Diệp Thành vừa nói ra, chị em nhà họ Từ cũng phải há hốc.
Còn mấy người Hách Hổ, Nhất Dương Tử nghe xong thì mặt mũi âm u, ánh mắt không tốt nhìn Diệp Thành.
“Tốt tốt tốt!”
Hắc Huyền Hỏa tức quá mà cười.
Đệ tử chân truyền thứ hai của Hắc Thủy Tông này như đang che giấu một con quái thú hồng hoang trong cơ thể, uy thế Chân Quân vô tận tràn ra chung quanh.
Rất nhiều tỳ nữ Kim Đan đều không chịu nổi, cả người lảo đảo.
Ngay cả đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn cũng tái nhợt, họ vận dụng chân khí để chống đỡ.
“Ha ha, tôi vẫn cho là lão Hắc quá ngông cuồng, dù là sư huynh U Minh Tử của ta cũng dám chống đối, không ngờ hôm nay lại gặp kẻ còn ngạo mạn hơn!”
Hắc Huyền Hỏa cười lạnh, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành, uy thế ùn ùn kéo tới, nhắm thẳng vào Diệp Thành, như muốn đè ép Diệp Thành xuống, muốn áp anh thành bột phấn.
Uy thế của một tiểu Chân Quân Kim Đan đỉnh phong đáng sợ cỡ nào? Kin Đan bình thường hoàn toàn không chịu nổi.
“Hắc Huyền Hỏa, anh làm gì thế?”
Dao Nhi nổi giận hét, chân nhọc nhẹ nhàng bước ra chắn trước mặt Diệp Thành.
Hào quang màu vàng quanh người bùng nổ, biến thành một màn chắn bằng kim quang, cản lại uy thế tận trời của Hắc Huyền Hỏa.
Sương mù tạo thành con rồng màu vàng gầm thét một tiếng, phát ra tiếng rồng ngâm, bảo vệ Diệp Thành.
“Thiên nữ Dao Nhi, chẳng lẽ muốn kết thù? Lão Hắc này nể nên mới gọi một tiếng thiên nữ.
Nếu không nể mặt thì dù là một tu sĩ Ngưng Đan, tôi cũng đánh cho nát!”
Hắc Huyền Hỏa âm trầm nói.
“Thử tới đi!”
Dao Nhi lạnh giọng nói.
Khí huyết màu vàng trên người cô ấy không ngừng cuộn trào như nước sôi, hai mắt dựng lên, tóc cũng bị pháp lực Chân Long nhuộm vàng, một tia uy nghiêm dâng lên trên thân cô ấy.
Tuy yếu hơn Hắc Huyền Hỏa nhưng lại vô cùng cao quý, như hậu duệ thiên tộc trên trời.
“Cậu Hắc, mong tự trọng!”
Lâm Hiểu Lôi khẽ nhíu mày, nhắc nhở một tiếng.
Tuy cô ta cũng tức giận việc Diệp Thành không biết điều nhưng dù gì Dao Nhi cũng là đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn, càng là đệ tử được sư phụ cô ta coi trọng, Nguyệt Hoa trưởng lão luôn dặn dò cô ta phải chăm sóc Dao Nhi.
“Được, lão hắc này nể mặt Nguyệt Hoa trưởng lão, không tính toán với cô nhóc này nhưng người anh này của cô ấy phải quỳ xuống xin lỗi tôi.
Còn người hầu của hắn phải bị đánh gãy chân, phế bỏ tu vi, ném ra Vạn Sự Lâu!”
Hắc Huyền Hỏa lạnh giọng nói.
“Anh dám!”
Dao Nhi tiến lên một bước như con sư tử bị chọc giận, tóc vàng tung bay.
Diệp Thành từng cứu cô ấy ba lần, đối với Dao Nhi, sau khi bố mẹ mất, Diệp Thành là người thân nhất của cô ấy.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không để Diệp Thành bị chịu nhục nhã như thế, không tiếc liều mạng một trận.
Ngay lúc này, Lâm Hiểu Lôi cũng không lên tiếng nữa.
Mấy người Nhất Dương Tử, Đoạn Hưng Long, Hách Hổ đều cười lạnh, mấy đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn và người đứng xem đều gật đầu đồng ý.
Thiên kiêu không thể làm nhục, thiên tông càng không thể!
Diệp Thành là con kiến hôi, dám nhục nhã đích truyền thiên tông và thiên kiêu bảng Tinh Hà là hành động tối kỵ của Tiên giới coi trọng quy tắc, thực lực là nhất này.
Kẻ yếu khiêu khích cường giả thì cường giả có quyền đánh chết kẻ đó.
Dù là bề trên của kẻ yếu tìm tới thì không thể phàn nàn câu nào.
“Sư muội Diệp Thành, Hắc sư huynh chỉ đang trừng phạt nhẹ để cảnh cáo thôi, chỉ muốn Diệp huynh đây khiêm tốn hơn thôi, không ảnh hưởng chuyện lớn!”, Tô Hoài Tiên dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ.
“Đúng vậy, Dao Nhi nghe lời Tô sư huynh đi!”
Hồng Diễm cũng gật đầu khuyên.
Ở giới tu tiên, quỳ xuống xin lỗi không phải là trừng phạt nặng.
Từng có tu sĩ vô tình mạo phạm Thiên Quân đi ngang qua, bị Thiên Quân Nguyên Anh tát một cái, kẻ đó và sư phụ đều chết, tông mân thiệt hại mấy chục nghìn người, không ai dám nói Thiên Quân ác độc.
Đây là giới tu tiên.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh là vua!
Từ Vũ có chút không nỡ, khẽ quay đầu đi, không muốn nhìn cảnh Diệp Thành cúi đầu.
Mà Từ Nhu và mấy đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn ở cạnh lại cười lạnh, trước đó kiêu căng thế nào, giờ đối mặt với uy hiếp sống chết, không phải cũng phải khúm núm co ro lại sao.
Chỉ có Cổ Thực là siết chặt nắm đấm, trên mặt là vẻ không đánh lòng.
“Không!”
Dao Nhi thiêu đốt huyết mạch, liều mạng đánh một trận tử chiến.
Diệp Thành đột nhiên lên tiếng: “Sao, cho rằng lời tôi vô lý lắm à?”
“Thằng ranh, mày hỏi mấy trăm người ở đây xem, có ai cho rằng có lý không?”, Hắc Huyền Hỏa cười to, nhìn Diệp Thành như một thằng ngu vậy: “Giới tu tiên ở Tinh hà này dùng tu vi làm chuẩn.
Để cho một kẻ hầu ngồi chung với thiên kiêu chúng tao mà còn nói là vinh quang của bọn tao sao? Đây không phải chuyện cười thế kỷ à?”
“Không sai!”
Mọi người chung quanh đều gật đầu.
Những tỳ nữ, thị vệ Kim Đan chung quanh đều khó chịu trong lòng.
Ai cũng là kẻ hầu người hạ, sao họ phải đứng, tôn giả Bằng có thể ngồi chung với thiên kiêu?
“Được rồi, đừng làm ồn, mau lui xuống đi!”
Lâm Hiểu Lôi lên tiếng.
Diệp Thành không hề để ý, ngược lại nhìn thẳng mấy người Hách Hổ.
“Các người cùng có cùng ý kiến à?”
“Ha há!
Mấy người Hắc Hổ cười lạnh, hoàn toàn mặc kệ Diệp Thành.
Trong mắt họ, bản thân là rồng trong cõi người, là tinh anh một tông, khác biệt một trời một vực với Diệp Thành, nói câu nào là nhục nhã câu đó.
“Tất cả các người đều cho rằng người hầu của tôi không có tư cách ngồi vào bàn sao?”
Diệp Thành nhìn chung quanh một vòng, từ từ nói.
“Đủ rồi, muốn thể diện của Bồng Lai Tiên Sơn đều mất hết sao? Không biết xấu hổ thì Dao Nhi cũng còn cần thể diện đấy!”, Lâm Hiểu Lôi giận tím mặt.
Thấy Diệp Thành tìm đường chết, mấy người Từ Vũ đều âm thầm lắc đầu.
Tô Hoài Tiên càng không nhịn được mà cười phá lên, trước đó hắn còn lo Diệp Thành là đối thủ, đúng là buồn cười quá mà!
Nhưng Dao Nhi lại đang rất sốt ruột, cô ấy không nói gì mà chỉ lo thiêu đốt huyết mạch, kim quang càng ngày càng rực rỡ, chuẩn bị liều mạng.
“Tốt!”
Diệp Thành vung tay.
“Ở giới tu tiên, người mạnh là vua, kẻ yếu rút lui.
Đây chính là công bằng lẽ phải, nếu nói người hầu của tôi không đủ tu vi ngồi chung, vậy các người dám đánh một trận không?”
“Hả?”
Hắc Huyền Hỏa như đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất trần đời, kinh ngạc nhìn Diệp Thành.
Còn mấy người chung quanh thì càng nhìn thiếu niên đang cầm ly rượu trước mặt như quái vật.
“Bảo tao và...!một người hầu Kim Đan giao chiến?”, Hắc Huyền Hỏa chỉ vào tôn giả Bằng, trên mặt tức giận, gằn từng chữ.
Hắn cảm thấy lửa giận bập bùng, cuộc đời này, hắn chưa từng nhục nhã như vậy.
Từ khi Hắc Huyền Hỏa hắn tu thành Kim Đan tới nay, tung hoành thiên hạ, tính mạng của tu sĩ Kim Đan trong tay hắn không chỉ mười nghìn, có bao giờ bị nhục nhã thế này?
Mấy người Tử Vũ nhìn Hắc Huyền Hỏa đang hừng hực khí thế tu vi Kim Đan đỉnh phong này.
Bên cạnh là ông lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, già yếu tới mức như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, họ chỉ cảm thấy Diệp Thành điên rồi.
Anh bảo hai người đánh nhau á?
Đây là đánh quyền anh à?
“Khinh người quá đáng!”
Hắc Huyền Hỏa không kiềm chế nổi rồi.
Vị đệ tử chân truyền thứ hai của Hắc Thủy Tông này như núi lửa phun trào, sức mạnh đáng sợ tuôn ra từ trên người hắn.
Từng luồng sáng màu đen dâng lên từ bốn vạn tám nghìn huyệt khiếu, từng luồng như thiên kiếm, bổ ra hư không khiến trăm trượng chung quanh đều biến thành quỷ vực U Minh.
Khí thế mạnh mẽ tới cực điểm.
“Lão Bằng!”
Diệp Thành mở miệng.
“Vâng!”
Tôn giả Bằng lưng còng, hai mắt đục ngầu, thân hình bỗng dựng lên thẳng tắp.
“Ầm ầm...”
Một giây này, trời đất biến sắc, trời trăng treo ngược.
Khí tức trên người tôn giả Bằng tăng từ Kim Đan sơ kỳ lên Xuất Khiếu đỉnh phong, từ Kim Đan thăng lên nửa bước Thiên Quân, thậm chí còn không dừng lại.
Cả người như biến thành người khổng lồ cao nghìn trượng, chọc thẳng nóc tòa nhà chữ Thiên số 1.
Một chân bước ra, đạp lên Hắc Huyền Hỏa như con kiến dưới chân, giọng như sấm, vang cả vòm trời: “Trong mắt lão Bằng này, chẳng lẽ cậu không phải con kiến hôi?”