Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành, chờ vị Đan Vương truyền kỳ này chọn thế nào.
Rất hiển nhiên, đây là một cái bẫy!
Tiến lên, chiến đấu trực diện với chín thiên kiêu, còn có một người nằm trên bảng Tinh Hà.
Thiên Quân không ra, dù là Vân Thiên Hà cũng không phải là đối thủ.
Lùi, danh tiếng mất, mấy thiên tông lớn bắt tay nhau khó dễ, Diệp Thành mạnh cỡ nào thì cũng không là đối thủ của nhiều trưởng lão thiên tông, chỉ còn nước chết.
Tiến là chết, lùi cũng tiêu, hơn nữa đại trưởng lão còn rào trước, bịt kín lối tắt của Diệp Thành.
Hiển nhiên là bà ta đã ám chỉ nếu Diệp Thành để tôn giả Bằng lên sân khấu thì chúng trưởng lão cũng ra sân,
Lúc này, Diệp Thành đã rơi vào lựa chọn sống chết.
Dưới ánh mắt vạn người, Diệp Thành bình thản đặt ly xuống, kê đũa ngọc, ngẩng đầu lạnh nhạt nói: “Chín? Quá ít, mấy người đồng loạt lên hết đi, tôi đang vội!”
Diệp Thành vừa nói xong, toàn trường xôn xao.
Chín, quá ít?
Anh nói xong, mặt chiến tướng Hàng Long cũng thay đổi.
Chín thiên kiêu bảng Tinh Hà chắp tay đứng giữa trời, sau lưng là Vọng Nguyệt Phong.
Chân nguyên khí huyết dâng cao tới cực hạn giống như chín mặt trời đang hừng hực tỏa sáng.
Khí tức U Minh quỷ mị, hay Ma Thần gào rú hoặc kiếm khí tận trời, hoặc đao quang tuyệt thế.
Trong chín người, tu vi thấp nhất là Kim Đan đỉnh phong, chiến tướng Hàng Long dẫn đầu càng thâm sâu khó lường, đã tiến vào hàng ngũ nửa bước Thiên Quân.
Chín thiên kiêu bắt tay, dù là đại trưởng lão Tô Khải Tín hoặc tông chủ Hắc Thủy Môn cũng chưa chắc dám nói sẽ thắng.
Mà Diệp Thành lại ngại là quá ít?
“Ha ha, đừng bảo Diệp Đan Vương không muốn chiến nhé, sợ sao, nên mới cố ý nói thế à?”, Tô Hoài Tiên dưới đài không nhịn được mà mỉa mai Diệp Thành.
“Bản tôn nói chuyện, há một thằng ranh có thể chen miệng, vả miệng!”
Diệp Thành nhấc mi, hừ lạnh một tiếng, tay áo nhẹ vung.
“Bốp...”
Tô Hoài Tiên như bị một chưởng vô hình giáng từ trên không xuống khiến bảy, tám món linh bảo phòng thủ lóe lên hào quang rồi nháy mắt vỡ nát.
Cả người như bị xe lửa đụng vào, bay lên trên không.
Thân hình rớt khỏi đài cao, đúng vào Vọng Nguyệt Phong, cả đỉnh núi bị nện thành một lỗ thủng khổng lồ.
Đợi các đệ tử Bồng Lai vội vàng bay sang, toàn thân Tô Hoài Tiên đều vỡ nát, miệng phun máu vàng, hơi thở hấp hối.
Nhiều người biến sắc.
Tô Hoài Tiên chính là con cháu mà đại trưởng lão cưng chiều nhất, xét tu vi thì cũng là Kim Đan đỉnh phong.
Thế mà chịu không nổi một cái tát của Diệp Thành.
“Thật can đảm!”
Rất nhiều trưởng lão Bồng Lai Tiên Sơn thay đổi sắc mặt.
Một cái tát này của Diệp Thành hiển nhiên là bề ngoài là đánh Tô Hoài Tiên nhưng thực tế là tát vào mặt đại trưởng lão Bồng Lai Tông.
Dù là Tô Khải Tín có mấy nghìn năm tu dưỡng khí chất nhưng cũng không nhịn được mà mặt mày âm u.
Nhưng bà ta không hổ là đại trưởng lão, che giấu quá ký, vẫn áp chế được lửa giận cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh nói:
“Diệp Đan Vương, hậu bối làm sau, nhẹ nhàng giáo dục là được, chín thiên kiêu đang chờ, cậu là Đan Vương, có thể sánh bằng Thiên Quân, cậu nên ra mặt chỉ bảo họ!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Diệp Đan Vương, đừng từ chối!”
Tông chủ Hắc Thủy Môn nói.
Các trưởng lão, tông chủ đều nhìn chằm chằm Diệp Thành, chân nguyên bừng bừng, tán ra chung quanh.
Rõ ràng họ đang chờ Diệp Thành đáp, nếu anh không đồng ý thì sẽ trở mặt lập tức.
Diệp Thành như không hề nhận ra mà còn ngẩng đầu, đầy hứng thú nhìn chiến tướng Hàng Long: “Chỉ vài người thế này sao?”
“Đan Vương có thể thắng chúng ta rồi lại tỷ thí với người khác!”
Vô Đao Khách cười lạnh.
Chiến tướng Hàng Long chắp tay sau lưng, chân giẫm không khí, uy nghiêm như núi, khí thế hừng hực dâng vào, không nói gì cả.
“Một khi tôi ra tay thì chắc chắn sẽ chết, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách Diệp mỗ này không nói trước!”
Diệp Thành thản nhiên nói.
“Ha ha ha ha...”
Đám thiên kiêu đồng loạt cười to.
“Diệp Đan Vương, chúng ta đấu pháp, sống chết không luận, thoải mái ra tay!”, Tư Mã Huyền cười to, tóc dài tung bay, kim quang quanh thân như mặt trời ban trưa, hắn như tắm mình trong hào quang màu vàng như con trai Thần Mặt Trời.
“Tốt!”
Diệp Thành đặt ly rượu xuống hẳn, đứng lên, bay lên không trung,
Mọi người nín thở.
Trấn chiến long trời lở đất, nghìn năm chưa chắc có một giữa các thiên kiêu rốt cuộc cũng mở màn, ngay cả Vân Thiên Hà cũng ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn, tu sĩ khác càng hưng phấn hơn nữa.
Một bên là chín thiên kiêu, còn có chiến tướng Hàng Long đứng thứ tám trên bảng Tinh Hà.
Một bên là Đan Vương danh chấn thiên hạ, thần bí khó lường của Hoa Hạ, chỉ dựa vào một cú tát là đánh bay một cao thủ Kim Đan đỉnh phong, ít nhất người này cũng là tu vi Xuất Khiếu đỉnh phong.
Trận chiến bắt đầu.
mức độ hấp dẫn chưa từng có, long tranh hổ đấu, bí thuật, thần thông đều khiến cho mọi người nhớ mãi về sau.
Không biết trong trận chiến này sẽ có ai trỗi dậy và ai ngã xuống.
Nhưng càng có nhiều người tin chắc kẻ bại là Diệp Thành.
Đây là điều không thể nghi ngờ.
Thiên Quân không xuất hiện, ai có thể quét ngang chín thiên kiêu? Dù là Cố Trường Sinh, Vân Thiên hà hay đại trưởng lão Tô Khải Tín, chưa chắc có thể làm được điều đó, nhiều người đứng xem đang chờ nhìn Diệp Thành thảm bại.
Chỉ có mấy người Dao Nhi là căng thẳng, lo lắng nhìn Diệp Thành, thầm cầu nguyện anh sẽ thắng.
…
Diệp Thành bay lên không trung, chín thiên kiêu mỗi người chiếm một góc, tạo thành nửa vòng tròn, vây Diệp Thành ở giữa.
Diệp Thành lại như Trái Đất được chín hành tinh vây quanh.
Có thể trưởng lão Bồng Lai phóng lên trời, mở ra cấm chế của pháp trận, ngăn cách chiến trường của mấy người Diệp Thành và thiên kiêu, tạo thành một không gian riêng, để tránh mười người đánh nhau làm ảnh hưởng tới người khác.
Hách Hổ nhìn trời nói:
“Tên họ Diệp bại là chắc.
sư huynh chiến tướng Hàng Long của tôi có Phục Ma Thần Công đã tu luyện tới đỉnh phong đại thành, dù là lão tổ của tông tôi cũng phải cảm thán là nghìn năm sau, anh ấy rất có thể sẽ đánh sâu vào Nguyên Anh!”
Hàng Long Phục Ma Công là tuyệt học chí cao của Phục Ma Thiên Tông, chuyên khắc ma đạo.
Phục Ma Thiên Tông chính là dựa vào loại pháp môn này để đứng một trong mười thiên tông lớn, có ba Nguyên Anh Thiên Quân trấn giữ, vô cùng mạnh mẽ.
“Tôi thấy nếu sư huynh Hàng Long không ra tay, chỉ dựa vào tám người khác cũng đủ đánh Diệp Thành như chó chết!”
Kim Trục Quang ở cạnh nói.
Trong mắt tên này hiện lên tia oán hận, Tô Hoài Tiên là bạn thân của hắn, bị Diệp Thành tát một cái bị trọng thương, sao hắn không bực cơ chứ.
Mấy người Nhất Dương Tử đều gật đầu.
Trên thực tế, đa số đều nghĩ như vậy, tuy Diệp Thành rất mạnh nhưng sao anh có thể lấy một địch chín, huống chi anh tu ma công, là bị ưu thế chiến tướng Hàng Long khắc chế, chỉ cần không thành Nguyên Anh thì thua chắc rồi.
“Diệp Đan Vương chết chắc rồi!”
Nhiều tu sĩ cảm thán…
Lúc này, trong hư không, trận đầu pháp vô cùng căng thẳng.
“Các người lên hết đi, đừng lẻ tẻ xung phong, phí thời gian lắm!”
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, bay giữa trời, dáng vẻ thản nhiên.
“Đúng là can đảm, để bổn quân lĩnh giáo tuyệt thế thần công của Diệp Đan Vương một chút!”
Vô Đao Khách biến sắc, hừ lạnh một tiếng.
mái tóc ngắn, gương mặt thô, trên thân mặc ma y như một người lực lưỡng, đao khí toàn thân cao như trời.
Là người đứng đầu tán tu, Vô Đao Khách có thực lực mạnh hơn cả Tư Mã Huyền, xuất thân này thấp kém nhưng năng lực bá đạo tuyệt luân!