Ngay khi Từ Thanh Phàm hét lớn, ba người kia đồng thời đều biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Ban đầu bầu trời trên Hoàn Đảo vô cùng trong xanh, đột nhiên ngắn ngủi tích tắc vài giây mà mây đen đã trải rộng khắp, đem đám người Từ Thanh Phàm hoàn toàn che phủ. Thủy linh khí vô cùng tinh thuần bắt đầu tràn ngập cả không gian, rồi những giọt mưa có màu lam ào ào rơi xuống.
Nhưng đám người Cửu Hoa Môn cũng biêt, những giọt mưa màu lam này tịnh không giống như bình thường, mà chính là do Thủy linh khí tinh thuần ngưng kết thành, có lực sát thương cực lớn.
Chứng kiến lam vũ phía trên đầu đang rơi xuống, Lữ Thanh Thương phản ứng cực nhanh, không chút do dự phóng lên một đạo phù chú, tạo thành một kết giới phòng ngự, ngăn cản những giọt mưa xâm nhập.
Nhìn những giọt mưa lam sắc liên tục công kích lên kêt giới, mọi người đều chấn kinh. Không nghĩ tới lam sắc vụ này lại có uy lực lại cường đại như vậy, phỏng chừng kết giới do Lữ Thanh Thượng kết thành hiển nhiên sẽ không thể kiên trì được lâu nữa.
So với đám người Từ Thanh Phàm, thì Phượng Thanh Thiên có vẻ chật vật hơn, do hắn tu luyện Hỏa hệ đạo pháp, bị Thủy linh khí khắc chế. "Thân Hóa Lôi Hỏa" của hắn bị cơn mưa lớn tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Mỗi một giọt mưa lam sắc dính vào trên người hắn, gây ra những thương tổn cực lớn cho thân thể hắn. Luồng Thủy linh khí loạn động khắp mọi nơi trên cơ thể hắn, đồng thời cũng làm cho Hỏa linh khí chấn động không thôi.
Sau khi phát hiện có điều không ổn, Phượng Thanh Thiên lập tức bay trở về kết giới do Lữ Thanh Thượng kết thành. Mặc dù lôi hỏa có tốc độ cực nhanh, nhưng sau khi hắn biến trở lại thành thân thể cũ thì sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên đã bị chút nội thương.
Chứng kiến loại tình cảnh này, trong lòng Từ Thanh Phàm khẽ thở dài. Hắn đã vạn lần cố gắng cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta tính kế.
Đưa tay ra đỡ Phượng Thanh Thiên, đồng thời truyền vào một đạo Mộc linh khí giúp hắn hóa giải Thủy lính khí trong thể nội. Sau đó Từ Thanh Phàm hướng về phía trước cất giọng hỏi:
- Xin hỏi vị đạo hữu vừa tay đánh lén thuộc môn phái nào? Không sợ làm mất thể diện của môn phái mình hay sao?
Lúc này ngữ khí của Từ Thanh Phàm lạnh như băng, hàm nghĩa bên trong lại càng cay nghiệt. Bởi vì hắn biết hiện tại không phải là lúc khách sáo, hơn nữa lần này hắn cũng là người dẫn đầu Cửu Hoa Môn tham gia lần Tân nhân tỉ thí này. Vì thể diện của sư môn, cho nên sau khi bị người ta đánh trộm tuyệt không thể để lộ ra vẻ yếu thế.
Tiếng Từ Thanh Phàm vừa hạ xuống, thì một tiếng cười mang thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.
Theo tiếng cười, trong màn mưa đột nhiên xuất hiện lưỡng đạo nhân ảnh. Trong lòng Từ Thanh Phàm lại càng trầm xuống, bởi vì hắn biết hai người này không phải là ba người mà hắn đã cảm giác được lúc trước. Không ngờ hai người nọ có thể dễ dàng tránh được sự tìm kiếm của hắn.
Bởi vì mưa lớn là do Thủy linh khí biến thành, cho nên với khoảng cách khá xa, bọn Từ Thanh Phàm cũng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hai người này.
Nhưng hai người này căn bản là không hề muốn che dấu hành tung. Dưới cơn mưa to, họ lại từ xa chậm rãi đi tới. Phải biết rằng nước mưa này là do Thủy linh khí biến thành, lực công kích vô cùng kinh người, nhưng hai người kia lại tựa như đang đi dạo trong đình viện nhà mình, lững thững mà đi, không bị ảnh hưởng chút nào.
Khi hai người nọ đi đến chỗ cách Từ Thanh Phàm ba trượng thì đột nhiên dừng cước bộ, ngự sử pháp khí bay lên trên, sắc mặt bình tĩnh nhìn đám người Cửu Hoa Môn.
Mà lúc này, đám người Từ Thanh Phàm rốt cục cũng có thể thấy rõ tướng mạo của hai người.
Chỉ thấy người phía trước sắc mặt ngạo nghễ, thân mang đạo bào hình bát quái. Nhưng không giống với những đạo sĩ bình thường búi tóc lên cao, hắn lại để tóc tai bù xù, trông có vẻ tiêu diêu tự tại.
Mà phía sau kẻ nọ là một thanh niên tuấn tú, sắc mặt trầm tĩnh, thân mang đạo bào màu trắng. Làm cho người khác càng chú ý hơn chính là lúc này hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, dường như không muốn nhìn bọn Từ Thanh Phàm.
- Là các ngươi??
Sau khi Từ Thanh Phàm nhìn rõ khuôn mặt hai người, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.
Người đứng đầu chính là Đặng Thiên Nhai của Lục Hợp Môn, mà người phía sau hắn thì Từ Thanh Phàm chưa biết. Nhưng hắn lại cảm thấy trên người tên đấy tỏa ra hơi tức nguy hiểm không hề kém so với Đặng Thiên Nhai.
- Chính là ta.
Đặng Thiên Nhai thản nhiên nói.
- Mới vừa rồi ta cảm giác thấy còn có ba người đang ẩn giấu xung quanh. Hẳn bọn chúng là sư đệ của các ngươi? Bọn họ ở đấy làm gì? Phải chăng định đánh lén bọn ta?
Từ Thanh Phàm lạnh lùng hỏi.
- Đánh lén? Ta cũng không có ý định đấy. Bất quá ta chỉ muốn cùng với các ngươi chào hỏi một chút mà thôi. Nhưng ba cái tên phế vật ấy, vừa rồi thiếu chút nữa bị ngươi phát hiện, lại còn muốn ta ra tay tương trợ. Hừ, cũng may là đã bố trí "Quỳ Vũ Kết Giới" thành công, cho nên bây giờ bọn chúng đang duy trì kết giới, không rảnh tay mà đánh lén đâu. Các ngươi cứ yên tâm.
Lúc này vẻ mặt Đặng Thiên Nhai đang tươi cười, nhưng những lời hắn nói lại làm cho đám người Từ Thanh Phàm kinh hãi. "Quỳ Vũ Kết Giới" là một trong những trận pháp cao cấp nhất của Lục Hợp Môn. Nghe nói một khi tu sĩ khác tiến vào trong kết giới thì thực lực sẽ bị giảm đi rất nhiều, còn tu sĩ của Lục Hợp Môn dưới một loại công pháp đặc thù sẽ được trận pháp tương trợ, công lực đại tăng.
Dường như muốn thấy được sự kinh hãi của đám người Từ Thanh Phàm, Đặng Thiên Nhai nói tới đây liền dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
- Ta giới thiệu với các ngươi một chút. Người phía sau ta chính sư đệ Khâu Hiên. Hắn chính là đệ nhất thiên tài của Lục Hợp Môn chúng ta. Mặc dù nhập môn sau ta mười năm, nhưng hiện tại công lực cũng không thấp hơn ta chút nào.
- Đặng sư huynh, ngươi tới đây chỉ để chào hỏi bọn ta sao mà phải giới thiệu sư đệ của ngươi?
Từ Thanh Phàm trong lòng mặc dù giật mình, nhưng cũng không để lộ ra, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
- Đương nhiên không phải. Ta tới đây chỉ là muốn mượn số Thất Sắc Lộc trong tay mấy vị sư đệ Cửu Hoa Môn mà thôi. Mấy ngày nữa ta sẽ hoàn trả đầy đủ.
Nói tới đây, Đặng Thiên Nhai khẽ cười, một lúc sau nói tiếp:
- Nhưng ta biết các ví sư đệ sẽ tuyệt đối không đồng ý. Cho nên ta không thể làm gì khác, đánh phải động thân xuất thủ đánh bại các ngươi.
Chứng kiến đám người Từ Thanh Phàm trong mắt hoàn toàn không lộ ra vẻ sợ hãi, Đặng Thiên Nhai có chút thất vọng, nhưng vẫn nói:
- Ta đây vẫn luôn luôn suy nghĩ cho người khác, không muốn cho các ngươi vì bị thất bại bởi những người vô danh mà tiếc nuối. Cho nên ta tự nhiên phải giới thiệu vị sư đệ của ta một lần cho các ngươi biết.
- Chỉ bằng hai người ngươi sao?
Lúc này Phượng Thanh Thiên đã khu trừ Thủy linh khi xâm nhập trong cơ thể, nghe được lời nói của Đặng Thiên Nhai liền phản bác.
- Ta thừa nhận các ngươi cũng rất mạnh. Nhưng dưới "Quỳ Vũ Kết Giới", chỉ cần hai người sư huynh đệ chúng ta cũng đủ để giải quyết các ngươi rồi.
Đặng Thiên Nhai cũng không hề tức giận, chỉ tiếp tục thản nhiên nói.
Theo thanh âm của Đặng Thiên Nhai hạ xuống, kết giới phòng ngự do Lữ Thanh Thượng bố trí rút cuộc cũng không chống đỡ được lam vũ đang không ngừng tích tụ trên bầu trời mà phát ra những tiếng xé chói tai rồi vỡ vụn. Mà đám phù chú của Lữ Thanh Thượng sau khi tiêu hao hết linh khí liền rơi xuống, nhưng trước khi chúng chạm tới mặt đất liền bị lam vũ đánh cho nát bấy.
Trước đấy Lữ Thanh Thượng đã dùng truyền âm nhắc nhở bốn người. Cho nên sau khi kết giới bị nghiền nát, năm người Cửu Hoa Môn liền tự mình thi triển những phương thức phòng ngự khác nhau, ngăn cho lam vũ xâm nhập vào cơ thể.
Trong đó, Lữ Thanh Thượng vẫn như cũ thành lập một cái kết giới phòng ngự khác vây quanh mình, còn Kim Thanh Hàn liền biến ra một bộ Kim giáp,bao quanh thân hình. Về phần Vương Thanh Tuấn thì lại hóa ra một cái Thủy mạc che trên đỉnh đầu.
Mà Phượng Thanh Thiên cùng Từ Thanh Phàm hai người lại không có đạo pháp nào hiệu quả để có thể ngăn cản lam vũ xâm nhập. Dưới sự bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm không còn cách nào khác, đành phải sử dụng pháp khí mới Thanh Linh Tí Thuẫn của mình để phòng hộ. Sau khi linh khí được truyền vào, một con thanh long trông rất sống động liền xuất hiện, không ngừng bay quanh người Từ Thanh Phàm. Nhìn bộ dáng của thanh long tuy có vẻ thong thả, nhưng lại có thể ngăn cản hoàn toàn lam vũ đang không ngừng từ trên bầu trời rơi xuống.
Còn Phượng Thanh Thiên lại không có phòng ngự pháp khí, chỉ có thể đem linh khí trong cơ thể phóng ra ngoài, tạo thành một vòng hỏa diễm bảo hộ quanh người. Nhưng như thế sẽ làm cho linh khí trong cơ thể hắn tiêu hao gấp mười lần so với bình thường.
Chứng kiến biểu hiện của đám người Từ Thanh Phàm, Đặng Thiên Nhai gật gật đầu, rồi đột nhiên hướng Phượng Thanh Thiên hỏi:
- Người là người của Cửu Hoa Môn Phượng Gia?
- Chính ta.
Phượng Thanh Thiên lạnh lùng đáp lại
- Nghe qua đại danh của Phượng Gia đã lâu, mới vừa rồi nhìn thấy, quả nhiên không giống người bình thường.
Đặng Thiên Nhai mỉm cười, sau đó chỉ vào hai người Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm rồi nói với Khâu Hiên:
- Hai kẻ này để cho ta, ba người còn lại để cho ngươi ứng phó.
Nghe trong ngữ khí, dường như trận này trong lòng hắn đã nhận định chính mình thắng chắc rồi.
- Được.
Khâu Hiên vốn đang trầm mặc, nhưng lúc này lại mỉm cười đáp.