"Mọi người cẩn thận, chúng ta đã vào Luyện ngục Vô Gian.
Nơi này khác với bên ngoài, bất cứ sinh vật nào đều có thể bị ma khí xâm nhập.
Tránh xa tất cả những thứ gì bất ổn, cho dù là một cái cây, một ngọn cỏ đi chăng nữa".
Trương Chân Quân nói.
Lần này đội ngũ của Hoa Tiên Tông khá hoành tráng, chỉ riêng tán tu có chút danh tiếng đã có hơn trăm người, những kẻ vô danh tiểu tốt như Kim Đan hạ phẩm hay Ngưng Đan đỉnh phong thì có hơn mấy trăm người, thành một đội ngũ vô cùng hoành tráng.
Lúc họ vượt qua khoảng cách ánh sáng, băng qua thời không, cho dù là có nhiều binh lính Ma tộc đi chăng nữa thì cũng đều bị vô số phi kiếm giết chết.
Sau đó có nhiều tu sĩ hớn hở đi lên trước thu thập máu tươi và xác của tộc Lệ Ma, định đem về bán lấy linh thạch.
Trương Chân Quân từng là đệ tử của thượng tông, là tán tu nổi tiếng.
Mọi người công nhận ông ta làm thủ lĩnh tạm thời, ngay cả Xuân Hoa phu nhân cũng mặc nhận, thừa nhận quyền uy của ông ta.
Mà hai người Diệp Thành thì ở phía sau cùng của đội ngũ.
"Chủ nhân, nơi đây dường như không được ổn lắm.
Không chỉ rất lạnh, ngay cả tốc độ tu hành và khôi phục linh lực cũng vô cùng thấp", Ân U Liên nhỏ giọng nói.
"Nơi này đã bị ma khí của giới Lệ Ma làm ô nhiễm, linh khí vô cùng khan hiếm, pháp lực dùng bao nhiêu là ít đi bấy nhiêu, thế nên dùng tiết kiệm một chút".
Diệp Thành gật đầu.
Trong nhẫn không gian của anh tuy đã có để một lượng lớn đan dược hồi phục được mua trước, nhưng cũng không chống đỡ được quá lâu.
Nhưng tất cả những điều này đều chẳng sao cả với Diệp Thành.
Vừa vào Luyện ngục Vô Gian là anh đã như cá gặp nước, như rồng về biển.
Hình dáng thật sự của Minh Vương đang lơ lửng trong huyệt Trung Phủ, điên cuồng cắn nuốt ma khí xung quanh, khiến sức mạnh của anh càng thêm mạnh mẽ.
Các tu sĩ xung quanh quay đầu nhìn Diệp Thành, thấy cảnh này thì vô cùng kiêng dè.
Mọi người đi một mạch rất xa, khi đến gần vực Lệ Ma thì gặp khá nhiều binh sĩ Ma tộc, đôi khi có tướng của Ma tộc xuất hiện thì tốc độ của đoàn mới chậm lại.
Mọi người từ lúc vào Luyện ngục Vô Gian, lúc bắt đầu vẫn rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng càng vào bên trong thì lại gặp càng nhiều binh lính Ma tộc, do không cẩn thận nên bị nuốt mất mấy tu sĩ Ngưng Đan thì bắt đầu thận trọng hơn.
Họ dùng thần niệm để liên lạc, không ai dám nói gì.
Họ giảm phép vượt khoảng cách ánh sáng đến mức thấp nhất, bám sát mặt đất để bay vào bên trong Luyện ngục Vô Gian.
"Khoảng đường phía trước không dễ đi.
Sau khi vào vực Lệ Ma thì tướng soái Kim Đan của Ma tộc sẽ ở khắp mọi nơi, những tán tu như chúng ta thì dè dặt lo sợ, gần như không dám ra mặt".
Bên cạnh có một tán tu được bao phủ bởi màn sáng mờ mịt, đi trên một pháp bảo hình móc câu màu đen thở dài, nói.
Tán tu đó đột nhiên quay người chắp tay nói với Diệp Thành: "Tôi là Từ Ninh, vị đạo hữu này có ma khí cuồn cuộn, chẳng lẽ là cao thủ trong Đấu Ma Huyền Cung?"
Diệp Thành thản nhiên lắc đầu: "Chỉ là tình cờ có được công pháp mà thôi, không liên quan đến những người khác".
"Thì ra là như vậy.
Tôi thấy hai vị đạo hữu này khí thế bất phàm, chúng ta càng đi sâu vào Luyện ngục Vô Gian thì nguy hiểm càng lớn, vậy chi bằng mọi người hãy để ý lẫn nhau, cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Những đạo hữu khác cũng có ý như vậy".
Từ Ninh khẽ cười, nói.
Diệp Thành quay đầu thì thấy ba nam hai nữ đang đứng cạnh Từ Ninh.
Có ba nam một già một trẻ, còn có một người đàn ông thật thà chất phác.
Hai cô gái trông có vẻ như là chị em gái, họ mặc đạo bào tay áo kéo dài, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, một người quyến rũ một người dịu dàng.
Những tu sĩ này tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, ngưng luyện được Kim Đan hạ phẩm.
Những người khác thì chỉ là cảnh giới Ngưng Đan.
Có thể thấy qua ánh sáng trên pháp bảo mờ mịt không nổi bật, có nhiều màu sắc pha tạp, uy lực không lớn, hiển nhiên là linh bảo hạ phẩm hoặc trung phẩm, vừa nhìn đã biết không phải là vật quá tốt, thuộc về những tu sĩ vô danh tiểu tốt.
Hiển nhiên là trong dải Ngân Hà cũng không phải toàn là những người tu tiên kiêu ngạo cao quý, những tu sĩ nhỏ bé cũng không hề ít.
"Được".
Diệp Thành khẽ gật đầu.
Không phải anh coi thường người có tu vi thấp.
Trên thực tế, tu vi Diệp Thành càng cao thì anh lại càng thương xót và kính trọng những người phàm.
Chỉ khi biết mình đến từ những tầng lớp người bình thường thì mới có thể giữ vững một trái tim chân thành ngay cả khi đã đi lên đến đỉnh cao.
Thế nên anh vừa có thể ngồi luận đạo với Thiên Quân, vừa có thể cư xử ngang hàng với tu sĩ Ngưng Đan.
Những kẻ tu vi cao là ngông cuồng kiêu ngạo, tự cho rằng có thể bắt nạt kẻ khác thì không thể nào đi đến cuối cùng.
Hai nhóm người đã tụ hợp lại.
Ân U Liên lạnh lùng xinh đẹp, khuôn mặt đẹp lạnh lùng thoát tục nên lập tức được mọi người hoan nghênh.
Đặc biệt là cặp chị em kia, một người tên là Nhan Ngọc Kiều, một người tên là Nhan Ngọc Tuyết thì luôn quấn lấy Ân U Liên rồi nói chuyện ríu rít không ngừng, cứ như những con gà con vậy.
"Haizz, ông trời thật là không công bằng.
Những người như chúng ta cố sống cố chết tu luyện, cuối cùng chỉ có thể ngưng thành Kim Đan.
Mà những kẻ của Ma tộc này thì chỉ cần trưởng thành sẽ tự động Ngưng Đan, thậm chí nếu sống đủ lâu thì trở thành Nguyên Anh cũng không thành vấn đề".
Có người không nhịn được mà bực dọc cảm thán.
"Haizz, huyết mạch của gia tộc tôi chỉ là đến từ một con yêu thú Kim Đan.
Tôi điên cuồng tu luyện, rồi chỉ dừng bước ở Kim Đan sơ kỳ".
Một thiếu niên cũng thở dài phụ họa.
"Đúng vậy.
Những tán tu như chúng ta không có công pháp đạo thống chính quy, không được các môn phái lớn nhận vào, chỉ có thể tự mình mày mò.
Có thể lên đến Kim Đan hạ phẩm thì mộ cũng đã xanh cỏ rồi".
Tu sĩ già phụ họa, vừa nói vừa nhanh nhẹn thu xác của ma thú Kim Đan vào túi chứa đồ.
Hành động của ông già rất nhanh, khiến những tán tu muốn ra tay ở xung quanh đều hậm hực.
Cả Từ Ninh cũng thở dài.
Tu tiên khó, tán tu tu tiên càng khó hơn.
Không phải là truyền nhân của thế gia, càng không phải đệ tử của môn phái lớn.
Đối với họ thì Kim Đan chính là đỉnh cao, Kim Đan thượng phẩm chỉ có ăn may kiếm được cơ duyên thì mới có được.
Còn Nguyên Anh thì đó là thần thoại cao xa vời vợi, họ thậm chí còn không dám ước mơ.
Diệp Thành đứng bên cạnh nhìn, thầm hoảng hốt trong lòng.
Năm đó khi anh vừa bước vào giới tu tiên không phải cũng như vậy sao? Vì một viên linh đan cấp thấp, vì mấy miếng linh thạch mà liều mạng giết chóc.
Vô số lần cửu tử nhất sinh mới đi đến được bước cuối cùng đó.
"Đừng khinh thiếu niên nghèo, thiếu niên nghèo..."
Lúc này đột nhiên có một loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên phía trước.
"Sao thế?"
Mọi người tò mò nhìn qua
Một binh sĩ Ma tộc Ngưng Đan đỉnh phong, toàn thân bao phủ những chiếc vảy giáp mày đen, mặt mày hung tợn, mặt xanh nanh vàng như ác quỷ Tu La trong biển máu cầm thanh đao bằng đồng, vồ tới vô cùng hung mãnh.
Cô em Nhan Ngọc Tuyết gọi ra một vòng tay màu đỏ lửa chặn những binh sĩ Ma tộc khác, khi đối mặt với tên binh sĩ này liền biến sắc, cao giọng hô to:
"Các vị đạo hữu hãy cứu tôi!"
Những tán tu khác cũng đang gian khổ chiến đấu, nhất thời không cứu viện kịp thời, cô chị Nhan Ngọc Kiều liền hô to thất thanh.
"Ầm!"
Một luồng ánh trăng bạc xẹt qua như ảo ảnh, đánh nát tên binh sĩ Ma tộc cảnh giới Ngưng Đan.
Trong bóng tên còn lờ mờ nhìn thấy một cô gái đồ trắng xinh đẹp vô song đang chắp tay lại cầu nguyện, khí thế tung hoành khắp toàn trường.
"Em Ân thật là lợi hại!"
Hai chị em Nhan Ngọc Tuyết và Nhan Ngọc Kiều đều chấn động tâm lý.
Từ Ninh, tu sĩ già, người đàn ông chất phác thấy cảnh này thì đồng tử co rụt lại.
Tuy Ân U Liên chỉ dùng tu vi Kim Đan nhưng cũng đã thể hiện sức chiến đấu sánh ngang với Chân Quân.
Mũi tên màu trắng bạc đi qua chỗ nào là chỗ đó Ma tộc bay biến hết, không có sức để chống lại!