Tiên Đạo Cầu Tác

- Đình Nhi, chúng ta về đến nhà rồi.

Nhìn Cửu Hoa Sơn nguy nga cao vút, Hộ Sơn Đại trận hóa thành một mảng sương mù bay lượn xung quanh, Từ Thanh Phàm ánh mắt phức tạp, vỗ đầu Đình Nhi nhẹ giọng nói. Những lời này không biết là nói cho Đình Nhi nghe hay Từ Thanh Phàm lẩm bẩm tự nói một mình.

Một năm nay lưu lạc ở bên ngoài, gặp nhiều hung hiểm trong lúc tranh đấu. Từ Thanh Phàm tâm luôn tưởng niệm chính mình ngồi trong căn phòng nhỏ sau núi ở Cửu Hoa Sơn, sơn thủy thanh bình, ngồi xuống đọc sách, tiêu dao tự tại, mặc dù không biết thế giới bên ngoài mới lạ rộng lớn nhưng lại thấy thoải mái. Trước khi Đình Nhi xuất hiện, tòa động phủ sau núi chỉ có thể coi như một trú chân thì sau khi Đình Nhi xuất hiện, tòa động phủ hiện tại giống như là một cái nhà vậy.

Nhà, không phải là nơi mọi người thân ở cùng sao?

Đình Nhi nhìn trước mặt cảm giác nơi này so với Nam Hoang còn hoang vu vắng vẻ hơn, trong ánh mắt phảng phất hiện lên một tia nghi hoặc, giống như không nghĩ tới Từ Thanh Phàm nói trên đường đi, “Nhà” lại có khung cảnh như vậy.

Mặc dù chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất nhưng Từ Thanh Phàm vẫn phát hiện ra trong mắt Đình Nhi vẻ nghi hoặc. Trong lòng lại hồi tưởng lại cảnh tượng hai mươi tám năm trước Lục Hoa Nghiêm mang mình đến nơi này, không khỏi mỉm cười sau đó làm giống như Lục Hoa Nghiêm năm đó, nhẹ giọng nói:

- Ngươi xem kỹ nhé.

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một mảnh phù chú màu vàng hướng về phía Cửu Hoa Sơn ném đi. Lá phù hướng về phía trước bay một quãng ngắn sau đó giống như là bị vật gì chặn đột nhiên ngừng lại. Tiếp đó lá phù bắt đầu tự bốc cháy, từ trong đám cháy bỗng nhiên có ngàn đạo sáng mờ tỏa ra. Ánh sáng mờ phóng ra, cảnh sắc núi non hoang vu lúc đầu giống như là mặt nước bị hòn đá ném trúng, tạo thành hàng loạt trận gợn sóng. Không lâu sau khi lá phù cháy hết, nơi mà nó dừng lại xuất hiện một động sáng lớn hình tròn, giữa động sáng tựa như còn tản mát ra tầng tần lớp lớp tiên khí có các màu rực rỡ.

Nhìn cảnh trước mắt, Từ Thanh Phàm ánh mắt dường như lại thấy sự hoảng hốt cũng giống như tình cảnh hai mươi tám năm trước phát sinh, thời gian giống như quay ngược lại quá khứ vậy. Chỉ là năm đó Lục Hoa Nghiêm bây giờ đổi lại là Từ Thanh Phàm, còn Từ Thành Phàm đổi thành Đình Nhi mà thôi.

Năm đó phụ thân Đình Nhi mặc dù ma công đại thành nhưng đạt được điều đó đều do Ma Châu. Không giống như sự huyền diệu của đạo pháp tiên gia, lại càng không có ánh sáng mờ ảo chiếu khắp nơi, cho nên Đình Nhi mặc dù luôn trầm tĩnh nhưng lúc này nhìn cảnh tượng biến ảo trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chú ý tới biến hóa trong mắt của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm trong lòng có chút vui mừng. Nửa năm nay hắn luôn tìm mọi cách để thay đổi tính cách của Đình Nhi, thường chủ động cùng Đình Nhi nói chuyện. Trải qua sự cố gắng của hắn, mặc dù Đình Nhi như trước vẫn ít nói nhưng hiện tại cũng đã xuất hiện một số biểu hiện của người bình thường.

Sau khi quang động trên Hộ Sơn Đại trận hình thành, Từ Thanh Phàm không chút chần chừ, đứng trên Vạn Lý Vân mang theo Đình Nhi hướng phía trong Cửu Hoa Sơn bay đi. Tiến vào bên trong Hộ Sơn Đại trận của Cửu Hoa Sơn, cảnh sắc liền thay đổi. Không còn thấy vẻ hoang vu nữa mà biến thành một mảnh xanh ngắt, hùng vĩ tráng lệ. Tiên khí vờn xung quanh núi, đâu đó còn có bóng tiên hạc bay cao. Con đường từ sườn núi đến đỉnh núi kiến lập những trạm dừng chân là những tòa đại điện to lớn hoặc trúc xá tinh xảo thanh nhã, dưới sự bao phủ mờ ảo của mây khói trông có vẻ gần lại như có vẻ xa.

Sau khi Từ Thanh Phàm mang theo Đình Nhi tiến vào bên trong Cửu Hoa Sơn, từ phía sườn núi đột nhiên thấp thoáng hai đạo quang mang rất nhanh hướng về phía Từ Thanh Phàm bay tới.

Nhìn hai đạo quang mang một trắng một tím, Từ Thanh Phàm biết đây là hai gã đệ tử phụ trách đón tiếp khách của Cửu Hoa Sơn Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn. Quả nhiên, hai đạo quang mang còn ở xa mười trượng đã nghe thấy tiếng Lý Vũ Hàn truyền đến:

- Từ sư thúc rời núi đi đã một năm thật khiến cho người ta lo lắng. Một năm nay có rất nhiều trưởng bối sư môn đến đây hỏi thăm tin tức của Từ sư thúc, khiến cho hai sư huynh đệ chúng ta rất khó xử, hận là không thể tự mình xuống núi tìm sư thúc.

Từ Thanh Phàm chắp tay khách khí nói:

- Rời núi có một ít sự tình khiến ta mất không ít thời gian, khiến hai vị thế chất phải phiền toái rồi, thật sự xin lỗi!

Lúc này hai đạo quang mang đã cách Từ Thanh Phàm ba thước, sau khi quang hoa tan hết thân ảnh Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn hiện ra trước mắt Từ Thanh Phàm. Nhìn hai gã sư điệt trước mắt. Từ Thanh Phàm trong lòng cảm thán, một năm không thấy Lý Vũ Hàn tu vi chỉ còn cách Linh Tịch Kỳ một bước nhỏ, cũng chỉ trong hai năm tới là đột phá cảnh giới. Còn Thịnh Vũ Sơn chuyên tu “Thần Thông Thuật” nên cảnh giới thấp hơn một chút nhưng cũng đã tiến vào Tích Cốc hậu kỳ.

Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sươn sau khi xuất hiện cũng đưa mắt đánh giá Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi ở bên cạnh hắn. Đình Nhi trên khuôn mặt có đồ án hình ngọn lửa màu tím xanh khiến cho hai người cảm thấy thất kinh. Nhưng trên mặt hai người đều không lộ ra thần sắc kỳ quái, nhưng đến khi nhìn thấy Tiểu Bích trong lòng Đình Nhi thì thần sắc lại hơi thay đổi.

- Từ sư thúc, vị này là ....?

Lý Vũ Hàn nhìn Đình Nhi bên cạnh Từ Thanh Phàm chậm rãi hỏi.

So sánh với sự bình tĩnh của Lý Vũ Hàn thì Thịnh Vũ Sơn biểu hiện lại có phần không bằng, cau mày nói:

- Từ sư thúc, môn quy đã quy định trừ phi có tình huống khẩn cấp, nếu không không thể mang phàm nhân tiến vào.

Mặc dù so với Lý Vũ Hàn thì Thịnh Vũ Sơn nói có phần không khách khí, ẩn trong lời nói có ý trách. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng biết rằng đây là tính cách của Thịnh Vũ Sơn hơn nữa cũng là chức trách của hắn, cho nên mỉm cười giải thích:

- Đây là điệt nữ Đình Nhi của ta bị thất lạc bên ngoài. Hơn nữa rất có tư chất tu tiên cho nên ta lần này quay về mang nàng theo là muốn dạy nàng tu hành.

Trải qua hơn nửa năm cân nhắc, Từ Thanh Phàm vẫn quyết định sau khi về Cửu Hoa Sơn sẽ bắt đầu dạy Đình Nhi công pháp tu tiên. Bởi vì hắn biết mình sẽ không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Đình Nhi chết già. Mặc dù sau khi Đình Nhi tu tiên thành có thể quay lại trả thù mình.

Cừu hận, Từ Thanh Phàm tin rằng mình hoàn toàn có thể khống chế hay thay đổi.

Nghe Từ Thanh Phàm nói, Thịnh Vũ Sơn nhíu nhíu mày, dường như bất mãn với lời giải thích của Từ Thanh Phàm, nhưng Lý Vũ Hàn lại vừa cười vừa nói:

- Đã như vậy, xin mời Từ sư thúc đăng ký cho Đình Nhi sư muội, cũng là để cho sư môn biết.

- Được.

Từ Thanh Phàm khẽ gật đầu. Vừa nói vừa cùng Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn hai người đi đến Nghênh Khách Đường đăng ký, sau đó hướng hai người cáo từ, rồi mang theo Đình Nhi bay nhanh về phía sau núi.

Cảnh sắc sau núi kể từ khi hắn rời đi vẫn không có gì thay đổi, vẫn như trước u tĩnh cùng xinh đẹp, bên cạnh hàng cây xanh ngát trong rừng tọa lạc hai căn nhà gỗ hết sức trang nhã. Nhiều loại kỳ hoa dị thảo được bố trí xung quanh, làm càng tăng thêm vẻ trang nhã tinh tế cho hai căn nhà gỗ. Đây là động phủ phía sau núi của Từ Thanh Phàm.

- Đây là nhà của chúng ta sau này.

Từ Thanh Phàm chỉ vào hai căn nhà gỗ nói với Đình Nhi. Vừa nói, hắn hướng Vạn Lý Vân hạ xuống phía trước hai căn nhà, mang theo Đình Nhi hướng một căn nhà đi tới.

- Nơi này là mộ của sư huynh Cửu thúc.

Từ Thanh Phàm vừa đi về phía một căn nhà gỗ, vừa chỉ cho Đình Nhi một ngôi mộ cách đó không xa.

- Tên của huynh ấy là Nhạc Thanh Nho, ngươi có thể gọi là Nhạc bá bá. Khi còn sống bá bá đối với Cửu thúc rất tốt, cũng là một người rất tốt. Cửu thúc không có việc gì thường xuyên trò chuyện cùng bá bá.

- Này, hoa đó trông đẹp không? Tên của nó gọi là Hoàn Hoa, hương của nó rất thanh đạm, có thể an thần tốt. Là Nhạc bá bá ngươi khi còn sống thích nhất, Cửu thúc cũng rất thích. Nó mặc dù không thể cùng các loài hoa khác khoe sắc nhưng lại có vẻ trang nhã thanh lịch, hương thơm của nó không ngừng lan tỏa khắp nơi. Hy vọng Đình Nhi sẽ thích.

- Từ giờ ngươi sẽ ở đây, sau này cũng có thể luyện tập đạo pháp. Hơn nữa Tiểu Bích cũng sẽ ở cùng ngươi.

- Căn phòng nhỏ này là phòng trước kia Cửu thúc ở suốt mười bảy năm, lát nữa Cửu thúc thu dọn một chút sau đó sẽ để cho ngươi ở.

- Còn căn phòng lớn kia là phòng của Nhạc bá bá ngươi trước kia, sau này Cửu thúc sẽ dọn đến đấy, ngươi sau này có chuyện gì có thể tới đó tìm ta, trong phòng đó có rất nhiều sách, cha ngươi trước kia cũng đã dạy ngươi học. Sau nếu không có việc gì thì tới nơi này cùng Cửu thúc học tập một chút kiến thức.

Từ Thanh Phàm vừa đi vừa giới thiệu cho Đình Nhi cũng là Từ Thanh Phàm ôn lại một chút chuyện đã trải qua.

Chỉ đến mộ của Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm lại bắt đầu nhớ lại Nhạc Thanh Nho đêm trước khi chết, nắm chặt tay mình, trấn an mình. Nói đến Hoàn Hoa, Từ Thanh Phàm trong đầu lại hiện lên tình cảnh mình lần đầu tiên thấy được kỳ diệu của “Khô Vinh Quyết” thì mừng rỡ như điên. Còn Nhạc Thanh Nho lúc đó bộ dạng trông như một nông dân trồng hoa sau khi thấy được sự huyền diệu của “Khô Vinh Quyết” so với mình còn muốn vui mừng hơn. Giới thiệu đến căn phòng thì tình cảnh năm đó cùng Kim Thanh Hàn, Nhạc Thanh Nho hai người thỏa sức uống rượu dường như phảng phất xuất hiện trước mặt.

Căn phòng đó, những năm gần đây Từ Thanh Phàm phần lớn đều là ở đó. Căn phòng lớn của Nhạc Thanh Nho hắn cũng thường xuyên đến đó đọc sách, mỗi lần đến lại giống như thấy Nhạc Thanh Nho đang đứng ở đó chuyên chú đọc sách. Mọi thứ hết thảy đều hết sức rõ ràng. Chỉ là rời đi một năm nhưng lại như đã rất lâu. Rõ ràng tựa như đã rất lâu nhưng lại như là vừa mới phát sinh hết sức sống động.

Đình Nhi nghe Từ Thanh Phàm giới thiệu đều chỉ lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Tựa như chỉ có lúc này nàng mới thể xem thấu ba phần con người Từ Thanh Phàm, bình thường trên mặt đều không bao giờ biểu lộ tâm tình.

Vừa nói chuyện, Từ Thanh Phàm vừa mang Đình Nhi đi vào căn phòng của hắn. Từ giờ đây chính là nơi ở của Đình Nhi, lại phát hiện trong phòng như trước khi hắn đi không hề có một chút bụi bặm nào, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn. Nhìn căn phòng sạch sẽ dị thường, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt một chút, trong lòng nhớ lại mình ở Cửu Hoa Môn người quen chỉ có Kim Thanh Hàn, Bách Thảo Viên chỉ có Lưu sư thúc, còn có Triệu Thanh Hiên mới kết giao chín tháng trước.

Hiển nhiên khó có thể là Triệu Thanh Hiên, bởi vì Triệu Thanh Hiên cũng không biết Từ Thanh Phàm ở sau núi thành lập động phủ. Cũng không thể là Lưu sư thúc, Lưu sư thúc chưa bao giờ bước ra khỏi Bách Thảo Viên. Lại càng không phải là Kim Thanh Hàn bởi vì hắn không có cách nào tưởng tượng ra vẻ mặt bình thường luôn cao ngạo của Kim Thanh Hàn khi cầm chổi quét nhà sẽ trông như thế nào nữa.

Chẳng lẽ là nàng? Từ Thanh Phàm chợt nhớ tới Phương Thanh Linh, sau khi trải qua “Nội Môn đại bỉ” cũng chỉ có Phương Thanh Linh là đến sau núi tìm hắn tham khảo đạo pháp. Quan hệ cũng kể như quen biết nhưng rồi hắn lại lắc đầu, đồng dạng cũng thể nào tưởng tượng với tính cách giảo hoạt cùng thái độ đại tiểu thư của Phương Thanh Linh có thể cầm chổi quét nhà.

Cuối cùng không thể nghĩ ra ai nữa, Từ Thanh Phàm quyết định sẽ không nghĩ đến nữa, người này không có ác ý gì đối với mình, hơn nữa sau này thế nào cũng rõ là ai làm. Ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình mang đến căn phòng lớn, thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc lạnh lùng.

- Từ sư huynh, ta nghe Lý Vũ Hàn nói ngươi đã trở về, ngươi ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui