Tiên Đế Trùng Sinh


Ba tiếng sau, Diệp Thành đã xuất hiện ở một tòa nhà nào đó ở Yên Kinh, anh đã nhận lời giúp đỡ La Bằng thế nên mới đến đây.
Hơn nữa trước khi vào tòa nhà, anh đã về khách sạn trước để chào hỏi anh em nhà họ Thẩm, thuận tiện đưa Aokawa Sayuri ra.

Trong căn phòng có mười mấy lính đặc chủng tinh nhuệ được vũ trang và mấy người có nội kình, nhìn cái là biết ngay là võ sĩ.

Người đứng đầu là một người phụ nữ mặc quân trang, thân hình nóng bỏng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thành thì nhíu mày, nói: "Thượng úy La, đây là ai vậy?"

Quân hàm của người phụ nữ hiển nhiên là cấp tá, quân hàm của La Bằng thấp hơn cô ta nên vội vàng cúi đầu, nói: "Thượng tá Đường, đây là Võ Thánh trẻ tuổi vô cùng nổi tiếng gần đây, anh Diệp Thành.
Trước đây không phải cô vẫn luôn đau đầu vì chuyện Tinh Tà kiếm phổ sao? Tôi nghĩ anh Diệp Thành có thể giúp được chuyện này!"

Nghe vậy Diệp Thành khẽ híp mắt lại, anh hoàn toàn không có hứng thú với Tinh Tà kiếm phổ này.
Công pháp trên thế giới này cho dù có tinh diệu đến đâu thì cũng đâu thể sánh với những đại tông tu tiên trong ngân hà mênh mông chứ?

Anh đồng ý là bởi vì nghe nói Tinh Tà kiếm phổ là động phủ phong ấn Tinh Tà lão nhân, cũng có thể nói đó là mộ của Tinh Tà lão nhân.
Điêu khiến anh thấy hứng thú chính là một thứ khác trong động phủ!

Thực lực của Tinh Tà lão nhân hiển nhiên đã vượt qua cả Thần Cảnh, đạt đến cảnh giới Huyền Tiên.
Trong động phủ của lão chắc chắn sẽ có một dòng linh mạch, cũng không thể thiếu các loại bảo vật quý hiếm.
Thứ linh mạch tự nhiên đó thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với đại trận Chuyển Long Thiên Sinh mà anh cất công tỉ mỉ tạo nên.

Thế nên hai người ăn nhịp với nhau, Diệp Thành lập tức theo La Bằng đến trụ sở chính của "Long Đằng", nhưng giờ anh mới phát hiện cho dù anh được La Bằng mời đến, nhưng có được như mong muốn hay không thì phải xem ý của Thượng tá Đường này.

"Võ Thánh trẻ tuổi à..."

Đường Thi Vũ nhíu mày, trong lòng không ngừng tính toán.
Là bộ phận đặc biệt của Hoa Hạ, có rất nhiều nhân tài kiệt xuất tụ tập ở Long Đằng, thế nên có bốn Võ Thánh.

Nhưng khoảng thời gian Tinh Tà kiếm phổ xuất hiện không đúng lúc tí nào, bởi vì trận chiến làm chấn động thế giới của Kiếm Thần Tiêu Nghĩa Tuyệt và Kiếm Hào Ito Musashi nên cả Hoa Hạ, hoặc có thể nói cả Yên Kinh biến thành trung tâm vòng xoáy của cả thế giới!

Để cho các võ sĩ nghe danh mà tới không gây ra chuyện lớn ảnh hướng đến cuộc sống của người dân bình thường, thậm chí là làm tổn hại đến uy danh của Hoa Hạ, tất cả mọi người trong Long Đằng đều phải điều động hết, nhân lực và vật lực có thể điều động cho vụ Tinh Tà kiếm phổ quả thật là quá khan hiếm.

Đường Thi Vũ tuy có quân hàm cao nhưng lại không phải là võ sĩ.
Cô ta nhìn Diệp Thành, hơi do dự, nói thật ra thì lúc này có một vị Võ Thánh giúp đỡ thì quả thật sẽ được trợ giúp rất nhiều, nhưng người này có đáng để tin tưởng không?

Cô ta vừa do dự như vậy, có mấy võ sĩ ở bên kia đã bắt đầu bực mình, một tên nhuộm tóc vàng trong đó đã bắt đầu ồn ào: "Này, nhiệm vụ lần này không phải đã mời Thanh Hải Kiếm Môn chúng tôi giúp đỡ rồi sao?"

Thanh Hải Kiếm Môn là môn phái hạng hai của Hoa Hạ, mà những người trước mặt đã là những người giỏi nhất trong môn phái rồi.

Ông già dẫn đầu là chưởng môn Từ Hoài Nghĩa của Thanh Hải Kiếm Môn, là cao thủ đại sư võ đạo, mà người đàn ông tóc vàng chính là đại đệ tử Lưu Cát của ông ta, thực lực miễn cưỡng đạt đến đại sư võ đạo.
Mấy đệ tử còn lại thì cũng là những thành viên giỏi nhất.

Lưu Cát hiển nhiên là chưa trải sự đời nên vẫn luôn tự cho mình là thiên hạ vô địch.
Ánh mắt anh ta nhìn Đường Thi Vũ có dục vọng không hề che giấu, mà lúc nói chuyện với La Bằng giọng nói cũng tỏ vẻ ta đây hơn người.

"Này, La Bằng, anh gọi tên Diệp Thành này đến đây là có ý gì hả? Chỗ này có Thanh Hải Kiếm Môn chúng tôi trấn giữ chẳng lẽ vẫn chưa đủ à?"

Đường Thi Vũ im lặng không nói gì, hiển nhiên là chỉ dựa vào những người này thì không đủ.
Cô ta chỉ cần những người này chống đỡ ở phía trước là được, còn con át chủ bài thực sự là mười lính đặc chủng tinh nhuệ được vũ trang.

Trong tay họ cầm súng bắn tỉa được đặc chế rất hiếm có, có thể lắp được đạn xuyên thép, cho dù là đại sư võ đạo hoặc thậm chí là Võ Thánh có Canh Khí bảo vệ thì cũng khó mà chống lại được.

Nhưng lúc này khi đã có lựa chọn mới có thể khiến khả năng hoàn thành nhiệm vụ này chắc chắn hơn, cô ta đâu có lý do gì để từ chối?

Điều mà chính phủ Hoa Hạ muốn chính là Tinh Tà kiếm phổ không thể rơi vào tay người nước ngoài, còn về việc rơi vào tay người Hoa Hạ nào...họ không hề quan tâm.

Thấy Đường Thi Vũ do dự không quyết, Lưu Cát tức điên lên, đi nhanh lên trước rồi nói: "Anh tên là Diệp Thành đúng không, muốn cướp Tinh Tà kiếm phổ thì phải qua ải này của tôi trước đã!"

Tên này bừng bừng khí thế thì lại phát hiện Diệp Thành chẳng hề để ý đến mình mà lại nhìn Đường Thi Vũ, nói: "Có phải chỉ cần xử lý tên tóc vàng này là tôi có thể gia nhập đội không?"

Đường Thi Vũ nghe vậy thì mừng rơn, vốn cô ta đã dao động, nhưng chỉ lo Diệp Thành không có bản lĩnh.
Giờ anh bằng lòng thể hiện thì quả thật không thể nào tốt hơn.

Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không định ra tay, anh lạnh nhạt nói: "Sayuri".

Aokawa Sayuri đang ngoan ngoãn đứng sau lưng Diệp Thành như người hầu lập tức đi lên trước, lắc ngón tay với Lưu Cát.

Thấy cảnh này, đừng nói là Lưu Cát mà ngay cả đám người Đường Thi Vũ và La Bằng cũng kinh ngạc: "Anh để một cô gái như thế này đi đánh với đại sư võ đạo sao?"

Sắc mặt đám người này lạnh đi, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng tràn đầy khinh bỉ, chỉ thiếu điều viết ba chữ "vô liêm sỉ" lên mặt anh.

Thấy đám người này nhìn Diệp Thành với ánh mắt như vậy, Aokawa Sayuri thầm bất mãn, lạnh lùng nói: "Ra tay đi tên tóc vàng, chủ nhân đã bảo tôi ra tay thì chắc chắn tôi sẽ đánh bại anh!"

Nghe vậy Lưu Cát kinh ngạc nói: "Chủ nhân?"

Anh ta nhìn hai người bằng ánh mắt mờ ám, đột nhiên cười nói: "Em gái xinh đẹp à, em đi theo cái tên chủ nhân chết tiệt này có phải khổ lắm không? Hay là chẳng thà đi theo anh đi..."

"Bốp!"

Anh ta còn chưa nói xong thì một cái bóng màu trắng đã vượt qua không trung lao đến quật thật mạnh lên mặt anh ta để lại một vết máu bầm tím thâm, còn tiện tay quật bay mấy cái răng của anh ta.

Aokawa Sayuri vung cái roi Long Cốt trong không trung, lạnh lùng quát: "Nếu anh còn dám ăn nói láo xược nữa thì tôi sẽ đánh nát cái đầu chó của anh!"

Mọi người hít sâu một hơi, không ngờ Aokawa Sayuri mềm mại xinh xắn như vậy mà ra tay lại độc ác tàn nhẫn đến thế.
Lưu Cát là đại sư võ đạo mà toàn toàn không thể đánh lại được.

Diệp Thành mỉm cười, đánh giá: "Cũng được đấy".

Tất nhiên Diệp Thành sẽ không keo kiệt với một Aokawa Sayuri đã hoàn toàn phục tùng mình, anh đã dạy cho cô ta Chí Âm Huyền Công và Vạn Hoa Tiên Pháp.
Hai công pháp này đều là công pháp bí mật của Huyền Âm Môn năm đó, vừa hay lại rất hợp và bổ sung thêm sức mạnh cho thân phận Âm Dương Sư của Aokawa Sayuri.
Lúc này công lực của cô ta tăng vọt, lại tu cả hai thuật Âm Dương và võ đạo nên ngay cả Võ Thánh cũng không phải đối thủ của cô ta!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui