Những ngày cuối cùng của thai kỳ, Charlotte trở nên mệt mỏi hơn gấp trăm lần, không chỉ nàng mà Engfa cũng chẳng dễ thở gì cho cam. Sức khỏe của nàng vẫn không có gì đáng lo, nhưng các cơn đau bụng, lưng cứ không ngừng hoành hành, đã vậy còn hay chuột rút giữa đêm, thực sự là khó khăn lắm đấy. Mấy tháng nay cô đã chuyển hết việc ở công ty về nhà, luôn túc trực bên vợ 24/7, chỉ cần nghe nàng rên một tiếng là chân cô như gắn lò xo liền bật dậy ngay.
Haizz cái đứa trẻ kia không rõ lớn được bao nhiêu mà hành mẹ nó thế kia, Engfa ghi sổ hết nhé, sau này tính với con một lượt.
- Ưm~ Fa.
- Ơ chị đây.
Engfa đang tập trung trước màn hình laptop, ngay khi nghe chất giọng mềm mại của vợ phát ra từ phía giường là liền lật đật ngồi dậy, chạy tới.
- Chân em nhức quá.
Charlotte nũng nịu nhìn cô, đôi môi mím lại trông yêu vô cùng.
Đôi chân thon dài trắng trẻo được Engfa nâng lên gác lên chiếc gối ôm, cô lấy chai dầu xoa bóp trên đầu giường xoa lên chân nàng. Rồi cô nhẹ nhàng nắn bóp từng chỗ giúp cho vợ thoải mái, đúng thật, bàn tay Engfa đi tới đau là Charlotte dịu hẳn ở chỗ đó, cảm giác nhức mỏi cũng dần tan biến.
- Em đỡ hơn chưa?
- Dạ rồi, chị nằm xuống với em đi.
Charlotte gật đầu cười tươi với cô rồi dang tay đòi được ôm, cái vẻ mặt nũng nịu ấy làm Engfa muốn chảy thành nước tới nơi đây này.
Thế là cô nằm xuống, để vợ gối đầu lên cánh tay mình rồi ôm ngang bụng nàng, xoa xoa. Do là con đầu lòng nên bụng của Charlotte không tới mức quá khổ, người ta nhìn vào còn nghĩ nàng mới mang thai tháng thứ tư hay thứ năm gì thôi, điều này làm Engfa hơi lo lo, sợ rằng đứa bé sinh ra sẽ ốm yếu.
- Sắp được gặp con rồi.
Nàng mỉm cười dịu hiền ngước lên, tay đặt lên bụng mình như thể đang vuốt ve bé con.
- Ừm, đứa trẻ nghịch ngợm sẽ không quậy vợ chị nữa.
Engfa gật gật, hôn trán vợ mình một cái rồi nhìn xuống bụng nàng, tưởng tượng đến ngày em bé ra đời chắc vợ chồng cô xúc động lắm đây.
- Sao chị cứ luôn miệng nói con nghịch vậy hả? Con ngoan lắm đó nha.
Hai má của Engfa liền bị bàn tay xinh xắn bóp chặt, nàng hếch mũi giả vờ không hài lòng chất vấn chồng. Suốt ngày chê cục cưng của nàng thôi, hồi đó là ai nói sẽ chăm con, thương con vô điều kiện hả? Thấy ghét!
- Nó nghịch thiệt mà, còn hành vợ chị cả đêm.
5
Môi Engfa trề ra hơi bất mãn vì mình bênh vợ mà còn bị vợ mắng, xong cô cũng cưng chiều hôn vào môi em thỏ trắng đồng thời tay đưa xuống vùng thắt lưng của nàng xoa bóp một chút.
- Chắc mấy người thì không hành tôi.
Charlotte cóc nhẹ lên trán tên cún con nhà mình, cũng nhờ có bé con mà nàng mới được nghỉ ngơi 9 tháng qua đó.
4
- Được rồi, em ngủ xíu đi, chiều mát mát mình đi dạo cho khỏe ha.
Cô bật cười, rút tay lại rồi để nàng nằm lên gối cho thoải mái, sau đó ngồi dậy tắt bớt đèn đi
Khi đã tìm được tư thế dễ chịu trong lòng Engfa, nàng mới an tâm nhắm mắt, cánh tay cũng đặt ngang eo cô nhưng không ôm sát được vì sợ đụng trúng bé con trong bụng. Vì thế mà nàng hơi nhăn mặt, không cam tâm lắm.
Thấy cục bông bắt đầu có biểu hiện khó chịu, cô cười nuông chiều rồi nhẹ xoay nàng nằm thẳng dậy, sau đó nhích sát vào ôm gọn bé thỏ trắng xinh vào lòng. Dễ chịu hơn rồi nè, Charlotte nhoẻn miệng cười mãn nguyện, đôi mi cũng dần khép chặt lại, thư thả vào giấc ngủ êm ái.
Engfa không chỉ ôm vợ mà còn se se vành tai nàng, không biết nó có tác dụng gì nhưng mà cô thích điều này, bảo vật nhà cô cũng thích nữa.
.
[Nửa đêm]
Đôi vợ chồng trẻ đang ôm nhau ngủ say giấc, bên ngoài có tiếng mưa tí tách, ở trong đây chăn ấm nệm êm, khung cảnh yên bình tuyệt vời làm sao. Nhưng mà bình yên như thế thì có gì đáng nói.
- Ưm~
Đây rồi, một âm thanh nho nhỏ đã vang lên.
Charlotte có hơi cự quậy vì cơn đau đột ngột kéo đến, nàng đã cố ngủ nhưng càng lúc bụng càng quặn lên, giống như đứa bé kia muốn chui ra vậy.
1
Phải, chuyển dạ rồi!
- P'FA!
Nàng đau quá, đến nỗi chỉ có thể hét tên chồng rồi bấu tay cô một phát.
- Chuyện gì? Chuyện gì?
Lập tức tên cún say ngủ kia giật mình, phần vì tiếng thét thất thanh của vợ, phần do cánh tay mình bị bấu đến đau đi. Cô lật đật bò dậy, tung mền tung gối, ôm lấy nàng lo lắng hỏi han.
- Á~ đau...
Mà Charlotte đâu có giải thích nổi, lại trấn vô bụng cô một cái muốn phụt máu.
- Em bị sao?
2
Nhìn vợ đau nhăn nhó mặt, miệng không ngừng rên rỉ mà Engfa cuống hết cả lên nhưng vì đang buồn ngủ nên có chút ngu ngơ, nhất thời chưa nhận ra nàng đang bị gì. Cô chỉ có thể ôm vợ xoa xoa vuốt vuốt mặc cho nàng đánh, cấu, nhéo mình mà vẫn không biết làm sao. Chồng với chả con, đáng đánh không cơ chứ.
- Đẻ... lẹ lên!
Bấy giờ Engfa mới thông suốt, não cô vang lên một tiếng bong, sau đó thì tức tốc bồng vợ chạy ra ngoài. Cũng may là đã chuyển xuống tầng trệt ngủ.
- Mẹ ơi! Vợ con sắp đẻ, mẹ ơi... á đau chị.
Chồng thì cuống quýt bế vợ, vợ thì hết nắm tóc rồi đánh chồng bụp bụp, tiếng la, tiếng rên vang khắp căn nhà. Chưa bao giờ là rộn ràng đến vậy.
- Đau... aaa~
- Chị biết rồi oái~ em nắm tóc chị đau.
- Nhanh lên.
Engfa sốt vó bồng vợ vừa tìm chìa khóa mở cửa, mồ hôi đổ đầy đầu không phải vì nóng mà là vì rối.
- Mẹ ơi!
- Đây đây, đứa nào đẻ?
Mẹ cũng cuống không kém gì, tóc còn chưa buộc đã chạy như bay xuống nhà.
- Vợ con đẻ.
Engfa muốn khóc tới nơi, không lẻ cô đẻ trời ạ?
- Nudee đem giỏ đồ xuống giùm bác.
Loay hoay một hồi cũng ra được khỏi nhà, Charlotte thì vẫn nắm đầu kéo tóc Engfa không ngừng. Cô bế vợ đặt vào ghế sau rồi ở bên cạnh ôm nàng, sau đó mẹ cũng vào và cuối cùng là Nudee phụ trách chở bà bầu đi đẻ.
Hơn 12 giờ đêm, chiếc xe Audi láng cóng chạy băng băng trên đường kèm theo đó là một tràng la hét khủng khiếp. Một mình Charlotte còn chưa đủ, thêm Engfa bị vợ đánh cũng khóc um sùm trời đất, mẹ thì phải liên tục dỗ dành cả hai đứa.
- Đau quá... chồng ơi~
Nàng giống như đang trên bờ vực giữa sống và chết, cơn đau quặn bụng chưa một giây nào là nguôi ngoai phải bám víu vào Engfa để chịu đựng. Đứa nhỏ này có muốn ra thì cũng từ từ chứ, đau chết nàng rồi.
- Chị biết rồi, ưm... ngoan ngoan.
Mặc dù là u đầu mẻ trán nhưng Engfa vẫn cưng chiều xoa lưng dỗ vợ, giờ phút này cô không thấy đau mà là xót vô cùng xót đó.
.
Hiện tại là 1 giờ 30 sáng, phòng sinh vẫn đang đóng và đều đặn vang vọng tiếng la hét của Charlotte. Những người ở ngoài gồm mẹ Waraha, ba mẹ Austin và Nudee đang sốt hết cả ruột. Còn Engfa thì ở bên trong với vợ rồi.
- 2 tiếng rồi, sao chưa xong nữa?
Ông Austin sốt ruột đi tới đi lui ở hành lang, đôi mắt lâu lâu liếc vào cánh cửa phòng sinh nhưng có thấy gì đâu, càng làm ông thêm lo lắng.
- Cháu của chúng ta xem ra rất cứng đầu.
- Nó giống Charlotte thì khổ Engfa, haha.
Hai người bà thì đang cố gắng trấn an nhau bằng những câu đùa, trong khi đó thì trong bụng họ xộn xạo hết lên cả. Có người mẹ nào chứng kiến con mình đau đớn mà không thắt tim chứ.
...
- Oe... oe...oeee...
Cuối cùng, giây phút mọi người mong chờ nhất cũng đến, tiếng khóc trẻ con đã vang lên thức tỉnh cả một dãy hành lang dài. Không chỉ có gia đình họ mà những người vô tình đi ngang qua cũng thầm chúc mừng. Một thiên thần nhỏ vừa đáp xuống trần gian.
- Chào cả nhà, công chúa nhỏ rất xinh xắn.
Cô y tá bế đứa bé quấn khăn ra, tươi cười nói rồi trao cho gia đình.
Cộc cộc cộc
- Sao rồi? Đã sinh rồi à?
Lúc này lão gia Waraha cũng xuất hiện, dáng vẻ ông hấp tấp khi chỉ kịp mang vào đôi dép và hiện tại ông vẫn đang mặc đồ ngủ.
- Dạ đây, cháu rất đáng yêu.
Mẹ Austin mỉm cười đưa cháu ra cho ông cố xem.
- Chà, cháu cố của ta trắng quá, khà khà, may là nó không giống Engfa đen thùi lùi.
6
Trông thấy đứa trẻ kháu khỉnh, lão gia liền cười khoái chí còn xuýt xoa khen ngợi cháu cố quá đỗi đáng yêu, đúng là cục kim cương của Engfa và Charlotte mà.
.
Charlotte đã được đưa về phòng hồi sức, vì là phòng chăm sóc đặc biệt nên không có sản phụ khác. Cả nhà thăm hai mẹ con một lát rồi cũng trở về để nàng nghỉ ngơi, chỉ còn mẹ nàng và Engfa ở lại chăm sóc.
Mẹ đã ngủ rồi nhưng Engfa thì không.
Gương mặt cô tràn trề yêu thương nhìn hai nàng công chúa nhà mình, đều xinh xắn đáng yêu. Sau khi bú no nê, bé con đã ngủ ngoan trên tay mẹ, cái má phúng phính tròn ủm cực kỳ lay động lòng người.
- Meena, về nhà mami sẽ tính nợ với con.
4
Engfa khều nhẹ mũi đứa nhỏ, miệng cười cười trêu ghẹo.
- Chị thôi đi.
Charlotte vỗ nhẹ lên tay chồng, mắt liếc cô hâm dọa, cứ so đo với con suốt à.
- Hì, đã nói rồi, không ai được ăn hiếp thỏ con của chị.
Bàn tay Engfa đưa lên má nàng xoa nhẹ rồi hôn vào gò má trắng mềm, giờ phút này cô không biết làm gì hơn ngoài âu yếm vợ vì còn đang lâng la trong niềm vui sướng khó tả.
- Dám làm gì cục cưng của em là em sẽ đánh chị.
Nàng dí ngón tay vào trán chồng, sau đó véo mũi cô rồi bật cười thích thú.
- Chị bế con vào nôi.
Engfa đứng dậy bế con gái lên thật nhẹ để con bé không giật mình, thương yêu nhìn con một lúc rồi đặt vào chiếc nôi. Không rời đi vội mà cô đung đưa một lúc cho bé ngủ sâu, lại đăm chiêu nhìn nó. Sao nghe có mùi bị giành vợ quá ta? Mà "tình địch" này được bao che nữa mới ghê.
Xong việc, cô quay trở lại với bà xã yêu dấu. Chiếc giường đủ rộng để nằm hai người mà không đủ Charlotte cũng đòi leo lên người cô nằm à, nhõng nhẽo lắm.
- Ngủ đi em, chị trông con cho.
Kéo mền lên cho vợ, cô dịu dàng hôn lên đỉnh đầu nàng rồi dỗ thỏ con ngủ.
Charlotte cũng rất mệt, còn hơi đau nhức nữa nên không tài nào thức nổi, chỉ vài phút sau đã say giấc trong vòng tay ấm áp. Gia đình nhỏ lại chìm vào khoảng yên bình, Engfa cả đêm thức trông vợ con không ngủ một xíu nào nhưng cô lại thấy rất hạnh phúc.