Tiên Đế Trùng Sinh


Bởi vì chuyện quyết đấu đang nổi như cồn nên người đến quán trọ Bằng Lai vô cùng đông, lúc cho Diệp Thành thay một bộ quần áo người hầu bàn xong thì ông chủ liền vội vàng đi ra ngoài gọi khách, sân sau chỉ còn lại hai người là Diệp Thành và Bé Ngốc.

Đang nhàn không có việc gì nên anh liền nói chuyện phiếm với Bé Ngốc, có lẽ là do cùng cảnh ngộ nên Bé Ngốc rất thân thiết với anh.
Tuy quá nửa là cô nhóc hỏi còn anh trả lời nhưng anh cũng biết thêm không ít chuyện.

Bé Ngốc không phải là ngốc thật, cô bé bị tai nạn khoảng năm mười tuổi nên trí óc chỉ dừng lại ở độ tuổi này, cũng có nghĩa là tuy cô bé có vẻ ngoài của một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trí thông minh không khác gì so với đứa trẻ mười tuổi.

Diệp Thành dùng thần niệm để thăm dò thì phát hiện không phải vì bệnh mà cô bé bị tổn thương đầu nên bị ngốc mà là do một loại lời nguyền nào đó.

"Đây là một lời nguyền rất cao cấp, hơn nữa lúc nguyền rủa thì cô bé còn quá nhỏ, cho dù là mình cũng không dám khinh suất làm bậy, nếu không thì có thể cô bé sẽ chết".

Diệp Thành nhíu mày, nếu là lời nguyền bình thường thì anh cũng không để ý việc tiện tay giúp Bé Ngốc phá giải, nhưng lời nguyền cao cấp này e là anh muốn phá giải cũng phải tốn nhiều thời gian và công sức, thế thì được một mất mười.

Lúc anh đang do dự thì ông chủ béo đã quay về, nói với Diệp Thành: "Ừm...cậu bạn à, hôm nay quả thật có quá nhiều khách, cậu có thể ra đây giúp tôi không? Tất nhiên tôi sẽ trả tiền công cho cậu".

Qua cuộc nói chuyện vừa nãy, Diệp Thành đã biết khách đến quán trọ này toàn là võ sĩ, thế nên cũng khá có hứng thú.
Anh gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi vào đại sảnh, các bàn đã ngồi chật kín người, ai nấy đều có ánh mắt sắc bén, trông như những võ sĩ được bồi dưỡng riêng của câc gia tộc.

"Chỉ có mấy võ sĩ, còn lại đều là những tên chẳng ra gì, còn chẳng có một Võ Thánh nào, ngay cả kẻ có thể đấu lại Đường Tông Trạch cũng không có".

Diệp Thành tùy tiện lướt mắt nhìn đã biết được hết thực lực của tất cả mọi người trong đại sảnh, anh không khỏi thấy mất hứng.
Lần này anh đã nghĩ sai rồi, Võ Thánh hiếm hoi như rồng phượng, mỗi một cường giả Thánh Vực đều có sự kiêu ngạo của mình, sao có thể chen chúc ở chung một phòng với những võ sĩ bình thường này được?

Phần lớn Võ Thánh đều không thiếu tiền, sao có thể bỏ khách sạn năm sao bảy sao để đến quán trọ Bằng Lai này được? Cho dù có một số ít người thích ở trong kiểu nhà cổ, ví dụ như Hồng Đại Phúc thì cũng sẽ không ngang nhiên xuất hiện ở nơi như thế này, nếu không những võ sĩ đi tới tạo mối quan hệ sẽ không cho họ ăn được bất cứ thứ gì.

Sau đó không biết có phải do trùng hợp hay không mà lại có một người kêu thảm thiết rơi xuống dưới tầng...

La Bằng là một người đàn ông mặt vuông tầm ba mươi bốn mươi tuổi, cơ thể vạm vỡ, ánh mắt sắc bén.
Lúc hắn ta đẩy cửa quán trọ Bằng Lai ra, các võ sĩ trong đại sảnh đều phán đoán rằng:

"Người này không thể dây vào".

Thực tế cũng đúng là như vậy, thể lực của La Bằng giờ đang ở thời kỳ đỉnh cao, thực lực đại sư võ đạo, có kinh nghiệm giang hồ vô cùng phong phú.
Mà những điều này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là thân phận của hắn ta...

Người này là người của chính phủ Hoa Hạ, nhìn bề ngoài thì người trong chính phủ và võ sĩ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, những võ sĩ này chỉ cần không lạm sát dân thường thì những "công chức" như La Bằng sẽ không quan tâm đến những trận đấu và ân oán giữa họ.
Dù sao quan tâm cũng không có tác dụng gì, còn chẳng thà để họ có oán báo oán, có thù báo thù.

Thế nên lần này hắn ta đến đây là để xử lý một cái xác, để khỏi rước thêm nhiều phiền phức.
Nếu người chết là kiểu bạn bè thân thích hoặc đồng môn thì những rắc rối khi xử lý cái xác cũng sẽ đỡ hơn nhiều.

Để cấp dưới để xác vài trong túi xác, La Bằng nhìn đám võ sĩ trong đại sảnh, cười lạnh hai tiếng rồi nói: "Tôi biết là sắp đến cuộc chiến đỉnh cao giữa hai tuyệt đại kiếm khách, lại thêm cả Tinh Tà kiếm phổ sắp xuất hiện khiến mọi người hưng phấn rục rịch, nhưng tôi đây vẫn đứng ở lập trường cá nhân để khuyên mọi người một câu, hãy kiềm chế lại".

Không ai trả lời hắn ta, thậm chí có mấy võ sĩ còn lộ ra vẻ mặt khinh thường, họ nhổ một cái: "Đồ chó săn".

Lập trường của các võ sĩ trước nay luôn rất kỳ lạ, họ cảm thấy mình là những cá thể siêu nhiên, nhưng trong mắt của những công chức thì bọ chẳng qua cũng chỉ là những tên nhà quê không được dạy dỗ từ tế mà thôi.

Các cao thủ đích thực ít nhiều cũng sẽ có mối liên hệ với các thế lực lớn, ví dụ như Đường Tông Trạch có liên hệ với nhà họ Dương, ví dụ như Cừu Lăng Vân có quan hệ với Thanh Bang, thậm chí Tiêu Nghĩa Tuyệt là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ mà còn có một chân trong quân đội.

Mà mấy võ sĩ vừa nói này chính là cái hạng chẳng có chút địa vị gì, thực lực của họ quá kém nên không được các thế lực lớn mời chào, thế mà suốt ngày tỏ vẻ thanh cao, đi chê bai những người đi đầu quân cho thế lực chính phủ, nói cho cùng thì cũng chỉ là ghen ghét mà thôi.

La Bằng nghe vậy thì không có phản ứng gì, vẫn cười híp mắt, nhưng đột nhiên cơ thể hắn ta cử động!

"Soạt!"

Một luồng ánh sáng màu bạc vạch qua đại sảnh, cái ghế mà mấy tên võ sĩ vừa thấp giọng lẩm bẩm kia ngồi liền chia năm xẻ bảy, khiến chúng ngã oạch xuống đất.

Mấy kẻ này còn chưa hoàn hồn lại thì mỗi người đã bị nhận một cú đá, cái tên nói chó săn kia thì bị giẫm lên đỉnh đầu, cho dù giãy giụa thế nào cũng không bò dậy nổi.

"Các vị, tôi có thể thấu hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng tôi đây cũng có nhiệm vụ của tôi".
La Bằng nhìn xung quanh, cao giọng nói: "Tôi có thể nhìn ra mỗi người các người ai nấy đều sắp không kìm nén được xúc động trong lòng mình, muốn tìm người để so chiêu".

"Ở đây tôi khuyên mọi người một lần cuối cùng, đừng có khinh suất làm bậy, dù sao thì...nơi này là Yên Kinh".

Lời của hắn ta khiến những người có âm mưu đều ngoan ngoãn, đúng vậy, nơi đây là thủ đô của Hoa Hạ, cho dù là những người của nhất phủ nhị môn tam môn tứ phái cũng không dám tùy tiện gây chuyện, với những kẻ như họ thì có thể gây ra chuyện gì được cơ chứ?

Nghĩ vậy, những võ sĩ bình thường quen thói huênh hoang ngang ngược không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ kỹ lại thì Yên Kinh này có Tiêu phủ trấn giữ, nếu họ dám gây chuyện gì thì không cần đến Kiếm Thần ra tay, chỉ cần bốc đại một người trong Thương Long Thất Kiếm thôi là xác họ sẽ phơi thây nơi hoang dã ngay.

Thấy những kẻ này đều trở nên ngoan ngoãn, La Bằng liền nở nụ cười hài lòng.
Khoảng thời gian này ngày nào hắn ta cũng phải đến quán trọ Bằng Lai này mấy lần, biết rõ đám võ sĩ này đã rục rịch lắm rồi thế nên mới chọn ra tay vào hôm nay để khiến họ ngoan ngoãn biết điều, tránh cho mấy tên này gây ra chuyện lớn gì thì không dễ xử lý.

Sau khi cảnh cáo xong, La Bằng không vội đi mà ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, gọi một bát cháo và hai cái bánh bao.

Nhưng lúc người hầu bàn đang bưng bữa sáng đến chỗ hắn ta thì mặt La Bằng tối sầm xuống.

Bởi thanh đao bên hông hắn ta đột nhiên phát ra tiếng "keng".

- ------------------

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui