Tiên Đế Trùng Sinh


Nghe có người nói thế, ai cũng quay đầu nhìn, khi thấy ánh mắt không khỏi căng thẳng.  
Bạch Tiểu Huyên của Di Hoa Cung, tuy tu vi bình thường nhưng dựa vào song tu hợp thể để nâng cao.

Phương pháp này tu luyện này rất thu hút người khác, giờ cô ta mở miệng, mọi người đều đồng ý.  
“Không sai, không sai.

Tôi đồng ý với lời của Bạch Tiên Tử!”  
“Đúng vậy, nếu đã tới thì thể hiện tài năng đi!”  
“Đan sư Bích Hải cũng là cao thủ Kim Đan, chẳng lẽ không dám so chiêu với người khác à?”  
“…”  
Nhìn thấy một câu của mình khiến cả toàn trường xao động, Thánh Tử còn liếc nhìn, Bạch Tiểu Huyên hưng phấn tới run người, nhìn chằm chằm Diệp Thành, hừ lạnh trong lòng:  
“Chỉ cần ra tay, chắc chắn các cao thủ sẽ thay nhau khiêu chiến, Diệp Thành… đến lúc đó, tôi không tin anh còn che giấu thân phận được!”  
Diệp Thành vẫn ngồi đó, hơi thở mỏng mạnh.

Anh hít mạnh một hơi mà thủy triều sông Thương Lan tám nghìn dặm kia cũng lên xuống theo.

Nhưng không chỉ Hà Cửu Hằng, ngay cả mấy Chân Quân ngồi trên đỉnh núi cũng không phát hiện.  
“Sao, sợ à? Nếu sợ thì tự nhận thua rồi quỳ xuống dập đầu tới tao rồi nhảy xuống sông Thương Lan, sau này không được xuất hiện trước mặt tao nữa!”  
Hà Cửu Hằng càn quấy nói.  
Từng ánh mắt đều liếc tới trên người Diệp Thành.

Có người bất ngờ, người tiếc nuối, có kẻ thì hả hê.  
Thực lực của Hà Cửu Hằng, mọi người đều nhìn ra.

Dù hắn ta kém hơn Vấn Thiền Đại Sư, Lâm Thất Thất, Ninh Vô Văn nhưng so với Hoa Vân Sơn, Thiên Hỏa Đồng Tử, Đoạn Cảnh Long, Hạ Thư Nhã thì đều sàn sàn nhau, hơn hẳn những người khác.  
Diệp Thành vẫn không đáp, nhắm mắt tu luyện.  
Ngay lúc này, mấy người Vấn Thiền Đại Sư cũng nhíu mày, Vấn Thiền Đại Sư mở to mắt nhìn: “Vị đạo hữu này, trên sông Thương Lan thì không thể từ chối khiêu chiến.

Nếu không tiếp chiến, anh có thể xuống núi Hoành Lan, rời khỏi trận chiến tranh giành quán quân!”  
Diệp Thành vẫn không nói gì.  
Dáng vẻ của anh khiến Lâm Thất Thất lắc đầu liên tục.

Loại từ chối khiêu chiến mà vẫn không đáp, không tỏ thái độ này đúng là da mặt dày như tường thành.  
Lữ Khinh Mộc có chút không vui.  
Tuy cô ta rất thưởng thức đan thuật của Diệp Thành nhưng càng thích dũng sĩ không bao giờ lùi bước.

Biểu hiện này của Diệp Thành chẳng khác nào kẻ yếu đuối khi rơi vào trong mắt Lữ Khinh Mộc.  
“Thôi, dừng ở đây!”  
Thánh Tử mở miệng nói.  
Tuy Hà Cửu Hằng kiêu ngạo nhưng không dám làm bẽ mặt Thánh Tử, vì vậy khom lưng ngồi xuống, miệng vẫn nói:  
“Tên nhóc này nói năng ngông cuồng, ỷ vào thân phận Đan Vương mà dám tát em gái tôi một cái.

Tôi quá tức giận nên mới muốn dạy dỗ một chút, cho hắn biết thế nào là lễ hội, cho hắn biết uy nghiêm của đại giáo và thượng tiên!”  
Lời này vừa được thốt ra, mấy Chân Quân đều nhìn sang.  
Thân phận Đan Vương đúng là cao quý, nhưng nếu dựa vào nó để hoành hành ngang ngược thì đúng là không thể nói nổi.  
Lúc này, Bạch Tiểu Huyên lại khẽ mỉm cười nói: “Các vị có lẽ còn chưa biết, người không chỉ là đan sư Bích Hải, mà còn có tên là Diệp thành, trong phàm tục còn một danh hiệu nổi tiếng khác là Diệp tiên sư!”  
Mọi người nghe thế thì xôn xao, ai không biết kẻ huyết tẩy giết toàn bộ thiên kiêu của tông môn thượng cổ trên đỉnh Thái Sơn chính là Diệp tiên sư chứ?  
“Hả? Thật là vậy sao?”  
Thánh Tử nhướng mày.  
Hoa Vân Sơn của Cổ Kiếm Môn càng thêm hùng hổ đứng bật dậy, kình khí phóng ra như sóng lớn: “Người giết Mục sư huynh, Từ sư huynh của tôi chính hắn sao?  
Lúc này, Lữ Khinh Mộc cũng không dám lên tiếng.  
Chuyện này liên tới thể diện tông môn lớn, nếu không rạch bụng moi tim đối phương thì sao có thể giữ được uy nghiêm?  
“Chị ơi!”  
Lâm Cửu Nhi ở cạnh nhìn thấy thế thì sắp khóc tới nơi.  
Lâm Thất Thất mang vẻ mặt lạnh như băng nói: “Là do chính anh ta liều lĩnh, không có năng lực sao lại dám nói xằng nói bậy? Chị cứu được nhất thời, sao cứu được cả đời?”  
Trong lòng Lâm Thất Thất, Diệp Thành chỉ đang gánh tội thay thôi, thật ra cô ta cho rằng đó là Chân Quân phàm tục làm, buồn cười là người này như bị che mắt, tùy tiện làm bậy, nếu không có cái danh Đan Vương thì biết làm sao?  
“Đợi đã, Hoa đạo hữu, nếu muốn chiến một trận thì phải để tôi tới trước chứ!”, Hà Cửu Hằng cười nói  
Bây giờ, Diệp Thành mới từ từ mở mắt.  
Anh đứng lên, nhìn thẳng Hà Cửu Hằng hỏi: “Vừa rồi anh sủa gì thế?”  
“Hà đạo hữu nói anh giết hai vị sư huynh của tôi, có việc này không?”  
Mặt Hoa Vân Sơn trầm như nước.  
Diệp Thành chẳng để ý tới người này mà vẫn nhìn Hà Cửu Hằng:  
“Từ dưới núi, anh cứ làm càn trước mặt tôi.

Tôi bỏ qua nên anh cho rằng Diệp tôi al2 người tốt dễ bắt nạt à?”  
“Bắt nạt thì sao?”  
Hà Cửu Hằng ngạo mạn đứng đó, sét lấp lóe trên, khí thế phóng lên trời.  
Diệp Thành không đáp, anh vươn một tay về phía Hà Cửu Hằng, túm một cái.  
“Bốp...”  
Một tia kình khí vô hình nổi lên.

Hà Cửu Hằng như bị một hố đen hút lấy, bay thẳng về phía Diệp Thành.  
“Mở!”  
Hà Cửu Hằng biến sắc, tia sét nổ tung, chân lực toàn thân tăng cao, muốn giãy khỏi sức hút chân nguyên.

Nhưng Diệp Thành vẫn bình thản như vậy, giữ tư thế cũ.  
Lúc này, Hà Cửu Hằng mới hoảng hốt phát hiện, lực hút vô hình này không hề bị gì, mạnh mẽ như ngọn núi.

Mà cả người hắn ta vẫn dính chặt vào tay Diệp Thành.  
“Bùm!”  
Hà Cửu Hằng bị Diệp Thành túm lấy, bắt vào tay từ khoảng cách hơn trăm trượng.  
Tiếp theo, Diệp Thành giẫm lên đầu hắn ta, dùng vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Hiện giờ thì sao?”  
“Thằng khốn, thả tao ra!”  
Hai mắt Hà Cửu Hằng như phóng ra lửa, mặt mũi dữ tợn, tia sáng màu vàng nổ tung trên thân như vụ nổ Big Bang, sát ý dâng trào, có bao giờ hắn ta phải chịu nhục thế này.  
“Họ Diệp, tao thề, tao sẽ trả lại, dùng thiên lôi đánh mày nghìn năm, khiến thần hồn tan nát...”  
“Răng rắc!”   
Diệp Thành nghe vậy, không hề thay đổi, chân giẫm một phát, đầu Hà Cửu Hằng lún xuống đất, xương mặt nát bét.  
Giờ mọi người mới tỉnh táo lại từ cơn sợ hãi.  
Họ đều dùng ánh mắt như đang thấy quái vật nhìn Diệp Thành.  
Hà Cửu Hằng là chân truyền của nhà họ Hà, tuy thực lực xếp áp chót trong nhóm thiên kiêu, kém hơn mấy người Vấn Thiền Đại Sư một bậc nhưng cũng là Kim Đan đỉnh phong, sao dễ đánh vậy chứ? Lại còn bị một kẻ mới cảnh giới Kim Đan giẫm nát dưới lòng bàn chân.  
Mà đồng tử Lâm Thất Thất cũng co rụt.  
Cô ta hoàn toàn không ngờ thực lực của Diệp Thành lại mạnh như vậy.

Trước đó, dù có nghi ngờ đánh lén nhưng chỉ dựa vào tu vi này, anh lại có thể thắng Kim Đan đỉnh phong, như thế đủ để sánh vai nhiều thiên kiêu rồi.  
“Đại hữu, đấu pháp, luận đạo thì không làm bị thương mặt mũi, hay anh thả Hà sư huynh trước đi!”  
Vấn Thiền Đại Sư của Vạn Nhật Tông lại đứng ra chủ trì công bằng.  
“Không sai, tuy Hà Cửu Hằng có nói năng hơi quá đáng nhưng cũng là nói giúp cho tông môn thượng cổ chúng tôi.

Nếu đạo hữu muốn chiến, tôi có thể nghênh!”, Hoa Vân Sơn cố kiềm nén nói ra.  
“Thả Hà Cửu Hằng, đấu một lần nữa!”  
Thánh Tử cũng lên tiếng.  
“Đúng, thả tao ra, ông mày mới bị đánh lén mà thôi.

Đánh lại một trận, nhìn tao dùng thần lôi đánh mày đái ra quần luôn!”, Hà Cửu Hằng vẫn không đổi miệng, thần niệm điên cuồng kêu gào.  
“Bùm!”  
Lúc này, hắn ta bị Diệp Thành giẫm đầu lún hẳn xuống đất, cả người lún theo khiến mặt đất hõm thành một hố to hình người, sâu tới mấy mét, tứ chi gãy nát, ngực lõm nội tạng suýt bị giẫm bể.  
Nhưng một tia sáng hiện lên trên người Hà Cửu Hằng, đó là bùa hộ mệnh mà gia chủ nhà họ Hà- hà Định Viễn cho con trai, vô cùng mạnh mẽ, dù là Chân Quân cũng không thể phá vỡ.  
“To gan!”  
Hoa Vân Sơn biến sắc.  
Rõ ràng họ đã khuyên bảo nhưng Diệp Thành vẫn ra tay nặng như vậy, đây rõ ràng là khiêu chiến các thiên kiêu tại đây.

Ngay cả sắc mặt Vấn Thiền Đại Sư cũng không dễ nhìn, mình liên tục lên tiếng hai lần mà Diệp Thành vẫn không nghe, điều này khiến Vấn Thiền Đại Sư rất mất mặt.  
“Chẳng lẽ đạo hữu muốn bắt nạt người của thất đại huyền môn sao?”  
Vấn Thiền chậm rãi đứng lên.  
Một tia ý chí như núi, cứng rặng tụ trên người, toàn thân lấp lánh hào quang vàng như Phật giáng trần, La Hán xuống phàm tục, đây là đã thúc giục cơ thể Kim Cang.  
Hoa Vân Sơn không nói gì, trường kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ.  
“Còn không thả người sao?”  
Đoạn Cảnh Long lớn tiếng quát.  
“Họ Diệp, có ngon thì giết tao đi, nếu không, đợi thoát được, tao giết cả nhà mày!”, Hà Cửu Hằng bị lún trong đất tiếp tục la lối, miệng ác độc nguyền rủa.

Hắn ta ỷ vào bùa hộ mệnh, hoàn toàn không sợ Diệp Thành tấn công, càng thêm ngông cuồng.  
“Vậy sao? Thế thì được!”  
Diệp Thành bình tĩnh trả lời.  
Tay anh khẽ hút một cái, Hà Cửu Hằng bị hút vào lòng bàn tay.

Mọi người cho rằng anh đã bị khuất phục bởi uy thế của thất đại huyền môn, sắp thả người thì Diệp Thành lại tung kình khí, đánh tan thân thể và thần hồn của Hà Cửu Hằng thành sương mù màu máu.  
Hào quang trắng trên người Diệp Thành bị một chưởng của Diệp Thành đánh vỡ, giòn giã vỡ toang!  
Trước khi Hà Cửu Hằng chết, trên mặt vẫn còn kinh ngạc.  
Đường đường là thiên kiêu nhà họ Hà – Lôi Lang, là người đứng trên đỉnh cao, Kim Đan đỉnh phong, còn có cả bùa hộ mệnh mạnh mẽ.  
Sao lại có người dám giết hắn ta? Sao có thể giết được hắn ta?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui