Tiên Đế Trùng Sinh


Yên Kinh, núi Hồng Phong.

Những ngọn núi mọc đầy cây phong, lá phong chuyển sang màu đỏ khi sang thu, toàn bộ ngọn đồi giống như hoa sen đỏ cảnh đẹp tuyệt vời khiến lòng người xao xuyến.

Tất nhiên người bình thường không thể nào có đủ tiền để ở nơi có vẻ đẹp tuyệt vời như thế này, Toàn bộ biệt thự trên núi Hồng Phong chỉ có ba người Tần, Liễu, Từ mới có đủ tư cách ở lại.
Hơn nữa nhà họ Tiêu một mình ở trung tâm thành phố Yên Kinh, nếu không có bốn người của bốn gia tốc lớn này dẫn vào, những người khác ngay cả tư cách lên núi cũng không có

Diệp Thành đứng dưới chân núi Hồng Phong, mà hai người bên cạnh anh là Tần Hồng Sương và Tần Thư Dao.
Về phần hai anh em nhà họ Thẩm với Aokawa Sayuri căn bản không hề có tư cách đến nơi này, chỉ có thể chờ ở khách sạn.

Đứng ở bên cạnh Diệp Thành, Tần Hồng Sương có tâm tình rất tốt, giống như một cô học sinh vỗ tay cười nói: “Núi này phong cảnh rất đẹp, đến mùa thu thì càng đẹp hơn, hay là cậu sau này mua một căn biệt thự rồi ở lại đây luôn đi”.

Diệp Thành thản nhiên lắc đầu nói: “Tôi sẽ không ở lại đây quá lâu”.

Anh đến Yên Kinh chỉ để xem Tiêu Nghĩa Tuyệt quyết đấu với Ito Musashi, chờ việc này qua đi phải chuẩn bị ngưng kết Kim Đan, đâu có thời gian để kéo dài ở Yên Kinh.

Nghe được lời này, trong mắt Tần Hồng Sương hiện lên một tia buồn bã, chỉ là sau đó lại nở một nụ cười tươi, nói: “chúng ta lên trên đi, buổi tiệc của nhà họ Liễu sắp bắt đầu rồi”.

Rất nhanh mọi người đã đến bên ngoài trang viên của nhà họ Liễu, hai người Tần Hồng Sương với Tần Thư Dao là khách quen thường xuyên đến nơi này, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng Diệp Thành mới tới cũng chỉ có thể chờ các cô đi thông báo đăng kí mới có thể vào.

Đối với chuyện này Diệp Thành cũng chẳng quan tâm, nếu anh thật sự muốn đi vào cho dù trang viên nhà họ Liễu này có Thần Cảnh bảo vệ cũng có thể mạnh mẽ xông vào.
Chỉ là anh cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên biệt thự đang sáng đèn, yên lặng dùng thần niệm thăm dò tìm kiếm Liễu Băng Dao.

Chỉ là ngay sau đó, ở xung quang liền vang lên tiếng cười nhạo không kiêng nể gì:

Nhìn kìa, ở kia có một tên ăn mày kìa”.

“Quần áo của anh ta thế kia làm sao lên được núi Hồng Phong nhỉ?”

“Không chừng là một tên trộm đến kiếm ăn đấy!”

“….”

Diệp Thành thản nhiên đánh mắt nhìn qua, nhìn thấy hơn chục người cả phụ nữ với đàn ông, đều ăn mặc vô cùng xa hoa lộng lẫy, sắc mặt vô cùng kiêu ngạo.
Chỉ là nhìn đáng vẻ bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, liền có thể đoán được những người này rất giàu có, nhưng cũng chỉ là đám con cháu của gia tộc nhị lưu ở Yên Kinh, lúc này cười nhạo Diệp Thành, tìm kiếm chút ít sự ưu việt của bản thân ở đây mà thôi.

Diệp Thành cũng lười để ý đến đám ruồi muỗi vo ve này, tuy rằng mọi người gần như bằng tuổi nhau, nhưng anh đã trải qua hai đời người, vượt qua dằng dặc mấy trăm nghìn năm, làm sao phải so đo với mấy con kiến hôi cơ chứ? Nếu thật sự cảm thấy phiền phức thì tùy tiện đập chết là được.

Nhìn thấy đối phương thản nhiên cười nhìn về phía này, dường như là đang chọc tức mình, đám nam thanh nữ tú này nhất thời không hài lòng, một người cầm đầu bước lên phía trước nói: “Này, thằng nhóc nghèo kia, có biết núi Hồng Phong này là địa điểm nào không mà dám đến đây, biết điều thì mau chóng rời khỏi đây bằng không thì tôi gọi bảo vệ đuổi cậu bây giờ đấy!”

Người này vóc người cao gầy, diện mạo cũng rất đẹp trai, trên mặt lộ ra khí thế hung ác, cứ như thế hai tay ôm trước ngực đứng trước mặt Diệp Thành, chỉ thiếu có mấy chứ treo trên ngực “tôi đến khiêu khích đấy” mà thôi.

Diệp Thành nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Xem ra anh muốn bị ăn đòn rồi”.

Lời này vừa nói ra, bên kia nhất thời phát ra từng trận cười đùa, trong đó có một cô gái trang điểm diêm dúa nhíu mày, lớn tiếng nói: “Dương An, cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi!”

Dương An chính là tên vừa mới tiến lên khiêu khích, gia tộc của hắn ta ở Yên Kinh cũng coi như là gia tộc hạng hai đứng đầu, cho nên hôm nay mới được Liễu Nhược Trần mời đến nơi này.

Dương An nghe được lời này, cười lớn bẻ cổ tay rắc rắc, giả vờ ra vẻ lịch sự nói: “Tên nhóc, bây giờ nếu cậu cút đi, tôi có thể tha ….A!”

Chỉ nghe thây một tiếng rầm rầm, Dương An vừa nãy còn giễu võ dương oai, bị đánh ngã chổng vó nằm dưới mặt đất, Diệp Thành bình tĩnh thu hồi nắm đấm, thản nhiên nói: “Muốn đánh thì nhanh ra tay, làm sao mà lắm lời thế?”

Mấy người thanh niên nam nữ vừa nãy còn cười ha ha, nhất thời kinh hãi đứng đơ tại chỗ, cô gái vừa mới nói lúc nãy hét lên: “Anh, anh lại dám đánh Dương An? Không muốn sống nữa hay sao!”

Những người khác cũng đều bàn tàn sôi nổi, trên mặt chỉ có sự kinh ngạc với khinh thường:

“Ha ha, nhà họ Dương chính là thế lực mới nổi ở Yên Kinh, chắc tên nhà quê này còn chưa từng được nghe qua đâu”.

Khi anh ta biết mình đã làm những gì, chắc sẽ chạy tới quỳ xuống cầu xin sự tha thứ đấy”.

“Ha ha, đến lúc đấy, Cậu chủ Dương cho dù đánh chết anh ta cũng sẽ không có ai dám nói gì cả”.

“…..”

“A!”

Thực lực Diệp Thành mạnh mẽ đến cỡ nào, cho dù là một quyền hời hợt, cũng đủ để đánh Dương An đến răng rơi đầy đất, hắn giãy dụa trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, chỉ vào Diệp Thành hét lớn:

“Giết anh ta đi! Anh Vương, giết anh ta đi!”

Nghe được lời này, trong đám người kia có một người thanh niên khá đẹp trai bước ra, nhún vai nói: “Không nghĩ tới ở nơi này lại có một võ sĩ, tôi là Đường Tông Trạch, giang hồ gọi là “khoái thủ đoạt hoa”, không biết anh là?”

Diệp Thành còn chưa kịp mở lờ, những người khác đã lớn tiếng kêu gào:

“Tên nhóc, anh đừng cho rằng dựa vào mấy món võ mèo cào đó của anh có thể kiêu ngạo ở đây!”

“Anh Đường chính là cậu chủ của Thục Trung Đường Môn, thực lực vượt xa những gì cậu có thể tưởng tượng!

“Hừ, Nếu như bị trúng độc Phiến Phong của anh ta anh sẽ cho anh sống không bằng chết!”

“….”

Nghe được lời của những người xung quanh, vẻ mặt Diệp Thành hiện lên vẻ thú vị, không ngờ ở nơi này lại có thể nhìn thấy người của Đường Môn.

Chỉ là ngay khi anh muốn chơi với anh chàng này một chút, đằng sau liền vang lên một giọng nói: “Diệp Tiên sư, anh ở đây à, mau đi cùng chúng tôi vào đi”.

Sau đó, Tần Hồng Sương xuất hiện trước mặt mọi người, khi nhìn thấy bà ấy, con cháu của các gia tộc lớn nhất thời trợn mắt há hốc mồm, có người còn há to miệng nhưng không phát ra được một chút thanh âm nào.

Người phụ nữ này bọn họ đều biết rất rõ, cho dù là tận mắt nhìn thấy, hay là nhìn thấy trên truyền hình tạp chí hình ảnh của bà ấy.

Đó chính là là hoàng Tần Hồng Sương của đế quốc thương mại nhà họ Tần đấy!

Nhìn thấy bà ấy qua đây, Diệp Thành cũng không có ý muốn tiếp tục đánh nữa, lạnh nhạt nói: “Đi thôi”.

Sau đó hai người liền kề vai đi về phía sơn trang nhà họ Liễu, nhìn cũng không nhìn lại bên này một cái, mà Dương An vừa nãy còn chửi bới tưởng bở mình có thể dùng một tay bóp chết Diệp Thành, bây giờ một câu cũng không dám nói nữa.

Đám người này yên lặng một lúc lâu, cô gái vừa nãy còn hét to, giờ ngạc nhiên nói: “Vậy, vậy người đó là ai thế, làm sao đến cả bà hoàng cũng khách khí với anh ấy như thế?”

Những người khác đều không nói nên lời, chỉ có Đường Tông Trạch cau mày, lẩm bẩm nói: “Diệp Tiên sư, hình như nghe có chút quen quen”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui