Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển II) - Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên

Nghe được lời người nọ nói trên tế đàn, đám người Từ Thanh Phàm thất kinh, không nghĩ rằng ẩn dưới Dung Thiên Trướng còn có thể bị phát hiện hành tung. Bọn họ lần lượt quay lại nhìn Bảo Uy chờ lão quyết định. Nhưng Bảo Uy lão giả cũng khiếp sợ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Tiếp theo lão lại giật mình, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, quay lại đám người Từ Thanh Phàm lắc đầu ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh không nên nóng vội. Sau đó, miệng lão khẽ nhúc nhích tựa hồ như đang cùng người nào đó nói chuyện.
- Khổ Tu Cốc Huyền Tu ra mắt thí chủ.
Ngay khi đám người Từ Thanh Phàm còn đang nghi hoặc không ngừng đối với thái độ của Bảo Uy thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên ngay bên cạnh. Giọng nói đó có vẻ khàn khàn, khô cứng tựa như đã lâu rồi không nói chuyện.
Thanh âm đột nhiên cất lên làm bọn Từ Thanh Phàm bị dọa một trận chết khiếp, không hề nghĩ đến bên cạnh mình còn có một người ẩn dấu. Bảo Uy trên mặt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Tiếp theo một bóng người cách chỗ Từ Thanh Phàm khoảng ba thước chậm rãi hiện ra.
Cả đám nhìn theo chỉ thấy người vừa mới xuất hiện trông bộ dáng như một ông già: mặt tràn đầy nếp nhăn, hai mắt đục ngầu, trên đầu chỉ còn lại có vài sợi tóc trắng, đi chân trần. Trên người hắn khoác một chiếc áo cà sa đã cũ nát, nhìn không thấy có một tia khí thế nào, linh khí ba động cũng cực kỳ mờ mịt. Nếu không phải nhìn thấy thân thể người này sau khi xuất hện lơ lửng cách mặt đất nửa thước, đám người Từ Thanh Phàm có lẽ sẽ nghĩ hắn là một lão hòa thượng bình thường sắp chết chứ không cùng tu tiên giả có liên quan.
- Là tu sĩ của Khổ Tu Cốc?
Lữ Tử Thanh kinh ngạc nói.
Nhìn linh khí ba động mờ mịt quanh thân hắn, đấy là "Liễm Tức Quyết" của Khổ Tu Cốc, hẳn không thể sai được.
Bảo Uy lão giả chậm rãi nói, tinh quang trong mắt không ngừng chuyển động, tựa như nghĩ tới điều gì đó.

Khổ Tu Cốc có thể coi là địa phương thần bí nhất trong Lục Đại Thánh Địa ở Tu tiên giới. Tu sĩ của Khổ Tu Cốc trong lòng đều chuyên tâm hướng tới việc nghiên cứu thuật trường sinh, rất ít khi tham gia vào tranh đấu của Tu tiên giới, cũng rất ít khi xuất hiện. Đến nay Khổ Tu Cốc rốt cuộc có bao nhiêu tu sĩ, thực lực mạnh yếu như thế nào, cho dù là chưởng môn của Ngũ Đại Thánh Địa còn lại cũng không thể biết rõ. Họ chỉ có thể phỏng đoán tu sĩ của Khổ Tu Cốc cũng không nhiều lắm, ước chừng mấy trăm người, nhưng người nào cũng có thực lực cường đại.
Khổ Tu Cốc cũng là môn phái ở Lục Đại Thánh Địa trong Tu tiên giới có thời gian thành lập lâu nhất, ước chừng đã bảy nghìn năm vang danh. Bên trong Khổ Tu Cốc căn bản quyền lực không nằm trong tay chưởng môn mà mỗi khi có việc cần quyết định đều là do toàn bộ tu sĩ trong Cốc cùng quyết định. Hơn nữa trong môn phái này cũng không có phân danh phận thầy trò, bởi vì tu sĩ của Khổ Tu Cốc rất ít khi thu đồ đệ. Chỉ khi nào trong Tu tiên giới xuất hiện một vị tán tu nào đó có thực lực cường đại thì tu sĩ của Khổ Tu Cốc mới xuất hiện mời tán tu đó gia nhập, gọi là đạo hữu để xưng hô.
Nghe nói Khổ Tu Cốc ở thời điểm ban đầu chỉ có mấy vị tán tu thực lực cường đại, tụ tập với nhau thảo luận nghiên cứu thuật trường sinh mà thôi. Sau này mấy vị tán tu này thấy rằng theo định kỳ gặp mặt rất phiền toái, liền tìm một địa phương yên tĩnh gần Nam Hoang để tu luyện, đây chính là nguyên hình ban đầu của Khổ Tu Cốc.
Sau này thanh danh của mấy vị tán tu càng lúc càng lớn, tu tiên giả tìm tới gia nhập càng lúc càng nhiều. Bọn họ đều vì trường sinh đại đạo mà không ngừng khổ tu, cùng nhau trao đổi công pháp cùng với kinh nghiệm tu luyện mà không hề giấu diếm, vì vậy lực lượng càng lúc càng mạnh. Cuối cùng hình thành nên một môn phái có thực lực hết sức cường đại. Môn phái này tu luyện thường hết sức gian khổ vì vậy tự xưng là Khổ Tu Cốc.
Bởi vì đa số tu sĩ trước khi gia nhập môn phái này đều là những tán tu có thực lực mạnh mẽ, vang danh một phương. Sau khi gia nhập Khổ Tu Cốc lại không hề giấu diếm thực lực, cùng nhau thảo luận nghiên cứu nên tu vi nhanh chóng được đề thăng. Tu tiên giới mặc dù biết tu sĩ của Khổ Tu Cốc rất ít nhưng cũng hề coi thường, đem nó cùng với Thanh Hư Môn, Ngũ Hành Tông, Tố Nữ Cung, Cửu Hoa Môn, Thiên Vân Tự hợp lại xưng là Tu tiên giới Lục Đại Thánh Địa.
Một người tu sĩ chỉ toàn tâm hướng tới tu đạo không hề quan tâm tới thế sự đột nhiên lại xuất hiện tại Sơn Trại của man nhân khiến đám người Từ Thanh Phàm hết sức giật mình.
- Ngoại nhân, tại sao các người lại xuấi hiện ở nơi này ? Cả Nam Hoang đều là thánh địa của Cửu Lê Tộc chúng ta, không cho phép người ngoài tiến vào.
Phía trên tế đàn, người nọ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huyền Tu vừa mới xuất hiện, giọng nói oai nghiêm truyền khắp cả Man trại, cả người tỏa ra một luồng khí tức hết sức nguy hiểm.
Nhìn trước mặt có vô số Man nhân đang dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn mình, trên khuôn mặt già nua của Huyền Tu không hề biểu lộ chút bận lòng, chỉ dùng giọng nói khàn khàn khô khốc của mình hỏi:

- Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào ? Vừa rồi tại sao có thể nhìn ra "Liễm Tức Quyết" của ta?
Nhìn thấy Huyền Tu hoàn toàn không bị uy áp của mình lay động, người nọ cũng hơi ngạc nhiên. Trầm mặc một lát, giọng nói hùng vĩ của hắn lại một lần nữa vang vọng khắp Man trại.
Ta tên là Na Hưu, là chủ nhân của Cửu Lê Tộc, người phát ngôn của vĩ đại Ma thần tại thế gian. Về phần tại sao có thể nhận ra Liễm Tức Quyết của ngươi, đó là vì ta có được lựu lượng của Ma nhãn, không gì có thể làm khó được Ma nhãn.
Hưu ngạo nghễ nói:
- Giờ đến phiên ngươi trả lời vấn đề của ta, ngoại nhân.
Huyền Tu ánh mắt tựa như cố ý tựa như vô ý liếc nhìn Ma Châu đang được đặt trên Mộc Trụ Đồ Đằng, sau đó mở miệng nói:
- Một năm trước, Khổ Tu Cốc bọn ta có ba vị đạo hữu từng đến Nam Hoang thu thập tài luyện để luyện đan, nhưng sau đó không thấy tin tức gì. Xin hỏi có phải là thí chủ ra tay hay không?
- Nam Hoang là của Cửu Lê Tộc, bất luận là kẻ nào không có sự đồng ý của ta đều không thể tự ý tiến nhập.
- Nói như vậy, ba gã đạo hữu của ta mất tích là có liên quan đến thí chủ ?

Huyền Tu có chút trầm mặc sau đó hỏi.
- Ma nhãn là phải dùng máu tươi để tế. Người thực lực càng mạnh thì càng kích thích lực lượng của Ma Thần ở trong Ma Nhãn.
Nghe được Na Hưu trả lời, Huyền Tu cũng im lặng không nói, cứ như vậy lẳng lặng đứng giữa không trung, hai mắt khép lại, trong miệng thì thào mặc niệm, tựa như là cầu nguyện cho các vị đạo hữu đã chết. Hồi lâu sau, Huyền Tu cũng cầu nguyện xong, nhưng vẫn không nói thêm gì, thân mình chậm rãi nâng lên cao, sau khi cách mặt đất ba trượng liền hướng về phương bắc nhanh chóng bay đi.
Nhưng Na Hưu vẫn âm thầm quan sát Huyền Tu. Lúc này hai mắt đột nhiên bắn ra hai đạo tử quang màu xanh yêu dị đến thân thể của Huyền Tu đang lơ lửng trên không trung, nói:
- Ta nói rồi, Nam Hoang là thánh địa của Cửu Lê Tộc, không có sự đồng ý của ta thì không kẻ nào có thể đặt chân lên. Ngươi đã phá vỡ quy củ đó.
Sau khi bay lên không trung, Huyền Tu liền phát hiện chung quanh mình lúc này đã bị vây quanh đầy những Man nhân đã bị ma hóa đang cưỡi trên lưng những phi cầm biến dị, trong tay cầm các loại vũ khí nguy hiểm mà trừng mắt nhìn mình. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ lạnh lùng nhìn xuống Na Hưu đang đứng ở trên tế đàn dưới chân hỏi:
- Vậy ngươi định thế nào?
- Ngươi có được lực lượng mạnh nhất trong số tất cả tu tiên giả mà ta đã gặp trước đây. Dùng ngươi để tế luyện Ma Thần ở trong Ma Nhãn sẽ khiến cho Ma Thần ban cho ta lực lượng cường đại.
Theo lời nói của Hưu, trên bầu trời, đám Man nhân bị ma hóa đang im lặng lần lượt gào rú, hướng Huyền Tu cưỡi phi cầm biến dị xông tới, tựa như tạo thành một đám mây màu đen nhanh chóng ép về phía Huyền Tu. Trong nhất thời trên bầu trời tràn đầy tiếng vỗ cánh như xé gió của đám phi cầm biến dị.
Nhưng Huyền Tu sắc mặt không thay đổi, không hề nhìn về phía đám ma nhân đang xông tới mà lại khẽ nhắm hai mắt. Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện những âm thanh lôi đình cùng với vô số những tia chớp màu vàng cực đại lần lượt đánh vào những ma nhân đang hung hăng nhằm Huyền Tu xông tới, chiếu sáng cả man trại, giống như ánh sáng ban ngày.
Lôi điện đánh xuống với tốc độ rất nhanh, đám ma nhân trên bầu trời hoàn toàn không có cách nào tránh né đã bị những tia chớp đó bổ trúng. Trước uy lực của thiên địa, chúng hoàn toàn không có sức chống cự, thân thể lần lượt hóa thành bụi phấn rơi trên mặt đất.

- Thật là lợi hại !
Nhìn thấy mấy trăm ma nhân cùng với phi cầm biến dị dưới uy lực của tia chớp đang lần lượt biến thành bụi phấn, trên mặt Na Hưu không hề lộ ra nét giật mình ngược lại còn hết sức hưng phấn. Đối với thực lực của Huyền Tu hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
- Lôi pháp!
Chứng kiến Huyền Tu thi triển đạo pháp, Từ Thanh Phàm kinh ngạc thốt lên.
Người này thực lực thật là mạnh. Lữ Tử Thanh cũng khiếp sợ nói.
Lôi Pháp là đạo thuật có uy lực mạnh nhất trong tất cả các đạo thuật, lấy chính bản thân dung hợp cùng với thiên địa linh khí sau đó dẫn động thiên địa uy lực, rất khó để luyện thành.
Nhìn Huyền Tu không cần sử dụng bất cứ pháp khí gì vẫn có thể đứng lơ lửng trong không trung, Từ Thanh Phàm biết tu vi thấp nhất của hắn cũng là Kết Đan Kỳ nên mới có thể sử dụng lôi pháp như vậy. Để thi triển lôi pháp cần phải dung hợp bản thân với thiên địa linh khí, cho nên trên người linh khí ba động sẽ hết sức mãnh liệt. Nhưng nhìn Huyền Tu khi thi triển lôi pháp trên người lại không hề có một linh khí ba động nào, vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái khiến cho đám người Từ Thanh Phàm kinh ngạc.
- Lát nữa, nhân lúc Huyền Tu đi ngăn chặn tên man nhân Hưu kia, ta sẽ thừa cơ đi cướp Ma Châu, các ngươi giúp ta ngăn cản những kẻ khác.
Bảo Uy lão giả lúc này vẫn đang trầm mặc nhìn Huyền Tu đứng trong không trung đột ngột hướng sang đám người Từ Thanh Phàm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận