Cố Trường Sinh vừa hỏi xong
Đến Ân U Liên cũng bị ngăn lại, không biết nói gì.
Có được danh xưng Tiên Tôn chắc chắn phải là người đứng đầu trên con đường tu tiên.
Sự tồn tại ấy là của một nhân vật có thể khiến tinh hà cung phụ, trời đất thay đổi, là một trụ cột rất lớn của thánh địa Thái Cổ, thậm chí ở ngay trung tâm thiên hà cũng trở thành bá chủ.
Cho dù đám người Ân U Liên có cảm thấy tự hào về Diệp Thành đi nữa thì bọn họ cũng không hề cảm thấy Diệp Thành mạnh hơn Cổ Thánh Phản Hư.
Đột nhiên, toàn bộ không gian ven hồ lặng như tờ.
Mọi người đều im lặng, sau khi nói một câu, Diệp Thành cũng không lên tiếng nữa, chỉ đứng ngẩn người nhìn về phía Thần La Thiên Tinh, khí tức quanh người anh trở nên lạnh lẽo giống như đang hồi tưởng điều gì đó.
“Không hổ danh là thần, cho dù pháp lực không đủ nhưng vẫn có được học thức cao để trấn áp một đám dân thường của Tinh Hà”.
Thiên nữ Thanh Hàn đứng một bên quan sát, bày tỏ sự khâm phục của mình với Cố Trường Sinh.
Mặc dù sắc mặt Cố Trường Sinh tái nhợt do mất đi pháp lực nhưng vẫn rất khí thế, đội trời đạp đất, khác hẳn với những người thường.
Ân U Liên bĩu môi, định nói gì đó nhưng chẳng thể phản bác, bỗng tức đến mức sắp bật khóc.
Khi cô ấy quay đầu nhìn Diệp Thành.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của tôn giả Bằng đứng cạnh mình, lão nói trong sự hoảng sợ và kinh hãi:
“Diệp...!Diệp đạo hữu!”
“Ma Sát Hỗn Thiên trận mà cậu nói tới, lẽ…lẽ nào là Tiệt Thiên Tiên trận của Ma Linh Tiên Tông?”
Có mỗi một câu cũng bị lão nói đến khó hiểu, đám người Ân U Liên đầu óc quay mòng mòng.
Nhưng khi bốn chữ “Ma Linh Tiên Tông” được thốt ra, cả người Cố Trường Sinh cứng đơ như bị sét đánh, đến cả ngón tay cái cũng bất động, giống như nghe được tin tức gì đó mà bản thân không thể ngờ tới vậy.
“Nếu như trong vũ trụ này không có Ma Linh Tiên Tông thứ hai thì chính là nó rồi”.
Diệp Thành nói bằng giọng bình thản.
Anh ngước mắt nhìn lên, trong mắt anh, khoảng không trống rỗng kia bỗng xuất hiện trải dài các cấm chế ký tự.
Pháp trận màu vàng ẩn mình đang xoay vòng trong không trung giống như vũ trụ bất biến, Trong đôi mắt anh nó vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
“Ma Linh Tiên Tông, Tiệt Thiên Tiên trận? Cái gì vậy?”
Chị em nhà họ Nhan tò mò nhưng không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, tôn giả Bằng mới cố gắng nén được sự sợ hãi trong lòng lại, lắc đầu cười khổ.
“Thì ra là vậy, chẳng trách.
Nếu như là đại thần của Ma Linh Tiên Tông đặt trận thì không có gì kỳ lạ cả.
Ma Linh Tiên Tông đứng đầu toàn vũ trụ này, là tông môn mà chân tiên được đào tạo.
Đa phần những thánh địa khác không làm được không có nghĩa là tiên nhân của Ma Linh Tiên Tông cũng bó tay”.
“Ma Linh Tiên Tông rất mạnh hả, so với Thiên Tâm Thánh Vực thì sao?”
Thanh Hàn thiên nữ không phục, lên tiếng hỏi.
Tôn giả Bằng chẳng thèm trả lời, liếc mắt một cái rồi hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Dường như việc Thanh Hàn so sánh Thiên Tâm Thánh Vực với Ma Linh Tiên Tông là đang nhục mạ Ma Linh Tiên Tôn vậy.
“!”
Thanh Hàn thiên nữ vô cùng tức giận, sắp không giữ nổi cái khí chất lạnh lùng của mình nữa.
“Được rồi Thanh Hàn, tôn giả Bằng nói không sai.
Mặc dù trong vũ trụ này, thánh vực Thiên Tâm cũng được xếp vào top 100, là đại thánh địa có danh có tiếng, thống trị mấy chục tinh vực nhưng còn chưa đủ trình để so với Ma Linh Tiên Tông”.
Cố Trường Sinh hồi thần, chậm rãi nói, nét kinh hãi trên mặt vẫn không thể nào xoá bỏ.
“Mạnh vậy sao?”
Đến cả Ân U Liên cũng vô cùng kinh ngạc.
Thánh vực Thiên Tâm đứng ở top 100 trong vũ trụ, có Cổ Thánh đứng đầu nhưng vẫn chẳng là gì so với Ma Linh Tiên Tông sao? Ma Linh Tiên Tông mạnh đến mức nào? Nằm trong top 10 hay top 5 vũ trụ?
“Thời thượng cổ, vạn tộc tranh hùng, Thiên Kiêu đấu đá, có đại thần Tinh Hải đặt ra bảng Tinh Không Vạn Tộc.
Gia tộc đứng đầu bảng chính là gia tộc nhà chúng tôi.
Gia tộc chúng tôi chiếm trọn đại thế giới nằm ở trung tâm thiên hà, nơi tinh hoa nhất trong vũ trụ, bễ nghễ giữa trời đất, nhìn ra vạn tộc, có điều không phải là thánh địa thần tông, cũng không phải những Nguyên Anh hợp đạo, thậm chí không phải có nhiều Cổ Thánh”.
“Chúng ta dựa vào năm tông môn”.
Cố Trường Sinh giơ năm ngón tay phải ra, nghiêm túc nói.
“Năm tông môn?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Đám người Ân U Liên càng trở nên tò mò hơn.
Một gia tộc tu tiên đứng đầu vũ trụ chỉ dựa vào vỏn vẹn năm tông phái, những thánh địa, thần tông, đại giáo, đại năng đều đi đâu cả rồi?
“Không sai, từ thời khai thiên lập địa, năm tông môn này chính là những tông môn khai sinh ra tiên nhân phi thiên, họ được gọi là Ngũ Đại Tiên Tông, Ma Linh Tiên Tông là một trong số đó”, Cố Trường Sinh gật đầu.
Lúc này, mọi người còn cảm thấy Ma Linh Tiên Tông cũng chỉ có vậy thôi mà, dù sao có đến năm Tiên Tông, nó chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Trường Sinh đều khiến mọi người mặt cắt không còn giọt máu.
“Trong vũ trụ còn lưu truyền một câu nói”.
“Nhân tộc ngũ tông, Ma Linh đứng đầu…”
“Vạn chiến bất bại!”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người, bao gồm cả Ân U Liên đều thần hồn nát thần tính.
“Xì, vạn chiến bất bại à.
Có thể được xưng danh như vậy trong vũ trụ này, vậy chẳng phải Ma Linh Tiên Tông là tông phái mạnh nhất, đánh nhau giỏi nhất trong vũ trụ sao?”
Thanh Hàn thiên nữ hít vào một ngụm khí lạnh.
“Mạnh nhất thì chưa chắc nhưng đánh đấm giỏi nhất thì đúng rồi!”
Diệp Thành đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt nhìn ra xa xăm nhưng trong mắt lại không hiện lên gì.
“Nhân tộc có thể chiếm được trung tâm Tinh Hà, một phần là do Ma Linh Tiên Tông đánh nhau mà giành lấy.
Giờ đây, Ma Linh Tiên Tông vẫn còn đang hùng cứ ở phía bắc lãnh thổ nhân tộc, vì nhân tộc mà trấn áp Tinh Hà Vạn Yêu.
Theo tôi được biết, Ma Linh Tiên Tông đã bước được một chân vào Tinh Hà Vạn Yêu rồi”.
“Vì Ma Linh Tiên Tông không bảo thủ như bốn tông phái khác, quen với nếp cũ, bọn họ rất biết tận hưởng những điều mới mẻ, vậy nên trên con đường tu chân, bọn họ đã đi được xa nhất, cũng là những người đến gần nhất với cảnh giới Đại Thừa trong truyền thuyết…”
Câu nói của Diệp Thành càng khiến chị em nhà họ Nhan kinh ngạc.
“Chỉ với uy lực của một tông phái mà ép cả gia tộc chúng tôi cúi đầu phục tùng, cũng chỉ có Ma Linh Tiên Tông mới có khả năng này.
Có thể đặt một pháp trận kinh thiên động địa như này ở đây, e là không phải chỉ là một lão tổ tiên tôn bình thường đâu.
Không biết đây là vị tiên tôn nào của Ma Linh Tiên Tông nữa!”
Tôn giả Bằng lắc đầu nguầy nguậy cười khổ, sụt sịt nói.
Diệp Thành không lên tiếng.
Trong lòng anh cũng đã mơ hồ đoán được đáp án nhưng không nói ra.
Diệp Thành ngẩng đầu hướng về phía Thần La Thiên Tinh đang không ngừng xoay vòng và phát triển trên mặt hồ.
Đột nhiên trong đáy mắt anh tích tụ cả sự phồn hoa, vắng vẻ, xuy tư, hồi tưởng, thù hận, nuối tiếc, anh thở dài một tiếng, trong lòng thầm nhớ lại.
“Phải không?”
“Thầy!”
Kiếp trước, vì Diệp Thành đắc tội với Thi Vũ Chân Tiên và bị lão giáng xuống trái đất để giày vò anh ngàn năm rồi còn khiến anh hồn bay phách tán.
Nhưng không ngờ rằng, Diệp Thành có năng lực của Tiên Đế, hai trăm năm sau có thể thành công giết đối phương, từ đó mở câu chuyện thần thoại bất hủ một đời, trở thành tiên đế độ kiếp trẻ nhất từ trước đến nay, càng được mệnh danh là người có hy vọng lớn nhất trở thành Thiên Tiên từ bao đời nay,hoành tuyệt nhất thế, Uy áp vạn giới.
Nhưng tất cả điều này không chỉ vì tài năng của Diệp Thành mà còn vì sự tiếc nhân tài của Thi Vũ Chân Tiên.
Cho dù ông ta có giày vò Diệp Thành đến mức nào nhưng vẫn có những lúc ông ta truyền thụ công pháp cho anh, thậm chí lúc ngồi thiền, ông ta cũng bắt anh đứng một bên chịu phạt.
Diệp Thành biết, đối phương có ý muốn thử nghiệm, xem xem bản thân anh có thể thu thành chân tiên trong sự đau đớn hay không, nhưng không thể nói ông ta không có chút ơn nghĩa nào với anh.
Vậy nên, mặc dù Diệp Thành đã giết ông ta nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận trong toàn bộ vũ trụ này, chỉ có Thi Vũ chân tiên mới được coi là một nửa thầy giáo của anh.