Diệp Thành không hề quan tâm đến suy đoán của đám người nọ.
Anh và nhóm Ân U Liên bay vào trong núi Bồng Lai theo sự dẫn đường của Dao Nhi.
Bên trong núi Bồng Lai to hơn bên ngoài cửa núi nhiều.
Thực tế thì Diệp Thành vừa qua khỏi cửa núi đã cảm thấy như mình rời khỏi Địa Cầu, đến một thế giới khác.
Nhìn khắp xung quanh, từng mỏm núi khổng lồ cao chọc trời, cái nào cái nấy phải đến mấy vạn trượng, to như một ngọn núi.
Mỗi một mỏm núi đều có chu vi mấy dặm, chứa được rất nhiều đệ tử, một mỏm núi cứ như một thành thị nhỏ vậy.
Vô số linh khí ngưng tụ thành sương mù, hóa thành linh thú đủ mọi hình dạng bay lượn đầy trời.
Linh khí cực kỳ dồi dào, nhiều hơn gấp mười lần thế giới bên ngoài.
Hoa thơm cỏ lạ, yêu thú thánh thú có mặt ở khắp nơi.
Ngoài ra còn có các hoa văn pháp tắc, trải rộng khắp các mỏm núi giống như mạch máu.
Diệp Thành đếm qua, tổng cộng có ba mươi sáu mỏm núi.
Anh có thể cảm nhận được trong mỗi mỏm núi có một luồng khí tức mạnh mẽ xoay vòng.
Trong đó, khí tức của một số mỏm núi không yếu hơn Phong Lung Thiên Quân mà Diệp Thành từng gặp, thậm chí còn mạnh hơn.
Hiển nhiên đã chạm tới ranh giới của pháp tắc, bước nửa bước vào Nguyên Anh.
Ở phía sau núi Bồng Lai còn có mấy luồng khí tức mạnh ngất trời, khiến Diệp Thành cũng khẽ nhíu mày.
“Nguyên Anh sao?”
Diệp Thành híp mắt, ánh mắt quét qua sau núi, cuối cùng vẫn kìm lại ý muốn chiến đấu bùng lên trong cơ thể.
Ba năm trước ở Hoa Hạ, anh đối mặt với Nguyên Anh vẫn còn không chống chọi được, cuối cùng phải dùng đến tuyệt học Hải Hoàng Quân Lâm mới có thể giết chết Phong Lung Thiên Quân.
Nhưng bây giờ, cảnh giới thật sự của anh đã đạt đến Xuất Khiếu đỉnh phong, Cửu Khiếu Linh Lung Anh sắp hình thành, một Nguyên Anh bình thường chẳng là gì trước mặt Diệp Thành nữa.
“Anh, đây là Huyền Đan Phong, ông cụ ở Đan Đỉnh Phong rất tốt với em, ngày nào cũng luyện đan cho em uống”.
“Anh, kia là Tiên Binh Phong, ông cụ ở Thần Binh Phong cũng rất tốt với em, rảnh rỗi lại luyện chế các loại bảo vật cho em chơi”.
“Còn kia là Ngự Thú Phong…”
Dao Nhi hào hứng kéo tay Diệp Thành, chỉ vào mỗi một mỏm núi mà giới thiệu nơi cô ấy đã sống trong năm năm qua.
Đối với một Dao Nhi tuổi còn nhỏ mà nói, cô bé mới mười hai, mười ba tuổi đã được Minh Sương đưa đi khỏi quê nhà, chạy đến Bồng Lai Tiên Sơn xa mấy chục triệu cây số, giống như một đứa bé đi du học xa xứ vậy.
Khi gặp lại người thân, đương nhiên là cô bé muốn khoe những gì mình đã trải qua trong mấy năm này.
“Ừ, ừ”.
Diệp Thành chỉ mỉm cười gật đầu, giống như người bố hiền lành cưng chiều con gái.
Tôn giả Bằng dáng vẻ như người hầu, cùng với Ân U Liên cũng chỉ mỉm cười nhìn Dao Nhi.
Cô bé đáng yêu xinh xắn này quả thật là một đứa trẻ đem lại niềm vui cho mọi người.
“Hừ!”
Mấy nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn đều bất mãn trong lòng.
Bọn họ chưa bao giờ nghe nói Dao Nhi có người thân.
Nhất là Nguyệt Hoa trưởng lão dặn dò trông coi Dao Nhi thật tốt, không cho phép bất cứ đệ tử nam nào tiếp cận, vấy bẩn đóa hoa thiên tài của Bồng Lai Tiên Sơn.
Chỉ có Lâm Hiểu Lôi có vẻ do dự.
Lâm Hiểu Lôi là đại đệ tử của Nguyệt Hoa trưởng lão, từ lâu đã bước vào cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, đứng top mười trong Bồng Lai Tiên Sơn.
Có một số chuyện người khác không biết, nhưng cô ta lại biết rõ.
Đặc biệt là lai lịch thân thế của Dao Nhi, đó là cấm kỵ của tầng lớp cao ở Bồng Lai Tiên Sơn.
“Xem ra phải mau chóng thông báo cho sư phụ một tiếng”.
Ánh mắt Lâm Hiểu Lôi lướt qua Diệp Thành, hai mắt cụp xuống, than khẽ trong lòng.
Trong khi đám người Diệp Thành bước vào Bồng Lai Tiên Sơn, những chuyện về anh cũng được lan truyền khắp Bồng Lai Tiên Sơn qua miệng của đám người Hà Nhu.
Hết thảy tin tức nhanh chóng quét qua ba mươi sáu mỏm núi của núi Bồng Lai như một cơn gió lốc.
Lúc này, toàn bộ núi Bồng Lai đều chấn động.
Dao Nhi là thiên nữ Chân Long, là đệ tử thế hệ sau được chú ý nhất ngoài số ít người đã ngưng tụ được kim đan thượng phẩm như Minh Sương.
Cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, mới mười sáu, mười bảy, có thể gọi là tiềm lực vô hạn, rốt cuộc tương lai có thể đi đến đâu không ai nói rõ được.
Nhiều trưởng lão cho rằng Dao Nhi có thể trở thành Nguyên Anh, tương lai sẽ nắm giữ Bồng Lai Tiên Sơn.
Nhân vật quan trọng bậc này của tông môn, mỗi một hành động đều thu hút sự chú ý của đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn trên ba mươi sáu mỏm núi.
Cô ấy đột nhiên có thêm một người anh trai, lại còn vô cùng thân thiết, ai mà không chú ý được chứ?
Nhất là người anh trai Diệp Thành này lai lịch không rõ ràng, cộng thêm tin đồn mà Minh Sương để lại trước kia càng khiến nhiều người tò mò.
“Thiên nữ Dao Nhi có anh trai sao? Không phải nghe đồn cô ấy có thân thế bí ẩn, đến từ Long tộc trong truyền thuyết, mang dòng máu Chân Long, không có người thân sao?”
“Long tộc chỉ là suy đoán mà thôi.
Trong dải Ngân hà chúng ta, từ sau khi nhánh Long tộc cuối cùng biến mất vào mấy trăm nghìn năm trước thì chẳng còn hậu duệ chân chính của Long tộc nữa.
Thiên nữ Minh Sương chỉ nói thiên nữ Dao Nhi từng có một người anh trai khác họ, nhưng anh ta đã lạc vào Luyện ngục Vô Gian từ lâu, không rõ sống chết”.
“Trời ơi, không phải là người anh trai khác họ kia quay trở về đấy chứ? Người có thể sống sót trở về từ Luyện ngục Vô Gian phải mạnh đến nhường nào?”
Không ít người chậc lưỡi, bọn họ thuộc tông môn có truyền thừa mấy trăm nghìn năm ở dải Ngân Hà, không mù mờ như đám người tông môn Thượng cổ.
Bọn họ đã sớm biết về sự tồn tại của những ngôi sao tu tiên hoặc chủng tộc vũ trụ, thậm chí là một thế giới khác.
Cái gọi là Luyện ngục Vô Gian, bên trong đó toàn là Ma tộc.
Với trình độ của Diệp Thành, không những không chôn thân ở Luyện ngục Vô Gian mà còn sống sót trở về, vậy phải mạnh đến mức nào?
Thiên tài đỉnh cấp trên bảng Tinh Hà cũng chỉ được đến thế mà thôi.
“Nghe nói năm xưa thiên nữ Minh Sương được tìm thấy trong vô số kẻ đi săn tộc Lệ Ma ở Luyện ngục Vô Gian.
Có lẽ người anh vợ này cũng thất thủ ở bên đó”.
Có người phỏng đoán, đôi mắt của các đệ tử sáng lấp lánh, trong lòng chộn rộn.
Diệp Thành không chỉ có một người em gái như Dao Nhi, mà còn là anh hùng trở về từ Luyện ngục Vô Gian, tu vi gần với những người đứng đầu bảng Tinh Hà.
Một thiên tài tuyệt thế như vậy, sao bọn họ không lấy lòng được chứ?
Cũng có người cảm khái, có lẽ trong tương lai, Bồng Lai Tiên Sơn sẽ xuất hiện hai vị Thiên Quân.
Dòng máu Long tộc Thượng cổ thật là mạnh!
Đáng tiếc, chẳng mấy chốc đã có người đứng ra tạt cho gáo nước lạnh.
“Hừ, cái người được gọi là ‘anh trai’ kia chỉ có tu vi Kim Đan, còn là Kim Đan sơ kỳ.
Hơn nữa, tu vi trên người anh ta cũng không phải pháp môn Long tộc gì cả, mà giống với công pháp ma đạo hơn”.
“Thật hay giả đấy?”
Tin tức này vừa tung ra, cả thành Bồng Lai chấn động.
“Không sai”.
Tô Hoài Tiên đứng ra chứng minh.
Với tu vi Kim Đan đỉnh phong của hắn, những người dưới Nguyên Anh hầu như không thể giấu được con mắt của Tô Hoài Tiên.
Tô Hoài Tiên chứng minh trên người Diệp Thành hoàn toàn không có dòng máu Chân Long giống như Dao Nhi, chỉ là một con người bình thường mà thôi, thậm chí còn không bằng những thế gia Thiên Quân hay vương tộc, tu vi thì chỉ tới Kim Đan.
Tô Hoài Tiên đường đường là hậu duệ của đại trưởng lão, mọi người đều tin vào những lời anh ta nói.
Thế là giá trị của Diệp Thành bỗng chốc xuống dốc không phanh.
Một hậu duệ của dòng máu Chân Long, tu vi đứng đầu bảng Tinh Hà, Thiên Quân Nguyên Anh trong tương lai đương nhiên sẽ có vô số người muốn lấy lòng, ngay cả đệ tử tinh anh của thiên tông cũng phải chú ý đến.
Nhưng một tu sĩ Kim Đan tu vi kém cỏi, dòng máu bình thường, cho dù là anh trai của thiên nữ Dao Nhi thì đã thế nào?
Chuyện này cũng giống như, tuy anh là con cháu của thế gia Thiên Quân, nhưng lại không kế thừa dòng máu của thế gia Thiên Quân, vậy thì tu sĩ Kim Đan bình thường chưa chắc đã coi trọng anh.
Không bước vào con đường tu tiên thì không phải người chung đường.
Anh như vậy thì chỉ mấy chục năm đến hơn một trăm năm sau, nói không chừng đã hóa thành cỏ rác.
Còn những người tu thành Kim Đan, Nguyên Anh như bọn tôi đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, một trăm năm sau ai còn để ý tới?