi bật dậy, hai tay chống lên vai cô ép bạn cún nhà mình nằm im trên nệm. Suýt thì trúng bẫy.
- Còn chị nằm trong.
Engfa nhếch môi cười gian, sau đó...
- Á!
Thỏ vẫn là thỏ, sói vẫn ăn thịt thỏ.
.
11
Cuộc yêu táo bạo đến nỗi Charlotte cạn kiệt sức lực, cả người đo đỏ như quả cà chua, miệng thì không ngừng đớp từng ngụm không khí. Còn Engfa xấu tính ấy lại cực kỳ thỏa mãn, sức lực tràn trề hơn gấp mấy lần.
- Thoải mái quá.
Khóe miệng Engfa cười muốn lên tới mang tai, cô thư thái nằm ườn ra giường.
Nhìn sang bên trái, thấy có một bé thỏ trắng bơ phờ nhưng mắt vẫn liếc mình, Engfa hơi rén nhẹ và rồi cũng nhích tới ôm nàng dỗ dàng. Cô chu môi hôn chùn chụt lên cái má trắng hồng, tay vuốt vuốt lưng nàng, úm bé con vào lòng cưng nựng để bé đừng giận mình nữa.
- Chị cút đi!
2
Bộp!!!
Ngay sau đó, lập tức thấy có một tên sói già bị đạp rớt xuống giường, ngã lăn quay như trái bóng.
- Úi da~
4
Engfa khổ sở bò dậy, bàn tay xoa cái mông vừa bị đập xuống sàn đau ơi là đau, bé thỏ thật hung dữ.
- Chị ngủ ở dưới đó.
Charlotte hằn hộc chỉ tay thẳng mặt người yêu khi thấy cô định bước lên giường, giận rồi, không thích ngủ chung nữa.
- Em~
Ai kia cái mặt nhũn ra còn hơn bánh bao nhúng nước, phụng phịu làm nũng đòi lên.
- Nín liền!
Thế là tối đó có người chấp nhận ngủ dưới đất, bao nhiêu uất hận của Charlotte coi như trả hết vào đêm nay.
Vậy chứ đến nửa đêm Charlotte bỗng giật mình tỉnh giấc, chắc là do lạnh nhưng có mở máy lạnh đâu, nàng cố ngủ mà lại cứ trằn trọc suốt nửa tiếng. Tự nhiên thấy thiếu thiếu.
Charlotte lăn ra mép giường, nhìn xuống sàn liền thấy một con tôm đang co ro, bỗng dưng nàng xót vô cùng.
- Engfa, Engfa lên giường ngủ.
Nàng trèo xuống lay người cô, hai cái má xịu xuống vì xót người yêu.
- Hưm... Char hả?
Engfa động đậy, mi mắt cay xè cố mở ra, thấy mập mờ hình ảnh em yêu thì lấy tay dụi dụi rồi cố tỉnh giấc.
- Lên giường nằm đi.
Nói rồi nàng ôm lấy cả người cô đỡ dậy, lạnh ngắt luôn rồi, thương quá đi mất.
2
Vì còn đang buồn ngủ nên Engfa chỉ ậm ờ, tùy ý để nàng đem mình lên. Để người yêu nằm xuống trước, Charlotte mới chui vào lòng cô rồi kéo tấm chăn lên che chắn cho cả hai. Nàng áp sát vào người Engfa, dùng cả cơ thể để sưởi ấm cho người yêu, không quên hôn má cô thay cho lời xin lỗi. Bạn cún được bạn thỏ dỗ dành cho nên rất thích thú, vòng tay ôm lấy người yêu bé nhỏ rồi yên bình chìm vào giấc mộng đẹp.
Giờ thì mới ngủ ngon nè, ôm nhau vậy mới thích.
.
Tiệc mừng thọ của ông nội diễn ra vào ngày thứ 6, được tổ chức tại dinh thự Waraha. Do đã lớn tuổi, lão gia không thích ồn ào nên chỉ có người thân trong nhà sum họp với nhau. Gia đình Waraha cũng phải tận mấy chục người, già trẻ lớn bé có đủ, Charlotte lần đầu ra mắt cũng thật là bỡ ngỡ.
- Thấy mấy đứa bận rộn mà vẫn dành thời gian về thăm ta, thực sự ta rất vui.
Trên gương mặt của lão gia hiện hữu nét vui tươi hiếm thấy, là bởi vì mãi một năm mới có được một ngày đông đủ như vậy mà.
- Ông nội, ông có thích món quà của con không?
Cậu con trai vừa hí hửng nói đấy là Ton, em họ của Engfa và cũng là đứa em nhỏ nhất trong nhà.
- Ông không dám nhận xét nhưng con làm ơn học hành cho tử tế, việc con đậu đại học mới là món quà ý nghĩa với ông.
Ông nội nhàn nhạt nói rồi nhắc nhở, thật ra trong lòng có chút bận tâm, trong nhà này trước giờ chỉ có mỗi Engfa và Nicky là biết tự lập, ngoài ra đứa nào cũng thỉnh thoảng là về xin tiền.
- Dạ con biết rồi.
- Sẵn đây ta cũng thông báo luôn, sắp tới ta sẽ trao quyền quản lý toàn bộ đất ở dưới quê cho Engfa, nó sẽ tùy ý quyết định.
- Thật vô lý, con không đồng ý đâu, tại sao ông lại trao toàn bộ đất cho chị ấy?
Ngay sau quyết định của lão gia, lập tức Ben buông chiếc nĩa trên tay xuống rồi gay gắt phải đối.
- Phải đó, rõ ràng ông nói phải lập gia đình rồi ông mới chia tài sản cho mà? - Emy, vợ của cậu ta tiếp lời.
- Tụi bây chỉ nghĩ tới tài sản? Mà Engfa cũng đã có người yêu rồi đấy, không phải lo đâu.
Ông nội nhướng này, biểu cảm hơi không hài lòng nhìn mấy đứa cháu rồi lại nhìn Engfa và Charlotte với ánh mắt nhẹ nhàng hơn.
- Ông nội à, đất của ông không nhất thiết phải để cho con đâu ạ.
Engfa nhỏ nhẹ lên tiếng, tính cô trước giờ không thích tranh giành, cái gì mình làm ra thì mình hưởng để khỏi rắc rối.
- Ta cho thì cứ lấy.
- Chị ta có thể dễ dàng bước vô nhà này sao? Lại còn là con gái?
Một đứa con gái đỏng đảnh cất giọng the thé rồi lườm Charlotte một cái, nó luôn ganh tị với chị họ của mình nên cũng ghét lây người bên cạnh cô ấy.
- Mali nói chuyện cho đàng hoàng, Charlotte sau này là chị dâu của cô đấy.
Sắc mặt Engfa tức khắc đanh lại, cặp mắt lạnh toát như tảng băng rồi cô có phần hâm dọa mà nhắc nhỏ, đừng động đến Charlotte khi Engfa này còn sống.
- Thôi chị.
Charlotte thấy người yêu mình có biểu hiện nóng giận liền nắm tay cô, nhẹ giọng xoa dịu.
.
Bữa tiệc đã kết thúc, có người về nhà cũng có người ngủ lại. Lão gia đã ngỏ lời mời Engfa cùng Charlotte ở lại chơi vài ngày, dù gì hôm sau cũng là cuối tuần. Bây giờ lão gia không còn phản đối hai người nữa thì Engfa cũng vui vẻ đồng ý, ở lại đây để cho Charlotte làm quen với mọi người cũng tốt.
Lúc này đã tối, Engfa vẫn bận bịu với chiếc máy tính, Charlotte thấy thương nên xuống bếp pha cho cô một ly sữa ấm. Trong lúc nàng đang làm thì bỗng có ai đó chạm lên vai khiến cả người giật thót.
- Chị dâu có gì mà chị giật mình dữ vậy?
Là thằng Ton, nó cười hiền lành với nàng nhưng ánh mắt thì không đàng hoàng chút nào.
2
- Ừ không có gì.
Charlotte lắc đầu, nàng dùng tay che cổ áo lại khi nhìn thấy cặp mắt bất thường của nó.
- Để em giúp chị nhé?
Ton nhếch môi gian xảo rồi chậm rãi tiến tới, cố tình ép Charlotte vào trong, bàn tay xấu xa đặt lên eo nàng.
- Em làm cái gì vậy?
Lập tức nàng hét lớn, dứt khoác hất tay của nó rồi vùng thoát ra. Thật kinh tởm!
Bốp
- Thằng chó này, mày đang làm cái trò gì vậy hả?
Bất ngờ bên má Ton nhận lấy cái đau rát, nó ngước lên liền thấy Engfa sừng sững trước mặt, trong mắt cô ấy xộc lên vô vàn tia tức giận tưởng dường như có thể bóp nghẹn người ta.
- Engfa à.
Charlotte sợ hãi chạy lại chỗ người yêu, bẽn lẽn nấp sau lưng cô run rẩy.
- Không sao, có chị ở đây.
Cô quay lại ôm lấy nàng, vuốt ve dỗ dành rồi đưa lên phòng, trước khi đi còn trừng mắt cảnh cáo thằng nhóc kia.
.
Nằm trong lòng Engfa, Charlotte mới bình tĩnh lại nhưng khi nghĩ về con người ghê tởm đó, nàng bất giác run sợ.
- Chị ở đây rồi, không ai làm gì được em hết.
Engfa dịu dàng vuốt tóc nàng rồi hôn lên vầng trán xinh xắn, cố gắng dùng sự yêu thương của mình để xua tan nỗi sợ hãi đang hiện hữu.
Cơ thể của nàng yếu mềm, càng lúc càng rúc sâu vào lồng ngực người yêu, tha thiết tìm chỗ yên bình để ẩn nấp. Đây rồi, trong lòng Engfa thực sự rất an toàn. Hai tay nàng ôm lấy eo cô siết chặt, hơi thở cũng dần bình ổn khi cảm thụ thật tốt sự ấm áp ấy.
- Em sao rồi?
Cô nhẹ nhàng tách ra một chút, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng ra sau.
- Em ổn, mình về đi P'Fa, em không muốn ở đây nữa đâu.
Charlotte mím môi, nàng gật đầu sau đó ngồi dậy.
- Được thôi, về nhà của chúng ta.
Hôn bảo bối nhỏ một cái rồi Engfa cũng đứng lên, nhưng rồi lại ôm nàng thêm một chút nữa mới rời ra.
Sau khi soạn đồ, cả hai xuống phòng xin phép ông nội, không nói rõ lý do mà chỉ bảo là có việc đột xuất phải về sớm. Lúc lên xe, Engfa cài dây an toàn giúp Charlotte, bật lên một bản nhạc êm dịu rồi khởi động xe rời đi.
- P'Fa, hình như các em của chị không thích em.
Đôi mắt Charlotte mơ hồ nhìn ra ngoài cửa kính, lòng bộn bề suy tư.
- Mặc kệ bọn nó, ông nội đã chấp nhận chúng ta.
Engfa đặt tay lên bàn tay mềm mại của nàng xoa nhẹ, cô mỉm cười trấn an em bé nhỏ của mình. Không cần quan tâm người khác nghĩ gì, cô chỉ cần nàng hạnh phúc bên cạnh mình là đủ rồi.
- Nhưng mà chúng ta có Gyo và Phalo.
Charlotte tươi cười vui vẻ, đem tay cô lên nâng niu hôn xuống. Phải rồi, nàng và cô đang có một gia đình rất tuyệt vời.
Khi về đến nhà, Charlotte đã ngủ từ khi nào, trông nàng rất thoải mái. Engfa cũng không nỡ đánh thức, cô đi xuống trước rồi cẩn thận bế nàng, nhẹ nhàng hết mức di chuyển vào nhà. Bé thỏ tận hưởng hơi ấm quen thuộc, hai chân mày đều dãn ra dễ chịu, còn bật ra tiếng rì rầm đáng yêu trong cổ họng.
Engfa ôn nhu cười, trong đôi mắt ánh lên ngàn vạn yêu thương.
Bé con của cô, cả cuộc đời cô đều dành cho nàng. Dù thế giới có đảo lộn, Engfa vẫn một lòng bảo vệ cho Charlotte.