Đã trải qua mười hai ngày, đi qua ba bốn thi trấn, trớ trêu thay đôi nam nữ trẻ tuổi cũng không thể dò hỏi được một chút tin tức của Bồng Lai đảo.
“chit chit”
“ Tiểu Lôi ngoan nào. Tại cái tên xui xẻo kia thôi. Đi thì như rùa bò. Báo hại Tiểu Lôi của chúng ta chưa được ăn cơm nữa”. Ngọc Hân vỗ về con thú nhỏ, vuốt ve xong lại tung tăng nghịch ngợm trên đường.
Con sóc nghe như cũng hiểu. Nhảy chôm chôm trên vai cô gái, một chi thì chỉ chỉ trỏ trỏ về phía chàng thanh niên, miệng kêu chí choé liên hồi.
Tiểu Bình cũng không thèm chấp hành động của con mất dịch này. Đang đi thấy một viên đá nhỏ trên đường tức mình sút một cái, miệng lẩm bẩm:
“ Là cô ta dẫn đường đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này rồi còn đổ vấy ình. Còn đạo lý nữa không thế! Kể bây giờ được các cụ hiển linh chỉ cách “Biến sỏi đá thành cơm ” thì hay biết mấy”. Tiểu Bình mơ mộng hảo huyền.
“Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn
Lừng lẫy làm cho lở núi non
Xách búa đánh tan năm bảy đống
Ra tay đập bể mấy trăm hòn” (Trích thơ Phan Châu Trinh)
Gần đó vang lên những tiếng sang sảng. Trên sườn cao là một nam tử mặc y phục màu trắng, lưng đeo trường kiếm. Khuôn mặt cương nghị, mày kiếm, mắt phượng rất là khí phách phong độ
Tiểu Bình đang đói mệt bỗng nhiên nghe được tiếng người thì phấn chấn chạy ngay lại cất lời:
“ Thơ hay, thơ hay rất có hào khí”
“ Ấy vị huynh đệ quá khen. Ta chỉ là nhất thời cảm hứng làm hai vị chê cười rồi”
“ Thơ cũng thường thôi. Ta chẳng hiểu gì cả”. Cô gái đi cùng buông lời hững hờ làm hai nam tử tuột hết cả cảm xúc.
“ Huynh đài, không cần để ý đến cô nương này. Không biết huynh vì sao xuất hiện ở nơi hoang vu này vậy”
“Không giấu diếm. Ta mới đến vùng này. Nhưng thấy cảnh tương thị trấn khá tiêu điều. Hỏi ra mới biết gần đây tại nghĩa trang ngoại thành xuất hiện hiện tượng kỳ lạ. Cứ về đêm lại phát ra tiếng ma kêu quỷ khóc rùng rợn. Còn có nhiều người mất tích không rõ nguyên do, dân chúng rất lo sợ hoang mang. Ta ở đây chuẩn bị tối đến xem thử thế nào”
“Thì ra là vậy. Không ngờ ngay giữa thần châu thế này yêu ma cũng dám lộng hành”
Tiểu Bình nhớ lại những câu chuyện của các đại hiệp trong truyền thuyết máu nóng nổi lên. Hơn nữa từ nhỏ cũng được sư phụ dạy dỗ đối với tà ma ngoại đạo khá là căm ghét nên tiếp tục:
“Diệt trừ yêu ma chính là bổn phận của mỗi người trẻ. Chuyện hại nước, hại dân thế này chúng ta không thể đứng ngoài mong được theo huynh đài trợ giúp một tay”.
“Hay lắm, có chí khí”. Vị bạch y nam tử thưởng thức.
Ngọc Hân thì bỉu môi: “ Có ba món công phu mèo cào cũng đòi trừ ma diệt yêu, ta thấy ngươi nên chuẩn bị vài cái hòm là vừa”
Hai người con trai dường như cũng biết tính cách của vị cô nương này nên không tranh luận thêm. Sánh vai khí thế hiên ngang cùng đi. Dọc đường hỏi chuyện mới biết vị nam tử này tên là Lãng tử Sầu đệ tử của Lãng Tử Kiếm nổi danh thiên hạ.
“Thì ra Nghĩa huynh là người của Hoàng Liên sơn. Ngương mộ đã lâu”
“ Đâu dám, đâu dám ta tuy là đệ tử Hoàng Liên Môn nhưng từ nhỏ học võ công không đến nơi đến chốn. Nên bản lĩnh có chút kém cõi. Mong Sầu huynh đừng chê cười”
Vị Lãng Tử Sầu hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ chắc là y khiêm tốn. Lại thêm khi nãy chứng khiến chí khí diệt yêu ma của thanh niên này thì càng thêm phần tin tưởng. Do trời còn sớm bạch y nam tử cũng không thúc dục cả ba phi hành, mà chỉ tản bộ nói chuyện phiếm. Tiểu Bình tuy bụng thì đói cồn cào nhưng cũng không thể làm mất mặt đệ tử Hoàng Liên Môn nên bấm bụng cố tỏ ra rất sung sức.
“ Hai người cẩn thận không nên dứt dây động rừng”. Bạch y nam tử khẽ thì thầm.
Tiểu Bình nghiêm mặt gật đầu. Ngọc Hận thì không chịu vừa: “cái này cần ngươi nói sao”
Bấy giờ cả ba người đang núp ở bụi cây gần nghĩa trang, xung quanh không khí âm u tĩnh mịch, thi thoảng lại bốc lên những làn khói trắng khá ghê rợn. Qua hồi lâu bên trong nghĩa trang vẫn chưa thấycó động tĩnh gì. Tiểu Bình không hiểu mình ăn ở thế nào mà bụng lại đau đẻ vào đúng thời điểm này . Không dám rên la, nhẫn nhịn kìm nén đến thở không ra hơi. Bạch y nam tử thấy hắn tập tập trung như vậy thì không khỏi thầm khen ngợi.
Bỗng nhiên hắn thấy nhột nhột ở chân. Cựa mình một cái, một bóng đen nhỏ loáng thoáng để lại những tiếng “soạt soạt”
Tiểu Bình nhanh như chớp lăn người một vòng. Hô lớn: “ Có thích khách”
Hai người bên cạnh cũng giật mình. Con sóc nhỏ phát hiện “sát thủ nọ” nhanh như cắt bay vọt theo. Chớp mắt đã trở lại với một con chuột rất bự trên mồm.
Ngọc Hân và Lãng Tử Sầu há mồm nhìn nhau. Rồi cô gái ôm miệng cường khùng khục. Lãng Tử Sầu lúc này mới hoài nghi không biết có phải mình đang dẫn theo quả tạ không.
“ Oầy không ngờ ở nơi này cũng có chuột lớn vậy” Hắn chữa ngượng.
Hai canh giờ tiếp theo qua đi yên ắng làm những người chờ đợi bắt đầu mất kiên nhẫn. Mắt Tiểu Bình chuẩn bị ríu lại thì ngươi bên cạnh vỗ vai hô khẽ:
“ Có kẻ đột nhập”
Tiểu Bình bừng tĩnh hướng nhìn theo thì thấy một bóng hình màu vàng mờ ảo.Quay đi quẩn lại đã không thấy Ngọc Hân và vị Lãng Tử Sầu kia đâu cả.
Chạy theo một hồi thấy bóng vàng đang dừng lại còn đang nói chuyện với nam tử áo trắng thì phải. Hắn mừng rỡ tức tốc lại gần. Oái ăm thay vừa đến nơi ba người kia cũng biến mất.
Gan hắn cũng không phải nhỏ, nhưng giờ một mình giữa nghĩa địa âm u này cũng rất căng thẳng. Đang chưa biết nên làm gì thì phía nam xuất hiên một bóng màu trắng, nghĩ chính là Sầu huynh đệ hắn vọt theo. Lại gần thì phát hiện một cô gái mặc trang phục trắng muốt đang nằm im.
Rón rén từng bước nhích lại, đưa tay khuề khuề cô gái. Đột nhiên phía sau cảm nhận được một luồng khí lặng buốt thổi đến làm hắn dựng tóc gáy. Cùng với đó là một tiếng “phụp” Hai hằm răng hơi cầm cập đập vào nhau từ từ xoay người lại. Chỉ thấy một hắc nhân quần áo rộng thùng thình, bàn tay đen xì chỉ cách Tiểu Bình một thước. Hắc y nhân đứng bất động chốc lát rồi hóa thành khí đen tiêu tan. Bóng đen vừa mất hiện lên thân ảnh đạo bào màu vàng. Nhìn kỹ chính là vị Trấn Nguyên đạo trưởng hôm bữa. Tiểu Bình rối rít cảm ơn.
Tâm thần ổn định hắn nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất vẻ ái ngại. Rồi lại quay lại nhìn vị đạo trưởng.
“ Còn đứng đó làm gì, mang cô ta đi”. Trấn Nguyên đạo trưởng nói rồi quay người đi.
Được lời như cởi tấm lòng , người thanh niên nhanh chóng bế cô gái lên. Vừa đứng người dậy bỗng nghe Trấn Nguyên đạo trưởng kêu “Hử”. Chỉ trong chớp mắt hai chân ông bị hai bàn tay đen xì mọc từ dưới đất túm chặt. Từ phía vài ngôi mộ xung quanh hơn chục bóng đen như đội mồ sống dậy bao quanh Trấn Nguyên. Những sợi dây hắc khí từ đám người tung ra như những sợi xích trói tất cả bộ vị hiểm yếu của đạo trưởng lại. Đang tìm kế thoát ra thì cách chỗ đứng vài thước một u linh cũng từ mặt đất vọt lên xuất một chưởng cực mạnh làm Trấn Nguyên thổ một ngụm máu lớn. Ông hét to một tiếng , bộc phát nội lực màu hoàng kim mãnh liệt đánh bay một vài tên ra xa.
Khi này phát hiện ra động tĩnh, đám người Lãng Tử Sầu đã đến tiếp ứng. Cứu xong vị đạo trưởng mạc trường bào vàng tất cả hợp sức đối phó đám ma quỷ. Có điều đám ma quỷ này cứ chết một lượt, một đợt khác lại mọc lên.
Tiểu Bình chăm chăm cảnh giác bảo vệ cô gái trên tay. Khá tự hào khi thấy mình cũng có hữu dụng. Ngọc Hân đang chiến đấu với đám người áo đen nhưng phạm vi khá gần. Vừa nhìn thấy Tiểu Bình thì tức tối đá luôn xác áo đen vừa chết về phía hắn.
Bất ngờ vì tình huống này hắn chỉ kịp tung một cước đạp vào tên áo đen kia. Bị lực phản chấn hắn lảo đão lùi bước ngã xuống đè người lên cô gái vừa bế trên tay. Một điều làm hắn thấy lạ lạ là trên cổ cô gái có một hình xăm phượng hoàng khá to và rõ.
Nữ bạch y dường như cũng bị chấn động làm tỉnh lại. Chưa kịp hiểu vì sao có khuôn mặt khác giới trước mắt còn đang đè lên người. Nhìn nhìn chốc lát cô gái hét toáng lên rồi đẩy văng tên kia ra.
“Các ngươi phá những ngôi mộ xung quanh theo hình bát quái nhanh” Trấn Nguyên đạo trưởng hô lớn như phát hiện ra điều mấu chốt.
Quả nhiên sau khi trận bị vỡ, đám yêu nhân bóng đen đã không còn sống dậy. Qua hồi lâu tiêu diệt hết nghĩa địa trở nên yên tĩnh trở lại. Trời cũng đã sắp sáng, ai nấy đều mệt mỏi, cả nhóm quyết định trở về.
Đám người Tiểu Bình chuẩn bị rời nghĩa trang. Phía xa xa xuất hiện một bóng đen có một con mèo đen trên vai.
“Phó môn chủ, có cần chặn bọn chúng lại không?”
“Để họ đi”