Sau khi nghĩ ngơi Tiểu Bình và mấy người đêm qua bắt đầu tụ họp lại ăn cơm. Ngoài Trấn Nguyên đạo trưởng và cô gái được hắn “ cứu” thì có một gương mặt là là một nhà sư trẻ tuổi. Qua giới thiệu thi được biết vị này là Phổ Quang một tăng nhân của Trấn Quốc Tự, cũng tình cờ ngang qua biết được có yêu ma nên ra tay diệt trừ
Cô gái nghe nói chuyện thì biết tên là Thanh Nghi, đi lạc đường nên bị yêu nhân bắt đi. Nhìn thoáng qua Tiểu Bình thấy cô nàng mang một vẻ đẹp cao quý. Cả người toát lên khí chất tao nhã. Nếu đem so sánh với Ngọc Hân thì cũng rất khó, mỗi người một vẻ. Tuy nhiên tình huống tối qua đã biến hắn là một tên sắc lang thì phải. Dù đã xin lỗi và có Lãng Tử Kiếm giải thích nhưng hắn cũng chưa dám nói chuyện với nàng.
Bữa cơm được nữa chừng thấy có Thanh Nghi ăn ít, kiếm khách Lãng Tử Sầu gắp luôn cho nàng một đùi gà chiên, ý vị hững hờ nhưng ánh mắt khá quan tâm. Cô gái cũng lẳng lặng đáp lại cảm ơn. Tiểu Bình thì nhịn đói từ qua tới giờ. Hắn cũng không giữ kẻ nữa mặc mọi người nói chuyện chỉ tập trung vào chuyên môn, có người hỏi thì mới đáp vài câu. Có vẻ đùi gà là món khoái khẩu của chàng ta, đã ăn hai cái to chà bá mà vẫn còn muốn xơi tiếp. Chỉ là trên đĩa chỉ còn đúng một cái. Động lòng nhưng còn ngài ngại. Thanh Nghi tinh ý cũng không nghĩ ngợi nhiều:
“tiểu nữ không quen ăn thứ này, phiền công tử giúp ta”. Nói rồi đưa chiếc đùi gà trên bát cho Tiểu Bình.
Tiểu Bình cảm ơn, đang chuẩn bị gặm thì bắt gặp ánh mắt của Sầu huynh đệ là lạ. Cho dù là tên ngốc thì lúc này hắn cũng loáng thoáng hiểu ra là có vấn đề. Làm của ngon dù đã đến trước cửa miệng nhưng cũng không dám ăn.
“ Không ăn thì đưa đây bổn cô nương xử”. Ngọc Hân thấy lạ giật ngay cái trên tay Tiểu Bình miệng ngấu nghiến.
Không khí trên bàn tĩnh lạng trong giây lát, chỉ có vị hòa thượng hơi mỉm cười trước hành động của các thiếu niên thiếu nữ này.
“ Bữa cơm xong xuôi như chợt nhớ ra Tiểu Bình hướng về phía Trấn Nguyên đạo trưởng hỏi:
“ Tiền bối không biết người có thể chỉ vãn bối đường tới Bồng Lai đảo được không. Nhiều ngày qua Tiểu Bình đã dò hỏi rất nhiều nhưng đều không có manh mối gì”
“ Cái này ta cũng không rõ”
Oác.
Ngọc Hân dường như vẫn ghi hận với vị đạo trưởng nhân dịp mỉa mai:
“ Hừ, không biết ở đâu mà cũng xui người ta đi tìm như đúng rồi ấy”
“ Bình thí chủ, người có thể cho bần tăng biết vì sao đi tìm Bồng Lai đảo không ?”
“ Không giấu gì ta bị trúng độc của Bạch Xà Tử Vương nên muốn đến đó chữa bệnh. Phổ Quang huynh biết nơi này ư?”
“ Thứ cho bần tăng lịch duyệt chưa nhiều nên không biết. Chỉ được đọc trong một cuốn sách cổ. Nơi này vốn do một vị tiên nhân tạo ra. Nghe nói là ở phía nam Thần châu. Đặc biệt bố trí rất nhiều cơ quan người lạ rất khó xâm nhập”
“ Công tử bắt buộc phải đi Bồng Lai đảo ư?” Thanh Nghi ngập ngừng hỏi.
Tiểu Bình chưa kịp lên tiếng thì Ngọc Hân đã cướp lời:
“ Đúng vậy, hắn sắp chầu diêm vương rồi. Nếu không tìm được viên Minh Châu gì gì đó thì không sống được”
Lát sau Phổ Quang và mọi người động viên hắn mấy câu rồi tan tiệc. Qua ngày Phổ Quang và Lãng Tử Sầu được sư phụ triệu tập nên xin phép cáo từ trước. Trấn Nguyên đạo trưởng đang vận công trị thương nên chưa rời đi. Đang chuẩn bị chia tay thì Thanh Nghi tiến về phía tiểu Bình:
“ Nghĩa Bình công tử thật ra ta biết chỗ Bồng Lai đảo, nếu công tử không ngại thì để ta dẫn đường”
“Ơ vậy hả” Tiểu bình ngạc nhiên rồi ngập ngừng: “ cái này không phiền cô nương chứ”
“Không có gì, xin công tử chớ khách sao”
“ Ồ, Tiểu Bình thiếu hiệp quả là đào vận ha” Ngọc Hân giọng nói khác thường ngày.
Vì chưa có nhiểu kinh nghiệm nên hắn nhờ Trấn Nguyên đạo trưởng đi cùng. Sau một hồi im lặng vị đạo trưởng này cũng đồng ý. Bốn người khởi hành một ngày thì tới một thị trấn nam châu tên là Phú Vang. Thanh Nghi dẫn mọi người tới một dòng sông nhỏ bên bìa rừng. Cô bắt ấn dùng một khẩu ngữ lạ tai rồi một chiếc thuyền rồng xinh đẹp hiện ra. Ba người Tiểu Bình kinh ngạc không thôi. Hóa ra muốn tới Bồng Lai đảo phải đi bằng con thuyền này hèn chi người đời ít ai biết đến.
Quả nhiên là đường tới tiên cảnh, dòng sông mang một vẻ đẹp hoàn mỹ trên mình.
“Đẹp quá”. Tiểu Bình bất giác cảm thán
Thanh Ngi mỉm cưởi bồi tiếp: “ Công tử quả là người có mắt thưởng thức”
“ Hì hì, ta chỉ là bất giác cảm thán mà thôi. Sông này có tên không vậy?”
“ Sông Hương”. Thanh Nghi nhẹ nhàng đáp.
“Sông Hương ư. Cái tên đẹp quá”
“Ừm. Gọi là sông Hương vì từ xa xưa, dòng sông này chảy qua những cánh rừng nhiều thảo mộc có hương thơm, dòng sông đem theo hương thơm của cây cỏ thiên nhiên”
“Sông Hương này thật khiến người ta có cảm giác của một sức sống mãnh liệt, hoang dại, bí ẩn, sâu thẳm nhưng lại dịu dàng, say đắm.”
Nhận xét của “văn nhân” Nghĩa Bình khiến không chỉ Thanh Nghi mà cả Ngọc Hân đang thờ ơ cũng phải ngó nhìn hắn. Dọc đường đi Tiểu Bình vừa ngắm cảnh vừa bình luận cùng Thanh Nghi, trò chuyện thập phần tâm đầu ý hợp. Ngọc Hân dường như không thích nói chuyên cùng hai ngai này, nàng cũng có vẻ không được vui chỉ đùa nghịch cùng Tiểu Lôi. Thi thoảng mới nhăng cuội vài câu. Còn ông già Trấn Nguyên thì như một thầy tu. Cảnh không ngắm, chuyện không bàn chỉ chăm chí dưỡng thần tu luyên.
Trôi ba ngày trời, cuối cùng thuyền cũng đã cập bến một hòn đảo. Bao trùm lên đảo là một luồng khí màu vàng trông xa như một chiếc lồng đèn chụp xuống. Đúng như lời Phổ Quang đã nói trên đảo vô số trận đồ kỳ lạ được tạo bởi những hàng cây đào và trúc.
Thanh Nghi dẫn mọi người đi hết cả nữa ngày trời mới vượt qua những vườn đào, hàng trúc này.
Lúc này cả nhóm đang ở một cái đình nhỏ. Sau hồi nghĩ ngơi Thanh Nghi gọi tiểu Bình ra ngoài nói nhỏ:
“ Nghĩa Bình à, thực ra muội là con gái của đảo chủ Bồng Lai”. Qua nhiều ngày tiểu Bình và Thanh nghi đã thân thiết hơn trước.
“Hả”
“ Thực ra là có chút nguyên do. Lần này muội chốn mẹ ra ngoài nên không tiện tiết lộ danh tính”
“À, ra vậy”
“ Cái mà huynh cần tìm chính là thánh vật của đảo. Chỉ e là rất khó. Mẹ muội cũng rất khó tính nữa. Mai huynh gặp mẹ muội phải hết sức cẩn thận đó. Để giờ muội về gặp mẹ rồi cầu xin người. Huynh với mọi người ở đây nghĩ ngơi trước nha”
“Ừ ta biết rồi. Cám ơn muội nhiều”
Thanh Nghi cười gật đầu rồi quay người rời đi. Tiểu Bình vừa trở lại thì Ngọc Hân đã châm chọc:
“ Chà chà, đầu ghỗ mới quen mỹ nhân đã được nàng gọi riêng thầm thì rồi. Ghê thật đó”
“Huyên thuyên”.
Ngọc Hân trừng măt nhìn hắn rồi cũng im. Hắn cũng đã mệt nên không tranh cãi nữa trèo tót lên giường đi ngủ.
Sớm mai thì thấy một cô nương lưng đeo kiếm đến mời ba người tới một đại điên lớn rất là nguy nga tráng lệ.
“ tiểu Nghi con cũng to gan thật đấy. Đã chốn ra ngoài chơi lại còn dẫn cả nam nhân về. Phải chăng con quên hết phép tắc của Bồng Lai này rồi hả”. Một người đàn bà uy nghi ngồi trên cao giọng lanh lãnh.
Tiểu Bình nghe thấy cũng đổ hết mồ hôi. Bà đảo chủ này có vẻ không thích nam nhân thì phải.
“ Mẹ à, đây là ân nhân cứu mạng của con. Vì mắc quái bệnh nên muốn đến đây chữa bệnh. Mong người cho phép”
“Hừ, ân với nhân cái gì. Bồng Lai đảo cũng không phải nhà thương”
“Mẹ”. Thanh Nghi nũng nịu cầu xin.
“ Không cần nói nhiều. Ta đã nói rồi không cho phép nam nhân lên đảo này. Dù hắn là ai cũng vậy thôi” . Lạnh lùng nói với con gái rồi vị đảo chỉ hướng về đám người lạ mặt:
“ Các ngươi là ai. Tiếp cận ái nữ của ta có mục đích gì nói mau”
Tiểu Bình lúc này mới thấm thía cái “ khó tính “ mà Thanh Nghi nói về mẹ.
Trấn Nguyên là ngươi dày dặn nhất tiến lên thi lễ:
“ Tại hạ là một bần đạo nhỏ nhoi trên giang hồ, tự là Trấn Nguyên. Thiếu hiệp trẻ tuổi đây là Nghĩa Bình, đệ tử Hoàng Liên Môn. Hôm nay đến đây xin nhờ Thiên Nghịch dạ minh châu của quý đảo để trị độc.”
Vừa nghe đến từ Hoàng Liên Môn, vị đảo chủ nhăn mặt đập bàn đứng dậy hét lớn:
“Hoàng Liên Môn. Được lắm, đừng nói là Minh châu không thể mượn, đã là đệ tử Hoàng Liên hôm nay đừng mong ra khỏi đây”
Những cô gái trong điện đều bị khí thế của bà dọa cho sợ hãi. Nghĩa Bình nghe lời này thì tức khí nổi lên:
“ Đảo chủ đã không muốn ượn thì thôi. Ta cũng không cần. Nhưng người đừng có đem Hoàng Liên Môn ra đùa bỡn”
“Đùa bỡn hả. Hoàng Liên sơn toàn những kẻ bạc bẽo đáng để ta đùa bỡn sao”.
Trong khi nữ đảo chủ đang tức giận nói bỗng nhiên một thanh âm hùng hồn vang vọng:
“ Hừ, không biết Hoàng Liên sơn đắc tội gì với đảo chủ đây”
Tiểu Bình ngẩn ngơ chốc lát quay người ra cửa kêu lớn: “Sư phụ”
Cùng với đó thân ảnh của Thanh Phong đạo nhân cũng sừng sững xuất hiện.
“ Hôm nay Hoàng Sơn muốn đến náo loạn hả. Chưởng môn Hoàng Khiêm các ngươi có đến thì ra gặp luôn đi”. Nhắc đến hai từ “ Hoàng Khiêm” giọng bà hơi chùng xuống như rất khó phát âm.
“ Chưởng môn bận việc không tới. Hôm nay Thanh Phong ta đến để cầu đảo chủ chữa bệnh cho đồ nhi. Nếu các hạ đã nhất quyết từ chối, chúng ta xin cáo từ”.
“ Các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả”. Đảo chủ Bồng lai lạnh lùng nói rồi tung trảo hương lại Tiểu BÌnh.
Thanh Phong đạo nhân đẩy đồ đệ mình ra , nhanh chóng tiếp của của nữ nhân kia. Trong điện một vài nữ nhân lớn tuổi khác cũng xuất chiêu tấn công đám người lạ. Hai bên xảy ra kịch đấu. Giữa lúc hỗn loạn, một bàn tay nhỏ nắm lấy Tiểu bình, nói nhỏ:
“ Đi theo muội”
Thanh Nghi dẫn hắn đi một đoạn tới cửa một hang động nhỏ:
“ Đây là nơi cất giữ Minh châu. Có điều được bảo vệ bởi b vòng cấm chế. Vòng đầu tiên chỉ có huyết mạch của chủ nhân đảo mới mở được. Hai vòng sau thì muội không rõ, huynh vào thử xem”
Nói rồi cô gái đặt bàn tay áp vào vòng sáng chắn trước cửa hang, mắt nhắm lại thf thầm. Qua một lúc vòng cấm chế đã biến mất. Thanh Nghi lại giục:
“ Huynh vào mau lên, nếu được thì cố gắng nhanh chóng trị thương. Xong rồi thì rời ngay nhé, để mẹ muội phát hiện thì không hay đâu”
Tiểu Bình lưỡng lự phút chốc rồi nhanh chân tiến vào bóng tối đen ngòm phía trong.