Tiên Đế Trùng Sinh


Quần đảo Nam Ngọc, Thăng Nguyệt.

      Một luồng ánh sáng đột nhiên lóe qua, hiện ra bóng dáng của đám người Diệp Thành.

      "Kể từ lần vào đất tiên trước đó thì cũng đã ba năm rồi..."  
      Diệp Thành đột nhiên thở dài.

Đối với người tu tiên thì ba năm chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với Địa Cầu thì ba năm lại là bãi bể nương dâu.

      "Linh khí nồng đậm thật đấy, xem ra ba năm mà tôi bế quan sự khôi phục linh khí của Địa Cầu đã đến giai đoạn thứ ba rồi, cũng không biết lúc này lại có thêm những người nào.

May mà những người mà tôi nhớ mong đều có mảnh vỡ thần niệm trên người, cảm ứng thì không ai gặp chuyện cả".

      Diệp Thành đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu dài vang lên.

      "Uuuuu!"  
      "Ôi trời ơi!"  
      Bên cạnh vang lên tiếng kinh ngạc của Ân U Liên, Diệp Thành nghe vậy thì liền ngẩng đầu nhìn, sau đó anh nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khác thường.

      Trên bầu trời, có một con thú khổng lồ còn lớn hơn cá voi gấp nghìn lần.

Bề ngoài của nó nhìn cũng tương tự cá voi, nó chầm chậm bay trên bầu trời, không, thay vì nói là bay thì nói đúng hơn là nó đang bơi.

      Đúng vậy, con thú này đang bơi giống như cá voi vậy.

Nó lượn trên không trung, dường như lực hút của Địa Cầu không hề có chút ảnh hưởng gì với nó.

      Mà khi thần niệm của Diệp Thành quét qua thì lại phát hiện phù chú màu vàng kim chuyển động trên đó lại có thể hoàn toàn ngăn cách thần niệm của anh ở bên ngoài!  
      Ngay lúc này, tiếng thở dài của tôn giả Bằng vang lên bên tai: "Quả nhiên đã đến rồi...!thánh địa Lăng Tiêu".

      Nghe vậy sắc mặt Ân U Liên cứng đờ, chỉ vào con thú khổng lồ đó, ánh mắt ngơ ngác: "Ý ông là thứ đó là thánh địa Lăng Tiêu?"  
      Sắc mặt tôn giả Bằng nghiêm trọng, thở dài: "Đúng vậy, đó chính là vùng đất tiên trong lòng mỗi tu sĩ của dải Ngân Hà, thánh địa Lăng Tiêu".

      Sau khi lão và thiên nữ Thanh Hàn cùng giới thiệu, đám người Diệp Thành mới biết thì ra thánh địa Lăng Tiêu là tên của tông môn, đồng thời cũng là tên của con thú khổng lồ đó.

Mà trên con thú đó tọa lạc cả một tông môn mạnh mẽ hưng thịnh nhất cả dải Ngân Hà, giống như Bồng Lai Tiên Sơn của thiên nữ Thanh Hàn và Minh Sương vậy.

      Nếu lúc này thánh địa Lăng Tiêu đã giáng xuống Địa Cầu thì điều đó có nghĩa là thiên tông mạnh mẽ nhất cả dải Ngân Hà đã đến đây!  
      "Sao lại như thế được..."  
      Tôn giả Bằng nhíu mày, nói: "Tuy linh khí trên Địa Cầu đã khôi phục nhưng vẫn kém hơn so với dải Ngân Hà, cho dù có muốn đến thì cũng không thể nào đến sớm như thế này chứ?"  
      Diệp Thành cũng biết giờ linh khí trên Địa Cầu đã khôi phục đến giai đoạn thứ ba, còn chưa thực sự hoàn thành, nếu không không chỉ có người của dải Ngân Hà đến đây mà e là người của ngoại vực cũng sẽ đến.

      "Theo như tôn giả Bằng nói thì lúc này linh khí trên Địa Cầu còn chưa bằng dải Ngân Hà, vậy thì đám người đó đến đây có khả năng là thánh địa Lăng Tiêu đã phát hiện con chó mà mình nuôi, cũng chính là Phong Lung Thiên Quân đã bị giết nên mới chạy tới đây để dò xét tình hình".

      "Với sự kiêu ngạo coi thường người khác của đám người này thì chắc chắn sẽ không đến để tiếp xúc với đám người 'phàm tục' như chúng ta đâu.

Hừ, xem ra thời gian vẫn còn rất dư dả, tôi sẽ trực tiếp giết con thú khổng lồ đó, chơi với chúng!"  
      Lúc này thực lực của Diệp Thành tuy chưa đột phá ràng buộc cuối cùng, đạt đến cảnh giới Nguyên Anh nhưng Nguyên Anh bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của anh, ba hay năm tên anh đều có thể dễ dàng giải quyết.

      "Tất nhiên trước đó thì tôi phải đi tìm Dao Nhi mới được..."  
      Nhìn con thú khổng lồ che lấp cả trời đất, anh không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Anh và Dao Nhi xa cách đã quá lâu, không biết cô nhóc giờ thế nào rồi.

      Thầm quyết định, anh lập tức dặn dò: "Nhan Ngọc Kiều, Nhan Ngọc Tuyết, hai người đưa Thanh Hàn về tông môn.

Không có lệnh của tôi thì không cho cô ta rời khỏi".

      "Xin vâng lệnh Thiên Quân".

      Hai cô gái ngay lập tức vâng lệnh, nhưng thiên nữ Thanh Hàn thì lại hơi hoang mang.

Tất nhiên cô ta không dám phản đối, chỉ nhút nhát nói: "Diệp...!Diệp Thiên Quân, anh muốn nhốt tôi đến lúc nào?"  
      Nhớ lại năm đó khi cô ta đi theo Cố Trường Sinh, vô cùng kiêu ngạo cao quý, người lạ chớ gần, rất coi thường Diệp Thành.

Lúc này cô ta lại như một cô nhóc mới lên phố, ăn nói nhỏ nhẹ, đúng là vật đổi sao dời.

      "Khi tôi tìm được em gái thì tôi sẽ thả cô".

      Diệp Thành lạnh nhạt nói khiến tầm mắt thiên nữ Thanh Hàn tối sầm.

Dao Nhi có huyết mạch Chân Long vạn năm hiếm có, Diệp Thành muốn đem đi chắc chắn Bồng Lai Tiên Sơn sẽ không đồng ý.

Có thể nói chuyến đi lần này của anh chính là nhắm vào Bồng Lai Tiên Sơn, thảo nào không đem cô ta đi, rõ ràng là sợ cô ta lén lút truyền tin!  
      Tất nhiên Diệp Thành biết cô ta đang nghĩ gì, anh búng tay đưa một hạt giống thần niệm vào cơ thể cô ta, lạnh nhạt nói: "Cô có thể chọn không nghe lời rồi lén lút chạy đi, nhưng...tự gánh lấy hậu quả".

      Tuy cụ thể là hậu quả gì thì anh hoàn toàn không nói, nhưng lại khiến thiên nữ Thanh Hàn rét run cả người.

Trong mấy năm tiếp xúc này, cô ta đã sớm hiểu rõ thực lực và bối cảnh của Diệp Thành.

Đừng nói là một Bồng Lai Tiên Sơn cỏn con, cho dù là hủy diệt thánh địa Lăng Tiêu cũng chỉ là chuyện đơn giản với anh!  
      Thế nên thiên nữ Thanh Hàn đáng thương chỉ có thể nhẫn nhịn không nói gì, cực kỳ không tình nguyện mà đi cùng với chị em nhà họ Nhan.

      Sau khi sắp xếp xong tất cả thì anh mỉm cười, trực tiếp đưa Ân U Liên và tôn giả Bằng bay lên xông tới thánh địa Lăng Tiêu.

      Tuy xung quanh thánh địa Lăng Tiêu đều có phù chú Thiên Quân vô cùng mạnh bảo vệ, nhưng sao có thể ngăn được Diệp Thành? Không chỉ không ngăn được chốc lát, thậm chí sau khi ba người Diệp Thành đi vào mà nó vẫn không vang lên tín hiệu cảnh báo!  
      Điểm đến đầu tiên của họ chính là thành Bồng Lai nơi Bồng Lai Tiên Sơn tọa lạc!  
     ......! 
      "Thịnh vượng thật đấy".

      Sau khi vào thành, Ân U Liên lại sững sờ.

      Chỉ tính riêng diện tích, thành Bồng Lai đã rộng hơn Yên Kinh gấp mấy lần, rộng mấy trăm dặm, dân số mấy chục triệu người.

Trong đó linh khí vô cùng nồng đậm, trở thành sương mù lơ lửng trên không trung, hơn nữa hoàn toàn không có người phàm, những người đi trên đường toàn là tu sĩ.

      Thậm chí những người cảnh giới Tu Thể cũng rất ít, tám chín mươi phần trăm đều có tu vi Ngưng Đan, đó là chưa tính đến những cao thủ Kim Đan bay qua trên trời.

      "Chủ nhân, thành Bồng Lai này chỉ thua thành lớn của Thánh Vực, được xưng là thành của người tu tiên.

Nghe nói nó được xây trên một linh mạch cỡ siêu lớn, cho dù một người phàm ở đây thì khi được nhuốm linh khí, mấy chục năm trôi qua cũng có thể tu thành Trúc Cơ".

      Tôn giả Bằng mặc đồ đen, cúi người như một người hầu già.

      Diệp Thành đem lão theo là do xem trọng kiến thức uyên thâm của lão, ít nhất thì lão hiểu nhiều về các tông môn của dải Ngân Hà hơn anh.

      "Thế nên không chỉ các tu sĩ của Bồng Lai Tiên Sơn tụ tập ở đây mà thậm chí nhiều tán tu của dải Ngân Hà cũng đến đây rất nhiều.

Trừ được hưởng thụ môi trường tu luyện với linh khí nồng đậm và cuộc sốc sung túc thì còn là vì bái vào Bồng Lai Tiên Sơn, trở thành đệ tử dòng chính của môn phái lớn có lịch sử mười vạn năm này".

      Tôn giả Bằng thấp giọng giới thiệu: "Tiếc là Bồng Lai Tiên Sơn thu đồ đệ cực kỳ nghiêm ngặt, không phải thiên phú thượng phẩm thì không nhận.

Họ còn tuyên bố nếu đệ tử không thể tu thành Kim Đan tam phẩm thì sẽ đuổi khỏi sư môn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui