Cố Trường Sinh vỗ thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay, hét lớn một tiếng: “Kiếm lên!”
“Ầm!”
Một luồng sáng kiếm vĩ đại đến mức không thể tin nổi lao vọt lên trời từ tiên kiếm trên tay anh ta.
Ánh kiếm hết sức khủng khiếp, sát khí tràn ngập, thần quang lan ra tứ phía khiến vô số dị thú Nguyên Anh đều hoảng sợ bay lùi về sau.
Mặt mày mọi người xanh mét, da như bị kim đâm, cảm nhận được sự sắc bén không thể ngăn cản ấy.
Diệp Thành đứng đầu ngọn sóng hứng chịu áp lực lớn nhất.
“Keng!”
Cố Trường Sinh chém một kiếm lên vòng sáng ngũ sắc.
Vòng sáng ngũ sắc mạnh mẽ là thế mà cũng bị chém thành hai nửa.
Kiếm khí còn dư lại tạo thành một vệt kiếm dài hơn trăm trượng trên bề mặt của đất tiên.
Phải biết rằng đây là nền đất mà một đòn dốc hết toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể làm hư tổn.
“Kiếm tốt!”
Diệp Thành chắp tay sau lưng, trên mặt không buồn không vui, thản nhiên nói.
“Đây là pháp khí của một vị Thiên Quân tuyệt thế thời Thượng cổ để lại.
Năm xưa vị Thiên Quân đó là kiếm tu tung hoành Ngân Hà, từng đơn độc một kiếm khiêu chiến kẻ toàn năng.
Mặc dù thất bại nhưng cũng bại rất vinh quang”.
Cố Trường Sinh cầm kiếm đứng đó, khí tức cả người dâng cao, như muốn bay lên cửu thiên.
Anh ta chém tới một kiếm, Diệp Thành không thể không lùi lại.
“Quả thật là kiếm tốt”.
Diệp Thành vừa lùi vừa gật gù lần nữa.
Với mắt nhìn của anh thì không khó để nhận ra, thanh tiên kiếm của Cố Trường Sinh dù được chôn ở đất tiên mấy trăm nghìn năm sau vẫn sắc bén như cũ, bất kể là chất liệu hay là uy lực cũng vượt xa kiếm Phá Quân của anh.
Dù so sánh trong tiên bảo, nó cũng là thượng phẩm cấp cao nhất, uy lực đáng sợ đến tột cùng.
“Soạt!”
Cố Trường Sinh lại vung kiếm, Diệp Thành lại lùi ba trăm trượng.
Nhưng đối mặt với chuyện này, biểu cảm của Diệp Thành vẫn không hề thay đổi, càng không cần nói đến chuyện lấy vũ khí ra.
“Họ Diệp kia, tôi thừa nhận anh là thiên tài hiếm có mà tôi từng gặp trong đời, dùng tu vi cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ ép tôi đến mức này, khiến tôi không thể không sử dụng món tiên bảo vừa lấy về tay.
Với thiên phú của anh, có lẽ những thần tử tiên tông cũng chỉ đến như vậy.
Tiếc rằng anh gặp phải Cố Trường Sinh tôi chính là xui xẻo lớn nhất đời anh”.
Cố Trường Sinh tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trong mắt lại dâng trào sát khí, tay không hề chậm lại, kiếm khí tung hoành.
“Tôi nói kiếm tốt chỉ là muốn nói kiếm không tồi, chủ nhân đời trước của nó cũng không tồi.
Còn Cố Trường Sinh chỉ là một kẻ như con sâu cái kiến mà thôi, vẫn chưa đủ tư cách để họ Diệp tôi bình phẩm nửa câu”.
Diệp Thành bình thản mở lời.
“Mày muốn chết mà!”
Cố Trường Sinh nghe vậy thì biến sắc, vẻ mặt tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm!
Anh ta lại sử dụng môn thần thông tuyệt thế đó một lần nữa.
Kết hợp với tiên kiếm vô thượng trên tay, một luồng ánh sáng kiếm trong vắt như nước chém xuống.
Một con rắn toàn thân màu vàng, dài bảy tám trượng chỉ bị ánh sáng vàng như nước lướt qua sát cạnh mà khí tức trên người bỗng chốc từ Nguyên Anh giảm xuống nhanh chóng, suýt chút nữa thì rơi khỏi cảnh giới Nguyên Anh, khiến cho các dị thú khác cũng thấy hoảng sợ.
“Cố Trường Sinh, lĩnh ngộ của anh về thần thông quá nông cạn, ngay cả phép thần thông của mình mà cũng không hiểu rõ.
Nếu đã coi thường người phàm như vậy thì để tôi cho anh nếm thử mùi vị của một người phàm chân chính”.
Lúc này, cuối cùng Diệp Thành cũng duỗi một tay đặt ở sau lưng ra.
Anh khép ngón tay thành kiếm, rạch qua hư không.
Vòng sáng ngũ sắc sau lưng anh ngưng tụ thành một thanh bội kiếm trên rộng dưới hẹp, hội tụ vô số ký hiệu màu vàng, giống như kiếm của Cửu Thiên Tiên Vương.
Trên bề mặt bội kiếm khắc một hình vẽ Kim Ô, tượng trưng cho Thiên Đế.
Kim Ô rất sống động, dường như ẩn chứa pháp lực và quy tắc vô hạn.
Thanh kiếm này là đại thần thông của Thiên Đế, chúa tể thật sự của thiên hà Overlord năm xưa.
Kiếm Trảm Thần Đạo!
Diệp Thành chậm rãi chém ra một kiếm.
Vòng sáng ngũ sắc dễ dàng vượt qua Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm như nước chảy, rồi xuyên qua tiên kiếm vô thượng giống như nó không tồn tại.
Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng kinh hãi của Cố Trường Sinh, nó bỏ qua nhiều lớp pháp bảo, bùa hộ thân mà chém lên người Cố Trường Sinh.
Vào thời khắc trúng nhát chém đó, cả người Cố Trường Sinh cứng đờ.
Dưới ánh mắt kinh hoảng của tất cả mọi người, tu vi Nguyên Anh cực kỳ dồi dào trên người Cố Trường Sinh bỗng chốc giảm xuống nhanh chóng như núi non sụp đổ, sông lớn chảy trôi nghìn dặm.
Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã rơi từ Nguyên Anh xuống Kim Đan, sau đó lại rơi xuống Ngưng Đan, cuối cùng ngay cả cảnh giới Trúc Cơ cũng không giữ nổi, hóa thành một người bình thường.
Từ Nguyên Anh biến thành người bình thường chỉ mất ba giây mà thôi.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi…
Một kiếm vạn năm, đoạt trường sinh!
Vào giờ phút này, các dị thú Nguyên Anh chứng kiến cảnh ấy cũng sợ hãi đến ngây người.
Chỉ với một kiếm, Cố Trường Sinh đã biến thành người phàm rồi sao?
Anh ta từ một người đường đường là Thần Tử của Trường Sinh Giáo, có kim đan thần phẩm, là đại tu sĩ Nguyên Anh, lại hóa thành một người phàm không có cả tu vi Trúc Cơ?
Chuyện này không chỉ khiến đám người Ân U Liên, tôn giả Bằng trợn to mắt, mà đến thiên nữ Thanh Hàn cũng phải hé miệng, vẻ mặt sửng sốt.
Ngay cả dị thú Nguyên Anh đứng bên hồ xem chiến cũng líu lưỡi.
“Đây là pháp thuật gì vậy? Bích Lạc Phi Thăng Trảm chỉ có thể trảm rơi được một cảnh giới, mà chỉ là trong thời gian ngắn.
Cho dù Đại Thần Quân của Trường Sinh Giáo có đến đây, cùng lắm cũng chỉ có thể chém mất đạo hạnh trong một cảnh giới của Cố Trường Sinh mà thôi.
Sao cậu ta có thể chém Cố Trường Sinh rớt xuống nhiều cấp bậc, ngay cả một chút tu vi cũng không còn, hóa thành người phàm trong một lần thế chứ?”
Tôn giả Bằng lẩm bẩm trong miệng, trừng lớn hai mắt suýt chút nữa thì lồi ra ngoài.
Một kiếm của Diệp Thành vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ngay cả vị đại yêu của biển sao này cũng không thể tin nổi.
Loại đạo thuật này, loại thần thông này đã vượt qua thủ đoạn của đại giáo bất diệt bình thường.
E rằng ở đại thế giới trung tâm Ngân Hà, nó cũng là thần thuật tối cao, chỉ được lưu truyền bí mật trong những thánh địa hay tông môn đứng đầu.
“A! A! Tu vi của tao đâu? Tu vi Nguyên Anh mà tao tu luyện cực khổ một trăm sáu mươi ba năm đâu rồi? Họ Diệp kia, mày đã làm gì? Biến tu vi của tao đi đâu mất rồi?”
Cố Trường Sinh ngã rầm xuống đất, tiên kiếm tuột khỏi tay, cắm trên mặt đất.
Sau khi mất đi pháp lực, anh ta còn không rút nổi thanh kiếm lên.
Cố Trường Sinh hiển nhiên không thể chấp nhận những chuyện này, anh ta ngồi dưới đất, không còn vẻ ung dung điềm tĩnh nữa, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi.
Anh ta nhìn vào đôi tay óng ánh như ngọc của mình, cố sức sử dụng pháp lực, nhưng lại phát hiện trong cơ thể mình trống rỗng.
“Không thể nào, họ Diệp kia, nhất định là mày lừa tao! Đây là ảo thuật, tao không tin đâu!”
Cố Trường Sinh lẩm bẩm, đột nhiên nổi giận, đấm một quyền về phía Diệp Thành.
Trong cơ thể anh ta vẫn là đạo thể Nguyên Anh, vô số pháp tắc thần kỳ, hoa văn đạo thuật qua trăm mấy năm tu luyện vẫn còn khắc sâu trong thân xác.
Pháp lực Nguyên Anh dồi dào nhất thời cũng chưa tan biến, được Cố Trường Sinh miễn cưỡng khơi dậy, hóa thành một luồng sáng cầu vồng rực rỡ đánh về phía Diệp Thành.
Một đòn này miễn cưỡng vẫn còn uy lực của Nguyên Anh.
“Bốp!”
Một tay Diệp Thành đặt sau lưng, tay còn lại tát thẳng vào gương mặt trắng nõn của Cố Trường Sinh, không chút sai lệch.
“Rầm!”
Cố Trường Sinh bị đánh bay lên trời, cơ thể bay vèo mấy trăm mét trên không trung, va vào một thân cây ngũ sắc.
Cây đại thụ đủ cho mấy chục người ôm bị anh ta đâm gãy thành hai nửa.
“Mày dám đánh tao! Thằng nhãi man di ở hành tinh hoang dã, ở tinh vực bị bỏ rơi mà lại cả gan đánh tao! Tao sẽ đánh cho mày tàn phế, tao sẽ khiến mày tan xương nát thịt, khiến mày tan thành mây khói!”