Nếu đây là sự thật.
Tiêu Tuyên kia muốn giết Đại Vu, hơn nữa còn tìm được chút đầu mối rồi.
Nhưng Tiêu Tuyên thân là hoàng tử thậm chí là Thái Tử Bắc Hạ, tại sao lại muốn giết Đại Vu?
Đại Vu thống lĩnh Vu sư, tuy là kẻ thù của Nam Hạ, nhưng vẫn là cánh tay đắc lực của hoàng thất Bắc Hạ, Bắc Hạ nếu muốn thống nhất thiên hạ, tuyệt không thể rời khỏi sự trợ giúp của Đại Vu.
Tuy nhiên …… hai người này hẳn là có vài điểm không hợp nhau, dẫu sao một núi không thể chứa hai hổ, một quốc gia không thể có hai chủ.
Vậy nên việc Tiêu Tuyên muốn giết Đại Vu, cũng có vẻ khá hợp tình hợp lý.
Nhưng tại sao Tiêu Tuyên lại tìm tới bọn họ, với cả tại sao lại tìm được bọn họ?
Lăng Phượng Tiêu nhặt con chim màu lục lam kỳ lạ lên, mỏ nó dài và mỏng, trông phần đầu rất giống một con vịt bự.
Bị Lăng Phượng Tiêu nhấc lên như vậy, nó tỉnh dậy sau cơn mê, kêu to: “Ca ——”
Lâm Sơ: “……”
Hắn biết rồi.
Lăng Phượng Tiêu cũng nghĩ tới, nói: “Tầm Hương.”
Hồi còn học ở Học Cung, bọn họ từng học qua một môn 《 Nhận biết linh thú 》, giới thiệu về tất cả các loại chim muông thú vật trong Bát Hoang.
“Tầm hương” chính là một trong số đó, 《 Đại Hoang Dị Chí 》 có ghi chép, rằng loài chim này màu sắc thay đổi thất thường, mỏ như mỏ vịt, kêu như ngỗng kêu, có thể lần theo hương thơm cách xa cả ngàn dặm.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Trên người ta có huân hương, tuy dùng nhiều thân phận khác nhau, nhưng bởi vì sử dụng Phượng Hoàng Điệp, nên có mấy hương liệu không thể thay đổi.”
Điều này có thể giải thích tại sao Tiêu Tuyên tìm được bọn họ.
Năm đó hai người đi Bắc Hạ, từng ở chung xe ngựa với vị hoàng tử này một đoạn thời gian.
Nếu hắn có mưu đồ, hoàn toàn có thể thu thập một ít mùi hương trên người Lăng Phượng Tiêu, để trong tương lai có thể dùng “Tầm Hương” này đi tìm bọn họ.
Mà tại Thiên Chiếu Hội năm đó, Việt Nhược Hạc gặp nạn, hắn cùng Lăng Phượng Tiêu ra tay tương trợ, hai người đều phô bày thực lực độ kiếp.
Bởi vậy Tiêu Tuyên mới biết hai người Đan Chu Ngọc Tố này không chống lại Bắc Hạ, mà thực lực còn cực kỳ cao cường.
Nếu đúng như lời bức thư này nói, “Ta sắp chết”, tứ cố vô thân gì đó, thì dưới tình huống được ăn cả ngã về không như vậy, hắn cầu cứu bọn họ cũng có vẻ dễ hiểu.
Điều này là khả thi.
Hơn nữa, nếu đúng như vậy, thì đây chính là cơ hội trời cho để giải quyết Đại Vu.
Mà Tiêu Tuyên ……
Người này đương nhiên không đáng tin cậy như Lăng Phượng Tiêu, nhưng cũng không vô dụng như Tiêu Linh Dương, là một người có mưu lược.
Thật sự cũng có chút nguy hiểm —— nhỡ đâu đây là một cái bẫy thì sao?
Lâm Sơ nhìn nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Chợt thấy Lăng Phượng Tiêu nói: “Khó có thể là Đại Vu.
Tên Đại Vu này…… có huyễn thân có thể đi tới mọi nơi trong thiên địa, nếu muốn giết chúng ta, cũng phải giáp mặt giết.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Huyễn thân, là năng lực khó nhằn nhất của Đại Vu.
Hắn mới từng gặp Đại Vu hai lần, đoán chừng tu vi người này ít nhất cũng phải độ kiếp đỉnh.
Hơn nữa…… phô bày ra tu vi độ kiếp đỉnh, không phải chân thân hắn, mà là huyễn thân.
Truyền thuyết Đại Vu được Đại ma thượng cổ truyền thừa, có thể hóa thân ngàn vạn —— có nghĩa là, giết huyễn thân, cũng không gây ra thương tổn gì cho chân thân.
Mà bọn họ từ đầu đến cuối…… chưa bao giờ được diện kiến chân thân, cũng như thực lực chân chính của Đại Vu.
Lâm Sơ hỏi: “Đi không?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Đi Cự Bắc thành trước, rồi mới đi vương đô Bắc Hạ.”
Lâm Sơ gật đầu.
Bọn họ vốn đang đi Cự Bắc thành canh giữ biên quan, vừa vặn tiện đường.
Đội quân 5000 kỵ binh do Lăng Phượng Tiêu dẫn dắt lần này đều là những kỵ binh tinh nhuệ, tốc độ hành quân nhanh đến dị thường, nếu đẩy nhanh tốc độ hơn, ngày đêm hành quân, không đến hai ngày là đã có thể đến Cự Bắc thành rồi.
Sau đó hai người họ sẽ từ Cự Bắc thành xuất phát, dùng pháp thuật tiến thẳng về vương thành Bắc Hạ, không mất quá nhiều thời gian.
Hơn nữa…… năm đó lúc hai người đi Bắc Hạ, Tiêu Tuyên đã làm nguyên một bộ chứng minh thân phận đầy đủ cho hai người, cho nên hai người có thể thông hành thuận lợi ở Bắc Hạ.
Sau khi chốt xong kế hoạch, vẫn phải đi gặp trưởng bối.
Lúc đi ngang qua hồ sen, Lâm Sơ cố ý nhìn xuống mặt nước một chút, xác nhận xem diện mạo hắn có chỗ nào không ổn hay không.
Dọc theo đường đi, hắn bị rất nhiều cô nương Phượng Hoàng Sơn Trang nhìn chăm chú.
Có ánh mắt thưởng thức ngưỡng mộ, có ánh mắt soi xét đánh giá, thậm chí có cả ánh mắt căm thù, đại để cảm thấy nam nhân ngoại lai này tới bắt cóc Đại tiểu thư nhà mình.
Lâm Sơ cảm thấy mình rất vô tội.
Tối hôm qua bị quạ ngôn quạ ngữ lừa gạt rồi bị lăn qua lộn lại là hắn, hôm nay đối mặt với ánh mắt khiển trách cũng là hắn.
Phải chịu áp lực tâm lý nặng nề của việc “Đi gặp mẹ vợ” cũng là hắn.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng khụ một tiếng, nắm lấy tay hắn.
Hai người cùng nhau bước vào đại điện của Phượng Hoàng trang chủ.
Trong trận tử chiến vài ngày trước, vì tình thế nguy cấp, Lâm Sơ vẫn chưa có dịp tiếp xúc với Phượng Hoàng trang chủ, bây giờ mới tính là được diện kiến dung nhan của Phượng Hoàng trang chủ.
Huyết mạch Phượng Hoàng Sơn Trang, diện mạo đương nhiên không chê vào đâu được, cho dù đã qua tuổi 40, vẫn không có một nét già nua nào, mà chỉ càng tăng thêm thần thái.
Phượng hoàng trang chủ, chính là một người phụ nữ quyền lực như vậy.
Nhớ lại lời Tiêu Thiều kể, trang chủ còn là một người rất nghiêm khắc.
Lăng Phượng Tiêu quy quy củ củ tiến lên nhất bái: “Mẫu thân.”
Lâm Sơ cũng dựa theo những gì hai người thảo luận lúc nãy, thi lễ với trang chủ: “Trang chủ.”
Phía sau trang chủ có mấy nữ hài tử thì thầm với nhau, hình như là “Cô gia” gì đó.
(cô gia: anh rể)
Trang chủ cho các nàng lui xuống.
Lâm Sơ nhìn trang chủ, thấy thần sắc trong mắt người này.
Trang chủ đang đánh giá hắn —— hơn nữa còn là kiểu đánh giá rất cẩn thận tỉ mỉ, dường như suy tư gì đó, giống hệt với biểu cảm Hoàng Hậu vào lần đầu tiên gặp hắn.
Loại cảm giác này, Lâm Sơ không biết nên diễn tả như thế nào nữa.
Nếu phải diễn tả, thì giống như trang chủ đã từng gặp qua hắn, hơn nữa bây giờ vẫn đang hồi tưởng.