Tiên Đế Trùng Sinh


“Cậu ba Thẩm?”

Hứa Giang Hà bị tát một cái thì sửng sốt, không rõ chuyện gì xảy ra.
Thẩm Hàn Lâm nóng nảy, hay cáu kỉnh thì ai cũng biết nhưng mình đang nói giúp anh ta mà.

Còn không đợi mọi người nói gì, Đặng Nhã đã vội đi qua nói: “Cậu Diệp, anh đừng nóng! Bình thường Hứa Giang Hà hay nói bậy, tôi bắt cậu ta xin lỗi anh ngay!”

Lần này, tất cả đều ngẩn ra, Thẩm Hàn Lâm và Đặng Nhã, hai người này đại diện cho nhà họ Thẩm và nhà họ Đặng ở Giang Thành, có thể nói cả Giang Thành này đều do hai nhà này kiểm soát, vì sao cả hai người này lại khiêm tốn với một thanh niên trẻ như vậy?

Từ từ đã, cậu Diệp sao?

Chợt nhớ tới chủ đề vừa rồi, một đám kinh ngạc trừng to hai mắt, mất cả buổi, cô gái ăn mặc sexy đứng lên, chỉ tay vào Diệp Thành, miệng lắp bắp: “Anh, anh là Diệp Tiên sư?”

“Không được vô lễ!”, Đặng Nhã thấy không giấu được nữa thì quát thiếu nữ kia một câu, sau đó mới quay qua, cúi đầu nói với Diệp Thành

“Xin lỗi, Diệp Tiên sư! Là do tôi nhất thời nhiều chuyện, mới lộ ra thân phận của anh!”

Có câu nói kia của Đặng Nhã, mấy thiếu niên thiếu nữ lập tức sôi trào, họ đều đứng dậy, muốn xem thử vị Diệp Tiên sư trong lời đồn này có thần kỳ như vậy hay không.

Nhưng vừa nhìn là họ đã thấy thất vọng, chàng trai ăn mặc quần áo đơn giản, vẻ ngoài tầm thường này là Diệp Tiên sư sao?

Nhưng khi thấy thái độ của hai người Đặng Nhã và Thẩm Hàn Lâm, dù họ không muốn tin cũng không được, người đàn ông trước mặt chính là Diệp Tiên sư trong lời đồn!

Diệp Thành nhíu mày, đi ướt qua Đặng Nhã đang cung kính, lướt qua Thẩm Hàn Lâm đang đỏ mắt, tới trước mặt Hứa Giang Hà, cúi đầu nói: “Trước đó cậu nói phép vua thì thua lệ làng phải không?”

“Diệp Tiên sư tha mạng!”, Hứa Giang Hà nghe xong câu này thì sợ tới mức suýt tè ra quần, lúc đó không biết thân phận của Diệp Thành, hắn mới dám nói ngông như vậy, nhưng sao hắn ngờ được đối phương đã nghe thấy.

Đặng Kiệt ở cạnh cũng chảy mồ hôi đầy đầu, muốn tiến lên giải thích nhưng lại sợ thân phận của Diệp Thành, hai chân run lẩy bẩy, cuối cùng lại quỳ rạp xuống đất.

“Diệp Tiên sư tha mạng, hai anh em chúng tôi có mắt như mù, xin anh tha mạng!”

Diệp Thành hừng lạnh một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Lần này tôi tới là đi công tác, mong là trong công việc sẽ không gặp cản trở gì!”

Đặng Kiệt nghe xong mấy câu này thì trước mắt tối đen, mình lại dám có ý đồ với bạn gái của Diệp Tiên sư, đúng là không biết điều!

Đặng Nhã ở cạnh hấp tấp tiến lên nói: “Xin Diệp Tiên sư yên tâm, dù đối phương có bất cứ điều kiện gì, chúng tôi đều sẽ đồng ý, hôm nay có thể ký hợp đồng ngay”.

Diệp Thành hờ hững gật một cái rồi xoay người đi, nhưng trước khi rời khỏi, anh còn quay lại nói: “Đừng ra ngoài loan truyền về thân phận của tôi, biết chưa?”

Mọi người vội đồng ý, cho tới khi, Diệp Thành biến mất ở cửa ra vào, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái ăn mặc sexy ngồi trên ghế, con mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, vẫn không thể tin tưởng vào những điều vừa xảy ra.

Cô ấy tận mắt nhìn thấy gương mặt của Diệp Thành, ngay cả cậu ba nhà họ Thẩm luôn ra vẻ ta đây cũng phải cúi đầu, cô cả nhà họ Đặng luôn cao quý cũng phải cười nịnh bợ, những người khác cứ luôn thấp thỏm, không dám nói gì.

Mà Diệp Tiên sư kia lại chẳng thèm liếc nhìn bất cứ ai từ đầu tới cuối.

“Đây chính là khí thế một mình một mình cõi sao?”

Trong đầu cô ấy nhớ lại hình ảnh vừa rồi, mắt liếc qua cửa ra vào không bóng người thì có chút ngẩn ngơ.

Diệp Thành ra khỏi chính, anh cũng không rời đi ngay mà nhìn vào một góc: “Ra đi!”

Sau đó, một người bước ra từ sau cửa, đó là Trương Nhân, lúc này, cô ta đang mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí quên luôn việc tỏ ra quyến rũ.

“Cô đã nghe hết mấy lời nói trong phòng này rồi à?”, Diệp Thành bình tĩnh hỏi.

Trương Nhân không nói gì mà chỉ gật đầu, vốn dĩ cô ta định làm quen chào hỏi mấy cậu ấm cô chiêu này trước Tiết Bách Hợp, không ngờ lại lại nhìn thấy một màn khiến người ta khiếp sợ.

Cô ta không biết Diệp Tiên sư gì đó, thuật pháp gì kia nhưng nhìn dáng vẻ mấy cậu ấm kia trước mặt Diệp Thành, Trương Nhân biết mình sai rồi, sai lớn rồi.

Cậu ba nhà họ Thẩm gì đó, cậu Hứa gì đó, đó đều là hạt bụi trước mặt Diệp Thành.

“Trong lòng cô nghĩ gì, tôi biết!”, Diệp Thành cũng chẳng hề nhìn cô gái này, anh nói: “Một người muốn dùng hết mọi thủ đoạn để bò lên cao thì không sao nhưng tôi mong cô tốt với Tiết Bách Hợp một chút, cô ấy thật sự coi cô là chị em tốt!”

“Chỉ cần cô ấy bình an vui vẻ, cô muốn gì thì đều có hết!”

Diệp Thành vừa dứt lời thì anh về phòng mình, trong chốc lát sau, Tiết Bách Hợp lại chạy tới gõ cửa, sung sướng nói: “Diệp Thành, cô cả nhà họ Đặng đích thân tới bàn chuyện làm ăn với tôi, đã ký hợp đồng rồi!”

Diệp Thành gật đầu khẽ nói: “Ừ, cực khổ cho cô rồi!”

Tâm trạng của Tiết Bách Hợp lúc này giống như trẻ con thi được điểm cao về nhà khoe khoang với người lớn, thấy Diệp Thành khen mình thì nụ cười càng thêm tươi.

Một lát sau, cô ta mới cúi đầu nói: “Xin lỗi anh, trước đó tôi quá kích động rồi...”

Diệp Thành thản nhiên đáp: “Chuyện đã qua thì để nó qua đi!”

Tiết Bách Hợp không nói gì nữa mà đầu lại cúi thấp hơn, nhưng lúc này, Trương Nhân vui vẻ lao tới: “Bách Hợp, cô Đặng phái người tới mang hành lý giúp chúng ta, nói là để chúng ta ở trong biệt thự sa hoa nhất!”

“Hả? A a, tốt quá!”, Tiết Bách Hợp càng hoảng hốt, vội lùi ra sau vài bước, cô ta theo Trương Nhân ra cửa nhưng khi đóng lại, cô ta không khỏi quay lại nhìn thoáng qua, phát hiện Diệp Thành đang nhìn mình cười thì mới quay người rời đi.

Trương Nhân ở cạnh thở dì trong lòng: “Em gái à, đừng trách chị ngắt lời em, đây là lệnh của Diệp Tiên sư! Hai người vốn là người của hai thế giới, không có kết quả đâu!”

Sau khi nghe thấy lời của Diệp Thành, Trương Nhân đã quyết tâm coi Tiết Bách Hợp như em gái ruột, quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.

Sau khi hai cô gái đã đi, tiếng gõ cửa lại vang lên, Diệp Thành thuận miệng đáp rồi Đặng Nhã cũng đẩy cửa tiến vào.

“Diệp Tiên sư, Nhã nhi không biết anh đến đây nên sắp xếp căn phòng chất lượng kém thế này, kính mong anh tha lỗi!”

Lời của Đặng Nhã rất kính cẩn, Diệp Thành cũng cười nói: “Được rồi, ý của cô, tôi đã rõ, bảo tên nhóc ngoài cửa vào đi!”

Đặng Nhã vội đáp, sau đó Thẩm Hàn Lâm cũng tiến vào.

“Diệp Tiên sư...”, nhìn bộ dạng của anh ta, rõ ràng vẫn còn ấm ức chuyện cũ: “Chuyện hôm đó là do tôi có mắt như mù, xin anh tha lỗi cho, Hàn Lâm tới nhận lỗi với anh!”

Diệp Thành ngồi trên giường, hứng thú nhìn th: “Trông cậu có vẻ không muốn cho lắm!”

Đặng Nhã hấp tấp tiến lên giải thích, Diệp Thành giơ tay ngăn cản, thản nhiên nói: “Để chính miệng cậu ta nói!”

Toàn thân Thẩm Hàn Lâm run lên: “Đúng vậy, Diệp Thành, anh tát tôi giữa đám đông, còn làm tôi bị ông nội đánh, tôi đâu chỉ hận anh, mà còn hận anh thấu xương!”

- ------------------

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui