“Ầm!”
Sau khi vào sâu trong đất tiên, bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm nhiều hơn.
Một con giao long có độc kích thước hơn một trăm trượng vung hai vuốt lên, toàn thân bao phủ trong ánh sáng tím, móng vuốt sắc bén phá đá đẩy núi vồ tới.
Cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly của Diệp Thành hiện ra, đánh tới một quyền, nắm đấm như ngọc lưu ly lấp lánh ánh sáng bất diệt.
“Ầm!”
Con giao long độc sánh ngang với Nguyên Anh lại bị Diệp Thành đánh bay đi.
Sóng năng lượng to lớn lan ra từ nắm đấm của anh, nhưng nhanh chóng bị những bùa chú lơ lửng quanh đất tiên hút lấy.
“Chết đi!” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Giao long độc thấy không ổn, quay người định chạy.
Thế nhưng Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng, người phóng tới như tia chớp, hai tay xé vào hư không, lại xé đứt đuôi của giao long.
“Xoẹt!”
Giao long độc phát ra tiếng kêu thảm thiết, cố gắng vỗ cánh, máu màu tím tung tóe khắp trời.
Nó hóa thành một trận gió đen, không quay đầu mà chạy thẳng vào sâu trong đất tiên.
Đám người Ân U Liên đều nhìn Diệp Thành và nửa đoạn đuôi nhuốm máu trên tay anh bằng ánh mắt khâm phục.
“Má ơi, mặc dù con giao long độc kia chưa hóa rồng, nhưng ít nhất cũng có một chút dòng máu chân long.
Nếu không thì thần uy của nó sẽ không mạnh đến vậy, chỉ dựa vào thân xác là có thể lay động Nguyên Anh.
Ở sâu trong biển sao, mỗi một mảnh lân, mỗi một giọt máu của nó có thể dùng để chế tạo pháp bảo, đan dược bán với giá trên trời”.
Lão đạo lôi thôi nhìn nửa đoạn đuôi kia, thèm sắp nhỏ cả nước dãi.
Kim Sí Đại Bằng Điểu thuần chủng lấy rồng làm thức ăn, mặc dù lão chỉ có một chút quan hệ bà con xa nhưng cũng thèm thuồng giao long độc.
Tuy nhiên, khi lão nhìn sang Diệp Thành thì lập tức từ bỏ ý định.
Loại dị thú hoang dã như giao long độc có bản lĩnh cao hơn yêu thú Nguyên Anh bình thường, bản thân lão cũng nghĩ mình khó mà giải quyết được nó, thế mà Diệp Thành lại xé đứt cánh giao long một cách dễ dàng, có thể thấy Diệp Thành đáng sợ thế nào.
“Rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Ngoài miệng thì nói không phải tu sĩ ngoại vực, nhưng thiên phú tu vi của cậu ta quá khủng khiếp, ngay cả thần tử của thượng tông cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tôn giả Bằng âm thầm nghĩ.
Diệp Thành thể hiện ra quá nhiều thứ lạ thường, các loại công pháp thần thông không phải dải Ngân Hà có thể có được, khiến tôn giả Bằng cũng nảy sinh nghi ngờ có phải Diệp Thành nhận được đạo thống của nhân vật quyền năng thời Viễn cổ hay không.
Nhưng lão có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được lai lịch thật sự của Diệp Thành.
Dù sao chân tướng cũng quá khủng khiếp, cho dù cả vũ trụ này có người to gan hơn cũng không dám tưởng tượng.
…
“Mau đến khu vực trung tâm thôi”.
Diệp Thành lên tiếng, hai tay anh thao tác cực nhanh, diễn hóa hết pháp môn này đến pháp môn thần kỳ khác.
Trong đất tiên bày bố rất nhiều cấm chế mà ở dải Ngân Hà không có, thậm chí có những pháp môn đặc biệt của thần giáo hoặc thánh địa Thái cổ nào đó.
Nếu Diệp Thành không phải Tiên Đế độ kiếp chuyển thế, lần đầu tiên đến đây ắt sẽ rất kinh ngạc.
Mọi thứ ở đây khiến Diệp Thành càng lúc càng cảm thấy nặng nề, mơ hồ có dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“Soạt soạt soạt!”
Vô số ký hiệu pháp tắc đạo thuật rơi từ lòng bàn tay Diệp Thành xuống mặt đất, hình thành một con đường lấp lánh ánh sáng bảy màu.
Mọi người đi trên con đường ánh sáng, tiến thẳng một đường vào trong đất tiên.
“Ầm!”
Khi cấm chế cuối cùng bị Diệp Thành chém nứt.
Trước mắt mọi người sáng bừng, đột nhiên xuất hiện ở một vùng đất tươi đẹp.
Nơi đây thật sự rất tươi đẹp, không có nhiều cấm chế, hoa văn đạo thuật như bên ngoài, là một mảnh đất với bầu không khí ôn hòa.
Một hồ nước rộng lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Nước hồ lấp lánh ánh sáng giống như những ngôi sao, phản chiếu trời sao ở trên cao.
Hai bên hồ có không ít linh thú kỳ lạ đang cúi đầu uống nước.
Đám người Ân U Liên còn nhìn thấy một con hổ đen dài ba trượng, mọc thêm con mắt trên đầu, lông toàn thân như được đúc bằng sắt đen, hoặc là linh thú hiện ra hai tướng rùa và rắn, cao lớn như núi, giống hệt Huyền Vũ.
Bọn chúng đều có vẻ lười biếng, không hề có dáng vẻ tranh đấu với thế giới bên ngoài, nhưng khí tức trên người không thấp hơn con giao long độc vừa rồi, đều là yêu thú cấp bậc Nguyên Anh.
“Chủ nhân, người mau nhìn đi, đó không phải là phượng hoàng mà Tiết hộ vệ nói sao?” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Ân U Liên đột nhiên chỉ vào một nơi la lên.
Diệp Thành ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một con phượng hoàng ngũ sắc đang tự do bay lượn trên không trung.
Toàn thân nó tỏa ánh hào quang, khắp mình bao phủ trong hơi mây hỗn độn, hai cánh tỏa sáng bảy màu.
Thân dài đến mấy trượng, có chín đầu, giống như vương giả trên khắp đất trời.
“Đúng là Cửu Đầu Thần Phượng Quả!”
Diệp Thành nhìn chăm chú, trong lòng kinh ngạc.
Đó là Cửu Đầu Thần Phượng Quả mà cho dù ở sâu trong biển sao cũng được xem là thần dược hiếm thấy.
Đặc biệt là trông nó đã lớn như vậy, hóa thành phượng hoàng tự do bay lượn, rõ ràng dược lực của nó phải trên trăm nghìn năm.
“Dựa vào thần dược này, mình có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh ngay lập tức, thậm chí nguyên anh ngưng tụ được cũng đạt thượng phẩm”.
Trong lòng Diệp Thành tràn đầy nhiệt huyết, đây mới là cơ duyên lớn thật sự.
Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm đến mấy loại pháp bảo, mật tịch Cổ Thánh gì đó, chỉ có thần dược, nguyên liệu thuần chất mới là thứ quan trọng nhất đối với Diệp Thành.
“Ầm!”
Diệp Thành còn chưa ra tay thì bỗng có ánh sáng rực rỡ phóng ra từ bên cạnh.
Uy lực của ánh sáng đó rất mạnh, xé rách hư không.
Nhưng Cửu Đầu Thần Phượng Quả không hổ là thần dược bất tử, trong giây phút nhìn thấy ánh kiếm ấy, nó bèn vỗ cánh, hóa thành một luồng sáng bảy màu, biến mất không thấy đâu.
Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí vô hình bất thình lình bay về phía Diệp Thành.
Nếu không phải Diệp Thành phản ứng nhanh, chỉ chớp mắt di chuyển ra xa mười trượng thì e rằng đã bị luồng kiếm khí đó chém thành hai nửa.
“Ồ? Phản ứng nhanh vậy sao?”
Bên cạnh có giọng nói khẽ thốt lên.
“Cố Trường Sinh!”
Ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh đi, thốt ra ba chữ từ trong kẽ răng.
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hai người Cố Trường Sinh và thiên nữ Thanh Hàn.
Mặc dù quần áo bọn họ rách rưới, mặt mày nhem nhuốc, nếm nhiều trái đắng trong cấm chế của đất tiên, nhưng khí tức trên người lại không giảm mà tăng.
Trên tay mỗi người cầm một món pháp bảo lấp lánh ánh sáng thần, hiển nhiên cũng đã gặp được cơ duyên không nhỏ.
Rõ ràng người vừa đánh lén chính là bọn họ.
“Diệp đạo hữu, lại gặp nhau rồi”.
Cố Trường Sinh một chiêu đánh lén không thành có vẻ hơi kinh ngạc, gật đầu cười chào hỏi.
“Anh không những định cướp thần dược của chủ nhân mà còn đánh lén chúng tôi”.
Ân U Liên tức đến mức mặt đỏ bừng, khép ngón tay lại, chỉ vào Cố Trường Sinh mắng.
“Ồ, hóa ra đó là thần dược.
Tôi còn tưởng nó là một con linh thú Nguyên Anh, định bắt nó về cho Thanh Hàn làm thú cưng chứ.
Xin lỗi nhé.
Còn về chuyện đánh lén, sao cô lại nói vậy?”
Cố Trường Sinh lên tiếng xin lỗi, song trên mặt không hề có chút thành ý nào.
“Nhưng thần dược chỉ người có đức mới có thể sở hữu, sao lại nói là của Diệp huynh?”
Hiển nhiên là chỉ thiên nữ Thanh Hàn ở bên cạnh anh ta.
“Rõ ràng là chúng tôi phát hiện ra trước, anh đánh lén lại còn nói lý”.
Ân U Liên tức giận đáp.
“Được rồi, U Liên”.
Diệp Thành lên tiếng ngăn cản, lạnh lùng nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Sao nào? Anh có ý kiến về việc Cửu Đầu Thần Phượng Quả thuộc về ai sao? Dám ra tay với tôi, lẽ nào là tiên bảo trong tay anh đã cho anh dũng khí?”
Thanh kiếm thần tỏa sáng trên tay Cố Trường Sinh không gió tự kêu, toát ra kiếm khí dày đặc, tỏa ánh vàng rực rỡ.
Diệp Thành cũng không biết rõ lai lịch của nó, nhưng anh biết chí ít nó cũng là một món tiên bảo, thậm chí còn mạnh hơn.