Tiên Đế Trùng Sinh


Lời này vừa được thốt ra, không khí chung quanh lạnh ngắt, thậm chí Diệp Thành còn có thể cảm giác được là trong mắt những người chung quanh khi nhìn anh có xen lẫn sự thù ghét, xem ra Lâm Bích Lạc rất có danh vọng trên Úc Đảo.

Hà Viễn Chí vội chạy tới giải vây: “Các vị đừng giận, anh bạn này của tôi mới từ Đại Lục sang, không biết nhiều về Lâm thiên sư nên mới nói năng ngông cuồng như thế!”

Ông lão kia hừ lạnh: “Thằng nhóc đại lục ngu xuẩn, cậu nhớ cho kỹ, ở Úc Đảo, chỉ có thầy phong thủy mạnh nhất mới có tư cách dùng từ “thiên sư” để gọi, nói cách khác, Lâm thiên sư chính là người đứng đầu Úc Đảo về phong thủy, đã rõ chưa?”

Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Thì sao? Ông ta là người đứng đầu Úc Đảo cũng không có nghĩa là thực lực mạnh hơn tôi.
Trong mắt tôi, ông ta còn tệ hơn cả con chó!”

Anh vừa nói xong, mấy nhân vật có tiếng tăm chung quanh cũng bất chấp lễ độ gì đó mà trực tiếp tỏ rõ ra địch ý.

“Người đại lục đúng là chưa thấy việc đời, thế mà dám bất kính với thầy Lâm!”

“Tôi nhìn không nổi nữa, đuổi tên này ra ngoài đi!”

“Đừng, ông không thấy người mở miệng là thầy Phương - Phương Thiên Hằng sao? Ông ấy nhất định sẽ giúp tên này hiểu Úc Đảo của chúng ta không phải là chỗ cho thằng ranh như nó kiêu ngạo!”

Nghe mọi người chung quanh bàn tán, sắc mặt Hà Viễn Chí thay đổi, anh nhìn ông lão kia hỏi: “Ông là thầy Phương - Phương Thiên Hằng à?”

Ông lão ngạo nghễ đáp: “Đúng, lão phu chính là Phương Thiên Hằng!”

Nghe đối phương đáp như vậy, Hà Viễn Chí vội giữ chặt Diệp Thành: “Anh bạn Diệp, thầy Phương là người có thực lực chỉ sau Quách Văn Hưng, là thầy phong thủy do nhà họ Hà trả giá cao mời về, bản lĩnh phi thường.
Anh đừng đắc tội ông ấy, mau nhận lỗi với ông ấy đi, nể mặt tôi, thầy Phương sẽ không làm khó anh!”

Diệp Thành hơi cong môi, liếc Phương Thiên Hằng một cái: “Nhận lỗi? Ông ta xứng sao?”

Nghe anh nói vậy, gương mặt già nua của Phương Thiên Hằng trở âm u, tiến lên vài bước rồi: “Thằng ranh con, nếu rượu mời không uống mà thích rượu phạt thì đừng trách lão phu vô tình, các vị khách quý chung quanh xin hãy tránh xa ra, lão phu sợ thần thông sẽ lan tới chỗ các vị!”

Mọi người nghe thấy, mọi người vây quanh hóng hớt luống cuống, Hà Anh Trác là người đầu tiên lên tiếng: “Thầy Phương, trong hội đấu giá nhiều đồ cổ, lỡ đâu đánh vỡ nhiều thứ thì không tốt.
Không bằng thế này, chúng ta đấu hình thức đi, thi giám định bảo vật thế nào?”

Gã ta đề nghị, đương nhiên là không phải lo lắng cho Diệp Thành mà chỉ lo mình bị thương.
Thầy Phương có bản lĩnh thế nào, gã ta từng thấy rồi, miệng phun được lửa, đốt cả hòn non bộ thành tro, nếu thi triển pháp thuật trong đây, lỡ đâu làm liên lụy gã ta bị thương thì làm sao đây?

Phương Thiên Hằng do dự, gật đầu: “Được, nếu cậu Hà đã nói vậy, lão phu cũng nể mặt cậu!”

Lão ngẩng đầu kiêu căng nói: “Nhóc con, cậu dám đấu với tôi một trận không?”

Diệp Thành liếc lão một cái: “Ông còn chưa đủ tư cách đâu!”

Nghe anh nói vậy, lửa giận Phương Thiên Hằng dâng càng cao, lão cười lạnh: “Ăn nói lớn lối nhỉ, lão phu không có tư cách thì ai đủ tư cách so với cậu?”

Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Trong cả Úc Đảo, đa phần đều là rác rưởi nhưng Lâm Bích Lạc được các người nâng lên như vậy thì tôi nghĩ chắc cũng có chút thực lực, coi như cũng miễn cưỡng có chút tư cách, có thể gặp tôi!”

“ha ha ha…”

Nghe anh nói như thế, người đầu tiên bật cười là Tô Dĩnh, thấy mọi người nhìn mình, cô ta đắc ý nói: “Này anh bạn Diệp, anh đúng là khoác lác không biết ngượng.
Vừa rồi tôi vừa ý túi thơm này, hỏi thăm bên đấu giá rồi, nó là đồ cổ cuối triều Minh, mấy trăm năm lịch sử rồi, anh còn bảo nó là đồ giả, đúng là buồn cười!”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Tôi nói nó là đồ giả thì nó là đồ giả, chỉ có loại có mắt không tròng mấy người mới công nhận nó là thật!”

Tô Dĩnh cười lạnh: “ha ha, tôi biết ngay anh sẽ nói vậy mà nhưng rất tiếc, bên tổ chức từ thiện tặng thứ chính là ông chủ Lý - Lý Hạo Vũ, thứ ông ta đưa chẳng lẽ là đồ giả?”

Nghe thấy ba chữ “Lý Hạo Vũ”, mọi người hít ngược một hơi, đó chính là người đứng đầu Cảng đảo, biệt danh là “Lý Bán Thành”, thứ ông ta đưa sao có thể là giả?

Người chung quanh bàn tán xôn xao, trên mặt lộ vẻ mỉa mai.

“He he, thằng này diễn không nổi nữa rồi!”

“Hừ, nếu là người khác, thằng này còn ngang ngược, giả vờ nói dối cho qua nhưng Lý Bán Thành là ai, sao có thể làm ra chuyện tặng đồ giả này?”

“Đúng là kẻ lừa đảo, đuổi nó ra ngoài đi!”

“...”

Nhưng đúng vào lúc này, Phương Thiên Hằng biến sắc, lên tiếng nói: “Đợi đã!”

Lão đi nhanh tới chỗ túi thơm, cẩn thận quan sát, mất mấy phút mới nói:”Cách lớp thủy tinh khó đoán lắm, có thể mở ra cho tôi xem không?”

“Chuyện này…”

Phục vụ bên cạnh có chút khó xử nhưng Hà Anh Trác đã hừ lạnh: “Bảo cậu mở thì mở ngay đi, có gì thì cậu đây chịu cho!”

Cách nói chuyện khí phách đó khiến vô số thiếu nữ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn gã ta, không hổ là con trai cả nhà họ Hà ở Úc Đảo, đúng là có khí thế “chỉ riêng mình ta”

Hai mắt Tô Dĩnh lại không ngừng láo liên nhìn gã ta, mặc kệ cả chồng chưa cưới bên cạnh.

Nghe Hà Anh Trác nói vậy, phục vụ không dám cãi lời, ngoan ngoãn mở tủ, lấy túi thơm ra cho Phương Thiên Hằng.

Phương Thiên Hằng cầm thứ này trong tay, lật qua lộn lại nhìn một hồi, rồi cẩn thận nói: “Thứ này đúng là đồ giả!”

Tô Dĩnh vừa rồi còn đắc ý nghe thế thì kinh ngạc hỏi: “Không thể nào, chẳng lẽ người đứng đầu Cảng Đảo lại gạt người?”

Phương Thiên Hằng im lặng, hai tay dùng sức, xoẹt, túi thơm bị xé rách, bên trong lộ ra mấy chữ được thêu lên: sản xuất tại Thục Trung, tháng 3 năm 2001.

Thấy cảnh này, mọi người sững sờ, Phương Thiên Hằng thở dài: “Tuy vải vóc đẹp đẽ quý giá, đường thêu tinh tế nhưng dấu vết của máy móc quá đậm, không phải là hàng thủ công thời nhà Minh…”

Nhưng vào lúc này, một vị quản lý buổi đấu giá chạy tới, vội nói: “Các vị, ngại quá, ông chủ Lý vừa gọi cho chúng ta, nói là cấp dưới không nghiêm túc trong công việc nên không tra xét, lấy nhầm đồ.
Túi thơm này chỉ là một món hàng mấy trăm đồng bình thường thôi!”

Nghe thấy vậy, mọi người mới gật đầu.
Đúng rồi, người có thân phận như ông chủ Lý sao lại gạt người như vậy?

Nhưng có người thông minh đã nhìn thẳng Diệp Thành.
Thầy Phương cầm đồ trong tay hồi lâu mới kết luận được, còn người này chỉ liếc vài cái là đã phát hiện rồi sao.

Chẳng lẽ… anh ta thật sự là cao nhân giấu tài giấu nghề?

Khi có người nghĩ như vậy, định mở miệng hỏi han thì Hà Anh Trác bỗng lớn tiếng khen ngợi: “Đồ ông chủ Lý đưa mà cũng giám định được, còn thành công phát hiện nó là giả.
Thầy Phương bản lĩnh của ông, lá gan của ông đúng là không hổ một tiếng “thầy Phương”

“Chúng ta cho thầy Phương một tràng vỗ tay!”

- ------------------

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui