Tiên Đế Trùng Sinh


Nghe Tiêu Nghĩa Tuyệt nói, vẻ mặt của những người khác cũng trở nên nghiêm túc.

Nhất là Aokawa Sayuri, cô ta quay sang nhìn Diệp Thành với ánh mắt lo lắng.

Mặc dù trong lòng cô ta, chủ nhân là một tồn tại gần với thần linh, nhưng Vấn Kiếm lão tổ thực sự quá đáng sợ.

Nhất là khi lão ta còn tu luyện công pháp tiên gia chân chính, cũng là người tu chân có kim đan giống như Diệp Thành, chứ không phải Huyền Tiên.

Một nhân vật đáng sợ như vậy, Diệp Thành có chống lại được lão ta thật không?
Cô nhóc đệ tử của Lục Tinh Hà liếc về phía Diệp Thành với ánh nhìn đắc ý, đuôi mày khẽ nhướng lên, giống như có ý rằng: “Ha, cái con người cao lớn kia, anh đừng vội đắc ý.

Trên đời này còn có người hơn anh, đừng nghĩ mình là nhất nhì trong thiên hạ”.
Tiêu Nghĩa Tuyệt nói những lời đó thật ra cũng có ý âm thầm cảnh báo Diệp Thành.

Lão ta sợ Diệp Thành tuổi trẻ đắc chí, tự cao tự đại, xem thường anh hùng trong thiên hạ.

Đương nhiên lão có thể nhìn ra Diệp Thành cũng có kim đan, cảm thấy trước kia mình thua Diệp Thành là vì công pháp của hai bên không cùng nằm trên một đường thẳng.

Nhưng bây giờ người của thất đại huyền môn cũng tu hành công pháp tiên gia, theo như lão ta thấy, Diệp Thành không hề có ưu thế gì.

Lão vốn cho rằng mình nói ra những lời này sẽ khiến Diệp Thành thu bớt lại phần nào, nhưng không ngờ Diệp Thành vẫn tỏ ra không có gì to tát.

Cuối cùng cô nhóc con không nhìn thêm được nữa bèn chen vào, lạnh lùng nói:
“Diệp Tiên sư, uy danh của anh đúng là chấn động thế giới.

Nhưng anh nên biết, nếu anh còn tiếp tục như vậy sẽ rất dễ khiến cho Cổ Kiếm Môn, hay thậm chí là toàn bộ thất đại huyền môn bao vây tấn công.

Một mình anh có mạnh đến đâu chăng nữa, lẽ nào anh có thể tự mình chống lại tất cả họ hay sao?”
“Tiểu Thanh, im miệng!”, sắc mặt Lục Tinh Hà ở bên chợt biến đổi, vội vàng quát lên.

Diệp Tiên sư là nhân vật như thế nào? Ngự ở trên cao, tựa như thần linh! Dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh không bị tát chết là may lắm rồi.

“Diệp Tiên sư, mong anh thứ lỗi cho sự bất kính của Tiểu Thanh.

Nó còn nhỏ, không biết đến uy nghiêm của anh…”, Lục Tinh Hà vội vàng đứng dậy, khom lưng chắp tay xin lỗi Diệp Thành.

“Tiểu Thanh, nếu không phải nể mặt sư phụ cô, tôi đã chém cô một kiếm rồi.

Đừng ỷ mình có chút thể chất mà cả gan càn quấy!”
Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc như kiếm quét về phía Tiểu Thanh.

Cô nhóc rùng mình, cảm giác toàn bộ bí mật của mình đều bị bại lộ dưới ánh mắt của Diệp Thành, giống như không mặc gì trên người vậy.

Cô nhóc lập tức hoảng sợ, cúi thấp đầu xuống.

Lúc này, Diệp Thành chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng đi về phía đình nghỉ mát, nhìn xuống biển mây nói:
“Ông cụ Tiêu, tôi hiểu ý của ông, nhưng ông vẫn không rõ về sức mạnh của tôi.

Chỉ cần Vấn Kiếm lão tổ kia không tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh thật sự thì có bảy người như lão ta cũng không phải là đối thủ của tôi”.

Diệp Thành nói lời này tự mang theo khí phách bao trùm đất trời, xem thường quần hùng thiên hạ.

Mọi người cảm thấy như thân hình anh tăng vọt vô hạn, giống như nối liền với bầu trời, hóa thành đấng tiên vương thống trị trần thế.

“Hừ, khoe khoang khoác lác thì ai mà không làm được, tôi còn có thể nói mình đánh lại được mười người Nguyên Anh đấy”, Tiểu Thanh cúi đầu, khẽ lẩm bẩm.

Nhưng lần này rốt cuộc cô ta cũng không dám nói to nữa.

Thấy mọi người không tin mình, Diệp Thành thờ ơ nói: “Bây giờ thần thể của tôi đã đạt đại thành, đừng nói là người tu chân cảnh giới Xuất Khiếu, ngay cả cảnh giới Nguyên Anh có ở đây tôi cũng không sợ.

Huống hồ tôi cũng là Kim Đan đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Xuất Khiếu”.

“Thần thể… đại thành?”, mọi người há hốc miệng, đầu óc mơ hồ, giống như nghe sách trời vậy.

Diệp Thành không đợi bọn họ hoàn hồn đã quay người nói với Tiêu Nghĩa Tuyệt: “Ông cụ Tiêu, hiện giờ tu vi của ông chỉ cách Huyền Tiên đỉnh cao một lằn ranh mỏng, so với người tu chân chỉ thiếu một viên kim đan mà thôi.

Nếu tôi trợ giúp ông kết đan thì lúc tôi không ở Yên Kinh, ông giúp tôi bảo vệ Sương Diệp Lâu được không?”
Nhưng ngay khoảnh khắc khế ước biến mất, Tiêu Nghĩa Tuyệt cảm thấy cơ thể nặng trĩu, một luồng sức mạnh vô hình đi vào thức hải của lão ta, hình thành một lá bùa.

Lão ta mơ hồ cảm nhận được chỉ cần mình làm trái khế ước, lá bùa này sẽ nổ tung khiến linh hồn và thể xác của lão ta hóa thành mảnh vụn.

“Mặc dù có nguy hiểm nhưng mình đã không còn thời gian nữa rồi”, nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu Dao, Tiêu Nghĩa Tuyệt âm thầm thở dài.

Bây giờ, thiếu chủ Cổ Kiếm Môn bị giết ở Yên Kinh, Cổ Kiếm Môn nhất định sẽ đến đây hỏi tội.

Bọn họ mà đến, Bạch Vân Quán có quan hệ tốt với bọn họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng nói không chừng thất đại huyền môn sẽ đồng loạt gây khó dễ.

Đại chiến… chỉ cần chạm vào là bùng nổ!
Đối mặt với cơ hội cuối cùng, Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng chỉ có thể liều mạng nắm lấy, đánh cược sinh tử.

Diệp Thành cũng vì nhận thấy điều này nên mới tìm đến lão ta.

“Diệp Tiên sư, khế ước đã thành lập, vậy khi nào chúng ta bắt đầu? Có cần phải xuống núi tìm vật liệu quý hiếm và đan dược hay không?”, Tiêu Nghĩa Tuyệt hơi cúi người, trong lòng thấp thỏm không yên hỏi.

Cho đến bây giờ, trong lòng lão ta vẫn nửa tin nửa ngờ, chỉ là ôm một tia hi vọng mà thôi.

“Ha ha, tôi muốn trợ giúp người khác tiến vào Kim Đan còn cần đan dược hay linh bảo gì sao? Chính lúc này, ngay tại đây, tôi sẽ giúp ông kết đan!”
Diệp Thành cười ha hả, hai mắt bỗng tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc, rót vào trong mắt Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Bên cạnh đó một tay anh nắm vào không trung, khẽ quát:
“Trận pháp - lên!”
Trên không trung bỗng dưng hiện ra bảy bảy bốn chín lá bùa.

Bốn mươi chín lá bùa này chia ra tám hướng, bày bố thành một Tiên Linh trận cỡ lớn.

Trận pháp vừa hình thành, linh khí ở trăm dặm xung quanh núi Minh Nguyệt, thậm chí là cả Yên Kinh đều hội tụ về đình nghỉ mát.

Sao thưa gió thổi đêm trăng sáng, tiên linh kim đan chiếu kiếm thần!
- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui