Sau khi điện võng mất đi, Na Hưu rít lên một tiếng , thân thể liền biến thành một con hắc sát cự mãng, rồi vọt tới chỗ Bảo Uy, trong giây lát đã tới phía trên tế đàn. Sau đó, hắc khí trên người cự xà liền chậm rãi trở nên hư ảo, phiêu tán, bị Na Hưu thu hồi vào trong cơ thể. Nhưng hắn ko hề dừng lại mà xông tới cướp Ma Châu.
Chứng kiến Na Hưu định tấn công Bảo Uy, Lữ Tử Thanh chuẩn bị ra tay ngăn cản, nhưng Từ Thanh Phàm lại ngăn cản. Vốn kế hoạch của hắn là mượn tay Na Hưu giúp Bảo Uy thoát ly khỏi sự không chế của Ma Châu. Hơn nữa, với thực lực của Lữ Tử Thanh mà muốn cản Na Hưu hoàn toàn là việc không thể.
Thấy Lữ Tử Thanh quay lại nhìn mình với ánh mắt phẫn nộ cùng nghi hoặc, thần sắc Từ Thanh Phàm không đổi, rất nhanh chóng nói qua một lượt kế hoạch của mình cho hắn. Nghe xong Lữ Tử Thanh rốt cuộc hiểu được ý định của Từ Thanh Phàm, tuy nhiên vẫn lo lắng hỏi :
- Làm như vậy Bảo sư bá liệu có an toàn không? Nếu sau khi Na Hưu đoạt lại Ma Châu lại thuận tay đả thương Bảo sư bá thì làm sao?
- Tiểu thí chủ không cần lo lắng, đến lúc đó bần đạo sẽ ra tay cứu giúp Bảo đạo hữu.
Nghe Lữ Tử Thanh chấtt vấn, Từ Thanh Phàm đang muốn trả lời, đột nhiên một thanh âm già nua từ phía sau lưng truyền đến.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện khiến Từ Thanh Phàm cùng Lữ Tử Thanh hai người cực kỳ hoảng sợ. Khi quay đầu lại phát hiện ra Huyền Tu không biết khi nào đã ở phía sau lưng, đang chăm chú nhìn đám sương mù màu đen bao phủ quanh người Bảo Uy.
- Như vậy mọi sự đều nhờ Huyền Tu tôn giả. Đại ơn của người, Thanh Hư Môn ta trên dưới muôn phần cảm kích.
Chứng kiến Huyền Tu đảm bảo sẽ ra tay cứu Bảo Uy, Lữ Tử Thanh thở dài một hơi, hướng Huyền Tu khom người nói.
- Tiểu thí chủ khách khí rồi.
Huyền Tu không hề tỏ ra một chút nào ngạo khí của cao nhân, cũng hướng tới Lữ Tử Thanh khom người đáp lễ.
Kỳ thật lý do Huyền Tu để cho Na Hưu chiếm lại Ma Châu so với lý do của Từ Thanh Phàm có chút bất đồng. Hắn không có quá chú ý đến an uy của Bảo Uy, nhưng nhất định không thể để cho Bảo Uy bị Ma Châu nhận chủ. Lấy khả năng đặc biệt thôn phệ linh khí của viên Ma Châu này, đến tám chín phần mười đây chính là viên Ma Châu có khả năng ma hóa tu tiên giả. Nó chính là viên Ma Châu có uy lực lớn nhất trong chín khối Ma Châu. Lúc trước Na Hưu chỉ là một tên man nhân bình thường, sau khi có được Ma Châu thực lực đã trở nên kinh khủng như vậy. Nếu như để cho nó nhận Bảo Uy làm chủ, lấy tu vi Kim Đan kỳ của lão, thực khó có thể tưởng tượng được sức mạnh sẽ tăng lên đến cảnh giới kinh khủng dường nào. Càng đáng sợ chính là khả năng thay đổi tâm tính chủ nhân của Ma Châu, khi đó tại tu tiên giới trừ bỏ các tiền bối đại thừa kỳ không xuất thế của mấy đại môn phái ra, không một ai có khả năng chế ngự được Bảo Uy. Đến lúc đó tu tiên giới sợ rằng phải trải qua một trường hạo kiếp.
Cho nên Huyền Tu thà để cho Ma Châu bị Na Hưu chiếm giữ, cũng không nguyện ý để nó nhận Bảo Uy làm chủ. Về phần an nguy của Bảo Uy không phải là vấn đề trọng yếu.
Đương nhiên sự an nguy của Bảo Uy không thể so sánh với toàn bộ tu tiên giới. Nhưng nếu một khi Bảo Uy gặp nguy hiểm đến tính mạng , Huyền Tu cũng sẽ toàn lực tiếp cứu.
Lại nói tới sự việc trên đỉnh tế đàn, Na Hưu đã tới bên cạnh Bảo Uy. Đối mặt với hắc vụ đang vây kín Bảo Uy, hắn không có vội vã đoạt lại Ma Châu mà ngược lại cực kỳ cẩn thận phóng ra một luồng hắc khí tới Bảo Uy ở giữa màn hắc vụ tìm kiếm. Tuy nhiên luồng hắc khí đó nhanh chóng bị hắc vụ thôn phệ mà biến mất.
Chứng kiến tình cảnh này, Na Hưu không khỏi có chút bối rồi, tựa hồ có chút do dự. Một lúc sau dường như đã hạ quyết tâm, tay phải hắn liền hướng ngực trái của mình đâm tới, nhất thời trên ngực trái hắn xuất hiện một vết thương rộng bốn năm tấc. Vết thương đó cực sâu, đám người Từ Thanh Phàm thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy trái tim hắn đang đập trong đó.
Càng làm cho đám người Từ Thanh Phàm kinh ngạc chính là trong cơ thể Na Hưu vô luận là máu huyết hay là trái tim đều có màu xanh tím.
- Xem ra Na Hưu đã hoàn toàn nắm giữ Ma Châu .
Huyền Tu nhìn thấy dị trạng đó, cau mày nói. Trong giọng nói dường như có một chút buông lỏng.
Nghe Huyền Tu nói vậy, Từ Thanh Phàm hơi gật đầu đông ý. Hắn hiểu được ý tứ của Huyền Tu. Nếu Na Hưu đã hoàn toàn nắm giữ Ma Châu, vậy khả năng hắn đoạt lại được Ma Châu có thể lớn thêm ba phần. Hiển nhiên như thế việc Bảo Uy bị Ma Châu nhận chủ cũng giảm đi ba phần.
Lữ Tử Thanh vẫn đang khẩn trương nhìn tình huống trên tế đàn, đối với lời nói của Huyền Tu không có chút phản ứng nào.
Sau khi Na Hưu mở ra ngực trái của mình, một lượng lớn máu huyết từ ngực trái y xuất ra hướng về phía hắc vụ. Hắc vụ gặp phải máu huyết liền không ngừng phát ra âm thanh "thích thích" tựa như tuyết trắng gặp phải ánh mặt trời, dần dần tan ra. Sau khi tia hắc khí cuối cùng bị máu huyết của Na Hưu dung hòa, tình cảnh bên trong cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ thấy Bảo Uy vẫn như lúc đoạt lấy Ma Châu , động tác không có chút nào thay đổi. Còn Ma Châu thì đang không ngừng chuyển vào trong nội thể của Bảo Uy một loại linh khí màu xanh tím. Trong lúc luồng linh khí này được chuyển vào, vẻ mặt Bảo Uy cũng trở nên âm thầm bất định, khi thì trong sáng thanh thản, khi thì điên cuồng oán độc, khi thì đau khổ cùng cực, hiển nhiên linh thức của Bảo Uy đang cùng với Ma Châu gian khổ tranh đấu. Mà trên mặt lão đồ án hỏa diễm màu xanh tím cũng theo đó khi thì rõ ràng khi thì ảm đạm.
Chứng kiến tình huống của Bảo Uy , Huyền Tu sắc mặt vui vẻ nói :
- Bảo Uy đạo hữu vẫn chưa bị Ma Châu hoàn toàn khống chế.
Từ Thanh Phàm cùng Lữ Tử Thanh cũng gật đầu mừng rỡ , biết khả năng Bảo Uy thoát ly Ma Châu khống chế có thể lớn hơn một chút.
Ngay lúc này, phía sau mọi người phát ra những tiếng nổ lớn không ngừng. Xoay người nhìn lại, nguyên lai thạch tường cùng nham thạch khôi lỗi do Thượng Niên Nghiêu thi triển ra, dưới sự tấn công liên tiếp của Ma binh cùng biến dị yêu thú cuối cùng chịu không nổi mà vỡ vụn. Thượng Niên Nghiêu sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cơ hồ có vết máu, hiển nhiên do đạo thuật bị phá mà thụ nội thương không nhẹ.
Sau khi đạo thuật của Thượng Niên Nghiêu bị phá, đám Ma binh, Ma thú không còn bị cản trở, liền gào thét không ngừng, hướng phía tế đàn nhanh chóng phóng tới. Xa xa trên bầu trời, vô số điểm đen càng ngày càng lớn, chính là vô số biến dị phi cầm Ma binh, đang cấp tốc trở về, tình hình càng lúc càng cực kỳ nguy hiểm.
- Lữ sư huynh, người đi giúp Thượng sư huynh ngăn cản đám ma binh, biến dị ma thú. Ở đây có ta cùng Huyền Tu tôn giả là được.
Chứng kiến tình cảnh, Từ Thanh Phàm không chút nghĩ ngợi hướng Lữ Tử Thanh nói.
Đối với lời nói của Từ Thanh Phàm, Lữ Tử Thanh cũng không hề phản đối. Hắn biết hiện tại không phải lúc tranh luận, chính mình ở lại trên đàn tế cũng không có trợ giúp gì, vì vậy chỉ hướng Bảo Uy liếc mắt một chút rồi rất nhanh đi tới chỗ Thượng Niên Nghiêu.
Lúc này, Thượng Niên Nghiêu đã ngừng sử dụng đạo thuật, xuất ra pháp khí kháng địch. Pháp khí của hắn là một viên đá to cỡ nắm tay, trên mặt đá lờ mờ có quang mang màu xanh lưu chuyển, không chút nào bắt mắt. Nhưng lại có thổ linh khí ba động cực kì rõ ràng, hiển nhiên là nhân giai cao cấp pháp khí.
Sau khi xuất ra pháp khí, Thượng Niên Nghiêu lập tức ném lên trời, pháp khí liền hóa thành vô số Thiên thạch hướng tới đám Ma binh cùng biến dị yêu thú phía dưới lao xuống. Dưới sự oanh tạc của vô số thiên thạch, đám Ma binh, biến dị yêu thú tử thương vô số. Tuy nhiên sức người có hạn, càng ngày số lượng thiên thạch càng ít đi, mà đám Ma binh, biến dị yêu thú thì dường như vô cùng vô tận, Thượng Niên Nghiêu dần dần có hữu tâm vô lực.
May mà Lữ Tử Thanh đã từ phía sau đi tới tiếp viện. Hắn liền hóa ra liên tiếp mấy đạo vòi rồng khổng lồ, hướng tới đám ma binh, biến dị yêu thú đánh tới. Dưới sức tàn phá mạnh mẽ của vòi rồng, thế tiến công của chúng không khỏi chững lại. Vòi rồng của Lữ Tử Thanh phối hợp cùng với Thiên thạch pháp khí của Thượng Niên Nghiêu rốt cục cũng cản được thế tiến công mạnh mẽ của đám Ma binh, biến dị yêu thú.
Thấy Lữ Tử Thanh xuất hiện bên cạnh, Thượng Niên Nghiêu không xuất hiện biểu tình gì, Lữ Tử Thanh cũng không nói, hai người chỉ yên lặng liếc nhìn nhau một chút. Nhiều năm ở chung với nhau như vậy, tình cảnh hiện tại của họ không cần phải nói rõ.
Trong tình cảnh nguy hiểm này, có một vị sư huynh đệ bên cạnh chiến đấu cùng nhau, tâm tình hai người liền thả lỏng, tình thế tựa hồ giảm đi nhiều gian nan nguy hiểm.
Nhìn Lữ Tử Thanh cùng Thượng Niên Nghiêu rút cuộc đã chặn được sự tiến công của đám Ma binh, Từ Thanh Phàm không khỏi thở phào một hơi, tiếp tục quan sát tình huống trên tế đàn.
Lúc này, từng dòng máu xanh tím từ vết thương trên ngực trái của Na Hưu vẫn không ngừng chảy ra. Nhưng hắn lại hoàn toàn không hề để ý, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng lại mang theo một tia mừng rỡ, chậm rãi đưa tay nắm lấy Ma Châu.
Nhưng ngay khi bàn tay Na Hưu tiếp xúc với Ma Châu, đột nhiên nó lại phát ra quang mang màu xanh tím hung hăng hất văng bàn tay hắn ra.
Chứng kiến tình cảnh này, Na Hưu rống lên giận giữ, một lần nữa đem vết thương ở ngực trái kéo rộng ra, một lượng lớn máu huyết lại rơi vào Ma Châu.
Ma Châu sau khi hấp thụ lượng lớn máu tươi, không cam lòng vang lên một tiếng "đinh", chậm rãi thu lại quang mang, liền bị Na Hưu thu vào trong tay.
Nhìn Ma Châu ở trong tay, Na Hưu không khỏi thờ dài một hơi, đắc ý cười lớn. Hồi lâu sau, hắn chậm rãi thu hồi lại tiếng cười, liếc nhìn Bảo Uy vẫn đang trong trạng thái mê man với ánh mắt cừu hận, một luồng hắc mang quỷ dị cùng nguy hiểm chậm dãi hiện lên.
- Chính là lúc này!
Giọng nói già nua của Huyền Tu đột nhiên vang lên,sau đó lập tức hướng tới chỗ của Na Hưu và Bảo Uy hai người mà vọt tới.